Hai người tại khách *** nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau dậy sớm, Mộc Yến Phi cự tuyệt đề nghị giúp hắn dịch dung của Đào Nhiên, chính mình lấy lông mi râu mép dán lên, lại bôi đen mặt, Đào Nhiên không biết dùng biện pháp gì, biến tóc mình thành bạc cả, trên mặt tăng thêm rất nhiều nếp nhăn, lại cúi khom lưng, bộ dáng có được vài phần già nua. Bọn họ ra khách sạn, tiếp tục chạy đi, trước buổi trưa đi tới Thái Hòa quận đô, trước tiên ở khách sạn nào đó không gây chú ý trọ lại, đưa ngựa giao cho chủ quán, sau đó đi bộ đến hiệu tơ lụa, Đào gia cửa hàng tọa lạc trên một con phố phồn hoa, cửa hàng mở ngay duyên nhai, thật xa là có thể chứng kiến khách nhân ra vào, tựa hồ làm ăn rất tốt, chung quanh nhất phái tường hòa an bình, nhìn không ra có cái gì không ổn. Đào Nhiên tựa ở góc tường đối diện, nói: “Nếu không ta đi trước nghe ngóng một chút?”
“Ngươi vào đó ở, ta đi tìm nơi khác.”
Mộc Yến Phi nói xong đã đi, Đào Nhiên sửng sốt, vội vàng đuổi theo, hỏi: “Sao đột nhiên lại đi gấp như vậy, có phải ngươi phát hiện có điểm bất thường hay không?”
“Trực giác.”
Mộc Yến Phi lạnh nhạt nói: “Ta không thích nơi này.”
“Đó là nhà của ta.”
“Chính là điểm đó đó.”
Nói chuyện rất thẳng thắng lại khắc nghiệt, Đào Nhiên tức giận cười mỉa, đang muốn phản bác, đột nhiên cổ tay bị nắm chặt, Mộc Yến Phi kéo hắn nhanh chóng né sang một bên, khí lực quá lớn, hai người dựa sát vào nhau, cơn tức giận của Đào Nhiên lập tức bay xa, cười hì hì hỏi: “Ngươi chuẩn bị làm chuyện khiếm nhã với một ông cụ ngay tại chốn đông người sao? Ai da…”
Bụng dưới bị ăn một đấm mạnh, Mộc Yến Phi ánh mắt như đao đảo qua, bị cảnh cáo, Đào Nhiên không dám tiếp tục làm càn, ngoan ngoãn quay đầu nhìn, phát hiện có người từ cửa hàng đi ra, hóa ra là Thanh đồng, trên tay xách theo một giỏ xách, giống như là muốn đi chợ. “Tới sớm không bằng tới đúng lúc a.”
Nhìn thấy Thanh đồng, Đào Nhiên nở nụ cười, nháy mắt ra hiệu với Mộc Yến Phi, ý bảo hắn bắt kịp mình, bất quá cặp mắt phượng kia quay đầu liếc ra sau, tựa như đang tán tỉn, cử chỉ đó lại lộ ra trên mặt một cụ già, có vẻ không cách nào phù hợp, Mộc Yến Phi không nhịn được quay đầu đi hướng khác, mắt không thấy cho yên. Đào Nhiên sau khi đợi Thanh đồng đi qua, nhấc chân đi theo, trên đường tiện tay nhặt lấy vài viên đá, đợi chung quanh người đi đường ít dần, cầm đá ném tới, Thanh đồng luyện qua mấy năm võ công, thân thủ không tệ, né được một viên, nhưng chân còn chưa chạm đất, viên đá thứ hai vừa vặn chọi trúng gân hắn, nắm chặt thời gian, nhìn Thanh Đồng té nhàu xuống đất, Mộc Yến Phi nói: “Trêu cợt người khác thấy vui lắm à?”
“Trước kia ở nhà thường đùa, quen rồi.”
Đào Nhiên cười hì hì đi qua, nhặt lên giỏ trúc rơi bên cạnh trả lại cho Thanh đồng, nói: “Đường mấp mô, nhìn cho rõ rồi hẳn đi a.”
Thanh đồng vốn đang xoa đầu gối, nghe giọng nói của hắn, đầu mạnh ngẩn lên, Đào Nhiên mặc dù đã dịch dung, nhưng khóe miệng lại cong lên nụ cười xấu xa dễ dàng thấy được, trước kia hắn mỗi lần bị trêu cợt, Đào Nhiên đều là vẻ mặt này, sau khi kinh ngạc, đang muốn gọi hắn, Đào Nhiên làm động tác im lặng ra hiệu cho hắn, Thanh đồng hiểu ý, nhỏ giọng hỏi: “Chỉ một mình ngươi? Vị Mộc công tử kia đâu?”
“Chuyện dài dòng lắm, tìm một nơi an tĩnh từ từ nói.”
Thanh đồng thật là cơ trí, ánh mắt bay nhanh quét ra bốn phía, nói: “Đi về phía trước hai con đường có một quán trà quế hoa, thiếu gia tới đó trước, ta đi một vòng đánh lạc hướng rồi đến tìm các ngươi.”
Hắn nói xong, không đợi Đào Nhiên trả lời, cầm lấy giỏ thức ăn chạy xa, Mộc Yến Phi đi tới, Đào Nhiên trùng hắn cười khổ: “Xem ra trực giác của ngươi rất linh nghiệm.”
Mộc Yến Phi nghe được lời Thanh đồng nói, im lặng không nói gì, từ Đào Nhiên bên người đi qua, bị hoàn toàn không đếm xỉa đến nữa rồi, Đào Nhiên nháy mắt mấy cái, tự nhủ: “Bộ ta chết rồi hả?”
Mộc Yến Phi xoay phắt lại, đưa tay chế trụ cổ tay của hắn, lôi kéo hắn đồng thời rời đi. Thanh đồng cước bộ nhẹ nhàng, thoăn thoắt chạy vào một con hẻm nhỏ vắng lặng gần đó, phía sau có người đi theo, hắn không để ý tới, chỉ chậm rãi bước chậm lại, nghe được người nọ đã tiến lên, cùng hắn sóng vai mà đi, thấp giọng nói: “Cá tới, chuẩn bị kéo lưới.”
Tay nam nhân đưa tới, đó là một bọc giấy màu nhạt, Thanh đồng cầm lấy, giấu vào trong tay áo, đợi nam nhân rời đi, mới quay ngược vào hẻm nhỏ, gió phất qua, thổi tung tóc mai trên trán hắn, che đi ánh mắt thâm thúy bên dưới mái tóc, hắn đi chung quanh vài vòng, ổn định lại tâm trạng, sau đó mới đi về hướng quán trà quế hoa. Đào Nhiên và Mộc Yến Phi đã ngồi trong quán trà chờ rồi, hai người ngồi ở trong góc phòng, lại một thân bình thường áo vải, trong quán trà náo nhiệt hoàn toàn không gây sự chú ý, Thanh đồng vào quán trà, mất cả buổi mới nhìn thấy bọn họ, vội vàng chạy tới, ngồi xuống xong, thấp giọng oán giận nói:”
Nhị thiếu gia, ta sắp ngươi hại chết rồi!”
Đào Nhiên gọi trà và điểm tâm, nghe gã sai vặt oán giận, hắn thong thả nhấp vài ngụm trà, cười nói: “Nhìn ngươi vui vẻ thế, sống thêm vài chục năm nữa cũng không thành vấn đề.”
Nói xong lại ngó qua Mộc Yến Phi ngồi bên cạnh, hỏi: “Ta không nói sai chứ, chủ tử?”
Mộc Yến Phi cúi đầu phẩm trà, xem như không nghe thấy lời hắn nói, Thanh đồng khiếp sợ khí thế của Mộc Yến Phi, không dám trực tiếp chất vấn hắn, đành phải xoay mũi dùi nhắm ngay Đào Nhiên, hỏi: “Vị Mộc công tử này tới cùng là ai a? Như thế nào vẫn bị người đuổi giết? Làm hại ta bị A Trung A Nam bọn họ bức bách, dẫn bọn hắn tới nơi này, lão gia đã biết chuyện ngươi tự ý trốn khỏi chùa rồi, đang vô cùng tức giận, bảo đại công tử lập tức chạy tới xử lý, còn nói sau khi nhìn thấy ngươi, cắt đứt hai chân ngươi, xem ngươi còn dám chạy loạn hay không.”
Đào Nhiên nhìn Mộc Yến Phi một chút, thấy hắn vẫn làm thinh, đành phải hỏi: “A Trung bọn họ cũng tới?”
“Đúng vậy, bọn họ nói sau khi thất tán, Mộc công tử nhất định sẽ tới nơi này, cho nên theo ta cùng đi đến đây, còn tìm người giả thành bộ dáng Mộc công tử, kết quả bị người đuổi giết.”
Cánh tay đang bưng trà của Mộc Yến Phi có chút dừng lại, hỏi: “Bị một mạch đuổi giết?”
“Cũng không phải vậy, chỉ là ngay từ đầu có người đánh lén hai lần, sau đó thì bình an, nếu như bị một mạch đuổi giết, ta còn sống được đến tận đây à?”
Thanh đồng càng nói càng tức giận, trừng mắt nhìn Đào Nhiên nói:”
Ngươi cứ chờ đại công tử đến đây phạt ngươi đi!”
Đào Nhiên hoàn toàn không đặt trong lòng lời cảnh cáo của gã sai vặt, hỏi: “Cha ta như thế nào biết chuyện này vậy?”
“Đương nhiên là ta nhờ người khoái mã truyền thư, ta đi theo ngươi đi ra, nếu ngươi có mệnh hệ gì, công tử còn không lột sống da của ta hay sao? Suốt đường đi ta lại muốn lo lắng ngươi có gặp nguy hiểm hay không, lại lo lắng ngươi có tiền tiêu xài hay không, hốt hoảng lo sợ cả ngày, ta dễ chịu lắm à?”
“Không dễ chịu.”
Đào Nhiên nói rất nghiêm túc: “Đợi đại ca tới, ta sẽ bảo hắn tăng thêm tiền tiêu vặt hàng tháng cho ngươi.”
“Không phải vấn đề tiền bạc có được hay không ……”
Tranh cãi bị cắt đứt, Mộc Yến Phi hỏi: “Bây giờ trong cửa hàng Đào gia thế nào?”
Thanh đồng nhìn Đào Nhiên, Đào Nhiên trách mắng: “Chủ tử hỏi ngươi kìa, còn không mau trả lời.”
“Từ lúc nào tăng thêm một chủ tử nữa rồi?”
Thanh đồng nhỏ giọng lầu bầu xong, nói:”
Không có gì biến hóa a, ta nói A Trung bọn họ là tiểu nhị của cửa hiệu cũ, Nghiêm lão bản cũng không nói gì thêm, đều thu nhận, gần đây nơi này làm ăn tốt lắm, nhờ tăng thêm người, Nghiêm lão bản chỉ mong sao những người đó ở lại làm việc.”
Nghiêm lão bản là lão tiểu nhị phụ trách cửa hàng ở đây, làm việc *** minh lão luyện, rất được Đào Thiên Sơn tín nhiệm, nghĩ đến A Trung và những người khác làm việc dưới quyền của hắn, Đào Nhiên đột nhiên muốn cười, với thân phận của Mộc Yến Phi, tùy tùng của hắn chí ít cũng là đô úy, bây giờ lại không thể không làm những việc vụn vặt của hạ nhân, nói vậy trong lòng cũng bực bộ lắm a. “Ngoại trừ việc làm ăn tốt hơn ra, còn có cái gì bất đồng?”
“Không có a.”
Thanh đồng con ngươi chuyển qua chuyển lại giữa hai người bọn họ, hỏi: “Các ngươi tại sao phải cải trang? Không phải vẫn còn đang bị đuổi giết đấy chứ? Mộc công tử, thiếu gia nhà ta cũng bị ngươi liên lụy suốt đường đi rồi, ta xem ngươi tốt nhất nên nhanh chóng mang theo tùy tùng của ngươi, cần phải đi đâu thì cứ đi đi, đừng tiếp tục liên lụy thiếu gia nhà ta nữa.”
Mộc Yến Phi đôi mắt có chút trầm xuống, cảm thấy được sự khó chịu của hắn, Đào Nhiên vội vàng nói với Thanh đồng:”
Trà trong ấm hết rồi, đi đổi ấm trà mới nhanh đi.”
Thanh đồng cầm ấm trà bỏ đi, rất nhanh lại quay trở về, Đào Nhiên ý bảo hắn châm trà cho Mộc Yến Phi nhận lỗi, hắn làm theo, bất quá lúc châm trà có hơi gấp, có vài giọt bắn lên tay áo Mộc Yến Phi, hắn vội vàng giúp Mộc Yến Phi lau đi, sau đó lại châm trà cho Đào Nhiên, đôi mắt Đào Nhiên đảo qua tay hắn, tay có chút phát run, cảm thấy được sự chú ý của Đào Nhiên, Thanh đồng vội vàng lui ra, nói:”
Ta phải về phô tử rồi, thiếu gia có muốn cùng ta trở về hay không?”
“Chúng ta còn có việc, tạm thời không đi.”
Đào Nhiên nhìn Mộc Yến Phi, nói:”
Đợi tìm được khách sạn trọ lại, ta sẽ đi tìm ngươi.”
Thanh đồng không nói nhiều thêm nữa, cáo từ xong vội vã chạy đi, nhìn bóng lưng của hắn, Mộc Yến Phi nói:”
Hắn ở nhà ngươi bao lâu rồi?”
“Chắc là hơn bốn năm.”
Đào Nhiên bật cười: “Như thế nào? Ngươi sẽ không nghi cả gã sai vặt của ta chứ?”
“Vừa rồi lúc hắn châm trà cho ta thì rất khẩn trương, hơi thở không ổn định.”
“Bởi vì hắn sợ ngươi.”
Mộc Yến Phi nhìn Đào Nhiên cả buổi, đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài, Đào Nhiên vội vàng trảtiền trà, đuổi theo, nói:”
Mỗi cá nhân đều có bí mật riêng của mình, cần gì nhất định phải nói ra? Suốt đường đi ngươi với tùy tùng của ngươi dùng dấu hiệu liên lạc, không phải cũng không có nói cho ta biết sao?”
Mộc Yến Phi không đáp, bước chân vẫn như cũ đi rất nhanh, Đào Nhiên đành phải nói:”
Được rồi, ta thừa nhận, vừa rồi hắn châm trà cho ta thì viết vào lòng bàn tay một chữ, là chữ ‘đào (逃)’ (trốn chạy).”
Bước chân Mộc Yến Phi nhất thời dừng lại, ánh mắt uy nghiêm nhìn về phía Đào Nhiên, “Đào Nhiên, ngươi đang muốn khiêu chiến bản vương đấy à?!”
Đồng hành một đường, đây là lần đầu tiên Mộc Yến Phi tự xưng như thế trước mặt Đào Nhiên, cách xưng hô này đã đẩy khoảng cách giữa hai người càng xa thêm, cũng cho thấy sự không hài lòng của Mộc Yến Phi vào giờ phút này. Đào Nhiên hơi sửng sốt, nhìn vào ánh mắt lạnh băng của Mộc Yến Phi, đột nhiên nở nụ cười, một người lúc nào cũng lạnh lùng băng giá, thỉnh thoảng tức giận, cũng mang theo một sự hấp dẫn khác, hắn không thể không cười, âm thanh trầm thấp nói:”
Vương gia, có thể mời ngài đổi chữ “mộc (木)”
nằm trong chữ “đào (桃)”
thay thành chữ “tẩu (走)”
được hay không?”
Mộc Yến Phi kỳ thật ngay lúc nói ra cũng đã hiểu được ý của Đào Nhiên rồi, nhưng lời đã nói, không cách nào thay đổi được, nhìn vẻ mặt tươi cười hớn hở của kẻ đứng trước mặt, hắn ảo nảo nghĩ quả nhiên người nếu nóng nảy quá sẽ không suy nghĩ được, hắn lại có thể vì sự giấu giếm của Đào Nhiên mà thất thố, ngay cả một cái ý đơn giản đến thế mà cũng hiểu nhầm. “Tùy tùng của ta có lưu lại ký hiệu dọc đường đi, ta không phải muốn giấu diếm ngươi.”
Hắn nhấc chân, chậm rãi đi về phía trước, nói: “Chỉ là ta không biết phải tin ai, không biết ký hiệu đó có phải là thật hay không.”
Kể cả mới vừa rồi hắn nhìn thấy ký hiệu ngay trên cửa của cửa hiệu Đào gia, vẫn như cũ không dám khẳng định ở nơi nào đến tột cùng có bao nhiêu là chân thật. Thấy được sự cô đơn hiện lên trong đôi mắt Mộc Yến Phi, Đào Nhiên thu hồi nụ cười hời hợt, nhẹ giọng hỏi: “Bọn họ đã đi theo ngươi nhiều năm rồi phải không?”
“Ngắn nhất cũng là năm năm.”
Đào Nhiên kinh ngạc nhìn Mộc Yến Phi, nam tử cũng không phải lãnh huyết vô tình như trong truyền thuyết, hắn biết rõ thuộc hạ có người bán đứng mình, nhưng không có tập trung đi thăm dò, có lẽ hắn kỳ thật đã biết là ai, chỉ là không muốn xé toạt lớp giấy mỏng đang che đậy đó. Ánh mắt lóe lóe, hắn đặt tay lên lưỡi đao bọc trong miếng vải đen trong tay Mộc Yến Phi, cười nói: “Chỉ có bá chủ mới xứng với thanh đao này, nếu ngươi làm không được, không bằng thừa dịp này đổi chủ cho nó đi.”
Mộc Yến Phi sắc mặt trầm xuống, Đào Nhiên không cần hắn trách mắng, cũng tự giác rút tay về, nói:”
Có nhà mà về không được, thật muốn làm theo lời Thanh Đồng nói, có muốn ‘đào’ hay không?”
Mộc Yến Phi trong mắt lướt qua một tia khinh miệt, bất quản Thanh đồng vì cái gì mà dùng từ đó để ám chỉ, hắn đều sẽ không ‘đào’, hai quân giao tranh, dùng mạng để đấu, một kẻ không đánh mà đã chấp nhận thua cuộc, thì không xứng được gọi là nam nhi. Hừ nói:”
Ta chỉ biết chữ ‘sát’, chứ không biết chữ ‘đào’.”
“Ta biết mà.”
Đào Nhiên trêu chọc xong, thấy ánh mắt lãnh liệt quét tới, sắc mặt vội vàng nghiêm chỉnh lại hỏi: “Chúng ta bây giờ phải làm gì đây?”
“Về khách sạn trước đã.”
Đào Nhiên tưởng rằng Mộc Yến Phi quay về khách sạn nghỉ ngơi, ai ngờ hắn trở về chỉ là thay đổi y phục, lại muốn ra ngoài, Đào Nhiên cũng thay quần áo, cười nói: “Chỉ là tay áo ướt chút nước trà mà thôi, không cần đặc ý quay về thay y phục chứ.”
“Chẳng lẽ ngươi muốn ta mặc chiếc áo bẩn này đi làm việc?”
Mộc Yến Phi không nói hắn kỳ thật là để ý động tác giúp hắn lau trà mới vừa rồi của Thanh đồng, mặc dù hắn không thấy Thanh đồng làm cái gì, nhưng cũng cảm thấy không thoải mái, bộ y phục đó cởi ra xong, hắn thuận tay quẳng đi, từ cửa sổ lầu hai ném ra ngoài, xoay người rời đi. Đào Nhiên thò đầu ra ngoài nhìn một chút, con đường phía sau khách sạn thỉnh thoảng sẽ có người đi qua, khách bộ hành nếu chứng kiến quần áo còn nguyên vẹn, nhất định sẽ nhặt lên mang đi, Mộc Yến Phi ung dung thản nhiên mang tai họa ngầm đẩy sang hướng khác, tên nam nhân này nhìn như ngạo mạn, nhưng tâm tư so với hắn tưởng tượng còn muốn thâm trầm hơn. “Đi đâu vậy?”
Hắn đuổi kịp hỏi. “Vùng ngoại ô, ta muốn tìm người.”
Mộc Yến Phi không có dắt ngựa, mà là bảo Đào Nhiên đi thuê một chiếc xe ngựa, trước Đào Nhiên mua hai con ngựa cao lớn khôi ngô, quá bắt mắt, nếu đem ra so sánh, xe ngựa chạy đã nhanh, mà cũng dễ dàng che giấu. Hai người ngồi lên xe ngựa, xa phu căn cứ theo chỉ định của Mộc Yến Phi đánh xe chạy về phía nam ngoại ô, trong xe rất rộng, Đào Nhiên lên xe xong lại nằm xuống, hỏi “Tìm người nào mà vội quá vậy?”
“Không biết, ta chỉ biết là hắn gọi Quỷ Đầu, ở trong một ngôi chùa miếu tại phía nam ngoại ô.”
“Lại là chùa miếu?”
Đào Nhiên cười hỏi: “Trong chùa miếu có vàng sao? Ngươi đúng là thích chạy đến chùa miếu.”
Mộc Yến Phi không trả lời, ánh mắt lạnh lùng liếc qua, ý tứ rất rõ ràng, hắn đã hỏi tới chuyện không nên hỏi, Đào Nhiên lập tức thông minh ngậm miệng lại, xe ngựa chìm trong trầm mặc chạy một hồi, hắn có chút nhàm chán, muốn Mộc Yến Phi đưa cho bầu rượu, uống liền mấy ngụm, thấy Mộc Yến Phi xếp bằng ngồi xuống, vẻ mặt trầm tĩnh, đối với nguy hiểm trước mắt hắn hoàn toàn không đặt trong lòng, rốt cục nhịn không được, lại nói: “Còn có một vấn đề ta không biết có nên hỏi hay không.”
“Ngươi hỏi đi, ta có thể lựa chọn không nói.”
Đào Nhiên ngón tay điểm nhẹ trên mặt đệm, nghĩ thầm ngươi không nói ta để làm chi còn muốn tốn *** lực đi hỏi đây? Ngoài miệng lại nói: “Ngươi họ Mộc, Vân Nam vương cũng họ Mộc, các ngươi có quan hệ gì với nhau?”
“Nhất biểu tam thiên lý, bát can tử đả bất đáo đồng thời đích quan hệ, nếu cố gắng mà tính thì, ta phải gọi hắn một tiếng biểu cửu.”
“Nếu là như thế này …”
Đào Nhiên lấy tay chống đầu lên, ánh mắt lưu chuyển, nói: “Hoàng đế phái ngươi tới, tới cùng là muốn các ngươi nhận thân à? Hay là cho ngươi hiểu đâu là tình đâu là lý cùng Vân Nam vương đàm phán đây?”
“Ý nghĩ của kẻ ngồi trên cao chỉ có bọn họ mới biết được.”
Mộc Yến Phi từ từ nhắm hai mắt, lạnh nhạt nói: “Điều ta muốn làm, là làm tốt chuyện mà cấp trên giao cho.”
“Tựa hồ chẳng phải dễ xử lý a, bây giờ chỉ chờ mong vị vương gia kia niệm tình ngươi có chút quan hệ thân thích với hắn mà không khó dễ ngươi.”
Lần này Mộc Yến Phi mở to mắt ra, ánh sáng lạnh quét đến, hỏi: “Nếu hắn làm khó, ngươi sẽ làm như thế nào?”
“Chạy theo cái lợi né tránh cái hại vốn là bản năng của con người, đến lúc đó nếu ta đầu hàng đối phương chạy qua bên kia, mong rằng vương gia chớ trách.”
Đào Nhiên nói bằng giọng nịnh nọt, nhưng vẻ mặt cười vô tội làm Mộc Yến Phi không nắm được hắn sẽ thật làm như vậy hay không, lạnh lùng nói: “Ta sẽ không trách ngươi, ta chỉ sẽ giết ngươi.”
Nhận ra ý khí lãnh lệ trong giọng nói, Đào Nhiên tươi cười cứng lại, đánh cá ha ha: “Danh húy của vương gia ta nhớ rất kỹ, ta sẽ cố gắng không để cho huyết hoa của ta nhuộm lên đao phong của ngươi.”
Hai người cứ câu có câu không nói chuyện với nhau, xe ngựa rất nhanh đi tới địa điểm Mộc Yến Phi chỉ định, nghe chủ xe nói đã tới rồi, Mộc Yến Phi nhảy xuống xe ngựa, nhìn hai bên một chút, ngoại trừ một cái hồ nhỏ xa xa ra, chung quanh ngay cả một cây cao cũng không có, đừng nói cái gì chùa miếu, Mộc Yến Phi khó chịu nói với xa phu: “Ta nói chính là Mạn Đà La.”
“Nơi này chính là Mạn Đà La a.”
Xa phu dùng roi ngựa tiện tay vẽ một vòng tròn, “Trong vòng phương viên mười dặm chung quanh đây đều gọi là Mạn Đà La, cái hồ kia chính là hồ Mạn Đà La, thêm vài ngày nữa, xung quanh hồ khắp nơi đều là hoa mạn đà la cả.”
“Ta nói chính là một ngôi chùa miếu được gọi là Mạn Đà La.”
“Ngươi nói là chùa Mạn Đà La a, vài chục năm trước nơi này bị một trận hỏa hoạn lớn, đã sớm thiêu cháy nó hết cả rồi.”
Xa phu chợt hiểu ra: “Vị công tử này, ngươi ngay từ đầu nói rõ ràng, chúng ta chạy một vòng xa như vậy rồi, bất quá nếu đã tới, không bằng tiếp tục đi về phía trước, bên kia có một am ni cô, dù sao cũng là đến dâng hương lễ tạ, am đường chùa miếu cũng đều như nhau cả thôi.”
“Khúc khích!”
Nhìn mặt Mộc Yến Phi càng lúc càng đen, Đào Nhiên nhịn không được nở nụ cười, vỗ vỗ đầu vai của hắn, “Chủ tử, im lặng là vàng, đây không phải là lỗi của ngươi.”
Mộc Yến Phi dùng nhãn đao hất tay của Đào Nhiên ra, xoay người nhảy lên xe ngựa, nói với xa phu: “Trở về.”
Xa phu bị sát khí của Mộc Yến Phi làm cho sợ hãi, không dám động, quay đầu nhìn Đào Nhiên, Đào Nhiên ra hiệu cho hắn quay trở về, cũng nhảy lên xe, xe bắt đầu chạy, Đào Nhiên nhìn Mộc Yến Phi, vẻ mặt hắn lãnh đạm, lần không ra là vui hay giận, liền nói: “Tìm người cũng không thể một sớm một chiều được, không bằng chúng ta trọ lại, trước mắt nên tìm chứng cớ mưu phải của Vân Nam vương đi thôi.”
“Ta nói Vân Nam vương mưu phản khi nào?”
“Mưu phản hay không mưu phản, còn không phải tùy thuộc vào một câu nói của hoàng đế hay sao.”
Ánh mắt Mộc Yến Phi trầm xuống, cảm giác được lãnh ý của hắn, Đào Nhiên nhún nhún vai, hắn biết chính mình lại chạm tới chổ không hài lòng của Mộc Yến Phi, vì vậy ngồi thẳng lưng, chuẩn bị nghênh đón Yêu đao của Mộc Yến Phi, ai ngờ Mộc Yến Phi chỉ là trầm mặc một chút, sau đó nói: “Lời này sau này đừng nói lung tung nữa, nếu chọc đến họa sát thân, ta cứu không được ngươi.”
Kinh ngạc vì câu trả lời của Mộc Yến Phi, Đào Nhiên ngược lại càng sửng sốt, câu nói kia thay vì nói là cảnh cáo, cũng không bằng nói là trung cáo, Mộc Yến Phi dễ dàng tha thứ sự ba hoa của hắn, xuất phát từ nguyên nhân gì hắn không biết, nhưng tuyệt đối không phải là kết quả mà hắn vui mừng muốn nhìn thấy. Hào khí bởi vì vậy càng lúc càng nặng nề, Mộc Yến Phi nhắm mắt dưỡng thần, Đào Nhiên lại tựa trên vách xe, ngón tay thanh mảnh gõ nhẹ lên đầu gối, gõ không tiếng động, vô hình trung lộ ra một chút tịch liêu, Mộc Yến Phi tựa hồ cảm giác được, tuấn mi nhẹ nhàng nhíu lại. Trong tiếng vang lộc cộc, xe ngựa chạy đi một đoạn đường, thân thể đang dựa vào thành xe của Đào Nhiên đột nhiên căng cứng, bên ngoài có âm thanh kỳ quái truyền đến, cơ hồ cùng lúc đó, Mộc Yến Phi cũng mở mắt ra, hắn giờ phút này nội lực không cao, nhưng hàng năm chinh chiến cảm giác đã được luyện thành nóng như thép nung, đã sớm đốt cháy tâm lý rồi, cho dù có rất nhỏ không ổn, cũng có thể lập tức cảm giác được, thân thể chưa động, tay đã chậm rãi nắm chặt chuôi đao. Xe ngựa chạy chậm lại, lập tức truyền đến tiếng ngựa hí, lui về phía sau hai bước, dừng lại, Đào Nhiên ngồi thẳng lưng, ánh mắt ngưng trọng, chất giọng vẫn bình thản như trước, hỏi: “Sao không đi tiếp?”
“Véo!”
Tiếng tên bay tiếng xé gió truyền đến, Đào Nhiên lập tức nắm chặt tay của Mộc Yến Phi, từ trên mui xe nhảy ra, hơn mười mũi tên đồng thời từ bốn phương bắn vào hắn, Đào Nhiên đứng giữa không trung rút nhuyễn kiếm bên hông ra, đánh bay những mũi tên bắn tới, những mũi tên khác đều ghim chung quanh xe ngựa, thân tên có buột mồi lửa, trong nháy mắt bốn bên thành xe đã bị lửa bao vây, lửa như rồng lượn, nhanh chóng đốt cháy. Ngựa hí lên tiếng hí vang lừng, giương vó câu phóng như bay, ông chủ xe bị hất văng xuống đất, lập tức đứng lên, đuổi theo xe ngựa, bốn phía đứng mười mấy tên hắc y nhân, nhưng không ai cản hắn lại, mỗi người cầm trong tay lưỡi đao sắc bén, ánh mắt đều rơi vào trên người Mộc Yến Phi. Lúc này mặt trời đã lặn, xa xa một áng nắng chiều nhiễm hồng phía cuối chân trời, lưỡi đao trong ánh sáng nhạt nhòa phát ra tia sáng trắng, không hề giữ lại sát khí trong mình mà túa ra hết chung quanh, Mộc Yến Phi chiến đấu trên sa trường đã lâu, đối với tràng diện này đã gặp qua không biết bao nhiêu lần, mặc dù đối phương nhân số vượt xa mình, nhưng hắn không hề có chút sợ hãi, lạnh lùng nhìn những kẻ bịt mặt tới gần, yên lặng chờ đợi sự công kích của đối phương. Đào Nhiên cùng hắn đứng dựa lưng vào nhau, phượng mâu đảo qua mọi người, đột nhiên cười nói: “Tổng cộng mười bảy, ta mười ngươi bảy.”
“Là ta mười ngươi bảy.”
Mộc Yến Phi cổ tay khẽ run, miếng vải đen chảy xuống trên mặt đất, lộ ra bên trong thanh Yêu đao dữ tợn đen huyền như mực, ngón tay nhẹ vuốt ve vỏ đao, đột nhiên nói: “Sau này không cho mặc hắc y.”
“Tại sao?”
“Bởi vì ta ghét màu đen.”
“Nhưng mà ……”
Lời còn chưa nói hết, địch thủ đã đánh thẳng tới rồi, Mộc Yến Phi đao phong ra khỏi vỏ, hoành đao quét tới, Đào Nhiên cũng vội vàng đuổi theo, nhuyễn kiếm trong tay liên tục phóng ra rất nhiều đóa kiếm hoa, tiếp lấy sự công kích của đối phương. Hắc y nhân ra vẻ cửu kinh huấn luyện, tiến thối công thủ đều nhất trí, chiêu thức lại tàn nhẫn, mỗi chiêu đều thẳng đến chổ hiểm của hai người, Đào Nhiên bảo vệ trước người Mộc Yến Phi, để hắn không đến nỗi quá căng thẳng, nhưng rất nhanh đã bị những người đó bức bách thối lui từng bước sang bên cạnh, từ từ bị đẩy xa Mộc Yến Phi, Mộc Yến Phi nội lực tổn thương nghiêm trọng, cũng may kinh nghiệm lâm địch phong phú, Yêu đao ra khỏi vỏ, mặc hắc thân đao trong ánh nắng chiều xẹt qua chói mắt quang mang, hắn xuất đao rất nhanh, cách đánh lại rất liều mạng, hoàn toàn không để ý tình cảnh bản thân, những người muốn công kích hắn ngược lại lại bị hắn áp bách đến luống cuống tay chân, chốc lát liền có mấy người thụ thương ngả xuống đất, đao thế của Mộc Yến Phi rất hung hãn, những kẻ trúng đao đều gần như trọng thương, không còn đường để tiếp tục phản kháng. Không cần tốn nhiều thời gian, mười bảy người thương vong hết một nửa, những kẻ còn lại thấy tình hình không ổn, đồng thanh hô to, đều chuyển sang tấn công Mộc Yến Phi, thanh đao của Mộc Yến Phi khá nặng, huơ đao đối địch nhìn như cường hãn, kỳ thật đã thế suy sức yếu rồi, bị mấy người đồng loạt tấn công, cảm thấy đã cố hết sức, rất nhanh cánh tay và vai đều đã bị thương vài chổ, lập tức chân đau đớn truyền đến, thì ra là bị một người dùng loan câu móc vào cẳng chân, câu phong dày đặc, người nọ chỉ hơi chút dùng sức, lưỡi dao sắc bén liền đâm vào tận xương, trong lúc nguy cấp, Đào Nhiên vội vàng nhào về phía trước, kiếm thẳng tắp đâm vào ngực của người kia, bắt hắn phải buông tay lui ra. Sinh tử trong nháy mắt, nam nhân bị bắt buộc lui ra, nhưng tay vẫn không chịu buông, Đào Nhiên lại huơ kiếm chém vào cổ tay hắn, ngay lúc này, tên còn lại mũi kiếm đâm tới, Đào Nhiên vào giờ phút này nếu né tránh, loan câu tất phải cắt vào xương chân Mộc Yến Phi, chỉ sợ cái chân đó sẽ không cách nào dùng lại được nữa, Đào Nhiên cắn răng, thân thể khẽ nghiêng, tách ra chổ hiểm, liều mạng trúng kia nhất kiếm, đồng thời huơ kiếm đâm vào tim người sử dụng loan câu, người nọ không ngờ tới hắn sẽ dùng chiêu thức lưỡng bại câu thương này, mắt thấy hàn quang tới gần, còn muốn triệt chiêu đã trễ, sắc bén kiếm quang cắt đứt yết hầu của hắn, huyết sắc tại không trung xẹt qua, bắn ra đầy đất. Những kẻ còn lại bị kiếm thế ngoan lệ của Đào Nhiên chấn trụ, Mộc Yến Phi nhân cơ hội huơ đao đánh bọn họ dạt ra, đỡ lấy Đào Nhiên hướng lui về phía sau vài bước, vội vàng hỏi: “Thế nào rồi?”
Tay Đào Nhiên đè lại bên trái bụng dưới, máu theo kẻ tay chậm rãi chảy ra, đau đớn làm hắn hơi co người lại, nhưng vẫn lắc đầu, nói: “Không sao.”
Mộc Yến Phi vội vàng điểm vài huyệt đạo chung quanh vết thương của Đào Nhiên, thấy vết máu hơi chút biến thành màu đen, là triệu chứng bị trúng độc, mày không nhịn được nhíu chặt, sát khí từ trong tròng mắt ào ạt tràn ra, chất giọng âm trầm nói: “Đáng chết!”
“Tạm thời còn không chết được.”
Giọng nói của Đào Nhiên lộ ra sự tán mạn bất hủ, hoàn toàn không có vì thụ thương mà có chút thu liễm, nhưng lại càng dẫn phát lửa giận của Mộc Yến Phi, âm trầm nghiêm mặt, dìu hắn tựa ở gốc cây, nói: “Cố chịu đựng cho đến khi ta thu thập xong những người đó, rồi sẽ băng bó vết thương cho ngươi.”
“Hả?”
Đào Nhiên kinh ngạc nhìn hắn, mâu quang Mộc Yến Phi lại chuyển hướng Yêu đao trong tay, tiện đà Yêu đao chuyển thẳng hướng trên người mấy người kia, những người đó thấy Đào Nhiên thụ thương khá nặng, Mộc Yến Phi nội lực có hạn, nhất thời sĩ khí đại chấn, cầm kiếm hướng bọn họ tới gần, Mộc Yến Phi không thối lui, ngược lại sải bước về phía trước đón nhận, nhanh chóng đứng thẳng thân hình, hai tay cầm chuôi đao, mặc đao vung lên giơ lên trước mặt, phía trước mở rộng, trước ngực không che dấu chổ hiểm, ngược lại làm cho kẻ khác không cách nào hạ thủ, hai tròng mắt híp lại, đột nhiên đao phong xẹt qua, hướng tới người đứng gần trước mặt đánh xuống. Sát thủ vừa mới giao thủ với Mộc Yến Phi, hiểu rõ đường đi đao thế của hắn, biết hắn nội lực có hạn, lại thấy hắn bị thương, cho nên không cảm thấy căng thẳng nặng nề như lúc ban đầu, ai ngờ Yêu đao nắm trong tay Mộc Yến Phi, thế đao ngang tàng đánh tới nhanh như điện, khí thế so với mới vừa rồi đột nhiên mạnh mẽ hơn gấp mấy lần, tên đứng đầu không kịp phòng bị, cuống quít giơ ngang kiếm đỡ lấy, thân kiếm bị lưỡi đao đen chấn gẫy thành mấy đoạn, đao thế chưa giảm, trực tiếp bổ vào ngực của hắn, nam nhân bị đánh bay ra ngoài, xương ức bị nội lực đánh nát, máu tươi không ngừng phun ra, hiển nhiên không sống nổi. Mộc Yến Phi nhất kích đắc thủ, không để cho những người khác có cơ hội phản ứng, lao người đánh tới, loan đao trong tay huyễn xuất một đạo huyền sắc phong mang, đao phong dưới sự trợ giúp của nội lực sắc bén quỷ quyệt, thế không thể đỡ, mấy người kia đã không phải là đối thủ của hắn, chỉ trong chốc lát mỗi người đều dính đòn nghiêm trọng, người cuối cùng thấy tình thế không ổn, xoay người muốn chạy, bị Mộc Yến Phi từ phía sau vung đao lăng không đánh xuống, âm thanh nặng nề truyền đến, sống lưng của hắn bị chém đứt, té bổ nhào xuống đất. Mộc Yến Phi triệt đao thu thế, tra Yêu đao vào vỏ, mặt trời đã lặn, gió đêm thổi tung bạch y trên người hắn, ống tay áo bị máu nhuộm đỏ theo gió cuồn cuộn bay lên, lộ ra sự thảm thiết khi tử vong đã đi qua. “Hảo đao pháp!”
Phía sau truyền đến lời khen ngợi, Mộc Yến Phi không quay đầu lại, đầu mày nhếch cao, cánh tay nắm chặt thanh đao chợt rung nhè nhẹ, mới vừa rồi nhất thời giận dữ, vận khí một cách cưỡng chế mà không phát hiện, lôi kéo theo chân khí đang ẩn trong cơ thể, nội tức không chịu nổi khống chế toàn bộ chạy loạn, đan điền đau không chịu nổi, không muốn thất thố trước mặt người khác, hắn dùng tay trái đè lên bụng dưới, cố gắng giữ sau cho thân hình có thể đứng thẳng, chậm rãi điều tức, kềm chế hơi thở đang muốn dồn dập lên. Đào Nhiên đứng phía sau Mộc Yến Phi, nhìn không thấy dáng vẻ khó chịu của hắn, cả buổi không thấy hắn trả lời, có chút kỳ quái, cố nhịn đau đi tới, thì thấy mũi đao của Mộc Yến Phi chống xuống đất, miễn cưỡng đứng thẳng thân thể, gương mặt tái ngắt chảy ròng mồ hôi lạnh, cánh tay cầm đao gồng lên nắm chặt đến nỗi xương ngón tay gồ lên trắng bệch, nhanh chóng hiểu được nguyên nhân khó chịu của hắn, vội vàng đỡ lấy hắn, oán giận nói: “Biết rõ bây giờ công lực bản thân có hạn, còn làm động chân khí, ngươi muốn tẩu hỏa nhập ma à?”
Không cưỡng chế thúc đẩy nội lực, chẳng lẽ muốn hắn khoanh tay chờ chết hay sao? Mộc Yến Phi đẩy Đào Nhiên ra, không muốn hắn đỡ mình, nhưng vì dùng sức quá mạnh nên cơ thể chấn động, yết hầu vừa cảm thấy mặn, đã phun ra một búng máu, Đào Nhiên lại đỡ lấy hắn, nói: “Lúc này ngươi còn muốn cậy mạnh nữa à?”
Cảm giác khó chịu theo búng máu bắn ra ngoài, Mộc Yến Phi ngược lại cảm thấy ngực dễ chịu hơn rất nhiều, hắn đưa tay lau đi vết máu trên khóe miệng, cơn đau nhứt mới vừa rồi đã hết, khí lực cũng bị rút đi hơn phân nửa, hắn quay đầu lại nhìn Đào Nhiên, Đào Nhiên cũng đang nhìn hắn, nhận thấy sự ân cần toát ra từ trong ánh mắt của hắn, hắn cảm giác hơi thở lại trở nên dồn dập, hỏi: “Ngươi thế nào rồi?”
“Trước khi có được sự cho phép của ngươi, ta còn chưa dám chết.”
Đào Nhiên tuy nói đùa, nhưng sắc mặt so với Mộc Yến Phi cũng chả tốt hơn được chút nào cả, bụng dưới của hắn trúng một kiếm mặc dù xuất huyết nghiêm trọng, nhưng kỳ thực bị thương không sâu, mũi kiếm bị bôi thuốc độc, ngược lại làm giảm bớt sự đau đớn, nhưng do chất độc theo máu chạy lan ra, nên có hơi chóng mặt, thấy Mộc Yến Phi không sao, liền dựa vào gốc cây ngồi xuống. Mộc Yến Phi cũng ngồi xuống, nội lực dưới sự điều tức từ từ ổn định trở lại, sau khi trở lại bình thường, hắn quay đầu, ánh mắt đảo qua vết thương của Đào Nhiên, nói: “Nằm xuống.”
Đào Nhiên ngoan ngoãn làm theo, chứng kiến Mộc Yến Phi đưa tay tháo đai lưng của mình ra, mắt hắn chớp chớp: “Kỳ thật, ta cũng không phải là một kẻ tùy tiện.”
Bụng dưới truyền đến đau nhức, bộ vị bên cạnh vết thương bị ấn mạnh một chút, Đào Nhiên không phòng bị, thân thể co lại theo bản năng, Mộc Yến Phi lạnh lùng nói: “Nếu không quan tâm đến việc vết thương chảy máu, ngươi có thể tiếp tục nói.”
Đào Nhiên ngậm miệng lại, nhìn Mộc Yến Phi tháo đai lưng và áo của mình ra, nội y bị vén lên, lộ ra miệng vết thương ở phía dưới bụng. Khu vực nhạy cảm bị phơi bày trước mặt một nam nhân khác, Đào Nhiên tuy bay bướm, nhưng cũng khá cẩn trọng, ngược lại Mộc Yến Phi thần sắc bình thường, máu đã được cầm lại, những bệt máu đọng xung quanh vết thương chuyển thành màu đen, mũi kiếm mặc dù bị bôi chất độc, cũng may lượng máu chảy ra rất nhiều đã làm giảm bớt độc tính, bất quá vẫn không thể xem thường được, hắn cầm Yêu Đao lên, ngón tay búng nhẹ trên vỏ đao, lưỡi đao bay ra hai thốn, không đợi Đào Nhiên kịp phản ứng, lưỡi đao lạnh băng đã nằm ngay miệng vết thương của hắn rồi. Lưỡi đao sắc bén, vết thương bị chạm đến, máu lập tức chảy ra, cảm giác chạm vào lạnh như băng làm cho Đào Nhiên run lên, Mộc Yến Phi đã sớm phòng bị, kịp thời đè lại người hắn, nói: “Yêu đao có công dụng giải độc, để nó uống máu của ngươi, có thể giải được độc trên vết thương.”
“Ta vừa rồi vì muốn giải độc đã cho chảy rất nhiều máu rồi.”
Chưa bao giờ gặp qua cách giải độc này, Đào Nhiên không khỏi kiếc mắt khinh thường, bất đắc dĩ nói: “Hơn nữa loại độc này không nặng, chưa kể chỉ xâm nhập một chút, cũng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.”
Mộc Yến Phi quay đao tra vào vỏ, xuất ra dược cao giúp Đào Nhiên bôi vết thương, lại kéo vạt áo nội y của hắn xé thành từng đoạn thật dài, băng lại vết thương, Đào Nhiên nhìn Mộc Yến Phi băng bó rất thuần thục, nhớ lại tình cảnh ngày đó tại ngôi miếu đổ nát mình giúp hắn băng bó vết thương, không khỏi cười khổ: “Ngươi nhất định đã đợi ngày này rất lâu rồi.”
Mộc Yến Phi giương mắt nhìn hắn: “Không lâu như ta nghĩ, chỉ có thể nói do ngươi quá xui xẻo thôi.”
“Vương gia, xin hãy ngẫm lại vết kiếm này ta vì ai mà bị thương, ngươi nói như vậy tức là không có một chút áy náy sao? Ui…”
Bụng bị kéo mạnh, thì ra Mộc Yến Phi sau khi băng bó xong đã lặc chặt dây vải, nhìn Đào Nhiên đao đến rít lên, không dám nói nhiều thêm nữa, khóe miệng Mộc Yến Phi nhếch lên một nụ cười hài lòng, hỏi: “Cảm thấy thế nào?”
Đào Nhiên không đáp, nằm trên đất một hồi mới đứng lên, khóe miệng giựt giựt, nói: “Cảm ơn vương gia đã hạ thủ lưu tình.”
Mộc Yến Phi không để ý tới sự cười nhạo của hắn, xoay người, ánh mắt đảo qua chiến trường tu la mới vừa rồi, một người trong đó còn không có tắt thở, từ dưới miếng vải đen che mặt truyền đến tiếng thở dốc rất nhỏ, Mộc Yến Phi đi qua, Đào Nhiên cho rằng hắn còn muốn hỏi lai lịch đối phương, cũng vội vàng đuổi kịp, ai ngờ Mộc Yến Phi chỉ là nhấc chân dẫm nát ngực nam nhân, trong tiếng xương ức vỡ vụn, người nọ đã không phát ra một tiếng động nào nữa. “Ngươi sao lại giết chết hắn? Hỏi lai lịch của hắn vẫn tốt mà.”
“Ta không có hứng thú với người chết.”
“Chẳng lẽ ngươi không muốn biết là ai sai khiến hắn tới?”
“Biết rồi, có thể giải quyết được chuyện gì không?”
Một câu hỏi kỳ quặc, khiến Đào Nhiên cứng họng, Mộc Yến Phi đã xoay người rời đi, Đào Nhiên đuổi kịp, nhưng vì đi quá mau khiến vết thương ở bụng dưới bị động đến, đau đến chau mày, nói: “Trời đã tối rồi, không cần phải gấp rút lên đường chứ?”
“Ngươi muốn chờ một nhóm sát thủ khác tới sao?”
Mộc Yến Phi dừng chân đứng lại, “Ta không nuôi dưỡng thứ ăn hại, ngươi muốn ở chổ này chờ chết? Hay là đi theo ta “Ta có quyền được lựa chọn sao?”
Đào Nhiên cười khổ đuổi kịp, cũng may Mộc Yến Phi đi không nhanh, hai người một trước một sau rời khỏi chiến trường đẫm máu, Mộc Yến Phi nhìn sắc mặt Đào Nhiên, hỏi: “Có muốn ta đỡ ngươi hay không?”
“Ta đã muốn nói những lời này ngay từ đầu rồi.”
Mộc Yến Phi duỗi tay ra, Đào Nhiên nắm chặt lấy. Bàn tay rất nóng, ngược hoàn toàn với cá tính của Mộc Yến Phi. Hắn đi rất chậm. Cảm nhận được sự chiếu cố của hắn, trong lòng Đào Nhiên chợt mọc lên một chút tình cảm khó có thể nói ra ngoài. Không thể không nghĩ, lúc sơ kiến ấn tượng Mộc Yến Phi gây cho hắn ngoại trừ dung mạo tuấn tú ra, cái gì cũng đều không có. Lời lẽ thẳng thắng rồi lại châm chọc, đối đãi lạnh lùng rồi lại khinh thường, đều đó khiến cho hắn rất khó có hảo cảm với con người này, đặc biệt là khi biết hắn lợi dụng chính mình, cái loại phản cảm đó lại càng phát ra nặng nề hơn. Nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, cảm giác đó đã dần dần phai nhạt. Hắn phát hiện con người này cũng không hẳn lạnh lùng như khi mới gặp, cố ý đeo lên chiếc mặt nạ lạnh lùng đó, cũng chỉ vì muốn che dấu chút tâm tư không muốn người khác tọc mạch mà thôi. Mới vừa rồi, lúc ý khí dũng mãnh của Mộc Yến Phi khi hoành đao đối địch vẫn còn tồn tại, mỗi đao hắn chém xuống, Đào Nhiên đều nhìn rất kỹ càng, không bỏ sót một chiêu. Đào Nhiên chưa từng giết giặc trên sa trường, nhưng trong khoảnh khắc Mộc Yến Phi nghênh địch, lại làm cho hắn cảm nhận được sự sôi sục, kịch liệt và thảm thiết của chiến trường, đó là nơi mà chỉ có kẻ mạnh mới có thể tồn tại. Nếu nói trận ác chiến trước đó tại bờ sông khiến hắn phải có cái nhìn khác đối với Mộc Yến Phi, vậy thì vào giờ phút này, hắn lại có thêm vài phần kính trọng. Lần đầu tiên trong đời, hắn rất nghiêm túc nhìn thẳng vào một con người, tự đáy lòng, hắn cảm thấy bội phục con người đó. Trong lòng bắt đầu có một chút dao động không thể kiểm soát được, bắt nguồn từ một loại tình cảm nào đó không cách nào nói rõ, đây là một chuyện rất nguy hiểm, Đào Nhiên cuống quít ổn định tâm thần, cười nói: “Không biết nếu cứ đi như thế này, chúng ta có thể trở về khách sạn trước sáng mai không?”
“Không thể.”
Thanh âm lạnh lùng của Mộc Yến Phi cắt đứt ảo tưởng của hắn, “trừ phi ngươi dùng khinh công.”
“Ngươi rất mong ta bị chết bởi mất máu quá nhiều phải không?”
Màng đêm tăm tối đã che đi ý cười dường như có cũng cùng dường như không trên môi của Mộc Yến Phi: “Ta còn cho rằng khả năng chết lớn nhất của ngươi là ở trên giường.”
(anh dễ xương quá anh Phi ơi >_<) “Thật là một kiểu chết rất xinh đẹp.”
Nếu thật sự có thể được như vậy thì cũng không tệ, nhưng chỉ sợ… Đào Nhiên đang muốn chế nhạo ngược lại, sắc mặt đột nhiên biến đổi, trong bóng đêm mơ hồ truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, nghe âm thanh hỗn độn có lẽ chừng vài người, hơn nữa đều là tuấn mã, hắn không khỏi cười khổ, hôm nay hắn bị thương, chỉ sợ không cách nào tiếp tục đánh thêm một trận nữa, nói vậy Mộc Yến Phi cũng là như thế, hắn dừng lại cước bộ, quay đầu nhìn Mộc Yến Phi, Mộc Yến Phi thần sắc ngưng trọng, tay cầm đao có chút buộc chặt, nhưng không hề lộ ra một mải mai bối rối. Đào Nhiên không khỏi không bội phục sự tĩnh táo của hắn, hỏi: “Xem ra chúng ta còn phải chém giết thêm một chập nữa.”
Mộc Yến Phi lườm hắn, “Ngươi còn có khí lực chém giết nữa sao?”
“Không có, chẳng lẽ ngươi có biện pháp gì tốt hơn?”
“Ngươi có lẽ nên chuẩn bị *** thần làm kẻ bị người khác hiếp đáp đi là vừa.”
Ý ngầm trong câu nói này cũng có nghĩa không còn cách nào khác rồi, Đào Nhiên thở dài, tay giơ lên đặt bên hông, làm động tác chuẩn bị rút kiếm bất cứ lúc nào, bất quá tình thế tựa hồ không hiểm ác như hắn đã nghĩ, mấy người kia khinh công khá cao, chốc lát tuấn mã chạy đến gần, đồng loạt từ trên lưng ngựa nhảy xuống, bước nhanh đi tới trước mặt bọn họ, hướng Mộc Yến Phi quỳ xuống thỉnh an, bọn họ mặc dù đều là hắc y trang phục, nhưng không có che mặt, một người trong đó sau khi thi lễ với Mộc Yến Phi, nói: “Thuộc hạ đến trễ, khiến vương gia bị sợ hãi.”
Mộc Yến Phi tựa hồ nhận ra bọn họ, ý cười lạnh lùng chợt lướt nhanh trong đáy mắt, buông lỏng cánh ta đang đỡ Đào Nhiên, nói: “Xa xôi nghìn dặm theo tới đây, khổ cực các ngươi rồi.”
Nghe ra sự chế giễu trong giọng nói của hắn, người nọ chần chờ một chút, nói: “Chuyến này đi Vân Nam, khắp nơi gian hiểm, thái tử điện hạ lo lắng sự an nguy của vương gia, ra lệnh cho thuộc hạ âm thầm bảo vệ, đều là do thuộc hạ làm việc tắc trách, nửa đường đã mất dấu vương gia, thỉnh vương gia trách phạt.”
Lời này nói nghe rất hay, để cho bọn họ đích âm thầm theo đuôi sư xuất nổi danh, càng không đề cập tới Mộc Yến Phi trên đường cố ý trốn khỏi sự giám thị của bọn họ, ngược lại còn tự trách mình một phen, cuối cùng cũng kết thúc một hồi dài dòng kể lể rất cẩn thận lại chặt chẽ, Mộc Yến Phi cũng không nói ra, để cho bọn họ đứng dậy. Mọi người hành lễ xong, nam nhân đứng đầu thấy Mộc Yến Phi trên người có vết máu loang lổ, vội hỏi: “Vương gia có bị thương không?”
“Là máu của đối thủ.”
Mộc Yến Phi nói với Đào Nhiên: “Dắt ngựa lại đây.”
Nơi này nhiều người như vậy, tại sao lại đi bắt cái tên bị thương như hắn phải đi kia chứ? Bất quá Đào Nhiên đã quá quen khả năng diễn xuất của Mộc Yến Phi, cho dù không cho là đúng cũng chỉ là trong lòng ngẫm lại, hắn đè xuống cơn đau phía dưới bụng, chậm rãi lê chân đi tới trước một con ngựa, một gã tùy tùng vội vàng đi theo tới, cầm lấy dây cương, định đưa cho Đào Nhiên, nhưng vừa nhìn thấy mặt Đào Nhiên, có chút sửng sốt, trên mặt lập tức lộ ra vẻ quái dị, nghi hoặc, kinh ngạc, khiếp sợ… toàn bộ biểu cảm thay nhau hiện lên, nói: “Ngươi…”
Đào Nhiên chưa cho hắn cơ hội được nói hết, trường kiếm loáng một cái, kiếm quang đã lướt qua cần cổ của hắn, những người còn lại đều bị sửng sốt bởi đột biến xảy ra trước mắt, Đào Nhiên vốn là người của Mộc Yến Phi, trong lúc bọn họ đang suy nghĩ có nên hạ thủ hay không, liền nghe gió lạnh ập tới bên tai, Mộc Yến Phi đã đoạt thanh kiếm đeo bên hông một người trong đó, trường kiếm theo thế chém ngang, đâm vào chổ hiểm của những người kia, mấy người này đều là tùy tùng thân tín của thái tử, thân thủ đều là nhất lưu, chỉ là không nghĩ tới Mộc Yến Phi lại ra tay với bọn họ, mất đi tiên cơ, đợi đến khi phát hiện, kiếm của Mộc Yến Phi đã bay đến, xuất kiếm tàn nhẫn vô tình, ngay cả cơ hội phản kháng bọn họ cũng đều không có, đã trúng kiếm ngả xuống đất cả rồi. Đào Nhiên đứng ở phía đối diện Mộc Yến Phi, chứng kiến khí thế sắc bén khi huơ kiếm của hắn, không kềm được kinh ngạc, Mộc Yến Phi hờ hững nhìn người cuối cùng ngả xuống đất, quẳng thanh kiếm trên tay đi, đi tới trước mặt Đào Nhiên, đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng hắn, hỏi: “Tại sao động thủ?”
Thân hình hai người tương đương nhau, Mộc Yến Phi đâm đầu nhìn thẳng hắn, phần áp lực bức người kia lại hiện ra hết sức rõ ràng, Đào Nhiên có chút không chịu đựng nổi, tránh lui về phía sau một bước, cười hỏi lại: “Ngươi không biết ta vì sao động thủ, vậy tại sao còn giúp ta sát nhân?”
“Vì sao động thủ?!”
Câu hỏi tương đồng, nhưng dưới sự đè nén thanh quản lại càng lạnh lùng hơn, Đào Nhiên bất đắc dĩ, bước tới trước kéo cánh tay của kẻ mới vừa chết dưới kiếm của mình lên, ngón tay hắn hơi cong, tới gần chuôi kiếm, đó là động tác trước khi rút kiếm. “Hắn muốn giết ta, ta chỉ là hồi kích mà thôi.”
“Ở trước mặt ta, bọn họ không dám rút kiếm.”
Bọn họ đều là tùy tùng thân tín của thái tử, lại mang theo mật lệnh của thái tử trong người, tuyệt đối sẽ không mạo phạm hắn, nếu không phải như thế, với võ công của hắn vào giờ phút này, vừa mới rồi hắn căn bản không có cách nào dễ dàng giết chết bọn họ được. Mộc Yến Phi thanh âm rất lạnh, nhìn tròng mắt Đào Nhiên có hơi thu lại sau khi nghe xong lời hắn nói, hắn không tiếp tục hỏi nữa, mà xoay người rời đi, Đào Nhiên lấy lại *** thần, vội vàng đuổi theo, lại nghe hắn nói: “Bọn họ đều là người của thái tử, nếu thái tử biết ngươi giết chết người của hắn, sẽ rất phiền toái.”
Cho nên, nếu đã làm phải làm đến cùng, toàn bộ diệt trừ, hơn nữa sử dụng chính là kiếm của đối phương, không lưu lại dấu tích để kẻ khác có thể tìm ra, quả thực là tâm tư kín đáo, nhưng nếu Mộc Yến Phi thật sự là một kẻ có tâm tư thâm trầm, thì không nên giết chết bọn họ, thái tử phái người bảo vệ hắn, ít nhất tỏ vẻ tín nhiệm đối với hắn, hắn không nên vì Đào Nhiên mà phạm vào sai lầm khiến mình gặp nguy hiểm. Đào Nhiên không muốn suy nghĩ nhiều, thở dài một hơi, nhạy theo giọng lưỡi nhà quan, nói: “Cảm tạ vương gia đã bảo vệ.”
“Đi mau đi, ngươi còn muốn đợi nhóm thứ ba tới giết chúng ta à?”
Mộc Yến Phi dắt một con ngựa tới, Đào Nhiên lấy tay đè lên vết thương nhảy lên ngựa, may có Mộc Yến Phi đỡ hắn, cho nên hắn cũng không đến nỗi phải dùng lực quá nhiều, chính mình cũng lên ngựa ngay lập tức, ngồi phía sau Đào Nhiên, Đào Nhiên nhìn lướt qua những con ngựa khác còn đứng xung quanh, Mộc Yến Phi hiểu ý hắn, hừ lạnh: “Ngươi có thể cưỡi ngựa một mình được à?”
Nói xong, không đợi Đào Nhiên trả lời, đã giật mạnh cương ngựa, giục ngựa rời đi. Đào Nhiên bị thương, Mộc Yến Phi cho ngựa đi rất chậm, hắn cũng biết với tốc độ này không thể nào vào thành kịp, chỉ là tạm thời tránh né truy kích, tìm một địa phương vắng lặng nghỉ ngơi, đi không mục đích được một đoạn đường, phía trước lờ mờ xuất hiện phòng ốc, đến gần phía trước thêm một chút, Mộc Yến Phi phát hiện đó là một đạo quan không lớn lắm, nhìn bức tường đã rất cũ kỹ, hắn kéo cương ngựa đi một vòng xung quanh đạo quan, dắt ngựa đi ra phía sau đạo quan, nhìn chiều cao bờ tường vây quanh, bảo Đào Nhiên xuống ngựa, theo hắn leo tường mà vào. “Vương gia, chúng ta rơi xuống tình cảnh phải cướp tài vật của người xuất gia rồi sao?”
“Ngươi cho rằng chỉ cần gõ cửa, sẽ có người mời chúng ta vào sao?”
Đào Nhiên nhìn Mộc Yến Phi một thân bạch y, “Cho nên người ta mới nói, nếu có nhiều kẻ thù thì không nên mặc bạch y, ngay cả chạy trốn cũng rất là phiền phức.”
Mộc Yến Phi không để ý, cũng chẳng phân minh, lôi kéo tay hắn xoay người phóng qua bờ tường, khi đáp xuống đất thì đỡ cho Đào Nhiên, để hắn có thể tránh làm động đến vết thương, bất quá Đào Nhiên vẫn đau đến nhíu mày. Hậu viện của đạo quan rất trống trãi, chỉ có vài loại hoa cỏ, hai người đi dọc theo hành lang một hồi, thấy có cửa phòng không khóa, Mộc Yến Phi đẩy cửa đi vào, đó là một phòng chứa cỏ, bên trong chất đầy cỏ khô và nhiều đồ lặt vặt, rất thích hợp để nghỉ ngơi, Mộc Yến Phi để Đào Nhiên nằm trên đống cỏ khô, nói: “Ta đi tìm chút gì để ăn.”
Đào Nhiên ý cười đầy mặt: “Vậy làm phiền vương gia rồi.”
Nụ cười lại bị không đếm xỉa đến nữa rồi, Mộc Yến Phi xoay người đi ra cửa, cót két một tiếng, cửa được đóng lại, nụ cười tươi trên mặt Đào Nhiên cũng dần dần nhạt bớt, hắn nghiên người, cơn đau từ phía dưới bụng truyền đến khiến hắn hít hà một hơi, vết thương không sâu, những lại rất dễ bị làm động, làm cho người ta không muốn chú ý tới cũng không được, bất quá đó vẫn chưa là điều khó chịu nhất, hắn chỉ cảm thấy rất lạnh, muốn lấy rượu uống, chợt nhớ bầu rượu đã quẳng ở trên xe ngựa rồi. Không bao lâu sau, Mộc Yến Phi đã quay trở về,cầm vài miếng bánh gạo đã lạnh cứng, ngồi xuống bên cạnh Đào Nhiên, cho hắn một miếng, chính mình cũng vùi đầu ăn một miếng. Đào Nhiên gia thế tuy không lẫy lừng như Mộc Yến Phi, nhưng từ nhỏ đã quen sống trong nhung lụa, bây giờ lại thêm trúng độc, trong lòng đã rất khó chịu, bất quá vẫn nhẫn nhịn nuốt xuống, ăn xong, hỏi: “Có rượu không?”
“Ngươi nói xem?”
Mộc Yến Phi đưa túi đựng nước vừa hứng đầy tới, hắn vừa mới đi tìm xung quanh đạo quan, nhưng trong đạo quan làm gì có rượu? Bầu rượu hắn mang theo bên người cũng đã bể lúc đánh nhau rồi, hỏi: “Phát tác sớm vậy sao?”
“Còn không có, bất quá đã quen có rượu và mỹ nhân bầu bạn.”
Đào Nhiên nghiêng người tựa vào đống cỏ khô, mắt phượng liếc ngang Mộc Yến Phi, đột nhiên cười khẽ: “Cũng may bây giờ đã có điều thứ nhất, cuối cùng không uổng công chuyến đi này.”
“Ngươi hình như rất quen với cuộc sống liều mạng thế này.”
Mộc Yến Phi cúi đầu, nhìn trực diện hắn, “Ngươi từng giết người, hơn nữa không chỉ một lần.”
Ngữ khí rất khẳng định. Nếu là một công tử nhà giàu bình thường, cho dù có luyện võ,cũng đa phần bắt nguồn từ hứng thú, mà rất nhiều kinh nghiệm lâm địch đều không thể luyện được nếu chỉ có hứng thú, nó phải được tích lũy từng chút từng chút một, tựa như thái độ tĩnh táo của Đào Nhiên khi đối địch, chỉ có những kẻ đã từng giết người, mới có thể quả quyết và tàn nhẫn đến như vậy, hơn nữa hành xử rất thản nhiên. Đào Nhiên nhìn lại hắn, trong tròng mắt lấp lánh nét phong tình xinh đẹp, nhưng nhiều hơn nữa chính là khiêu khích, “Nếu thế thì sao? Ngươi cũng đã từng giết rất nhiều người, không phải sao?”
“Mỗi cái nhân làm việc đều có mục đích, còn ngươi thì sao?”
Chuyện cho tới bây giờ, hắn không thể nào tiếp tục tin tưởng những chuyện ma quỷ như vì si luyến cho nên mới đi theo, nếu Đào Nhiên là một tên đăng đồ tử không thể rời xa mỹ nhân và rượu ngon, thì suốt chặn hành trình hắn không thể không đặt chân vào những chổ yên hoa cho được, hắn rất thích nói những lời trêu cợt, nhưng đồng thời cũng rất thủ lễ, nhìn qua giống như duy mệnh thị tòng đối với chính mình, nhưng trong lời nói lại ẩn chứa sự mỉa mai chế giễu, nhớ tới từng câu nói lúc ban đầu Đào Nhiên nói với hắn, nghĩa bên trong hay nghĩa bên ngoài lời nói đều mang theo trào phúng và đủ loại trêu cợt, Mộc Yến Phi đột nhiên cảm thấy có chút phiền não, tiếp tục tới gần, hỏi: “Sau khi gặp rất nhiều phong ba bão táp, mà sau đó vẫn không đạt được thứ gì, mọi người đại đa số đều sẽ bỏ cuộc, tại sao ngươi vẫn tiếp tục tương tùy?”
Đào Nhiên không bị dọa bởi uy lực của hắn, uể oải nói: “Người ta lấy đao gác trên cổ ta, ta chẳng lẽ không dám đánh lại sao? Hơn nữa, chính vì ta vẫn chưa đạt được, cho nên mới chưa bỏ cuộc, nếu không mọi việc trước đây ta làm chẳng phải đã biến thành công cốc rồi sao?”
Là như thế này sao? Mộc Yến Phi biết rõ không phải, nhưng hắn lại hy vọng sự thật chính là thế này, đó là một cảm giác rất mâu thuẫn, là loại cảm giác hắn chưa từng tiếp xúc bao giờ, rất cam go, nhưng hắn không muốn dừng lại, mà phóng túng cho nó tự do sinh sôi rồi lan tràn, hai người gần nhau trong gan tấc, Mộc Yến Phi giơ tay lên, thanh đao để trên ngực Đào Nhiên, hỏi lại: “Ta muốn nghe chân tướng!”
“Ta vẫn cho rằng ngươi là người thông minh, mà người thông minh khi làm việc, mặc dù biết đáp án, cũng không nên nói ra, nhất là bây giờ.”
Quần áo phong phanh khó ngăn được hàn khí mà thanh đao bắn tới, Đào Nhiên chợt rùng mình ớn lạnh, nhưng nụ cười trên môi vẫn không giảm, ngược lại còn rướn người về phía trước, đón nhận lấy đôi môi Mộc Yến Phi, nhẹ nhàng cười rồi hỏi: “Mục đích của ta, ngươi chẳng phải đã biết ngay từ đầu rồi hay sao?”
Mộc Yến Phi ngẩn ra, hai vai áo đã bị kéo lấy, hơi thở ôn hòa theo nụ hôn lượn quanh bên môi của hắn, đầu tiên chỉ là chút trêu đùa nho nhỏ, sau đó trêu đùa lại theo đôi môi tiến dần vào trong, nhận ra phản ứng non nớt của nam nhân, Đào Nhiên chợt nở nụ cười, đầu lưỡi tùy ý hoạt động trong miệng của hắn, ban đầu chỉ là nhẹ nhàng, kế đó quen dần nhấm nháp cảm giác của hắn, nhưng ngay sau đó đầu lưỡi liền bị cuốn lấy, nam nhân cường ngạnh chặn lại lưỡi hắn hôn ngược trở lại, không để cho hắn có cơ hội khống chế. Nụ hôn rất tệ, hút chặt đến nổi Đào Nhiên cảm thấy có hơi đau, hắn rất ít khi hôn người khác, lại quen đối đãi với người khác rất ôn nhu, bị tiếp xúc cường thế bá đạo như vậy là lần đầu, Mộc Yến Phi rõ ràng là băng, nhưng sau khi dấy lên lại cháy nhanh như mồi lửa, trong nháy mắt đã thao túng cảm giác của hắn, hắn xoay người muốn đè lên, nhưng hai vai đã bị đè lại, sau vài lần giẫy dụa vẫn không có kết quả, vết thương trên bụng lại bị động đau buốt, đành phải tùy Mộc Yến Phi thôi, cười khổ: “Ngươi sẽ không thừa nước đục thả câu chứ?”
“Ngươi cho rằng ta sẽ cam nguyện bị người khác đè hay sao?”
Mộc Yến Phi hôn rất kịch liệt, nhưng hạ thủ cũng rất nhu hòa, cẩn thận tránh vết thương trên bụng dưới của Đào Nhiên, vuốt ve khố gian của hắn, trong phòng cỏ rất u ám, thấy không rõ vẻ mặt của Đào Nhiên, chỉ nghe hơi thở của hắn đứt quãng, run rẩy theo từng nhịp vuốt ve của bàn tay mình, còn có chút hưng phấn, lại thêm sự sợ hãy lúc có lúc không, một cảm giác khó nói được thành lời, hòa tan vào nhau, thấm đẫm không gian trái tim. “Ta cũng vậy, đã lâu không dạy dỗ huấn luyện tân thủ rồi, có chút mới lạ.”
Đào Nhiên trên người có thương tích, đối với việc ai chiếm chủ động cũng không quá để ý, trong nụ hôn kịch liệt nóng bỏng, vẫn cười rồi nói: “Kỳ thật chuyện này cũng giống như giết người, lần đầu tiên không biết phải làm sao, làn thứ hai hưng phấn, lần thứ ba là đã luyện thành thói quen rồi.”
Giọng điệu chẳng hề quan tâm để ý, tựa như con người của Đào Nhiên, nghĩ đến chuyện phong lưu của hắn trong dĩ vãng, Mộc Yến Phi không nhịn được có chút tức giận, cắn nghiến lại càng nặng thêm, hỏi: “Ngươi từng có rất nhiều người?”
Trong bóng tối truyền đến tiếng cười cố hữu của Đào Nhiên: “Không phải như ngươi nghĩ…”
Vậy rốt cục là như thế nào, Mộc Yến Phi không muốn suy nghĩ nhiều, bàn tay tăng thêm lực, cách lớp vải ma sát theo hình dạng phân thân, Đào Nhiên cũng không cam lòng yếu thế, đưa tay cầm lấy vật ở khố gian của hắn vuốt ve, nhịn một lúc rất lâu cuối cùng cũng có cơ hội phát tiết, hai người đồng thời kềm chế chưa được bao lâu đều đã tiết ra cả rồi, Đào Nhiên tựa người lên đống cỏ, bụng bởi vì dùng sức quá mạnh nên đau lâm râm, hắn đoán vết thương có lẽ đã bị nức toát ra rồi, nhưng lười biếng không muốn quan tâm tới nó, cơn buồn ngủ kéo tới, hắn muốn được ngủ một giấc thật ngon, Mộc Yến Phi không miễn cưỡng hắn, cũng nằm xuống rồi dựa sát vào hắn, Đào Nhiên trong lúc chìm vào mộng đẹp chợt nghe thanh âm lạnh lùng truyền đến. “Ta tin lời nói của ngươi hôm nay, sau này, nếu để ta biết ngươi phản bội ta, ta sẽ dùng máu ngươi tế đao.”
Đây là lời tỏ tình bạo lực nhất mà hắn được nghe, Đào Nhiên mơ màng nghĩ, dùng máu tế đao, kỳ thật cũng là một chuyện không tệ đấy chứ