Phong Lưu Tam Quốc

Chương 192

Khóe miệng của Trương Lãng cười lạnh, nhìn thấy đối phương một đao hoành ngan trước mặt, tụ tập khí thế tuy tĩnh như xử nữ nhưng cả giác giống như là dã thú có thể tùy thời bộc phát, hắn không dám lãnh đạm tay trái xoay tròn, đao thép chăm chú ở trong tay cơ hồ đã trở thành một bộ phận của thân thể, trên người toát ra hết khí lực một chiêu hoành tảo thiên quân, dùng tốc độ như thiểm điện mà bắn tới.

Hắc y nhân không dám tùy tiện tiếp một đòn lôi đình này của Trương Lãng, lực lượng cường hãn bỗng nhiên biến mất vô ảnh vô tung, thân ảnh như liễu rung trong gió dưới thế công cường hãn của Trương Lãng tả h phiêu bay, lấy nhu thắng cương nhìn thì hung hiểm vạn phần nhưng kỳ thực lại bình yên vô sự.

Chỉ cần đối phương có thể đứng vững, chế trụ thế công của Trương Lãng, một khi phát hiện chiêu thức chậm lại thì tuyệt đối là thời khắc phản kích.

Trương Lãng cảm thấy không đúng, lần này hắn muốn bứt mà ra nhưng lại bị đối phương gắt gao cuốn lấy, không thể như ý nguyện trong lòng bỗng nhiên sốt ruột.

Nhìn thấy tình cảnh của Trương Lãng, người trong bóng tối liền nở ra nụ cười, nhìn thì mềm yếu vô lực kỳ thật lại khiến cho Trương Lãng cảm thấy đau đầu.

Xem ra không thể dùng phương pháp thông thường mà thủ thắng rồi, Trương Lãng thầm suy nghĩ nói.

Lúc này đối phương dùng đao thép tiến đến Trương Lãng không hề nghĩ ngợi đột nhiên chuyển thành hai tay cầm đao, muốn nghênh tiếp.

Đối phương sững sờ, nếu như là trường đao bằng sắt nắm chặt để gia tăng công kích cũng có thể lý giải nhưng dùng hai tay nắm tuy có thể tăng tốc độ công kích và lực lượng đồng thời cũng giảm lực phòng thủ chẳng lẽ hắn muốn dùng lực của hai tay tăng thêm áp chế mình, tuy trong đầu hắn suy nghĩ vậy nhưng đao thép không dừng lại, chiêu trước dụ địch sau đó mới là liên hoàn sát chiêu, lực tay tăng thêm mấy phần, đao chuyển hướng mà bổ tới.

Khóe miệng Trương Lãng nở ra nụ cười, mình đã thành công khiến cho đối thủ tạo nên sát ý, bước kế tiếp hai tay của hắn cầm chặt chuôi đao, dốc toàn lực lên đỉnh đầu, đúng lúc hai binh khí tiếp xúc với nhau, hai tay của hắn đột nhiên thu về.

Cùng một thời gian hai binh khí phát ra đinh tai nhức óc bởi vì Trương Lãng cố ý vung đao lên khí lực suy yếu tuy sớm có chuẩn bị nhưng cũng khiến cho chân khí của đối phương bốc lên miệng hổ run rẩy, thiếu chút nữa là khí huyết đảo lưu, đối phương không ngờ rằng Trương Lãng ở nơi binh chi hiểm địa lại dùng kế như thế bởi vì dốc sức quá lớn nên thân hình của hắn không khống chế nổi mà vọt về phía trước.

Trương Lãng làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy mặc dù thân thể của hắn lui về phía sau, nhưng không quên bay lên đá một cước vào mông của đối phương, hắc y nhân như chó liếm phân lao về phía trước, sau đó xoay người lên, tức giận nhìn Trương Lãng.

Trương Lãng cố nén khí huyết sôi trào cười hì hì nói:

- Huynh đệ thật là hảo thân thủ không biết cao tính đại danh là gì?

Hắc y nhân kia tức giận bầu ngực kịch liệt phập phồng đôi mắt ưng thần lăng lệ.

Trương Lãng thò tay ra ngăn cản cợt nhả nói:- Không nói, chẳng lẽ là bị câm hay ngươi tên là tạp chủng?

Người trong đêm tối không nhịn được điên cuồng hét lớn:

- Con mẹ ngươi lão tử đi không đổi tên ngồi không đổi họ, đại gia Hứa Đằng muốn lấy mạng chó của ngươi.

Trương Lãng thấy đã thành công khơi mào lửa giận của đối phương hắn cười lạnh một tiếng lúc này lại nghe Hứa Chử phát ra thanh âm:

- Hứa Đằng bình tĩnh một chút.

Trương Lãng kinh hãi quay đầu nhìn Hứa Chử, thấy đối phương liên tục đoạt công, thoáng cái đã rơi về thế ha phong.

Quả nhiên Hứa Đằng nhanh chóng tỉnh táo lại, sau đó âm hiểm cười:

- Thiếu chút nữa là rơi vào kế của ngươi.

Trương Lãng thấy kế sách không có tác dụng cũng không để trong lòng, tuy nhiên hắn đã lấy được thời cơ liền tiến công

Hứa Đằng nổi giận gầm lên một tiếng, hàm răng phát ra tiếng cười khanh khách, đối phương cường đại vượt quá dự kiến của hắn, vốn hắn tưởng rằng với thân thủ của mình, hoàn thành nhiệm vụ không có vấn đề bằng không thì làm sao có thể tiếp nhận một đòn của Trương Lãng, hắn lập tức tập trung tư tưởng, đao thép tràn ngập linh tính, nương theo sát khí cường đại khởi thế công.

Trương Lãng tuy ngoài mặt không thèm để ý nhưng kỳ thật hắn vô cùng tập trung thấy đối phương không tránh mà tiến tới, đao thép phát ra từng luồng quang ảnh phá không liệt phong mà tới, bao phủ toàn bộ chỗ yếu hại của mình, cơ hồ không phân biệt đâu là thật hay là giả, trong lòng Trương Lãng kinh hãi không thể tưởng tượng được tốc đội của đối phương lại kinh người như thế, liên tiếp phát ra hư chiêu, trong lòng hắn không dám chủ quan lui về phía sau.

Hứa Đằng giống như nhìn thấu tâm tư của Trương Lãng khóe miệng của hắn nở ra nụ cười, bỗng nhiên phần eo phát lực thủ đoạn biến đổi đao thép hợp hai làm một, tụ hợp tất cả khí thế mãnh liệt đánh xuống.

Trương Lãng cơ hồ không hề nghĩ ngợi, một phen nhào lộn, khí thế đao khí của Hứa Đằng hắn tuyệt đối không thể địch nổi.

Hứa Đằng không ngờ Trương Lãng lại trốn tránh như thế, tuy nhiên hắn vẫn phản ứng rất nhanh, tiện tay biến đổi lưỡi đao nghênh hướng mà quét tới.

Đường lui bị phong bế tránh cũng không thể, Trương Lãng bỗng nhiên làm ra một chuyện khiến cho Hứa Đằng phải há hốc mồm, hắn cứ như vậy mà luồn qua dưới háng của Hứa Đằng, hơn nữa còn không quên dùng một đao đánh tới hạ bàn của đối phương.

Hứa Đằng không ngờ với thân phận của Trương Lãng lại có thể làm ra chuyện mất mặt như thế, hắn ngây ngẩn cả người.

Trương Lãng cũng mặc kệ cái gì gọi là chuyện nhục nhã dưới háng, với hắn mà nói có thể bảo vệ tính mạng, có thể giết dịch là chuyện trọng yếu nhất tuy mới rồi có hơi mất mặt nhưng với tình huống như vậy tránh đi mới là điều quan trọng còn có đẹp mặt không có mất mặt mũi hay không thì sau này tính tiếp, hơn nữa làm như vậy mang tới hiệu quả lớn, khí cơ của Hứa Đằng liền bị trì trệ, động tác chậm lại.

Hứa Đằng nhanh chóng cảm thấy đao khí cắt da mà đánh tới, trong lòng hắn kinh hãi, lập tức bàn chân phi lên không trung, sau đó trở tay đánh lại một đao.

Trương Lãng làm sao có thể mất đi cơ hội tốt như thế, thân thể của đối phương còn chưa rơi xuống đất, đúng là lúc phòng thủ yếu kém nhất, thời cơ phá địch.

Vai trái của hắn nhẹ nhàng tránh đi lưỡi đao của đối phương, đao ở bàn tay phải hung hăng bắn lên trên không trung.

Sắc mặt của Hứa Đằng vẫn không thay đổi trong mắt hiện ra hào quang sắc bén không hề né tránh Trương Lãng bỏ qua sự tồn tại đao thép của Trương Lãng, dùng toàn lực hét lớn một tiếng khí thế như thái sơn áp đỉnh nổi giận mà chém xuống.
Bình Luận (0)
Comment