Phong Khởi Lan Thành Tẫn Phi Hoa

Chương 7

Mộc Yến Phi chinh chiến quanh năm, cho nên khi ngủ cũng thường ngủ không sâu, tựa người vào đống cỏ mơ mơ màng màng một hồi, chợt phát hiện trời đã sáng, xa xa có tiếng bước chân truyền đến, hắn nhanh chóng ngồi dậy, Đào Nhiên bị hắn làm động, cũng mở mắt ra, ngay lập tức bị ôm lấy chuyển ra phía sau đống cỏ, bản thân Mộc Yến Phi cũng lăn người vào đống cỏ, phía trước dùng cỏ khô che đi, hắn vừa che xong, tiếng bước chân chợt dừng trước cửa, cánh cửa cót két mở ra, có người đi đến.

Nghe tiếng hít thở là của một kẻ không có nội lực, hắn đi vào một góc trong phòng cỏ, ôm vài thanh củi rời đi, Đào Nhiên thở phào nhẹ nhõm, đang muốn nói chuyện với Mộc Yến Phi, bị hắn lấy tay che miệng lại, chợt nghe người nọ “ồ” một tiếng, như là đã phát hiện cái gì, liền chuyển người quay lại, đi tới nơi bọn họ ẩn thân, ngồi xổm xuống, kéo kéo miếng vải bị che dưới đống cỏ ra.

Mộc Yến Phi sắc mặt biến đổi, đó là đai lưng của Đào Nhiên, tối hôm qua khi hai người thân mật thì hắn tiện tay tháo ra, quẳng ở bên cạnh, mới vừa rồi chỉ lo ẩn thân, không chú ý tới đai lưng, tai nghe người nọ chợt nín thở, thoáng dừng dừng, lại đưa tay bới đống cỏ lên, Mộc Yến Phi biết không ẩn thân được nữa, liền đứng bật dậy.

Đối phương không phòng bị, đột nhiên chứng kiến trước mặt xuất hiện hai người, sợ đến hướng lui về phía sau, Mộc Yến Phi không đợi hắn thét lên, liền chọi mấy viên đá cầm sẵn trong tay, vài huyệt đạo trên người hắn bị đánh trúng, té ngã trên mặt đất.

Mộc Yến Phi nhảy ra khỏi đống cỏ, xách đao đi tới trước mặt hắn, đó là một tiểu đạo sĩ mặc đạo bào, thiếu niên vóc người gầy gò, khung xương còn chưa hoàn toàn phát triển, nhưng vẻ ngoài trông khá vừa mắt, mi thanh mục tú, chỉ là sắc mặt trắng có hơi bất bình thường, nhìn thấy thanh đao trong tay hắn, sắc mặt càng trắng bệch, ánh mắt sợ hãi không ngừng liếc ra phía ngoài, nhưng chân thì không cách nào động đậy được, đành phải trơ mắt nhìn Mộc Yến Phi đi đến trước mặt mình.

Mộc Yến Phi vung lên thanh đao trong tay, Đào Nhiên không cảm giác được sát khí trên thanh đao, liền đoán ra được suy nghĩ của hắn, đưa tay ngăn trở, giả bộ nói: “Chỉ là một đứa trẻ thôi, cho hắn một con đường sống đi.”

Tiểu đạo sĩ dùng sức nháy mắt, như là đang liều mạng phụ họa theo lời nói của Đào Nhiên, Mộc Yến Phi thấy đã hù được hắn rồi, buông đao, Đào Nhiên giải á huyệt của tiểu đạo sĩ, thấy miệng của hắn vẫn đang há to ra, liền cười nói: “Nếu ta là ngươi, thì sẽ không la lên, bởi vì đao của người này tuyệt đối nhanh hơn so với âm thanh của ngươi.”

Tiểu đạo sĩ ngậm miệng lại ngay.

Được khen ngợi, đôi mắt Mộc Yến Phi ôn hòa rất nhiều, thấy tiểu đạo sĩ cắn môi mắt long lanh nhìn chính mình, liền hỏi: “Tên?”

“A Nhất.”

“Đây là nơi nào?”

Mắt A Nhất chớp rồi lại chớp, tựa hồ đang nghĩ bọn họ không biết nơi này là nơi nào, vậy vì sao lại đến đây? Bất quá không dám làm càn, nói: “Tử Vân Quan…” Do dự một chút, lại giải thích: “Ta ở đây với sư phụ, hai vị sư huynh, đại thúc nấu cơm… Nhưng mà, nơi này nhang khói không thịnh lắm, chúng ta không có tiền…”

Đào Nhiên nghe được câu cuối cùng, cười phụt một tiếng, Mộc Yến Phi lườm hắn, nói: “Chúng ta không phải đạo tặc.”

“Nhưng bên ngoài có rất nhiều quan binh nói muốn bắt tặc…” A Nhất liếc liếc bạch y loang lổ máu trên người Mộc Yến Phi, vẻ mặt không tin.

Đào Nhiên tươi cười ngừng lại, cùng Mộc Yến Phi nhìn nhau, hỏi: “Quan binh…”

“Đúng vậy, đang ở phía trước nói chuyện với sư phụ … Nói phụ cận đã chết rất nhiều người, có người báo quan, bọn họ liền tới… Các ngươi nên đi mau đi… Ta…”

“Binh lính của Vân Nam vương tới cũng nhanh thật đấy.” Mộc Yến Phi cười lạnh.

Bọn họ tối hôm qua giết không ít người, tuyệt đối sẽ kinh động đến quan phủ, nhưng quan binh sẽ không đến nhanh như vậy, trừ phi có người mật báo, từ việc bọn họ vừa vào thành đã bị theo dõi, bên ngoài đạo quan lại có ngựa, quan binh dựa theo dấu vết truy lùng cũng không lạ, ngón tay cái của Mộc Yến Phi nhẹ nhàng cọ qua cọ lại trên chuôi đao, hắn đoán nhân số của quan binh, nếu bọn họ muốn liều mạng, khả năng chạy thoát được là bao nhiêu.

Tay bị tay kia nắm lấy, ngăn cản ý định muốn rút đao của hắn, Đào Nhiên mỉm cười nhìn A Nhất, hỏi: “Quan binh đến mà không lục soát, vậy có phải là do binh lính của Vân Nam vương thủ lễ? Hay là bọn họ có giao tình với sư phụ của ngươi?”

A Nhất kinh ngạc, rồi lập tức tự hào nói: “Đương nhiên là quan binh thủ lễ rồi, Vân Nam vương trì binh nghiêm luật, nếu có quan binh dám quấy nhiễu hay sinh sự với dân chúng, nhất định sẽ bị quân pháp xử trí, chúng ta nơi này mặc dù xa xôi cách trở, nhưng nếu nói đến luật pháp, không biết so với kinh thành tốt hơn bao nhiêu lần… Đương nhiên, bọn họ không dám đắc tội sư phụ của ta cũng là sự thật, sư phụ của ta biết y thuật cổ thuật, nếu chọc giận ông ấy thì sẽ không xong đâu…”

Nói cách khác quan binh cho dù đến lục soát, cũng không dám kinh động quấy nhiễu sự yên tĩnh của đạo quan, chỉ cần bọn họ không lục soát lung tung, vậy nguy hiểm cũng không cao lắm.

Đang nói, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân hỗn tạp, Mộc Yến Phi ý bảo Đào Nhiên trốn đi, lại nắm lấy A Nhất, giải huyệt đạo trên người hắn, kéo hắn đến bênh cạnh đống cỏ, quát: “Ăn nói cho cẩn thận!”

Chân A Nhất không thể động đậy, chỉ cảm thấy một vật cứng lạnh như băng đặt tại hậu tâm của hắn, chỉ cần hắn nói lung tung, vật đó sẽ trực tiếp đâm vào trái tim của hắn, cho dù quan binh gần trong gang tấc, cũng cứu không được hắn.

“Biết võ công thì giỏi lắm sao!” Hắn tức giận bất bình lầu bầu nói.

Đào Nhiên gật đầu: “Đại bộ phận biết võ công đều rất là giỏi.”

Mộc Yến Phi lườm Đào Nhiên, lại lấy cán đao đâm đâm về phía trước, A Nhất quả nhiên không dám lắm miệng nữa, tiếng bước chân đến rất gần rồi, cửa rầm một tiếng mở ra, vài tên quan binh và một vị đạo trưởng tóc hoa râm đi vào, đạo trưởng nhìn cũng đã luống tuổi, nhưng *** thần quắc thước, không cảm thấy già lão, nhìn thấy A Nhất, hắn hỏi: “Sao ngươi lại ở chổ này?”

“Lấy củi nhóm lửa nấu cơm a.”

Lãnh binh quét mắt nhìn đống cỏ khô nhô cao trước mặt A Nhất, hỏi: “Có nhìn thấy người ngoài tiến vào đây không?”

“Không có, chỉ có vài con chuột chạy tán loạn…”

Hậu tâm huyệt đạo bị đâm vào, nhất thời đau nhức truyền đến, A Nhất không dám tiếp tục nói lung tung, nói: “Không có, ngoại trừ các ngươi, ta không thấy người nào khác.”

Lãnh binh quan sát một chút phòng cỏ, một căn phòng rất nhỏ, nơi có thể che giấu người khác là trong vài đống cỏ khô, hắn nháy mắt ra hiệu với thủ hạ, thủ hạ đi qua, sử dụng kiếm đâm vài cái, đột nhiên có một người kinh ngạc la lên rồi nhảy lui về phía sau, lập tức mọi người liền nhìn thấy một con rắn bò ra từ trong đống cỏ, tựa hồ bất mãn vì bị quấy rầy, đầu rắn có hơi nhếch lên, khiến kim sắc lân văn trên người nó hết sức chói mắt, mắt rắn dữ tợn, vừa nhìn cũng biết đó là vật kịch độc, tất cả mọi người không hẹn mà cùng lui về phía sau.

Điền Nam xà trùng đông đảo, nhưng độc như con này cũng khá hiếm thấy, lãnh binh không dám ở lại lâu, vội vàng rời khỏi phòng cỏ, những người khác cũng chạy theo ra ngoài, đạo trưởng còn muốn đến gần, A Nhất quýnh lên vội vàng khoát khoát tay, nói: “Chân con đã tê rần, sư phụ người đi tiếp khách nhân đi, con sẽ lập tức tới ngay.”

Đạo trưởng nhìn đống cỏ sau lưng hắn, nói: “Đừng ham chơi.”

“Biết rồi mà, biết rồi mà.”

A Nhất cố gắng gật đầu, chờ bọn họ đều đã đi xa, mới dám thở phào nhẹ nhõm, định bò tới bắt con rắn, đáng tiếc lại không thể động đậy,tức giận la lên: “Người đều đi cả rồi, thả ta ra nhanh đi!”

Mộc Yến Phi chui ra khỏi đống cỏ, giải huyệt đạo cho A Nhất, hắn xoa hai chân bị tê, thấy Đào Nhiên đi tới, đúng lúc đứng ở bên cạnh kim xà, vội vàng kêu lên: “Nó rất độc, đừng tới gần nó, nếu không ngươi bị cắn, ta không cứu ngươi được đâu.”

Vừa mới dứt lời, hắn liền chứng kiến Đào Nhiên bắt con rắn lên, không phải chụp vào bảy thốn của nó, mà là giống như tiện tay bắt một con vật cưng, con kim xà bản tính vốn dữ dằn lại không cắn hắn, ngược lại lại quấn vào tay hắn, rất nhu thuận mặc cho hắn tùy ý vuốt ve.

“Ngươi không sợ độc vật sao? Con rắn này là độc xà giữa những con độc xà đó.” A Nhất lắp ba lắp bắp nói.

Mặc dù hắn cả ngày làm bạn với độc vật, nhưng cũng cần dựa dẫm vào thuốc giải độc áp chế độc khí của độc xà, còn loại độc xà dữ dằn giống như thế này hắn rất khó xem nó như thú cưng để nuôi dưỡng, cho nên khi thấy Đào Nhiên huấn luyện, chơi đùa cùng nó, A Nhất tuy kinh ngạc, nhưng cũng rất hâm mộ.

“Hắn biết thú ngữ.” Mộc Yến Phi lại làm một hành động hiếm thấy đó là giải thích cho người khác hiểu.

“Thật vậy chăng?” Đôi mắt A Nhất càng thêm lóng lánh, hỏi: “Vậy phải như thế nào mới có thể làm được?”

Mộc Yến Phi không đáp, chuyện này hắn cũng rất muốn biết, mới vừa rồi khi kim xà đột nhiên xuất hiện ngay bên cạnh bọn họ, hắn cũng lấy làm kinh hãi, hắn trường cư bắc phương, rất hiếm khi nhìn thấy rắn, nhưng cũng biết loại rắn này kịch độc phi thường, vốn định huơ đao chém con rắn, lại bị Đào Nhiên ngăn lại, không biết hắn nói chút gì với con rắn, chỉ thấy con rắn ngoan ngoãn nghe lời trườn ra ngoài, làm quan binh sợ hãi phải bỏ đi.

Muốn nói trước kia hắn còn nghi ngờ Đào Nhiên có thật sự hiểu thú ngữ hay không, vậy lần này xem như hắn đã mở mang kiến thức về loại năng lực này của Đào Nhiên rồi. Chỉ thấy Đào Nhiên rì rầm với kim xà vài tiếng, sau đó đặt nó lên cửa sổ, cho nó chậm rãi bò đi.

Có lẽ hắn thật sự biết thú ngữ cũng không chừng.

Lục soát hữu kinh vô hiểm vượt qua, bất quá nơi đây không nên ở lâu, sát thủ, người của thái tử, còn có quan binh đều đang rình mò chung quanh như hổ đói, nhưng nếu rời đi… Mộc Yến Phi nhìn Đào Nhiên, vẻ mặt của nam nhân vẫn tản mạn giống như bình thường, nhưng cũng không khó nhìn ra được sự uể oải ở bên trong, vết thương trên bụng hắn không sâu, nhưng tuyệt đối không thích hợp bôn tẩu.

“Do dự không phải là việc mà một vị tướng quân nên làm.” Nhìn ra sự do dự của Mộc Yến Phi, Đào Nhiên cười nói: “Ta không phải là một kẻ ốm yếu đến nỗi không ra gió được như ngươi nghĩ đâu.”

“Ta không nghĩ là ngươi ốm yếu, ta đang nghĩ làm cách nào để quẳng cái gánh nặng là ngươi đi.”

“Tốt đó tốt đó, nếu ngươi định quẳng hắn, chi bằng để ta nuôi hắn cho, ta muốn học thú ngữ.”

A Nhất rất hưng phấn chen ngang vào, bị ánh mắt lạnh lùng của Mộc Yến Phi trừng qua, lập tức ngậm miệng lại, Mộc Yến Phi nói: “Tìm một nơi an toàn cho bọn ta.”

A Nhất nháy mắt mấy cái, như là đang do dự, Mộc Yến Phi nhân tiện nói: “Ta sẽ bảo hắn dạy cho ngươi thú ngữ.”

“Được!” Điều kiện không tệ, A Nhất lập tức đồng ý, hoàn toàn quên chuyện mình mới bị Mộc Yến Phi ăn hiếp, nói: “Sư phụ có một gian phòng điều chế thuốc ở phía sau đạo quan, bình thường rất ít người đến đó, ta đi ra ngoài trước xem quan binh đã đi chưa, rồi sẽ đưa các người đi ra ngoài.”

A Nhất vừa chạy đi, Đào Nhiên lập tức oán giận nói: “Ngươi sao lại đồng ý lung tung với người khác thế hả? Ta sẽ không dạy…”

“Đó là chuyện của ngươi.”

Câu trả lời lạnh như băng, Đào Nhiên bị sặc một hơi đành phải đồng ý, hừ nói: “Vương gia ngài đúng là giỏi quá đó nha?”

“Rất nhiều lúc, vương gia đều rất là giỏi.”

“Bắt chước.”

Lời vừa nói được một nửa, Đào Nhiên đã bật cười trước rồi, hắn biết Mộc Yến Phi lựa chọn lưu lại là bởi vì chính mình, có chút cảm động, ngoài miệng lại nói: “Nếu ta là ngươi, sẽ không lựa chọn lưu lại.”

Mộc Yến Phi quay đầu nhìn hắn, Đào Nhiên nói: “Ta ghét đạo sĩ, chỉ giỏi giả thần giả quỷ.”

“Ta cũng không thích.”

Đây là một loại trực giác, chán ghét cái tên tiểu đạo sĩ gọi là A Nhất kia, phản ứng của hắn, còn có sự nhiệt tình của hắn đều khiến Mộc Yến Phi nổi lên nghi ngờ, bất quá không còn chọn lựa nào khác, vậy đi một bước tính một bước thôi.

A Nhất rất nhanh đã trở về, không có mang theo quan binh, mang đến chính là hai bộ đạo bào sạch sẽ, chứng kiến bọn họ, cười đến nỗi con mắt tròn xoe xoe như mắt mèo, Mộc Yến Phi có chút chán ghét, loại cảm giác này tựa như lúc hắn mới gặp Đào Nhiên, nhìn thế nào cũng cảm thấy không vừa mắt, đặc biệt là cách cười kiểu đó, bên trong viết đầy “đang toán kế”.

“Quan binh đều đã đi, theo ta đến đây.”

A Nhất dẫn bọn hắn vòng theo cửa sau của đạo quan đi ra ngoài, Mộc Yến Phi không đỡ Đào Nhiên, nhưng chân lại bước rất chậm, Đào Nhiên theo ở phía sau, rất muốn nói không cần phải quan tâm tới mặt mũi của hắn, không phải ai ai cũng như vị vương gia này bảo quản mặt mũi rất tốt đâu.

May là phòng điều chế thuốc không xa, cho nên hắn đi cũng không quá khổ cực, đó là một căn nhà phòng nhỏ xây bằng gỗ, bên trong rất đơn sơ, ngoại trừ những vật dụng cần thiết được bài trí ra, cũng chỉ có dược bình dược quán bị chất thành đống trên mặt đất, cả gian phòng đều tràn ngập mùi của thảo dược.

Đào Nhiên bước qua bình bình quán quán trên mặt đất, đi tới trước giường ngồi xuống, Mộc Yến Phi bảo A Nhất tìm chút gì đó để ăn, chờ hắn đi rồi, mới bảo Đào Nhiên nằm xuống, cởi áo cho hắn để thay thuốc, nhìn thấy vết máu tràn ra chung quanh vết thương, mày hắn nhíu nhíu, không nói gì, chỉ dùng nước rửa xung quanh vết thương, bôi thuốc thêm một lần nữa, lại xé vạt áo của Đào Nhiên ra băng bó lại.

Đào Nhiên rất bất đắc dĩ: “Đủ rồi, ta chỉ xé y phục ngươi có một lần, ngươi muốn xé của ta bao nhiêu lần…”

Môi bị cắn, lời nói lẫn nụ hôn đều bị phong kín trong miệng của Mộc Yến Phi, Đào Nhiên đã nằm trên giường còn bị hắn đè lên, căn bản không cách nào dùng lực được, nhưng lại không muốn để cho hắn mặc sức tung hoành hiếp đáp, dứt khoát muốn hôn lại, lưỡi của hai người quấn chặt lấy nhau, khó mà có được một nụ hôn sâu kịch liệt đến thế, giống như muốn biến nụ hôn này trở thành một trận chiến, cả hai đều nghĩ phải thông qua cách này để khống chế đối phương, loại quá khích kia vô hình trung dẫn phát càng sâu kích tình, khiến cho nụ hôn càng thêm thắm thiết.

Ngay lúc hôn đến vong tình, ngoài cửa truyền đến một tiếng thét kinh hãi, Mộc Yến Phi thuận tay rút ra thanh đao đặt bên giường, quay đầu lại, nhìn thấy A Nhất, tiểu đạo sĩ hiển nhiên thấy được một màn mới vừa rồi, giống như bị người điểm huyệt, vẻ mặt khiếp sợ đứng chết trân ngay ngoài cửa.

Mộc Yến Phi không để ý đến sự kinh ngạc của hắn, lạnh nhạt nói: “Hắn là của ta.”

“… thuộc hạ.” Đào Nhiên tử tế tiếp lời, làm ngơ sự phẫn nộ chiếu tới của Mộc Yến Phi, nói: “Ta đói bụng, ăn cơm thôi.”

A Nhất đặt bánh gạo và cháo rau đã được hâm nóng lên bàn, bô lô ba la dặn dò một hơi, cuối cùng, rốt cục nhịn không được hỏi: “Các ngươi tới cùng là ai a? Ta nghe nói phụ cận hồ Mạn Đà La đã chết rất nhiều người, có phải các ngươi giết hay không? Các ngươi hình như đều bị thương, thế nào? Ở đây ta có rất nhiều dược cao thượng hảo, có muốn lấy một chút không?”

Thật là một thiếu niên tràn đầy lòng hiếu kỳ, Đào Nhiên cười cười, đang muốn trả lời, loong coong một tiếng truyền đến, thì ra là do Mộc Yến Phi bắn lưỡi đao trong tay ra, lưỡi đao đen huyền dài ước chừng một thốn bắn ra hàn quan lấp lánh, thiếu niên lập tức ngậm miệng lại, dè dặt nhìn Đào Nhiên, hỏi vấn đề mà mình quan tâm.

“Vậy ngươi chừng nào thì dạy ta thú ngữ?”

“Cái đó rất khó dạy.” Đào Nhiên vò vò trán, “Ngươi đừng xem chúng nó là động vật, mà là người, ngươi sẽ hiểu ý nghĩ của chúng nó rất tự nhiên thôi, đây là một loại cảm giác, cần phải có ngộ tính.”

“Chuyện này không thành vấn đề, ngộ tính của ta rất cao, ta ba tuổi đã có thể giúp sư phụ tìm thuốc rồi.” Thiếu niên hăng hái bừng bừng hỏi: “Còn có bí quyết gì không?”

“Chưa học bò đã lo học chạy.” Mộc Yến Phi một câu nói cắt đứt ý muốn đuổi theo hỏi tiếp của A Nhất, “Đi tìm một bầu rượu tới đây, càng mạnh càng tốt.”

“Ặc.”

A Nhất có hơi sợ Mộc Yến Phi, nghe hắn nói như vậy, không dám tiếp tục lãi nhãi, đưa thuốc trị thương cho hắn xong, dọn dẹp chén đũa rồi đi ngay, Mộc Yến Phi đóng cửa lại, bảo Đào Nhiên lên giường nghỉ ngơi, còn mình thì thay thanh y đạo bào sạch sẽ, Đào Nhiên ở bên cạnh nhìn hắn thay áo, sách sách liên thanh, Mộc Yến Phi tướng mạo thanh tú tuấn mỹ, mặc vào đạo bào, thật sự có được vài phần đạo phong tiên cốt, bất quá lần này không phải đào tiên, mà là…

“Ngủ đi!”

Hai chữ cứng như đá đập vào ảo tưởng của Đạo Nhiên, hắn thở dài một hơi, thuận theo ý của Mộc Yến Phi nhắm mắt dưỡng thần.

Mộc Yến Phi tự bôi thuốc cho vết thương của mình, ngồi xếp bằng trên chiếc ghế bên cạnh điều tức, giữa trưa A Nhất lại đến, mang theo thức ăn, nhưng không có rượu, thấy Mộc Yến Phi khó chịu, hắn vội vàng biện bạch, nói: “Đạo quan làm sao có rượu được chứ? Hoang giao dã ngoại cũng không có khả năng mua được, hơn nữa các ngươi đang bị người ta truy nã, không biết nhẫn nại một chút sao?”

Hắn có thể không cần rượu, nhưng Đào Nhiên lại không thể không cần, Mộc Yến Phi đang định phát tác, lại bị Đào Nhiên chọt đũa vào chén gắp đồ ăn ra, nói: “Thức ăn chay ngon lắm đó, ăn thử xem.”

A Nhất nhìn sắc mặt lựa lời, cũng nói: “Vậy được rồi, ta sẽ đi tìm tiếp.”

A Nhất vừa đi xong, lần này Đào Nhiên không đợi Mộc Yến Phi phân phó, đãchủ động lên giường nằm xuống, Mộc Yến Phi nhìn sắc mặt của hắn rất mệt mỏi, sờ cổ tay xem mạch cho hắn, phát hiện mạch đập rất yếu, nói: “Nếu phát bệnh, nói cho ta biết.

“Không có, chỉ là cảm thấy không quá thoải mái.” Đào Nhiên cười cười: “Xem ra dọc theo đường đi không uổng công luyện tập, cho dù không có rượu, cũng có thể chống đỡ một đoạn thời gian.”

Mộc Yến Phi nhìn bên ngoài, nếu muốn đi mua rượu, ít nhất phải đi ngoại ô phụ cận, hắn không tin A Nhất, càng lo lắng để Đào Nhiên một mình ở lại chỗ này, suy nghĩ một chút, nói: “Dựa vào nội lực điều tức, khi nào cần thì nói ta sẽ giúp ngươi.”

Tới buổi chiều, Đào Nhiên sắc mặt càng khó nhìn, mạch đập không hỗn loạn giống như lần trước, nhưng cũng rất yếu, bàn tay lạnh như băng, lúc đầu còn cùng Mộc Yến Phi nói giỡn, đến tối thần trí từ từ mê hồ, Mộc Yến Phi không biết sao lại như vậy, chỉ cảm thấy nội tức Đào Nhiên rất lạnh, nhưng không có dấu hiệu bị chạy toán loạn, nên cũng không dám tùy tiện giúp hắn vận công điều tức, chịu đựng đến lúc thấp đèn, A Nhất đến, Mộc Yến Phi nhìn thấy chiếc bình sứ trong tay hắn, lập tức đoạt lấy, ai ngờ mở nắp bình ra, lại phát hiện mùi vị không chính xác.

A Nhất chột dạ cười lên hắc hắc, “Ta tìm suốt một ngày, chỉ tìm được một bình rượu thuốc, không bằng các ngươi ngửi ngửi mùi cho đỡ ghiền đi.”

Mộc Yến Phi cầm bình rượu thuốc liệng sang một bên, A Nhất nhanh tay lẹ mắt, lao lên chụp lấy, nói: “Loại rượu thuốc này rất quý, ngươi không muốn cũng đừng lãng phí a.”

Lời nói lại bị làm ngơ rồi, A Nhất theo ánh mắt Mộc Yến Phi chuyển tới trên giường, nói: “Hắn hình như bệnh rồi, để cho ta tới khám một chút đi.”

Nói xong, bất quản Mộc Yến Phi có đồng ý hay không, tự động chạy tới bắt mạch, cả buổi, đột nhiên nói: “Ta biết vì sao ngươi cần rượu rồi.”

“Ngươi biết?”

“Mạch của hắn đập rất yếu, âm khí ngăn trở ứ động, phải có hơi nóng của rượu để hoãn giải, đúng không?”

Lời này giống như lời Đào Nhiên lúc đầu nói, cái nhìn của Mộc Yến Phi đối với vị tiểu đạo sĩ gầy gầy yếu yếu này có chút thay đổi rồi, hỏi: “Ngươi có thể trị?”

“Bây giờ không có rượu, bất quá có thể dùng thuốc để giúp hắn hoãn giải.” A Nhất chạy đến đầu bàn bên kia tìm kím một hồi, cầm một chút thuốc và túi kim châm đến, nhìn sắc mặc Mộc Yến Phi hỏi: “Thật muốn ta hỗ trợ?

Mộc Yến Phi gật đầu, Đào Nhiên bây giờ rất suy yếu, không cách nào dẫn hắn rời đi, ngoại trừ chẩn trì ra không còn biện pháp nào khác, đôi mắt lạnh lùng nhìn A Nhất động tác nhanh nhẹn mở ra túi kim châm, dùng lửa đốt dược thảo đặt lên đầu kim, trước lúc châm, hắn nói: “Ngươi nếu dám động tay động chân, ta sẽ giết ngươi.”

Tay của A Nhất khựng lại giữa không trung, mắt hắn chớp chớp, nói: “Vậy thôi khỏi làm đi ha, để khỏi phải đợi đến lúc hắn xảy ra chuyện, ngươi lại dồn hết lên đầu ta…”

“Bốp!”

Mặc đao đặt ở đầu giường, phát ra âm thanh chấn động nặng nề, tiếng vang ngân không dứt, A Nhất sợ đến tay run lên, không dám tiếp tục lải nhải nữa, nhanh chóng chuẩn bị tốt kim châm, tay vung lên kim đâm xuống, theo thứ tự rơi vào các yếu huyệt trên ngực của Đào Nhiên.

Mộc Yến Phi đứng bên cạnh yên lặng nhìn chăm chú, hắn không nói một lời nào, nhưng khí thế vô hình trung áp bách, ngược lại càng làm cho người ta khó mà chịu nổi, A Nhất chỉ còn cách tập trung hết sức cẩn thậm hạ châm, trong lòng lải nhải hắn cần gì phải đi làm cái chuyện lom khom lấy lòng mà chẳng được cái gì này, bất quá nhìn thái độ của Mộc Yến Phi đối với Đào Nhiên, hắn nếu không làm, chỉ e sao này sẽ càng te tua…

Mộc Yến Phi thấy thủ pháp hạ châm của A Nhất thành thạo, nhanh chóng, hiển nhiên đã rất quen tay rồi, thoáng an tâm, theo sự châm cứu của hắn, sắc mặt Đào Nhiên quả nhiên đã tốt hơn rất nhiều, hơi thở ổn định dần, một lúc lâu, mí mắt giật giật, tựa hồ đã tỉnh lại, nhìn thấy Mộc Yến Phi đứng bên giường, nói: “Ta…”

“Đừng nói chuyện.”

Thấy thần trí của Đào Nhiên đã khôi phục, sắc mặt căng thẳng của Mộc Yến Phi cũng dịu hơn rất nhiều, Đào Nhiên có hơi mệt mỏi, không phản bác hắn, khép mắt lại tiếp tục ngủ, A Nhất ở bên cạnh nhìn sắc mặt lựa lời, nói: “Ta đã dùng châm giúp hắn khai thông khí tức bị tắc nghẽn, tạm thời không có việc gì, nếu phức tạp hơn chỉ còn cách tìm sư phụ của ta, bất quá hắn lão nhân gia vừa mới ra ngoài, mấy ngày tới đều không có mặt tại đây.”

“Có thể trị được không?”

“Rất khó nói, xem ra bệnh của bằng hữu ngươi không phải chỉ mới một hai năm, nếu có thể chữa được, hắn đã sớm chữa rồi, hắn nhìn qua cũng không ngốc…”

Giọng nói bô bô của A Nhất càng lúc càng nhỏ theo sắc mặt càng lúc càng âm u của Mộc Yến Phi, cuối cùng đành ngậm miệng lại, kéo cái ghế dựa nhỏ bằng tre ở bên cạnh ngồi xuống, Mộc Yến Phi nói: “Ngươi có thể đi.”

“Ta là đại phu, nơi này có người bệnh, như thế nào có thể đi được?” A Nhất cầm giỏ trúc lúc nãy mang đến đặt xuống đất, lấy thức ăn từ bên trong ra, gọi Mộc Yến Phi ăn cùng, cười hì hì nói: “Ta chuẩn bị đêm nay ở chỗ này cùng các ngươi, ngươi sẽ không phản đối chứ?”

Mộc Yến Phi không nói chuyện, cầm lấy chén đũa A Nhất chuyển cho, cứ thế im lặng ăn, thức ăn đều lạnh cả rồi, nhưng mày của hắn cũng chưa từng nhíu, nhanh chóng ăn xong. A Nhất ngồi đối diện nghiên đầu nhìn hắn, cảm thấy người này và người trong truyền thuyết không quá giống nhau… không, quá sức không giống rồi, thức ăn nguội lạnh hắn còn không ăn nổi, vậy mà vị đại ca này lại giống như một chút cảm giác cũng chưa từng có.

Có lẽ, hắn không có cảm giác ăn chăng? A Nhất cúi đầu nhìn cơm trong chén, cười hắc hắc trong lòng, thầm nghĩ.

Đào Nhiên ngủ mơ mơ màng màng, không cách nào ăn cơm được, Mộc Yến Phi không miễn cưỡng hắn, sau khi cơm nước xong khoanh chân ngồi xếp bằng ở bên giường luyện công, A Nhất thấy hắn không đuổi mình đi, dứt khoát kéo hai cái ghế dựa bằng tre ghép lại nằm lên, rất nhanh đã ngủ, Mộc Yến Phi quét mắt nhìn hắn, sau đó khép mắt lại tĩnh tu.

Đêm dài im lặng lướt qua, đợi đến khi sắc trời dần sáng, Mộc Yến Phi mở mắt, đưa tay thăm dò mạch đập của Đào Nhiên, rất ổn định, nhưng cũng rất yếu, không khỏi cảm thấy kỳ quái, hắn cùng Đào Nhiên một đường tương tùy, đối với nội tức của hắn cũng hiểu một chút, cũng đã từng chứng kiến bộ dáng phát bệnh của hắn, không lần nào giống như lần này, ngày hôm qua còn có thể nói sự suy yếu của hắn có liên quan đến việc mất máu do bị thương, nhưng nếu đã nghỉ ngơi một đêm, lại dùng qua dược châm, nội tức của hắn đáng lẽ không nên suy nhược mới phải.

Trong lòng mơ hồ cảm giác không đúng, ánh mắt đảo qua A Nhất đang nằm trên ghế ngủ, nhảy xuống giường, vỗ vỗ mặt Đào Nhiên, hỏi: “Cảm thấy thế nào?”

“… Rất mệt mỏi.” Đào Nhiên thần trí mê hồ, mất cả buổi mới lấy lại *** thần, hữu khí vô lực nhìn hắn, hỏi: “Ngươi thế nào?”

Mộc Yến Phi trong lòng căng thẳng, đột nhiên hiểu được Đào Nhiên sao lại như vậy, không nói lời nào, ôm ngang hông hắn, A Nhất bị tiếng động đánh thức, dụi dụi mắt, mê hồ nói: “Ngươi thật là lợi hại a, ngồi cả đêm, ngay cả tư thế đều không thay đổi một chút, không thấy mệt à? Này, ngươi muốn đi đâu a?”

Mộc Yến Phi để ngoài tai câu hỏi của A Nhất, ôm Đào Nhiên xuống giường, xoay người hướng ra phía ngoài đi, A Nhất không biết xảy ra chuyện gì, vội vàng theo ở phía sau, nói: “Bằng hữu của ngươi bây giờ rất suy yếu, không nên động đậy nhiều, ngươi…”

Ánh mắt lạnh như băng đảo qua, A Nhất vội vàng ngậm miệng, lời nói như là bị hoành đao chém xuống, nửa đường đứt ngay tại chổ, thấy Mộc Yến Phi nhấc chân đá cửa mở, sải bước đi ra ngoài, hắn con ngươi vòng vo chuyển, vội vàng đi theo.

Gió sớm thanh lương, gương mặt Đào Nhiên bị gió phất qua, thần trí thanh tỉnh rất nhiều, nhìn tình huống bọn họ lúc này, nói: “Ta muốn đứng xuống.”

“Đứng xuống, ngươi có thể đi được sao?”

“Chúng ta còn đi được sao?” Đào Nhiên quét mắt nhìn vị thiếu niên đạo sĩ đuổi theo phía sau, miễn cưỡng thở dài một hơi, “ngươi không phát hiện chúng ta bị lừa à?”

Đôi mắt Mộc Yến Phi lạnh lùng nhìn chăm chắm về phía trước, trong tia nắng sớm mong mang trồi lên một sự yên tĩnh quái dị, gió lướt qua giữa những ngọn cỏ xanh thơm lừng đang phất phơ, mờ mờ ảo ảo, hiện ra bóng người đang tiến tới gần, hắn tĩnh táo quét mắt nhìn chung quanh, hỏi: “Ngươi đã sớm biết rồi à?”

“Mỗi người làm việc cũng đều có mục đích, đây là lời ngươi nói.” Không biết là do thần trí đã thanh tĩnh, hoặc là đã từ bỏ sự chống cự rồi, tiếng nói của Đào Nhiên ngân vang trong gió sớm lộ ra một chút miễn cưỡng và ủ rũ, mắt phượng lướt qua vai Mộc Yến Phi, nhìn thiếu niên đứng sao lưng hắn, cười khẽ: “Vốn muốn nhìn một chút mục đích của hắn, không nghĩ tới lại bị toán kế, nếu sớm biết như thế, ta nên nhắc nhở ngươi là tốt rồi.”

“Không phải là lỗi của ngươi.”

Hắn cũng đã sớm nhìn ra A Nhất không ổn, bất quá vô cùng tự tin, lại vì e ngại Đào Nhiên đang bị thương, cho nên mới theo hắn vào bẫy.

Sát khí theo giọng nói lãnh đạm lộ ra, Mộc Yến Phi giơ tay vỗ lên chuôi đao, A Nhất không nhịn được hướng lui về phía sau từng bước, biết rõ Mộc Yến Phi ôm Đào Nhiên, không có khả năng xông tới giết hắn, nhưng chứng kiến trên người hắn chậm rãi tràn ra sát khí, tim cũng vì thế mà nhảy lót tót theo.

“Ngươi đầu hàng đi.” Hắn đứng xa xa mạnh miệng la lên: “Ta y thuật đã tốt, độc thuật lại càng nhất lưu, các ngươi đều đã trúng loại độc mạn tính cả, chống cự không được bao lâu đâu.”

Mộc Yến Phi vẫn xem như chẳng có chuyện gì xảy ra, nhìn đối thủ chậm rãi tiến đến, đó là những quan binh tay cầm trường mâu, cầm đầu vẫn là vị lãnh binh ngày hôm qua, nhìn trận thế khoảng chừng ba, bốn mươi người, giữ chắc thế trận từ từ tiến đến gần, cách bọn họ năm xích thì dừng lại, không dám tiến gần thêm, hắn bật cười một tiếng, loại binh sĩ thế này cũng dám la lên bảo hắn đầu hàng, quả thật là nhục nhã cho thanh đao trong tay hắn.

Hắn đặt Đào Nhiên xuống, tay ôm chặt ngang hông, thân thể Đào Nhiên rất suy yếu, mềm oạt, nhưng thần trí đã thanh tĩnh hơn lúc nãy rất nhiều, nhìn thấy ngón tay cái của Mộc Yến Phi đặt trên chuôi đao, làm động tác chuẩn bị xuất đao, hắn há mồm, muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng cũng không nói ra.

“Trận chiến hôm nay, ta chết ngươi chết, ta sống ngươi sống!” Nhìn địch thủ tiến tới gần, Mộc Yến Phi nhẹ giọng nói.

Cường địch ngay trước mặt nhưng không hề có một chút sợ hãi, chỉ có ngắn ngủi vài từ, thê lương đạm mạc, nhưng lại rất khí phách, lộ rõ sự kiên quyết cùng tiến cùng lùi. Đào Nhiên nghe xong tâm thần chấn động, kinh ngạc nhìn hắn. Mộc Yến Phi bỗng nhiên rút đao ra, đao phong vung lên ngang trời, ánh sáng đen huyền chém thẳng xuống tên binh lính đứng ngay phía trước.

Yêu đao phong mang phóng ra tất cả, những binh lính đứng phía trước vừa nhìn thấy tư thế vung đao của hắn, chân lập tức nhũn ra, nào dám chống cự, đồng loạt trốn về phía sau, Mộc Yến Phi cười lạnh một tiếng, tiếp tục tới gần, một thanh mặc sắc loan đao nơi tay tung bay trên dưới, trong nháy mắt đã áp đảo mấy người, A Nhất đã sợ quá nên chạy xa từ lâu, căn bản không dám tới gần.

Nội lực Mộc Yến Phi bị ngăn trở, bất quá sống chết trước mắt, cũng quản không được quá nhiều, đao thế như phong, mỗi chiêu đều đưa người vào tử địa, đáng tiếc đánh chưa được lâu lắm, bước chân yếu dần, trước mắt dao động, nghe A Nhất đứng đằng xa la lên: “Các ngươi đều trúng độc, nếu mạnh mẽ thúc đẩy nội lực, chỉ sẽ làm độc khí lan ra nhanh hơn, tốt nhất nên nhanh chóng thúc thủ chịu trói đi.”

Trong mắt Mộc Yến Phi hiện lên hàn ý, đột nhiên rút ra ngọc trâm cài tóc, phất tay phóng tới, trâm bay như tia chớp, A Nhất sợ quá vội vàng tránh né, cũng may Mộc Yến Phi trên người độc khí đã phát, ám khí đi không chuẩn, cắm vào thân cây ngay bên cạnh A Nhất, nhìn thấy nửa cây trâm ghim vào thân cây, A Nhất sợ đến mặt mũi trắng bệch, trốn phía sau thân cây, không dám nói gì thêm nữa.

Bất quá Mộc Yến Phi cũng đã thế suy sức yếu, ám khí phóng ra xong, trước mắt liền choáng váng mơ hồ dần, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, vội vàng dùng đao chống đỡ thân thể, lại miễn cưỡng ngăn cản thêm mấy chiêu, sau đó cũng không đứng thẳng được nữa, chân cũng đã trúng mấy đòn, ngay giữa bụng cũng đã bị thương, hắn đau đớn, khi ngã xuống đất liền nhanh chóng ngữa người ra, loan đao vung lên, muốn cản lại sát chiêu trí mạng kế tiếp, lại không nghĩ đao phong vừa vung lên, chợt thấy phía trước lại là gương mặt của Đào Nhiên.

Đào Nhiên lao đến che trước người của hắn, tựa hồ đang gọi cái gì, Mộc Yến Phi không cách nào nghe rõ, trước mắt mờ mờ ảo ảo, chỉ mơ hồ nhìn thấy môi hắn khẽ nhếch, như là đang gọi tên của mình, nhưng lại không chú ý có người vung đao lên ở ngay phía sau, nhắm ngay lưng hắn chém xuống, gió phất qua, bám theo sát khí bốn phía, sau đó tất cả dần dần mơ hồ, có cái gì che đi tầm mắt của hắn, tựa như bức rèm mỏng của tử vong.

Trong nháy mắt đó, khuôn mặt của Đào Nhiên khắc sâu vào tròng mắt hắn, khắc rất sâu, sâu như được khắc bằng đao, thâm thúy u viễn, lại mang theo một chút thê lương.

——————————————————————————
Bình Luận (0)
Comment