Phong Đao

Chương 17

Chiêu thức ấy của Bộ Tuyết Dao có thể nói quá nhanh, quần hùng ở đây tự hỏi đều không theo kịp.

Ngay khi ngón tay trắng như bạch ngọc sắp chạm vào cổ Diệp Phù Sinh, thanh âm mang theo ý cười lại từ phía sau hắn truyền đến: “Mỹ nhân, cẩn thận a!”

Bộ Tuyết Dao biến sắc, tay chộp vào khoảng không – thế nhưng lại là tàn ảnh!

Thân hình Diệp Phù Sinh đã vọt đến sau lưng hắn, nhấc chân chiếu đúng hậu tâm đá tới. Bộ Tuyết Dao vốn đang mất đà, bởi vì quán tính ngã về phía trước, nếu bị một cước này đá trúng, chỉ sợ cũng phải lăn tòm xuống hồ nước.

Mỉm cười kiều mị, thân trên Bộ Tuyết Dao gập lại, cánh tay biến trảo thành chưởng ở trên Mai hoa thung chống đỡ, chân phải thuận thế đá về phía sau một cái. Song cước hai người hung hăng chạm vào nhau, lại đồng thời mượn lực chấn động bứt trở ra.

Bộ Tuyết Dao đứng bằng một chân trên Mai hoa thung. Hai chân Diệp Phù Sinh lại vững vàng dừng lại trên một tán lá sen đang ngửa mặt lên trời.

Từ lúc ra tay đến khi đứng lại đã qua ba chiêu, trên hành lang quần hùng lại chỉ kịp chớp mắt.

“Thật nhanh!” Lục Minh Uyên khép lại chiết phiến (*) màu trắng, trong mắt tràn đầy sợ hãi than thở “Bộ pháp ‘Vong Trần’ của Bộ Tuyết Dao đã bảy năm qua chưa gặp được địch thủ. Không ngờ vị hiệp khách này so với hắn còn nhanh hơn một phân!”

[(*) chiết phiến: quạt xếp bằng giấy]

Bàn tay Tạ Vô Y đặt trên chuôi đao hơi thả lỏng, ánh mắt dịu xuống, trong lòng lại âm thầm thở dài.

Nếu người này mắt không mù chân không tật, một cước vừa rồi kia tuyệt sẽ không để Bộ Tuyết Dao dễ dàng tránh thoát được. Đúng là trời già đố kỵ anh tài, ắt phải thêm chút khó khăn thử thách.

Tiết Thiền Y trừng lớn đôi mắt đẹp. Tạ Ly vừa mới bị Diệp Phù Sinh cưỡng ép nhét một hạt đậu phộng vào miệng, lúc này đã rơi xuống đất.

“Tiếu lang quân hảo thân thủ!” Bộ Tuyết Dao điểm nhẹ đôi môi đỏ chót, mị thái thiên thành. Đổi lại là nam nhân khác chỉ sợ sớm đã hô hấp dồn dập tim đập liên hồi; Đáng tiếc trước mắt làm ra vẻ ta đây cũng chỉ để cho tên mù nhìn, rõ ràng là đàn gảy tai trâu mà!

Mộc đao trong tay trái Diệp Phù Sinh hoành trước ngực, nghiêng đầu hướng về phía hắn mỉm cười nói: “Được mỹ nhân khen ngợi, cho dù thất bại cũng vui lòng!”

Lời còn chưa dứt, Diệp Phù Sinh đã lăng không nhảy lên. Chiếc lá sen kia chỉ nhẹ nhàng rung động, mà cả người y lại giống như mũi tên rời cung, mộc đao rít lên cắt ngang không trung, vậy mà lại phát ra tiếng leng keng vang dội. Chỉ một cái chớp mắt, liền sát qua bên cổ Bộ Tuyết Dao, xén mất một lọn tóc đen, lưu lại một vết thương đỏ nhạt.

“Nam nhân miệng càng ngọt, quả nhiên tâm lại càng tàn nhẫn a…” Bộ Tuyết Dao trở tay một chưởng đẩy mộc đao ra, chân trái đột nhiên nâng lên mềm dẻo tựa như rắn quấn lấy thắt lưng Diệp Phù Sinh, nhẹ nhàng xiết lại, trong khoảnh khắc đột nhiên phát lực, đem cả người y quăng ra ngoài.

Thân hình Diệp Phù Sinh ở giữa không trung không chỗ mượn lực, mộc đao trong tay theo sức gió xoay nửa vòng, vừa mới tránh đi một chưởng thừa cơ đánh tới của Bộ Tuyết Dao, lập tức đảo thân chúc xuống. Mũi đao vừa chạm mặt nước khoảng ba tấc liền từ từ hất lên, một vạt nước hình vòng cung vẩy ra, thẳng tắp hướng mặt Bộ Tuyết Dao tạt đến.

Tay áo dài rộng của Bộ Tuyết Dao vung lên như mây, dùng ống tay áo cuốn xuống toàn bộ giọt nước bắn tới. Ngay khoảng khắc màn nước biến mất, một tiếng xoạt vang lên, mộc đao đâm xuyên qua tay áo, thẳng đến cổ họng Bộ Tuyết Dao!

Mũi đao gần trong gang tấc, ánh mắt Bộ Tuyết Dao lại mang theo ý cười mà chớp chớp.

Mũi chân trái Diệp Phù Sinh đạp lên lưng bàn chân phải một nhịp, mộc đao đột nhiên đổi hướng xuống dưới vung lên, đồng thời thân hình y bứt ra bay ngược lại, khoảnh khắc chạm vào một mảnh lá sen, liền thuận tay hái lấy.

Chỉ thấy vết rách trên tay áo Bộ Tuyết Dao lại chui ra một con rắn nhỏ bằng chiếc đũa màu xanh biếc nhìn qua giống một con trùng béo, động tác lại cực nhanh. Con rắn nhỏ lập tức bò lên mộc đao, liền muốn hướng bàn tay Diệp Phù Sinh mổ tới. Đột nhiên lại bị đao phong (*) đổi hướng vung lên trảm thành hai đoạn, vậy mà một nửa thân trên thế đi còn chưa tuyệt, hướng về phía mặt Diệp Phù Sinh nhào đến nhanh như một tia chớp.

[(*) Mỗ chú thích một lần nhé: đao phong/kiếm phong: lưỡi đao, lưỡi kiếm]

May mắn một mảnh lá sen kia ra sau mà đến trước.

Công phu nghe thanh âm đoán vị trí của Diệp Phù Sinh đã luyện đến lô hỏa thuần thanh. Chiếc lá sen trước khi tai nạn suýt xảy ra, đã kịp chặn trước đầu rắn, cổ tay chuyển một cái, chiếc lá sen to đã đem một nửa thân rắn bao thành quả cầu. Không để nó kịp bò ra, một chỉ ẩn chứa nội lực đã lăng không điểm trên lá sen, khiến nó bị chấn đến nát bét.

“Y nha nha… ‘Tiểu phỉ thúy’ này chính là yêu sủng của nô gia, tiếu lang quân làm sao lại xuống tay vô tình như vậy?”

Bộ Tuyết Dao vỗ ngực nhíu mày, nhún mình nhẹ nhàng nhảy lên hai trượng, đảo mắt liền cùng Diệp Phù Sinh gần trong gang tấc. Hai tay hắn cong thành trảo, chộp lấy bả vai y. Không ngờ Diệp Phù Sinh vỗ tay xuyên vào giữa hai tay hắn, một điểm một phất, chỉ nghe “răng rắc” một tiếng, tay phải Bộ Tuyết Dao đã bị y vặn sái khớp.

Chỉ một thoáng, trán Bộ Tuyết Dao đổ mồ hôi, kình lực phản chấn khiến nửa thân trên của hắn tê liệt một khắc. Nhưng khi hắn kề sát vào thân thể y, chóp mũi nhíu lại, ngửi được một mùi hương kỳ lạ như có như không.

Trong mắt hắn chợt lóe lên một tia sáng. Ngay sau đó hắn uốn người trở ra, tránh được một cước của Diệp Phù Sinh, dừng lại trên cọc hoa mai nhẹ nhàng cười lạnh.

Tay trái Diệp Phù Sinh run lên. Y dùng chút khí lực cuối cùng nắm chặt tay lại, đem ngân châm mảnh như lông trâu trong lòng bàn tay bóp dập nát.

Hắn nhìn không thấy, chỉ có thể hướng về phía Bộ Tuyết Dao nghiêng đầu. Hai người giờ khắc này đôi môi mấp máy, đồng loạt không tiếng động mà nói ra hai chữ ….

Là ngươi!

Một tháng trước, ngoài Kinh Hàn quan, trong đại trướng của Bắc Man chủ tướng Hồ Tháp Nhĩ, Diệp Phù Sinh mặc binh phục của quân Man lẻn vào phía trong, vừa lúc gặp được Hồ Tháp Nhĩ ôm một nam tử ở trên thảm lông đang lăn lộn, như là muốn làm ẩu một phen.

Một đao kia của y dùng bảy thành lực đạo, vốn tưởng nắm chắc, không ngờ lại bị nam tử nhìn như suy nhược kia đưa tay tiếp được.

Khi đó y không kịp nghĩ nhiều, chỉ có thể lấy “Bạch Hồng” biến chiêu, thuận thế chém xuống, cắt qua da ngực và bụng của nam tử nọ, khiến cho hắn phải bứt ra lui về phía sau, sau đó quay đầu một đao trảm thủ Hồ Tháp Nhĩ.

Cứ như vậy không môn sau lưng phơi ra, nhưng mà y không còn lựa chọn nào khác.

Trong khoảng khắc thủ cấp Hồ Tháp Nhĩ rơi xuống đất, cùng lúc một cây châm mảnh như lông trâu đâm vào phía sau lưng Diệp Phù Sinh, sau đó chính là toàn thân tê dại giống y như hiện tại. Nếu không phải y cố sức thêm một đao chém trúng đầu vai người nọ, chỉ sợ đừng nói xông ra trùng vây, mà ngay cả xông ra khỏi đại trướng cũng khó như lên trời.

Chỉ tiếc khi đó vội vàng thoáng nhìn, nam tử kia lại có hồng sa che lại, căn bản không nhìn thấy rõ khuôn mặt.

Trước mắt, chính là cừu nhân tái ngộ.

Bộ Tuyết Dao vén lên tay áo đỏ, lộ ra cánh tay trần trụi “Xem ra Lệ lang nói lại đúng. Nhân vật như ngươi nhất định là sẽ không chết chìm trong giấc ngủ. ‘U mộng’ của ta vậy mà lại bị ngươi có thể áp chế đến ngày hôm nay. Bất quá nghĩ đến lang quân ngươi từ đó đến giờ, hẳn là không được chân chính nghỉ ngơi đi, có mệt không?!”

U mộng, ý nghĩa như tên gọi. Nó có thể khiến người sau khi trúng độc ngũ giác bị yếu đi, từ từ sẽ biến mất, đầu óc hôn mê, không ngừng hồi tưởng toàn bộ những sự việc đại hỉ đại bi đã qua, dần dần không phân biệt được hiện thực cùng hư ảo, cuối cùng thần chí trầm luân mà chết.

Nó không những là độc dược lợi hại nhất của Bộ Tuyết Dao, mà cũng là loại hắn thích nhất.

Lột da rút xương moi hết tim gan, khổ hình trên thế gian không phải là hiếm. Nhưng chân chính có thể làm cho người bị chết không cam lòng, lại không ngoài bốn chữ “ruột rối tơ vò”.

Nhân sinh trên đời, hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ có vướng bận. Mà vướng bận của Diệp Phù Sinh càng chưa từng buông xuống. Bởi vậy chỉ cần y vừa nhắm mắt, trong đầu liền tựa như cưỡi ngựa xem hoa trên con đường quá khứ. Những tiếc nuối day dứt, những cảm xúc bất cập nhiều lần suýt chút nữa thực sự đã khiến y chết trong khi ngủ.

Y tự xưng là một nam nhân đường đường bảy thước, không chịu được cái chết thảm thương nực cười như vậy, lại càng không muốn trên đường đến hoàng tuyền còn khóc đến nước mắt nước mũi giàn giụa, cho nên từ đó về sau không bao giờ từng ngủ yên, chỉ có thể thoáng chợp mắt mơ màng, cố chống đỡ tinh thần. Chỉ qua mấy ngày vẻ mặt liền mang theo mệt mỏi giống như lao quỷ.

Độc của U mộng đã khiến cho ánh mắt cùng đùi phải của y xảy ra vấn đề. Hiện tại tay trái lại bị đâm trúng, thật đúng là họa vô đơn chí.

“Có thể ngăn chặn loại độc này hơn một tháng trời không xâm nhập vào tâm phế, lang quân quả thực hảo công phu! Bất quá như vậy kéo dài hơi tàn cũng không mệt không phiền sao? Không bằng từ bỏ giãy dụa, để nô gia đưa ngươi đi vào giấc ngủ dài mộng đẹp không tỉnh nha?!”

Bộ Tuyết Dao phi thân mà đến, tay phải cong thành trảo bắt lấy đầu vai Diệp Phù Sinh. Thân hình hai người nghiêng qua, nhanh như điện chớp đánh vào một cây cột trên hành lang, khiến những người đứng gần đó sợ tới mức nháo nhào dạt ra phía sau.

Ánh mắt Diệp Phù Sinh không nhìn đươc, lần này bị Bộ Tuyết Dao đâm cho cực tàn nhẫn, máu trên đầu lập tức chảy xuống. Mà Bộ Tuyết Dao thì nhân cơ hội này đem các ngón tay trái bẻ trở lại, sau khi cử động được liền vòng qua cổ Diệp Phù Sinh, dĩ nhiên là muốn vặn gãy xương cổ của y!

Không kịp nghĩ gì nhiều, Diệp Phù Sinh liền giương chỉ điểm vào trên cổ tay hắn. Một cỗ nội lực bùng nổ, Bộ Tuyết Dao biến sắc, thoáng chốc cảm thấy đến nửa người cũng bị mất tri giác, cổ tay liền buông lỏng ra.

Tránh thoát trói buộc, hai người một kẻ đứng trên lá sen một người trên cọc Mai hoa thung động tác mau lẹ, ngươi tới ta đi phá giải không biết bao nhiêu chiêu, khiến tất cả mọi người nhìn đến hoa cả mắt. Tạ Ly càng nhìn càng cảm thấy tròng mắt cũng muốn lọt ra ngoài, nhịn không được hỏi Tiết Thiền Y “Y… y sẽ thắng không?”

Tiết Thiền Y lắc đầu: “Khó nói!”

Tạ Vô Y lại đứng dậy, ánh mắt của hắn nhìn lướt qua cuộc chiến, vươn tay lấy Xích Tuyết luyện của Tiết Thiền Y.

Giờ khắc này, Diệp Phù Sinh nội tức quay cuồng, nguyên bản chất độc U mộng được y tự cường áp chế lại bị một châm kia khuấy đảo. Trong đầu bao nhiêu hình ảnh ùn ùn kéo đến như những bông tuyết nhỏ xoay vòng, bất chợt hoảng thần một khắc. Bộ Tuyết Dao liều mạng bị y chém một đao trên bả vai, tay phải cong thành trảo móc trúng bụng của Diệp Phù Sinh, khiến quần áo rách toạc, lại còn kéo xuống một mảnh huyết nhục.

Miệng vết thương máu tươi đầm đìa, Diệp Phù Sinh lại không cảm thấy đau đớn kích thích thanh tỉnh, đầu óc ngược lại càng thêm hôn mê. Bộ Tuyết Dao thấy thế trong lòng mừng rỡ, một tay đã tóm được cổ họng Diệp Phù Sinh, chỉ cần thêm một phân lực, cho dù thần tiên cũng khó mà cứu.

Chỉ trong nháy mắt điện quang hỏa thạch, ai nấy đều không kịp phản ứng.

Bộ Tuyết Dao thậm chí đã cười lên tiếng.

Nhưng mà, ngay sau đó, hắn liền cười không nổi.

Lại là một ngón tay như sấm sét điểm lên trên tay hắn. Cả cánh tay lập tức tê bại, Diệp Phù Sinh liền biến mất ngay trước mắt. Tiếp sau đó, cọc hoa mai dưới chân hắn đột nhiên gãy đoạn!

Diệp Phù Sinh vừa mới thoát vây, liền cúi người xuống, cơ hồ là dán sát ngang mặt nước mà vòng ngược qua, một tay dùng chưởng thay đao bổ lên cọc hoa mai. Cọc gỗ thô to bằng miệng bát cứ thể chỉnh tề gãy đoạn, Bộ Tuyết Dao chỉ đành cắn răng lui ra phía sau tìm điểm tựa.

Đáng tiếc một bước lùi này của hắn, đã bị Diệp Phù Sinh vừa vặn đoán trúng.

Hai mắt y rõ ràng không thể nhìn thấy, lại chuẩn xác mà đoán chắc phương hướng Bộ Tuyết Dao sẽ lui về phía sau. Bộ Tuyết Dao lần này liền lui ngay vào trước ngực y đón sẵn, chưa kịp xoay người, bàn tay Diệp Phù Sinh đã chế trụ cổ họng hắn.

Miệng y mấp máy, trong khoảng cách gần như vậy, Bộ Tuyết Dao vẫn như cũ chỉ có thể nghe được vài âm thanh nhỏ vụn của y, giống như là mơ ngủ, nghe không rõ tiếng.

Ngay sau đó, Diệp Phù Sinh như diều hâu mãnh liệt xoay người, hung hăng đem Bộ Tuyết Dao quật xuống!

Thực ra y có lòng muốn đạp thêm một cước, đáng tiếc ám thương trong cơ thể quấy phá, liền cũng theo sát phía sau mà rơi xuống. Ngay lúc đó một dải lụa đỏ vừa vặn quét đến, gắt gao cuốn lấy thắt lưng y, tức thì kéo ngược lên hành lang dài, lúc này mới khỏi lâm vào cảnh ướt sũng.

“Khụ khụ khụ… Đa tạ Trang chủ.”

“Biết rõ thân có cố tật, còn muốn đi lên thể hiện, quả thật là ngại mệnh quá dài mà!” Tạ Vô Y buông Xích Tuyết luyện, mở miệng vẫn không ra lời hay nào.

Diệp Phù Sinh nhún vai, tính toán không cùng hắn chấp nhặt, không ngờ tới ngay sau đó đã bị đổ cho một ly trà gừng hương vị cổ quái, ho đến chết đi sống lại, cổ họng lẫn phổi thiếu chút nữa nổ tung.

“Đừng có gây phiền toái nữa, ngồi xuống!”

Tiết Thiền Y buông xuống chén trà không, trên mặt mày tràn đầy ghét bỏ cùng không kiên nhẫn. Ngược lại phía sau Tạ Ly nhịn không được cười “Phốc” lên một tiếng.

Một chén trà gừng này chính là sớm hôm nay Tạ trang chủ đã phân phó hạ nhân chuẩn bị cho Diệp Phù Sinh, dùng bốn khối gừng già mới nấu ra được một chén nho nhỏ như vậy, ai ngửi không thôi cũng đều đã muốn sặc.

Lấy gừng khi dễ người khác, giờ lại bị ho sặc vì gừng, quả nhiên là nhân quả tuần hoàn báo ứng mà.

Bộ Tuyết Dao cũng bò lên hành lang dài, phun ra một búng máu, lúc này mới cảm thấy kinh mạch bị tắc nghẽn trong ngực hơi giảm. Hắn tiến tới bên Lệ Phong thì thầm vài câu, đôi mắt nguyên bản lạnh lẽo thâm trầm của người này nhất thời sáng ngời, lại rất nhanh biến mất tăm mất tích.

Hắn gọi một thủ hạ phân phó vài câu, sau khi đối phương lui xuống, Lệ Phong mới lấy đao đứng dậy, vận khởi khinh công dừng trên một cây cọc trên Mai hoa thung, nói: “Nếu trước mắt chưa phân thắng bại, như vậy liền từ Lệ mỗ đến khiêu chiến, quyết một ván chung cuộc đi. Tạ trang chủ, thỉnh!”

—————Sentancuoithu————
Bình Luận (0)
Comment