Phò Mã Thượng Công Chúa

Chương 20

Vương Tương Khuynh không biết nên làm thế nào đối với tình cảm của Lâm Tú Uyển, nàng chỉ là một kẻ nữ phẫn nam trang, mọi thứ đều chỉ là lớp ngụy trang của nàng:

"Tú Uyển, ngươi thích ta chỉ vì ta tao nhã, ôn nhu săn sóc, sẽ kể chuyện xưa và thổi sáo cho ngươi nghe thôi sao?"

"Không, đơn giản vì Tương Khuynh là Tương Khuynh, người ta thích chính là Tương Khuynh a. Mà việc Tương Khuynh tão nhã, chỉ càng làm cho ta thích ngươi hơn, chuyện xưa Tương Khuynh kể, khiến ta cảm thấy cuộc sống này thú vị hơn, từ khúc Tương Khuynh thổi cho ta nghe, ta cảm nhận được sự đau thương, bất đắt dĩ, không muốn rời xa trong từng khúc." Lâm Tú Uyển biết Vương Tương Khuynh vì sao lại hỏi vấn đề này, nếu như nàng chỉ đơn giản nói hắn tao nhã nên thích hắn, như vậy càng khiến Vương Tương Khuynh nghĩ nàng không có thành ý. Huống chi, nàng sớm đã thích Vương Tương Khuynh, không chỉ vì Vương Tương Khuynh kể chuyện xưa cùng thổi sáo cho nàng nghe.

"Ngươi chính là thích con người thật của ta sao? Bất luận thân thể ta có tàn tật, tâm trí không rõ ràng, hay giới tính nam, nữ của ta sao?" Vương Tương Khuynh tiến lên một bước, tới gần Lâm Tú Uyển, tiếp tục hỏi, muốn biết Lâm Tú Uyển có thể tiếp thu được tình yêu đồng giới hay không.

"Nhưng thân thể ngươi vẫn tốt, thần trí cũng bình thường, cũng là nam tử mà." Lâm Tú Uyển nghi hoặc nhìn Vương Tương Khuynh, không biết vì sao Vương Tương Khuynh lại hỏi vấn đề này.

Nghe Lâm Tú Uyển trả lời xong, Vương Tương Khuynh chỉ cười, nói: "Nếu như ta nói, ta thích người cùng giới tính giống như ta? Vậy Tú Uyển nghĩ như thế nào?"

Nghe được Vương Tương Khuynh nói thích người cùng giới tính giống như hắn, trong lòng Lâm Tú Uyển mơ hồ đau, chịu đựng nỗi đau ấy, hỏi:

"Tương Khuynh, thích nam tử sao?" Lâm Tú Uyển nhớ mới cái đêm lần đầu tiên gặp Vương Tương Khuynh, bên người hắn còn có một vị công tử dung mạo xuất chúng, chỉ là bản thân bị từ khúc của Vương Tương Khuynh hấp dẫn, cho nên cũng không mấy chú ý tới người bên cạnh hắn.

"Là nam tử ở bên cạnh ngươi đêm đó sao?"

"Mộ Dung Mẫn, Mộ Dung Mẫn! Vì sao người ngoài đều nghĩ ta nếu thích ai đó thì nhất định là Mộ Dung Mẫn đây?" Vương Tương Khuynh nghe Lâm Tú Uyển nhắc tới Mộ Dung Mẫn, trong lòng không khỏi đau nhói, đưa tay đặt lên vị trí tờ giấy trong ngực, cảm giác đau đớn như đang nhắc nhở nàng, Mộ Dung Mẫn chưa từng thẳng thắn với mình, cảm thấy không hợp ý nhau nên không đến tìm mình nữa, người như vậy, mình thật sự thích sao? Đáng giá cho mình thích sao?

Vương Tương Khuynh lắc đầu, phủ nhận bản thân thích Mộ Dung Mẫn, chỉ hỏi:

"Tú Uyển, nếu như ngươi thân là nam tử, lúc đó sẽ thích ta sao? Không thì, nếu như ta là nữ tử, ngươi sẽ vẫn như cũ thích ta sao?" Tuy rằng Vương Tương Khuynh đã xem Lâm Tú Uyển là bạn tốt, nhưng cũng không có ý định nói thân phận thật sự của nàng cho nàng ấy biết. Thân phận của nàng, không thể tùy tiện nói cho người khác, nếu có thì chỉ nói cho người mình yêu nghe.

"Tương Khuynh nói như vậy là có ý gì? Trừ phi ta biến thành nam tử, còn ngươi biến thành nữ tử, thì chúng ta mới có thể yêu nhau?" Lâm Tú Uyển không rõ vì sao Vương Tương Khuynh cứ giả thiết nếu hai người đều cùng giới tính.

"Lẽ nào Tương Khuynh, thật sự chỉ thích nam tử, chỉ thích người cùng giới tính?"

"Tú Uyển, ngươi chỉ cần nói ta biết, ngươi sẽ thích hay không là đủ rồi." Nói tâm không rung động là giả, nhiều năm qua, bản thân đều ở một mình, chưa từng nói chuyện yêu đương, mà ở đây mấy tháng, cảm giác ở chung cũng không tệ, cho nên mới biểu lộ với Lâm Tú Uyển. Nếu Lâm Tú Uyển thật sự có khả năng tiếp thu tình yêu đồng tính, thì nàng liền thử xem. Tuy rằng trong lòng nàng, thường nhớ tới Mộ Dung Mẫn kia.

Lâm Tú Uyển cúi đầu, yên lặng suy nghĩ vấn đề Vương Tương Khuynh hỏi, sau một lát, ngẩng đầu nói: "Ta không biết, ta không tưởng tượng được, Tương Khuynh nếu là nữ, còn ta nếu là nam thì sẽ ra sao."

"Ngươi là đang do dự. Kỳ thật, ngươi chỉ thích ta kể chuyện xưa cùng thổi sáo, chỉ vì ta ôn nhu săn sóc mà nghĩ ta thích hợp làm phu quân của ngươi. Những điều ngươi nói không phải là tình yêu, ngươi nếu yêu ta, sẽ không do dự mà trả lời." Vương Tương Khuynh trong ánh mắt hiện ra tia thất vọng, đau thương, còn có thứ tình cảm mà Lâm Tú Uyển không hiểu, vì sao... chỉ vì vấn đề này mà Vương Tương Khuynh lại từ chối tình cảm của nàng.

Lâm Tú Uyển ôm lấy cánh tay của Vương Tương Khuynh, nói: "Tương Khuynh, tin tưởng ta, ta thật sự thích ngươi. Nếu do câu trả lời của ta khiến ngươi không hài lòng, cũng đừng chối bỏ tình cảm của ta đối với ngươi." Lâm Tú Uyển trong mắt đều hiện lên tình ý, nói hết những gì trong lòng.

"Ta thân là nữ tử, nhưng chủ động hướng ngươi thổ lộ tình cảm, cho dù như vậy, ngươi vẫn không muốn tin tưởng ta sao?"

Vương Tương Khuynh hiểu, Lâm Tú Uyển thân là nữ tử, lại hướng kẻ nữ phẫn nam trang như nàng thổ lộ tâm ý, cho nó mới có nhiều dũng khí như vậy.

"Đúng vậy, đều như vậy, ta vì sao không muốn tin tưởng đây. Là bởi vì câu trả lời của Tú Uyển sao?" Vương Tương Khuynh hiểu được tình cảm của Lâm Tú Uyển, cũng tin tưởng tình cảm nàng dành cho mình, nhưng trong lòng lại chỉ có hình ảnh của người kia, mà không phải là Lâm Tú Uyển a.

Cho dù có chút động tâm, nhưng cũng chỉ động tâm mà thôi, trong lòng nàng, sớm đã có một người, mà người kia không ai khác chính là Mộ Dung Mẫn. Từ lần đầu tiên gặp nhau, ở bên ven hồ Thanh Nguyệt cả hai cùng nhau ngắm trăng, chính vào thời khác đó nàng đã bị Mộ Dung Mẫn hấp dẫn. Mộ Dung Mẫn rời khỏi, thì mỗi ngày đều mong gặp lại nàng ấy, cứ như vậy tới ngày đi Thịnh Đều, không phải bởi vì ước nguyện của mấy người ở Phồn thành mà tới, chỉ vì một nguyên nhân trọng yếu, chính là Mộ Dung Mẫn ở chỗ này, vì giao ước giữa mình và Mộ Dung Mẫn, cho nên mới tới Thịnh Đều, sau đó Mộ Dung Mẫn hảo hảo chiêu đãi nàng, là vì nàng muốn gặp Mộ Dung Mẫn.

"Bây giờ nghĩ lại mọi chuyện, cuối cùng bản thân cũng nhận ra được, người mình thích chính là Mộ Dung Mẫn a."

Lâm Tú Uyển từng bước ép sát, càng khiến Vương Tương Khuynh hoàn toàn tỉnh ngộ, tình yêu sẽ không bởi vì sự cảm động nhất thời mà tạo ra.

"Tú Uyển, xin lỗi. Ta biết ngươi đã cố lấy rất nhiều dũng khí để hướng ta biểu đạt tình cảm. Nhưng ta chỉ xem ngươi là bằng hữu. Có đôi khi, tình bạn so với tình yêu còn tốt hơn rất nhiều. Chúng ta là bằng hữu, cả đời vẫn vậy, nhưng nếu ta vượt qua ranh giới của tình bạn mà tiếp nhận tâm ý của ngươi, sau này nếu cả hai mỗi người một ngã, vậy thì ngay cả tình bạn cũng không còn..."

"Không! Ta sẽ không!" Lâm Tú Uyển cắt đứt lời nói của Vương Tương Khuynh, tay càng lúc càng siết chặt, coi như có chết cũng không chịu buông, liền tiếp tục nói.

"Tương Khuynh, nếu như do ta trả lời chưa vừa ý ngươi, vậy ngươi cho ta thêm thời gian, để ta hảo hảo ngẫm lại nên trả lời vấn đề của ngươi như thế nào. Ta biết, ngươi đối với ta không tin tưởng. Chúng ta dù sao cũng đã ở chung mấy tháng, ta hiểu được biểu tình của người, hiểu được ánh mắt của ngươi. Trong mắt ngươi đang đối với ta có cảm giác không tin tưởng."

"Tú Uyển..." Vương Tương Khuynh còn muốn nói tiếp, nhưng kêu tên Lâm Tú Uyển một lúc, lại không biết nên nói như thế nào nữa.

"Hay là cho nàng ấy thêm thời gian, để nàng ấy hảo hảo suy nghĩ lại."

"Chúng ta đều cần thời gian, Tú Uyển ngươi mau trở về hảo hảo ngẫm lại có hay không thật sự yêu ta, có hay không mặc kệ thân phận của ta là nam hay là nữ đều yêu ta, đợi đến khi kết thúc khoa cử, thì tới đây nói cho ta biết đáp án." Vương Tương Khuynh cũng không có kiên quyết mà cự tuyệt Lâm Tú Uyển.

Lâm Tú Uyển thấy Vương Tương Khuynh nguyện ý cho nàng một cơ hội, không để ý xấu hổ, lớn mật lại gần, không nghĩ tới lúc này cửa bị đẩy ra, Vương Tương Khuynh thấy Liên Hoa đứng trước cửa nhìn mình, vội vàng đẩy Lâm Tú Uyển ra, chỉnh lại y phục, hướng Tú Uyển nói:

"Tú Uyển hôm nay không bằng sớm trở về đi, sắp tới ngày thi, ta cần phải xem lại sách. Vì danh hiệu trạng nguyện mà nỗ lực ha."

Bởi vì cửa đột nhiên mở cho nên Lâm Tú Uyển xấu hổ đỏ mặt cúi đầu, nhưng nghe Vương Tương Khuynh nói vì danh hiệu trạng nguyên mà cố gắng, trong lòng hài lòng ngẩng đầu nói: "Vậy Tương Khuynh đọc sách cho tốt, ta trở về trước."

Cửa đột nhiên bị đẩy ra, nguyên lai là vì Liên Hoa lấy tay đâm cái lỗ nhỏ trên cửa để quan sát tình hình trong phòng. Thấy Lâm Tú Uyển chủ động ôm thiếu gia nhà mình, trong lòng vội la lên "Thiếu gia còn Triệu công tử!!" Liền lấy tay đẩy cửa phòng vào trong.

Chờ Lâm Tú Uyển đi rồi, Liên Hoa vội vã hỏi: "Thiếu gia, người không sao chứ? Người cùng Lâm Tú Uyển kia..."

"Hoa nhỏ, vừa rồi cảm ơn ngươi." Vương Tương Khuynh hướng Liên Hoa nói cảm ơn, rồi giải thích.

"Ta cùng Tú Uyển không có gì." Vương Tương Khuynh biết Liên Hoa nhất định ở ngoài nhìn lén cũng không trách tội, mà hỏi tiếp.

"Hoa nhỏ, ngươi vì sao khẳng định ta cùng Triệu công tử là một đôi?" Không đợi Liên Hoa trả lời, còn nói thêm. "Nếu như ta giống như ngươi, hiểu ra được chuyện này sớm hơn thì thật tốt. Hoa nhỏ, kỳ thật người ngươi vẫn gọi Triệu Mẫn công tử, thật ra không phải họ Triệu, mà nàng họ Mộ Dung, nàng cũng không phải là nam tử, mà là nữ tử."

Liên Hoa nghe Vương Tương Khuynh nói xong, không khỏi sững sờ tại chỗ, trong lòng vừa mừng vừa sợ, cũng không biết nên nói cái gì. Vương Tương Khuynh hiểu ý cười nói:

"Được rồi, hoa nhỏ, ngươi trở về phòng đợi đi, ta muốn ở một mình xem sách."
Bình Luận (0)
Comment