Phim Giả Tình Thật

Chương 59

Tuy Lậu Phong đã bảo Tô Cách về ký túc xá nhưng Trần Mục Dương vẫn nhất quyết chăm sóc cậu.

Vì thế Tô Cách đành phải ru rú ở nhà cả ngày, đồ ăn hay cái gì cũng được trợ lý mang tới, để ngoài cửa, gọi điện rồi rời đi.

Nhưng thật ra đúng là thế giới nhỏ của hai người.

Tô Cách nằm trên giường chơi game, xem phim, còn Trần Mục Dương sẽ ở cạnh đọc sách hoặc dùng máy tính.

Gần đây Tô Cách phát hiện ra anh có gì đó sai sai, nhưng không dám chắc chắn, chỉ có thể lén lút quan sát.

Lúc anh bước đi có chút kỳ lạ, trước đây bước chân rất dứt khoát, nhưng giờ chân trái đặt xuống nhẹ hơn. Tuy không quá lộ liễu, nhưng đều đã thu hết vào trong mắt.

Cậu rất muốn xem chân anh, thỉnh thoảng thừa lúc Trần Mục Dương ngủ, cậu định vén quần đối phương, nhưng còn chưa kịp làm gì thì người ta đã tỉnh rồi.

Đôi mắt đen láy nhìn Tô Cách chuẩn bị phạm tội.

“Em…” Cậu vô tội chớp mắt, không tìm được cớ gì, chỉ có thể nhào lên hôn trước khi bị hỏi tội.

Một lần lại một lần thất bại, cậu vẫn chưa vén màn bí mật từ anh.

Nhưng sự khác lạ không quá lộ liễu, thậm chí rất nhỏ nhoi.

Tô Cách tự hỏi không biết có phải bản thân nghĩ nhiều hay không, có lẽ chân anh chẳng sao đâu.

Nghĩ thế nhưng cậu vẫn không nhịn được nhìn chằm chằm chân anh. Có lẽ không chịu được ánh mắt nóng như lửa đốt, anh buông sách, mất kiên nhẫn hỏi: “Em có chuyện gì?”

Tô Cách nghĩ, chầm chậm hỏi: “Trần Mục Dương… chân anh… bị sao vậy?”

Trần Mục Dương không ngờ cậu để ý, ngây người một lúc lâu mới bất đắc dĩ nói: “Không sao, chỉ là xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.”

“Chuyện gì cơ?” Tô Cách gặng hỏi, trực giác mách bảo nó có liên quan đến sự biến mất của anh.

Trần Mục Dương rõ ràng là không muốn nhiều lời: “Em đừng hỏi nữa, lo cho mình trước đi, uống thuốc xong rồi ngủ.”

Tô Cách còn lâu mới bị anh gạt, nhưng dưới ánh mắt của người ta, cậu đành ngoan ngoãn uống hết bát thuốc đắng ngắt.

Vốn có thể uống thuốc Tây, nhưng Trần Mục Dương sợ có tác dụng phụ rồi nhờn thuốc nên bảo Lậu Phong tìm bác sĩ Đông y kê đơn.

Ban đầu định nhờ người ta sắc luôn cho, nhưng đang là thời kỳ nhạy cảm, nếu xuất hiện người lạ, sợ là sẽ bị lộ thêm tin tức.

Nên Trần Mục Dương liền tự tay sắc, cả nhà lúc nào cũng ngập mùi thuốc.

Có lần Trần Mĩ Linh đến thăm hai người, không chịu nổi phải bịt mũi, nói xong các vấn đề quan trọng liền chạy.

Tô Cách vốn nghĩ anh sẽ ghét lắm, nhưng không ngờ Trần Mục Dương không ngại khổ, chẳng nhiều lời mỗi ngày đúng giờ đưa thuốc, còn nhìn cậu uống cạn mới chịu.

Trần Mục Dương còn xuống bếp, trước đây đều là cậu làm, đến giờ mới được hưởng đãi ngộ này. Nên dù ăn đồ ăn nhạt thếch, cậu vẫn rất hạnh phúc nghĩ bị ốm thật tốt quá đi, thế mới được chăm bẵm.

Nhưng giấc mơ tươi đẹp còn chưa mơ được mấy ngày thì đã bị điện thoại của Lậu Phong phá vỡ.

“Tô Cách… đầu cậu sao rồi? Đã khỏi chưa, không bị ngu đi chứ?” Cho dù có không gặp mặt thì Tô Cách vẫn cười ra bộ cười đểu của người kia.

“Vâng.” Tô Cách hết hơi nói: “Cảm ơn đã quan tâm, tôi thấy mình chưa ch3t được.”

“Vậy là tốt rồi, tôi thấy cậu cũng sắp khỏe, hẳn là nên nhận lịch trình thôi. Cậu phải biết giới giải trí tàn khốc lắm, không xuất hiện thì sẽ có người mới, cướp fans với sự nổi tiếng đó.”

Lậu Phong nói, đương nhiên Tô Cách hiểu.

“Vâng…”

“Cho nên cậu và Trần Mục Dương phải chớp lấy thới cơ quay lại, hơn nữa scandal đợt này sức công phá lớn quá, hay chúng ta mượn gió bẻ măng, tổ chức fan meeting của ‘Ái tình’ cho các cậu công khai thân mật, phá tan lời đồn, thấy sao? Có phải là ý kiến hay không?” Anh đắc ý dào dạt nói.

Tuy đúng là Lậu Phong muốn kiếm tiền, nhưng Tô Cách không thể không thừa nhận đây là cách trở lại tốt nhất.

Cậu nói lại kế hoạch của Lậu Phong cho Trần Mục Dương, anh liền đoạt lấy điện thoại, vào thư phòng gọi điện.

Tô Cách chắc chắn anh có việc muốn giấu.

Đợi Trần Mục Dương nói chuyện xong, cậu mới nhìn chằm chằm đối phương. Trần Mục Dương lại như chẳng có chuyện gì ngồi xuống bên cạnh, xoa đầu cậu: “Em muốn ăn gì để anh gọi người ta giao tới.”

“Anh vừa lén lún nói gì với Lậu Phong mà không cho em biết hả?” Cậu mắng.

“Em muốn biết?” Anh nguy hiểm liếc cậu.

Tô Cách trịnh trọng gật: “Đương nhiên!”

“Nhưng anh có chuyện muốn hỏi em trước, bức ảnh này là sao?” Trần Mục Dương chọc chọc Ipad, giơ cho cậu xem.

Tô Cách nhìn ảnh chụp, là cậu với Hàn Vũ, cậu nép trong lồng nguc anh, cười đến rạng rỡ.

Ngay cả cậu cũng chẳng biết cái ảnh này từ đâu chui ra.

“Ơ…” Cậu có thể bảo người trong ảnh không phải cậu được không? Đương nhiên là không rồi…

Đang lúc mồ hôi đầy trán, thì Trần Mục Dương dửng dưng rút Ipad lại, nói: “Xem ra em muốn ăn mỳ trộn xì dầu rồi.”

Cậu không thích ăn món này, rất chán, một miếng thịt cũng chẳng có.

Xem ra anh đang muốn phạt cậu đây!

Vì thế, Tô Cách quên luôn cuộc điện thoại ban nãy.

————

Đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói cậu đang hồi phục rất nhanh, Tô Cách liền thở phào.

Lậu Phong đã biết tin liền nhanh chóng lên thời gian tổ chức fan meeting.

Nhưng trước đó Tô Cách có một vấn đề quan trọng hơn đánh trận.

Đó là thi cuối kỳ.

Cậu bận rộn công việc nên gần như không đi học, bây giờ phải thi cuối kỳ, chắc chắn thành tích sẽ không tốt, nếu rớt sẽ phải thi lại.

Môn chuyên ngành không cần lo, vì có tác phẩm là có điểm, nhưng các môn khác thì phải làm sao đây?

Đặc biệt là toán cao cấp, thực sự khiến cậu nhức đầu.

Tô Cách lập tức nghĩ đến phương án Trần Mục Dương kèm mình học, nếu không thực sự sẽ rớt đó.

Càng nghĩ càng thấy ý này không tồi, nên Tô Cách chủ động ở nhà anh vài ngày, mục đích là để ai đó dạy mình toán cao cấp.

Vì thế những cảnh tượng thế này sẽ thường xuyên xuất hiện.

Trần Mục Dương rất cẩn thận giảng giải các vấn đề trọng điểm, nhưng Tô Cách không nhịn được mà gà gật, mí mắt đánh nhau, lúc mở lúc đóng.

Trần Mục Dương thấy vậy liền cốc đầu cậu, Tô Cách lập tức tỉnh lại, sầu thảm lau khóe miệng, tiếp tục chăm chỉ.

Buổi thi Tô Cách lại đụng độ Dương Dương.

Cậu ta đã đổi kiểu tóc, người toàn hàng hiệu.

Thấy Tô Cách, ánh mắt Dương Dương hơi mất tự nhiên, nhưng rất nhanh đã thân thiện đi đến, chào cậu: “Hello lâu rồi không gặp, Tô Cách.”

Cậu nhàn nhạt cười, gật đầu không đáp.

“Cậu bị thương tớ rất lo, định đi thăm thì lại nghe nói cậu xuất viện, mà đúng lúc đấy cũng nhận phim mới, bận quá nên không qua được. Cậu thông cảm cho tớ mà, đúng không?” Dương Dương nhíu mày, đáng thương nhìn Tô Cách.

Cậu lại nhàn nhạt gật đầu.

“Đúng rồi, tớ nghe nói phim đó định mời cậu, nhưng đạo diễn Phương xem gameshow xong thì bảo tớ đi casting, không ngờ lại hợp vai.” Dương Dương đang nói dở thì nhớ ra là mình cướp của Tô Cách, vội che miệng giải thích: “Xin lỗi, tớ quên mất vai này ban đầu là của cậu. Nhưng làm sao được giờ, lúc ấy cậu bị thương cần nghỉ ngơi, chắc chắn sẽ có kịch bản tốt hơn thôi!”

Tô Cách chẳng mấy quan tâm: “Thật à? Tớ thấy sao cũng được. Nhưng có một việc khiến tớ suy nghĩ rất nhiều, có một camera đã quay lại cảnh tớ bị một cánh tay kéo chân. Tớ cảm thấy nó rất quen, đoạn clip đó quản lý đang giữ.”

Dương Dương mặt trắng bệch, Tô Cách liền viện cớ đi luôn.

Làm thế nào lại bị quay lại? Cậu đã rõ ràng đã cẩn thận ngó mấy camera, đều không quay chỗ Tô Cách mà?!

Dương Dương bắt đầu hoảng sợ, không nghĩ được nội dung clip. Nghe ý tứ chắc chắn Tô Cách muốn công khai hung thủ đã hại cậu.

Nhưng hiện tại cậu chưa làm, chẳng lẽ đây là quả bom hẹn giờ, chỉ chờ thời cho cậu ta một đòn chí mạng?

Thi xong, Dương Dương vẫn mất hồn mất vía nhìn Tô Cách một mặt thong thả, vẫn là không biết cậu đang suy tính điều gì.

Tô Cách làm xong bài, định đi về thì bị Dương Dương gọi lại: “Tô Cách, chúng mình đi ăn cơm đi, lâu lắm rồi không được đi ăn với cậu.”

Cậu suy nghĩ, từ chối: “Hôm nay tớ có việc, để lần khác đi.”

Nhưng cậu ta vẫn không tha: “Làm gì có gì quan trọng hơn tình bạn của chúng ta chứ! Đi nào đi nào! Hôm nay tớ mời, khao cậu tiệc to luôn!”

Tô Cách không từ chối nổi, bị cậu ta kéo ra khỏi trường.

Dương Dương đưa cậu vào một nhà hàng buffet.

Đây là nhà hàng rất sang trọng, không chỉ có những món hải sản đắt tiền, mà nó còn hưởng vị trí đắc địa, ngắm trọn vẹn thành phố H, còn có thể nhìn cảnh sông nước ban đêm.

Trần Mục Dương đã đưa cậu đến đây một lần, nhưng cậu chẳng thích mấy nơi xa hoa, từ đó chẳng đến nữa.

“Hẳn là cậu chưa từng vào đây đi? Trước tớ cũng chẳng dám nghĩ đâu, nhưng bây giờ tiền catse cao, nên thỉnh thoảng cũng phải tự thưởng cho bản thân, đúng không?” Dương Dương nhìn Tô Cách, dè chừng cười.

Tô Cách không nói gì.

Tìm một bàn ngồi xuống rồi lấy món ăn. Trần Mục Dương bảo cậu chỉ được ăn nhẹ, nên cậu lấy vài món salad cùng hoa quả.

Dương Dương hiển nhiên không chỉ đơn giản là muốn ăn cơm với cậu, liếc mắc nhìn Tô Cách cả nửa ngày, mới cẩn thận hỏi: “Tô Cách à, người kéo chân cậu là ai thế?”

Tô Cách nhấc mắt lên: “Cậu quan tâm à?”

Dương Dương ậm ừ thu ánh mắt, nói: “Cũng không hẳn… nhưng là bạn học kiêm bạn cùng phòng, tớ cũng cần phải biết chứ?”

Tô Cách buông dĩa ra, hỏi: “Dương Dương, tôi và cậu không oán không thù, tại sao lại hại tôi nhiều lần như vậy?”

Cậu ta để ý như vậy, Tô Cách đã có thể chứng minh suy đoán của mình.

Dương Dương ngẩn người, quả nhiên Tô Cách đã biết, nên không giấu diếm nữa, thay đổi biểu cảm: “Không thù không oán? Không phải khoảng cách quá lớn ư?”

“Rõ ràng cậu là kẻ chẳng có lập trường, thích thay đổi, còn thi đỗ khoa diễn xuất. Casting bộ phim kia rồi thành công, trở thành diễn viên, ký hợp đồng với công ty. Cậu có biết có bao nhiêu người đẹp hơn, có quyết tâm hơn nhưng một lịch trình cũng không có, chỉ có thể vào quán bar, KTV để tìm kiếm cơ hội không?”

Những lời của Dương Dương đều ngập ác ý, trong đầu nghĩ gì đều nói hết: “Cậu nhìn cậu với tôi đi, tôi đâu có kém, diễn tốt hơn, nhưng tại sao cậu lại được đóng vai nam ba trong phim của Hàn Vũ? Cậu xem từ lúc ra mắt, vai nào chẳng ngon? Còn tôi thì sao, lăn lộn tìm kịch bản, rồi lại tự mình chạy lịch trình, có công bằng hay không?”

Tô Cách nhìn Dương Dương tức đến đỏ mặt, có vẻ như thật sự có cả tỉ sự bất mãn với cậu.

Nếu là Tô Cách của ngày xưa, có lẽ sẽ hỏi nếu cậu bất mãn như vậy, tại sao còn làm như thân thiết với tôi.

Ai trong giới giải trí này cũng đeo mặt nạ, người cười nói tiếng người, gặp quỷ liền nói tiếng quỷ, đó là nguyên tắc và điều kiện cơ bản. Tô Cách đột nhiên rất muốn cảm ơn Dương Dương đã nói thật với mình.

Cậu không thích bản thân, thậm chí còn ghét, chỉ là không không nói ra.

“Có lẽ tôi không thể giải thích được những gì đã qua, vì mỗi người có một số. Hẳn là tôi đã gặp nhiều may mắn, nhưng lần nào tôi cũng cố bắt nắm. Tôi đã từng coi cậu là bạn tốt, nhưng nếu tôi làm cậu khó chịu thì sau này đừng làm bạn bè nữa.” Nói rồi, Tô Cách đứng dậy, lấy tiền ra: “Bữa này tôi mời. Trong giới chúng ta có quy tắc, người nào kiếm được nhiều hơn thì mời người kia.”

Câu này của Tô Cách đã hoàn toàn đập vỡ Dương Dương.

Cậu ta ngầm ngáng chân Tô Cách, bán thân thể của mình, không phải là vì sự nổi tiếng ư? Nhưng cuối cũng vẫn không thể vượt qua Tô Cách?

Tô Cách ra khỏi nhà hàng, tâm trạng không được tốt lắm. Tuy bây giờ đang là giữa hè, nhưng lại thấy rét run.

Cậu đang định gọi điện cho Trần Mục Dương thì có một cái xe đỗ xịch bên người.

Không phải là xe của anh.

Tô Cách tò mò nhìn thoáng qua, định bước tiếp, nhưng cửa kính hạ xuống, là Trương Tiêu Nhiên.

Trương Tiêu Nhiên nhìn cậu, cười dịu dàng: “Em đi đâu thế? Để anh đưa đi.”

Cậu lắc đầu từ chối đâu: “Không cần, hẳn là không tiện đương.”

Anh cười có chút ảm đạm: “Tô Cách, chẳng lẽ em từ chối anh thì làm bạn bè bình thường cũng không được?”

“Không phải…” Tô Cách nhìn vẻ mặt của anh, có chút không nỡ.

“Bạn bè giúp nhau một đoạn đường cũng chỉ là chuyện nhỏ mà, anh thật sự muốn làm bạn với em…” Trương Tiêu Nhiên chân thành, tha thiết nhìn cậu.

Cậu lại dao động: “Được rồi.” và lên xe. Vốn định về nhà của Trần Mục Dương, nhưng hẳn là không nên, đành nói: “Phiền anh đưa tôi về trường, cảm ơn.”

“Nghe nói em không ở ký túc xá nữa?” Anh vừa lái xe vừa hỏi.

“Ừ.” Tô Cách cũng thành thật đáp: “Công ty có ký túc xá tiện hơn.”

“Ồ~ vậy em ở một mình à?”

“Đúng thế.” Tô Cách không cảm thấy gì, gật đầu.

Trương Tiêu Nhiên đưa chai nước cho cậu, nói: “Anh không có đồ ăn, em muốn uống không?”

Đúng lúc cậu đang khát, không từ chối, nhận lấy: “Cảm ơn anh.”

Cậu mở ra uống một ngụm, cảm thấy hơi là lạ nên dừng, chỉ cầm trên tay rồi ngó ra ngoài nhìn đường.

Một lát sau, cậu cảm thấy không còn chút sức lực nào, cầm cái bình trong tay cũng không xong, làm rơi mất, khiến chất lỏng màu xanh chảy ra, định cúi xuống nhặt, nhưng choáng váng, ánh mắt bắt đầu không có tiêu cự.

Đầu cậu ong ong, cuối cùng mắt tối sầm, mất ý thức.

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment