Editor: Ổ Xù Già
Ba ngày sau trời trong nắng ấm.
Từ lúc vào Thu tới nay, hiếm khi mới có một ngày thời tiết tốt như vậy. Nắng ấm chiếu vào đôi mắt đang nhắm nghiền của Diệp Phù Sinh, y ngồi gác chéo chân trên lan can, miệng cười thốt ra mấy câu độc địa trêu Tạ Ly.
“Tiếc quá, càn khôn bao la thế này lại không thể đưa tới một sơn hà trong sáng. Cho nên mới nói bản chất con người là có thể dung nạp mọi thứ linh tinh trên đời này.”
Tạ Ly không để ý tới y, một tay vừa lo lắng vừa vuốt ve thanh đao gỗ luyện võ, tay kia thì nắm chặt vạt áo trước ngực, ở đó có một khối vuông vuông gồ lên.
Cậu nhóc đã sớm biết hôm nay sẽ có một trận thi đấu liên quan tới sự tồn vong của Đoạn Thủy sơn trang nên tối qua cứ lăn qua lộn lại không ngủ được. Chỉ mới giờ Sửu cậu đã bò dậy ra hậu viện luyện đao, chẳng ngờ là có người còn tới sớm hơn.
Tạ Vô Y khoác áo ngoài đứng đằng kia nói gì đó với Diệp Phù Sinh, khi thấy cậu đi tới cả hai đều im lặng. Diệp Phù Sinh ngáp ngủ một cái rồi tới nhà bếp tìm gì ăn, Tạ Vô Y thì vẫy tay bảo Tạ Ly tới.
Tim cậu đập mạnh một cái, lo lắng chạy tới, tuy chưa nói gì nhưng cả người đã nhào đến ôm lấy Tạ Vô Y, cọ cọ vào chân hắn, giống như con mèo con đang sợ hãi.
Xưa nay Tạ Vô Y luôn nghiêm khắc với cậu, nhất là trong ba năm qua, hầu như chưa bao giờ cười với cậu. Khi phát hiện mình ấm đầu nhào tới ôm đối phương, Tạ Ly run lên, không ngờ lần này cậu không bị mắng mà lại được bàn tay lạnh như băng ấy xoa đầu.
Tạ Vô Y nói: “Bảy ngày nữa là sinh nhật 11 tuổi của ngươi, vậy… cho ngươi thứ này.”
Tạ Ly ngẩng đầu, một miếng ngọc bội dương chi treo ngay trên cổ cậu. Cậu đưa tay sờ, vui vẻ: “Cha, đây là gì vậy?”
Tạ Vô Y nhìn chằm chằm cậu một hồi lâu mới nói: “…Không là gì cả, nếu ngươi không thích, bỏ đi cũng được.”
Tạ Ly hé miệng, cậu chưa từng thấy người nào dùng thái độ nghiêm túc nói ra một câu tùy ý như vậy, thế mà cuối cùng nó lại thốt ra từ miệng người cha đầy uy nghiêm này của cậu. Cậu khẽ gật đầu, trong lòng rối như tơ vò.
Trời đang nắng, hiện giờ Diệp Phù Sinh giống y chang một tên mù, dù đôi mắt đã nhắm lại nhưng vẫn cảm thấy đau. Y lấy một miếng vải đen ra che mắt lại, khiến những người quanh đó để ý, không biết có ai đó hỏi y: “Vị huynh đài này, ngươi là một người mù, cần gì…”
Hắn ta chưa nói hết câu, nhưng Diệp Phù Sinh hiểu ý – Nếu ngươi đã không nhìn thấy rồi, hà tất còn chiếm không một chỗ chứ?
Lần này đại hội Đoạt phong định ra ba trận qua hai là thắng, nơi tổ chức là ở Tiềm Long tạ trong Đoạn Thủy sơn trang. Nơi này nằm ở phía Bắc sơn trang, mặt hướng trung đình, lưng hướng ra sau núi, dù diện tích có rộng cũng chỉ chứa được tầm trăm người.
“Đoạn Thủy sơn trang của ta không phải là nơi thu phế thải, sao có thể tùy ý cho con mèo con chó nào đó vào?”
Câu đó của Tạ đại trang chủ là đang giễu hết cả hai phái chính tà, cứ như đang tát vào mặt đám người đó, khiến biểu tình ai cũng khó coi. Cuối cùng, đa số người đều ở lại con phố ngoài sơn trang, cách bức tường nghe ngóng tình hình. Chỉ có một số ít được vào bên trong, mà trong đó có hơn phân nửa là người của Táng Hồn cung.
Tiềm Long tạ là nơi nước bao quanh bốn bề, một đình viện to như thế chỉ có dãy hành lang trên mặt nước là có thể đứng được, còn lại bị đào rỗng, tạo thành một hồ nước lớn. Giờ đã qua mùa, trên mặt nước không còn đóa hoa nào nữa, chỉ sót mấy lá sen khô đang kéo dài hơi tàn, ở giữa là mấy cọc Mai Hoa thung (*) cao thấp khác nhau dựng thẳng ở đó.
[(*) cọc gỗ đóng xuống đất cao thấp khác nhau thành hình hoa mai, dùng để luyện khinh công, bộ pháp…]
Lúc này ở bốn phía hành lang đã phân chia vị trí rõ ràng: Hai hướng Tây, Nam là do Lệ Phong, Bộ Tuyết Dao dẫn đầu đoàn người Táng Hồn cung; phía Đông là người chính đạo, ở giữa hai phe là người của Đoạn Thủy sơn trang – nhìn vào thế lực có vẻ như yếu nhất.
Một cuộc hẹn hiếm có, ngay cả Tạ Trọng Sơn đã ở yên trong tiểu viện ba năm cũng được dẫn ra ngoài. Hắn được hầu hạ thay trang phục mới, giờ này đang mở to mắt nhìn xung quanh. Nhưng dây thanh của hắn đã bị thuốc câm phá hủy, giờ lại bị điểm huyệt, chỉ có thể ngồi yên trên xe lăn, mặt bình thản, ngoài thân hình gầy đi, nhìn thoáng qua lại thấy được chút bóng dáng năm nào.
“Mấy năm không gặp, dường như Tạ lão trang chủ đã tiều tụy đi nhiều.” Người lên tiếng có tên là Lục Minh Uyên, tướng mạo nho nhã thanh tú, ăn mặc kiểu thư sinh, trong tay còn cầm một chiếc quạt trắng, có nhìn thế nào cũng giống một gã đọc sách dễ ức hiếp.
Nhưng người đọc sách ấy lại đang đứng ở vị trí đầu tiên nơi hành lang phía Đông, những người chính phái khác đều là các tiền bối nổi tiếng giang hồ, vậy mà không có ai trách mắng hắn.
Hắn thu quạt lại, chắp tay thi lễ: “Từ nhỏ vãn sinh đã nghe gia sư kể về uy danh của Đoạn Thủy sơn trang, hôm nay được thấy phong thái của nhị vị trang chủ, cảm giác tuổi lớn rồi có được cũng có mất.”
Cái cách nói chuyện khiến người ta ê răng như làm đổ lọ dấm chua thế này, Diệp Phù Sinh vừa nghe là biết hắn đi ra từ Tam Muội thư viện.
Tam Muội thư viện do Nam Nho đời đầu Nguyễn Thanh Hành mở ra, đến nay đã kéo dài được 60 năm. Môn hạ dưới trướng tuy không có danh nghĩa thầy trò nhưng thực tế cũng là thầy trò. Họ rèn luyện văn võ, tài đức vẹn toàn, có không ít người ghi tên bảng vàng, vào triều làm quan. Thậm chí thư sinh nghèo còn có tiếng nói quan trọng bất kể là ở triều đình hay chốn giang hồ.
Thiết nghĩ, gã Lục thư sinh đầy mùi nho chua này chắc là đời kế tiếp của Thư viện Tam Muội. Nói không chừng… còn có thể là viện sư đời kế tiếp. Bởi vậy cho dù có xem thường tên nhãi con ấy, cũng không có người nào dám lơ là sư môn sau lưng hắn.
Đây đúng là đứng dưới bóng đại thụ, chỗ nào cũng thấy mát.
Diệp Phù Sinh nghĩ thầm như thế, định đưa tay sờ sờ cái đầu quả dưa của Tạ Ly, nào ngờ lại bị Tiết Thiền Y đánh cho một cái, quát khẽ: “Đừng quậy nữa, sắp bắt đầu rồi.”
Tạ Vô Y ghét nhất mấy nghi thức rườm rà, Lệ Phong cũng là một người dứt khoát. Cho dù nửa chừng có xuất hiện một Lục Minh Uyển lải nhải như thế, nhưng lúc này cũng không có chiêng trống múa may gì nhiều, mà chỉ bày mỗi một bàn hương án ở trước Tiềm Long tạ, do Tạ Vô Y, Lệ Phong, Lục Minh Uyên mỗi người thắp một nén nhang thì xem như chính thức mở màn.
Theo quy định, ba ván đều do Táng Hồn cung khiêu chiến trước, Đoạn Thủy sơn trang sẽ cử người ra ứng chiến. Sân đấu là Tiềm Long tạ, lôi đài là Mai Hoa thung, người nào rơi xuống nước thì xem như thua trận.
Lệ Phong trưng cái mặt quan tài lạnh lùng không nói câu nào, Bộ Tuyết Dao thì cầm chiếc quạt lông đỏ cười không nói. Một thiếu nữ ăn mặc kiểu ngoại tộc từ phía sau họ bước ra. Thân thủ nàng này nhanh nhẹn như cánh bướm, thoáng cái đã bay xuống dưới, chân phải lộ đùi đáp trên Mai Hoa thung, mấy cái chuông trên mắt cá chân cũng phát ra tiếng leng keng.
Thiếu nữ cầm Xà Hình kiếm trong tay, giọng nói trong trẻo: “Hữu sứ Man Châu của Thanh Long điện Táng Hồn cung đặc biệt tới khiêu chiến.”
Tiết Thiền Y hừ lạnh một tiếng, bước ra, phi thân đến cách đối phương chừng một trượng. Hôm nay nàng mặc áo trắng, duy chỉ có dải lụa bên hông là đỏ rực như máu. Đây là Xích Tuyết luyện tám năm trước ân sư đã cho nàng, bên trong có phối thiên tàm ti, nước lửa bất xâm, binh khí bình thường khó cắt đứt, tiếc là cho đến giờ nàng vẫn không đành lòng đem nó ra chém giết.
Nàng đưa tay vung Xích Tuyết luyện ra, mi mục mang theo sát ý: “Tiết Thiền Y của Đoạn Thủy sơn trang ứng chiến.”
Còn chưa nói dứt câu, Xà Hình kiếm đã lao tới. Kiếm lướt như rắn, lúc múa may tựa như lưỡi rắn, đâm thẳng về phía mặt Tiết Thiền Y. Tiết Thiền Y nghiêng sang bên, chờ thanh kiếm nọ xoẹt ngang qua thì giơ tay lên, hai chưởng chạm vào nhau, cả hai đều bay lùi về sau.
Trong lúc Man Châu còn chưa đứng vững giữa không trung, Xích Tuyết luyện lại lao tới, nàng ta không có lực, chỉ đành chịu trúng một roi, cánh tay để lộ ra ngoài bị tróc một mảng thịt.
Xưa giờ Tiết tiểu thư chưa bao giờ được xưng là tốt tính, nàng mà cầm roi da lên thì lập tức thành quỷ dạ xoa mà cả thành Cổ Dương ai cũng sợ.
Nội lực rót vào, Xích Tuyết luyện tung bay, thoáng chốc đã xoắn thành một đường thẳng. Tựa như cầm một con rắn đỏ trong tay, chỉ cần vung lên là có thể lao ra cắn người.
Ấy thế mà Man Châu lại nở nụ cười.
Trên tay chân nàng ta có tổng cộng bốn chiếc chuông vàng, vào lúc này một cơn gió mạnh thổi tới, bốn chiếc chuông bỗng vang lên cùng lúc. Nghe tiếng chuông ấy, Diệp Phù Sinh nhíu mày.
Tiếng chuông lọt vào tai tựa như có nhiều con độc trùng nôn nao không ngừng. Tiết Thiền Y cảm thấy tai mình vang ong ong đau buốt, nàng hoa mắt, Xích Tuyết luyện cũng theo đó đi lệch hướng. Vào lúc này, Xà Hình kiếm của Man Châu cuốn lấy Xích Tuyết luyện, mượn lực lao tới ngay sát bên cạnh Tiết Thiền Y, đánh một chưởng vào ngực nàng.
Một búng máu nằm trong cổ họng, Tiết Thiền Y chịu đau nhưng cũng nhờ đó tỉnh táo lại. Suýt chút nữa nàng đã đứng không vững nhưng đã kịp rụt tay về, Xích Tuyết luyện quay ngược lại, quấn lấy cổ Man Châu.
Cũng vào lúc đó, Tiết Thiền Y đá trúng đầu gối nàng ta, thừa lúc Man Châu trụ không vững bật người bay lên, nội lực dồn vào hai tay, nắm chặt Xích Tuyết luyện quăng nàng lên giữa không trung, lực quấn ở cổ như độc long quấn quanh, kéo thật mạnh, lập tức vang lên tiếng khí quản không chịu nổi.
Man Châu bị nàng siết cho thở không ra hơi, gương mặt đang tươi cười nghẹn đến đỏ bừng. Tuy nhiên nàng ta vẫn cười, hai tay hai chân lại cử động, bốn chiếc chuông kia lại vang lên.
Ngón tay Tạ Vô Y nhúc nhích, hắn cầm một hạt đậu lên.
Tạ Ly ngây ra hỏi: “Sao vậy?”
Diệp Phù Sinh cười cười, rồi nghiêng đầu qua nói khẽ: “Trận này sợ là Tiết tỷ tỷ của cậu phải thua rồi.”
Y không nhìn thấy nhưng lại nghe được rõ ràng.
Võ công của thiếu nữ nọ yếu hơn Tiết Thiền Y một bậc nhưng lại giỏi về việc sử dụng bàng môn tả đạo để bù vào lúc đấu, bốn chiếc chuông tạo ra ma âm ảnh hưởng tới thần trí người khác đã phụ trợ thêm cho nàng ta rất nhiều. Hơn nữa không hiểu sao hôm nay tinh thần của Tiết Thiền Y cũng không tập trung lắm, nhìn thì như đang chiếm phần hơn nhưng thật ra đang yếu thế dần, trận này chắc chắn sẽ thua.
Lúc tiếng chuông vang lên, quả nhiên động tác của Tiết Thiền Y ngưng lại. Vào lúc đó, hai tay Man Châu đánh xuống cánh tay nàng, cơ thể bỗng xoay qua, hai chân kẹp lấy eo, quật mạnh một cái, đánh Tiết Thiền Y xuống mặt nước.
Chỉ trong chớp mắt, Tiết Thiền Y đã rơi vào trong nước, lúc này Man Châu lại cong ngón tay nắm lấy Xà Hình kiếm, bổ ngay vào đỉnh đầu Tiết Thiền Y.
“Keng!”
Diệp Phù Sinh nghe tiếng là biết ngay đã xảy ra chuyện gì. Hạt đậu trong tay Tạ Vô Y đã bắn trúng thanh kiếm, thân kiếm lệch khỏi quỹ đạo, xoẹt ngang bên tai Tiết Thiền Y, để lại một vết máu nho nhỏ.
Lúc này Tạ Vô Y tung một chưởng, đánh thiếu nữ nọ rơi xuống nước, lạnh lùng nói: “Trận này là do đệ tử ta tài không bằng người. Nhưng thắng bại đã rõ ràng, lại đuổi tận giết tuyệt đúng là quá đáng!”
Bấy giờ Tiết Thiền Y mới hoàn hồn, nàng cầm Xích Tuyết luyện trong tay, hai mắt trừng Man Châu đỏ như rỉ máu. Thiếu nữ nọ nhảy ra khỏi hồ nước, cũng không ngại ướt đẫm làm một số chỗ trên cơ thể mình gần như lộ ra hết, ngoan ngoãn thi lễ: “Là do tiểu nữ không biết chừng mực, mong trang chủ thứ lỗi.”
Trận đầu thất bại khiến sắc mặt phe chính đạo rất khó coi. Gương mặt Tạ Trọng Sơn tái mét nhưng tiếc là không thể nói gì.
Vào lúc này, Bộ Tuyết Dao cười khẽ, ném quạt lông qua cho Man Châu, váy dài phất phơ, đạp nước bay tới, mũi nhân điểm nhẹ lên một lá sen, đáp xuống cọc Mai Hoa thung mà Man Châu đã đứng trước đó.
“Vừa rồi đã nhường một ván, ắt hẳn các vị cũng chưa tận hứng đâu…” Bộ Tuyết Dao che miệng cười khẽ, nụ cười như hoa: “Lệ lang của ta vốn rất ngại ngùng, vậy liền để nô gia Bộ Tuyết Dao ra thử chiêu. Không biết là vị anh hùng nào của Đoạn Thủy sơn trang muốn cùng nô gia múa một đoạn đây?”
Hắn ta là nam nhân mà sinh tướng nữ tử, ngôn hành cử chỉ đều điệu đà chẳng khác người ở chốn phong trần, từ lúc vừa đứng ra đã bị phe chính đạo khinh thường, chỉ coi hắn như là luyến sủng bên đám ma đạo, không thèm ngó tới.
Hắn ta vừa nói xong câu đó, bấy giờ mọi người mới giật mình.
“Dao tri bất thị tuyết, bộ sinh hồng trần kiếp.” Đây là nói về điện chủ Chu Tước điện, một trong tứ đại điện chủ của Táng Hồn cung, được người đời xưng là Phi La Sát – Bộ Tuyết Dao.
Bộ Tuyết Dao không chỉ có khinh công tuyệt diệu, bộ pháp Vong Trần kiến ai cũng thở dài chịu phục, người này còn đi ra từ ca vũ phường, thân thể mềm dẻo tựa vũ nữ phi thiên, tay Âm Dương La Sát có thể chỉ trong khoảnh khắc bẻ gãy xương cốt, cắt đứt máu thịt.
Đáng sợ nhất là hắn chuyên về dùng độc, thích nhất là dùng các loại độc khiến người ta chịu biết bao dằn vặt, cuối cùng chết trong đau khổ tột cùng.
Bộ Tuyết Dao không phải người dễ đối phó. Tiết Thiền Y còn quá trẻ, Tạ Ly chỉ là đứa bé, hai chân Tạ Trọng Sơn đã tàn phế, vậy…
Nhưng ai cũng biết, nếu Tạ Vô Y đấu trận này nhất định có thể thắng được, chỉ là trận kế sẽ không thể thắng được Lệ Phong.
Tạ Vô Y cười lạnh một tiếng, tay đặt lên Đoạn Thủy đao định đứng dậy nhưng lại có một người nhanh hơn hắn.
Diệp Phù Sinh cầm thanh đao gỗ của Tạ Ly. Ban nãy y đã hỏi Tiết Thiền Y vị trí Mai Hoa thung mà nàng đứng, giờ này liền bật người nhảy khỏi lan can.
Tiết trời ấm áp, đôi chân y cũng nhẹ nhàng hơn nhiều. Đầu ngón chân điểm nhẹ lên mặt nước một cái, chỉ tạo nên một gợn nước cực nhẹ, rồi lại như bạch lộ (*) lướt trên mặt nước, đáp chính xác lên Mai Hoa thung.
[(*) bạch lộ: con cò/hạc trắng]
“Diệp Phù Sinh của Đoạn Thủy sơn trang đặc biệt ra ứng chiến vị đây vừa nghe thanh âm là biết mỹ nhân rồi a.”
Y vừa cười hì hì vừa chắp tay, mảnh vải đen bịt mắt cột ở sau gáy bị cơn gió thổi tới bay nhè nhẹ, khiến mọi người lập tức náo động.
Đây là một tên mù!
“Ây da, nô gia thích nhất là tiểu lang quân dẻo miệng, nhưng ngươi là một tên mù không thể nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của ta, đáng thương thật!” Bộ Tuyết Dao ngây ra, rồi cười khẽ: “Nếu như vậy, coi như nể tình, nô gia nhất định sẽ nhẹ tay một chút.”
Diệp Phù Sinh cũng chân thành đáp: “Đa tạ mỹ nhân.”
Bộ Tuyết Dao cười đến cả người run lên, trong tiếng cười, thân như tơ liễu theo gió bay tới, một tay đã tóm lấy cổ họng Diệp Phù Sinh!
[
Lời mỗ: Cảm ơn Xù Xù nhiều nhiều! Ngày mai mỗ bắt đầu mỗ up phần tiếp theo nhé!]
—————–29/10/2018—————–