Lâm Tú Uyển tặng cho Vương Tương Khuynh cây sáo quý, Vương Tương Khuynh cũng thập phần thích nó, cho nên bình thường không có tùy tiện mang theo bên người. Hôm này thì khác, Vương Tương Khuynh đã hứa nếu Lâm Tú Uyển muốn thì sẽ thổi cho nàng ấy nghe một khúc, lúc này, Lâm Tú Uyển lại mở miệng nhắc nhở, cho nên Vương Tương Khuynh liền sai Mười Ba lên lầu đem cây sáo tử đàn mà Lâm Tú Uyển tặng xuống.
"Tú Uyển, kỳ thật ta thổi sáo cũng không nhiều, thổi tốt nhất chính là thủ khúc Lương Chúc kia. Hôm nay thổi cho ngươi nghe một khúc khác, mong ngươi không chê nó khó nghe." Vương Tương Khuynh tiếp nhận cây sáo Mười Ba đưa qua, trước tiên thử âm, sau đó mới chậm rãi thổi.
Thủ khúc này so với khúc Lương Chúc kia không quá bi thương, mà Lâm Tú Uyên nghe được hàm ý trong từ khúc này mang theo một chút tiếc nuối. Chờ Vương Tương Khuynh thổi xong, liền mở miệng hỏi: "Tương Khuynh, từ khúc này, tên là gì?"
Vương Tương Khuynh nghe Lâm Tú Uyển hỏi tên từ khúc này, không khỏi ngây ngẩn cả người, không biết có nên nói ra hay không, bởi vì... từ khúc này tên là "Ta từng dụng tâm ái ngươi".
Vương Tương Khuynh vốn vô ý thức thổi ra từ khúc này, lại không nghĩ tới từ khúc này chính là "ta từng dụng tâm ái ngươi". Trước đây trong khoảng thời gian học thổi sáo, trong suy nghĩ bài hát chỉ là bài hát, khi thổi không thể hàm chứa cảm xúc của bản thân vào được, cho nên không thể làm lây động cảm xúc của người khác. Chỉ có thủ khúc Lương Chúc kia, bởi vì đã xem qua rất nhiều từ phim điện ảnh tới kịch truyền thanh, cho nên khi thổi ra từ khúc người nghe có thể cảm giác được sự đau thương trong đó.
Trong lúc thổi từ khúc này, trong đầu chỉ nghĩ đến hình bóng của Mộ Dung Mẫn, "Chẳng lẽ do ta đối với ngươi dụng tâm quá sao? Không được! Ta không nên loạn suy nghĩ nữa!" Vương Tương Khuynh vung lên nụ cười xán lạn, nói:
"Thủ khúc này tên là ta từng dụng tâm ái ngươi"
Lâm Tú Uyển nhìn nụ cười xán lạn của Vương Tương Khuynh, cũng không phát hiện được điểm không thích hợp. Nhưng Liên Hoa đi theo bên người Vương Tương Khuynh, lại nhìn ra được nụ cười ngượng ép của thiếu gia nhà mình, suy nghĩ hẳn là do chuyện tình cảm đối với Triệu Mẫn công tử đi.
Kẻ trong cuộc thì còn đang mê mụi, huống chi Liên Hoa vẫn đi theo bên người Vương Tương Khuynh, cho nên luôn tin tưởng suy nghĩ của mình, nhìn ra được, chỉ vào những lúc Vương Tương Khuynh ở bên cạnh Triệu công tử mới cười, không phải nụ cười gượng ép, mà là nụ cười phát ra từ trong nội tâm, giống như cô vợ nhỏ thấy người yêu mình vậy, trong mắt chỉ toàn sủng nịch cứ thế mà rơi vào tay giặc.
"Ta từng dụng tâm ái ngươi?" Lâm Tú Uyển nghe xong tên, không khỏi hỏi lại, vừa cười hỏi.
"Tương Khuynh, chả lẽ ngươi đang dụng tâm yêu ai sao?" Lâm Tú Uyển trên mặt tuy mang theo ý cười, nhưng trong lòng lại sợ Vương Tương Khuynh sẽ trả lời đã từng yêu ai. Dù sao, nếu trong lòng từng có một người, như vậy nàng sẽ không thể nào nắm được tâm của hắn.
Vương Tương Khuynh vẫn cười, nói: "Ta chưa bao giờ dụng tâm yêu ai cả. Thủ khúc này là do sư phụ của ta dạy cho ta, người từng thật tâm yêu một người, mà người nọ lại không yêu sư phụ ta. Sư phụ sau đó liền sáng tác ra từ khúc này, đem từ khúc này thổi lên cho người nọ nghe, ý muốn người nọ có thể thấu hiểu được cảm giác của người, từ đó về sau, liền không bao giờ yêu người kia nữa, cho nên từ khúc này mới có tên như vậy. Sư phụ từng nói "Ta từng dụng tâm yêu người, từ nay về sau, ta đối với người, liền chỉ là người qua đường, những lời yêu thương đều trở thành vô nghĩa.""
"Hóa ra từ khúc này là do sư phụ của Tương Khuynh sáng tác, chẳng hay sư phụ của Tương Khuynh họ tên là gì? Hiện đang ở đâu?"
"Tên của sư phụ không thể nói được, dù có nói thì ngươi cũng không biết." Cậu chuyện đó Vương Tương Khuynh chỉ nhất thời bịa ra thôi, còn người dạy nàng thổi sáo bất quá chỉ là một lão sư, cũng chỉ dạy nàng căn bản, còn nếu muốn học cái gì, cũng chỉ tự mình nghe rồi luyện tập theo.
"Tú Uyển không phải nói hôm nay còn muốn mang ta đi dạo Thịnh Đều tiếp sao?"
Vương Tương Khuynh chuyển trọng tâm câu chuyện thành việc đi dạo phố, Lâm Tú Uyển cũng không tiếp tục hỏi nữa, miệng nở nụ cười trả lời: "Vậy chúng ta đi dạo Thịnh Đều tiếp, hôm nay ta mang ngươi tới mấy chỗ hôm qua ngươi chưa đi."
Thời gian trước kì thi, Vương Tương Khuynh buổi sáng sẽ ở đại sảnh dành ra nửa canh giờ kể chuyện cho mọi người nghe, Lâm Tú Uyển thì mặc kệ mưa gió, mỗi ngày đúng giờ đều tới nghe Vương Tương Khuynh kể chuyện, chẳng ngày nào vắng mặt. Kể xong chuyện, Vương Tương Khuynh sẽ trở về phòng đọc sách, luyện chữ chuẩn bị cho kì thi, mà Lâm Tú Uyển sẽ cùng Mười Ba và Liên Hoa cùng nhau, lẳng lặng cùng Vương Tương Khuynh đọc sách, luyện chữ. Vương Tương Khuynh thỉnh thoảng cũng sẽ bồi Lâm Tú Uyển đi dạo phố, có lúc sẽ thổi sáo cho Lâm Tú Uyển nghe, nếu Lâm Tú Uyển hỏi từ khúc từ đâu mà có, Vương Tương Khuynh sẽ bịa đại một câu chuyện, nói rõ từ khúc từ đâu mà có.
Như vậy, ngày qua ngày, các thí sinh tới Thịnh Đều dự thi đều đã đến, ngày khoa khảo. cũng chính là ba ngày sau.
"Rốt cục cũng sắp tới ngày thi, tới đó tùy tiện lấy đại cái danh hiệu nào đó, rồi lập tức rời khỏi đây." Danh hiệu nhị giáp tiến sĩ, rồi tam giáp, vân vân, có rất nhiều danh hiệu, nếu không có quan hệ với người trong triều, thì sẽ không được chọn vào chức quan, mà chỉ được công danh. Vương Tương Khuynh nghĩ, nàng chỉ cần tùy tiện lấy một cái công danh về là được rồi, sau đó trở về Phồn thành, sống một cuộc sống an nhàn.
Nếu làm quan, vạn nhất bị người ta biết thân phận nữ phẫn nam của nàng, nhất định sẽ liên lụy cửu tộc, hơn nữa làm quan thanh liêm quá mệt, dễ đoản mệnh, còn làm tham quan, nói không chừng bị bắt lúc nào không hay. Càng nghĩ, càng chỉ muốn tùy tiện lấy một cái danh hiệu rồi về, là an ổn nhất.
Hôm nay, Lâm Tú Uyển lại tới tìm Vương Tương Khuynh. Vương Tương Khuynh cho rằng Lâm Tú Uyển tới tìm mình để thổi sáo cho nàng ấy nghe, lại không nghĩ rằng Lâm Tú Uyển lại hướng nàng thổ lộ. Chẳng phải nữ tử cổ đại đều rất bảo thủ sao? Chẳng phải toàn chờ nhà trai đi biểu lộ sao?! Thế nào nhà gái lại chủ động thổ lộ chứ!
"Liên Hoa, Mười Ba, các ngươi trước ra ngoài cửa đứng đi, ta có lời muốn nói riêng với Tương Khuynh." Lâm Tú Uyển muốn Liên Hoa cùng Mười Ba ra bên ngoài, mà chủ tử của Liên Hoa cùng Mười Ba chỉ có Vương Tương Khuynh, Lâm Tú Uyển bất quá chỉ là bằng hữu của Vương Tương Khuynh, cho nên không có tư cách kêu Liên Hoa cùng Mười Ba theo lời nàng mà ra ngoài được. Liên Hoa cùng Mười Ba hai mắt nhìn nhau, lại nhìn thiếu gia nhà mình, thấy Vương Tương Khuynh gật đầu, Liên Hoa cùng Mười Ba lủi thủi ra ngoài, đứng trước cửa.
Liên Hoa thấy bộ dạng của Lâm Tú Uyển, trong lòng cũng đoán được vài phần. Mà Triệu công tử cũng kì, thật sự từ sau lần đó cũng không tới tìm thiếu gia nhà mình, trong lòng Liên Hoa cũng đã dao động, vốn tưởng rằng Triệu Mẫn công tử cũng thích thiếu gia nhà mình, lại không nghĩ rằng người đó thật sự không tới tìm thiếu gia nhà mình nữa. Thiếu gia nhà mình cố tình muốn đi tìm Triệu công tử, nhưng lại không biết nhà hắn ở đâu a.
"Tương Khuynh, khoa khảo này, ngươi đã chuẩn bị tốt chưa?"
"Không sai biệt lắm, nếu lấy đại cái danh nhị giáp tam giáp thì dễ dàng."
"Vậy Tương Khuynh, không nghĩ tới lấy bảng đầu của khoa khảo sao?"
Nghe Lâm Tú Uyển hỏi như vậy, Vương Tương Khuynh không khỏi thất thần, Lâm Tú Uyển cho rằng Vương Tương Khuynh lo lắng không lấy được bảng đầu, lại không biết thật ra Vương Tương Khuynh chỉ là đang hồi tưởng cái đêm lúc trước ở bên bờ sông Mộ Dung Mẫn từng khích tướng nàng, muốn nàng lấy được danh hiệu trạng nguyên. Hôm nay nghe Lâm Tú Uyển hỏi như vậy, nội tâm Vương Tương Khuynh có chút mong đợi.
"Lâu như vậy mà Mẫn Mẫn vẫn không tới tìm mình, nếu mình thi đậu trạng nguyện, thì Mẫn Mẫn có đến tìm mình không?"
Vương Tương Khuynh rất thành thật mà trả lời: "Từng nghĩ tới việc đậu trạng nguyên. Bất quá sau đó lại nghĩ lấy đại một cái công danh là đủ rồi. Ta cũng không có ý định tiến thân vào quan trường, có một công danh trên người là đủ rồi!"
"Vậy Tương Khuynh, có thể hay không vì ta mà nỗ lực thi đậu trạng nguyên?"
"Vì ngươi? Tại sao?"
Lâm Tú Uyển hỏi Vương Tương Khuynh có thể vì nàng đậu trạng nguyện được không, chỉ vì muốn Vương Tương Khuynh hỏi nàng tại sao, như vậy mới có thể thành công thổ lộ rồi.
"Bởi vì ta thích Tương Khuynh. Tương Khuynh tao nhã, ôn nhu săn sóc, sẽ kể chuyện xưa và thổi sáo cho ta nghe nữa." Lâm Tú Uyển thản nhiên nhìn vào mắt Vương Tương Khuynh, trong mắt chỉ toàn tình cảm chân thật, không hề giả tạo.
Nhìn Lâm Tú Uyển, Vương Tương Khuynh trong lòng thầm nghĩ. "Thân là nữ tử, mà gan lại lớn như vậy. Lúc trước ở Phồn thành, mặc dù có rất nhiều cô nương mượn cơ hội đùa giỡn nàng, nhưng cũng không có như cô nương trước mặt này a, biết nàng lúc trước ở trên đường đùa giỡn các nàng cũng không có ác ý a, chỉ là bị mê hoặc mà thôi, cho nên sau khi sau khi biết bản tính của nàng thì cùng lắm chỉ chọc nghẹo. Mà lúc này, Tú Uyển trong mắt chỉ có sự chân thật, không mang theo tia đùa giỡn nào cả, là thật sự thích nàng."