Phong Lưu Tam Quốc

Chương 193

Trương Lãng kinh hãi, đối phương dùng phương thức này hắn làm sao có thể tiếp nhận được cho dù giết được đối phương thì mình cũng phải trọng thương nói không chừng đồng quy vu tận, nếu như vung ra chiêu thức thì ưu thế vừa rồi sẽ biến mất vô ảnh vô tung thật là không cam lòng.

Không thể như vậy đầu óc của Trương Lãng bỗng nhiên lóe lên một tinh quang.

Đúng như dự liệu Trương Lãng không dám một mạng đổi một mạng, âm thầm đắc ý mà cười.

Trương Lãng khẽ nhoáng thân thể ra một cái, làm ra động thái ẩn nấp vung đao lên nghênh đón lại.

Hứa Đằng hừ lạnh một tiếng hắn làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy đao thép càng gia tăng thêm lực đạo chuẩn bị phản đoạt lại thế chủ động, thân thể đang rơi xuống đất mãnh liệt xông lên, hoàn toàn không cố kỵ đao thép của Trương Lãng.

Trương Lãng âm hiểm cười tuy nhiên đao pháp của hắn nhanh chóng lóe lên, mà Hứa Đằng lại không phát hiện ra vẻ âm độc trong mắt của Trương Lãng, cũng dùng tốc độ cao nhất mà trùng kích.

Trương Lãng làm bộ quay trở lại thủ, thân ảnh đột nhiên di chuyển giữa đường rất nhanh mà di động đao thép thuận thế loáng lên một cái ở trên không trung, dưới ánh trăng chiếu rọi phát ra hàn quang đồng thời hắn tung một cước đá thẳng vào bụng của đối phương.

Hứa Đằng theo bản năng âm thầm đắc ý cho rằng có thể đoạt lại quyền chủ động không ngờ Trương Lãng xuất chiêu thần kỳ mà tập kích làm cho hắn biến sắc, cuối cùng hắn cắn răng một cái, đao thức trong tay không đổi, mãnh liệt bắn tới, xem ra muốn cùng với Trương Lãng đồng quy vu tận.

Trương Lãng làm sao có thể cho hắn như mong muốn đao thép loáng lên, phong bế thế công của Hứa Đằng, đương đương một tiếng binh khí rời tay, hổ khẩu chảy máu, cả cánh tay của hắn run lên.

Mà Hứa Đằng có tốc độ cực nhanh đao thép không dừng lại thẳng bức đánh tới đùi của Trương Lãng.

Nhưng hắn không ngờ rằng Trương Lãng lại có sức bật kinh người như thế đúng lúc đao thép cách đùi của hắn chưa đầy hai thốn, trong nháy mắt Trương Lãng đã đá trúng bộ vị yếu ớt nơi bụng của Hứa Đằng, tiếp theo từ nơi đó của Hứa Đằng truyền ra đau đớn kịch liệt cuối cùng hắn không chịu được mà đặt mông ngồi bệt xuống đất, cho thấy lực đạo trên đùi của Trương Lãng mạnh mẽ đến mức nào.

Trương Lãng chẳng quan tâm máu ở trên đùi mình, hắn nổi giận gầm lên mãnh liệt nhào tới, quyết định một hồi hành hung Hứa Đằng.

Đúng lúc Trương Lãng muốn trút giận thì đằng sau bỗng nhiên truyền tới thanh âm hét to của Triệu Vũ:

- Lãng ca coi chừng.

Đúng lúc này xảy ra biến hóa, Trương Lãng lập tức thể hiện tinh túy năng lực mà hắn tiếp nhận được khi làm bộ đội đặc chủng.

Chỉ thấy hắn cũng không có quay người, thuận thế lăn trên mặt đất một cái, tiện tay nắm lấy Hứa Đằng đang gần chết, ngăn cản tại trước mặt của mình, đúng lúc Trương Lãng chưa kịp phản ứng thì hắn thấy toàn thân ngưng trệ, một luồng máu tươi bắn ra cùng lúc đó đầu vai của hắn tê rần, Hứa Đằng hét thảm một tiếng, đau đớn vô cùng.

Trương Lãng thống khổ vô cùng mồ hôi lạnh trên người của hắn chảy ròng ròng, hắn dùng sức vứt bỏ thi thể của Hứa Đằng đi, vội vàng nhìn về phía mặt đất, Trương Lãng hít một lãnh khí hóa ra Hứa Đằng bị một mũi tên xuyên vào ngực, máu tươi ứa ra nhìn là biết Hứa Đằng không thể nào sống nổi được nữa.

Mà mũi tên sau khi xuyên qua người của Hứa Đằng Trương Lãng vì dán sát vào người của hắn nên cũng bị tên đâm vào vai trái xâm nhập vào tới ba thốn, máu tươi ứa ra, Trương Lãng thiếu chút nữa ngây người thầm nghĩ đối phương rốt cuộc là ai mà có thần lực kinh người như thế, tiễn thủ không hề dưới Thái Sử Từ, thủ hạ của Tào Tháo quả nhiên cao thủ như mây năm xe cũng chứa không hết.

Trương Lãng thầm kêu khổ, cao thủ nhiều thế này chỉ sợ mình không có năng lực chống trả rồi.

Lúc này Trương Lãng bỗng nhiên nhảy dựng lên hắn cảm thấy sát khí mãnh liệt sau đó loan đao u linh vô thanh vô tức chém về phía hắn.

Trương Lãng không hề nghĩ ngợi lật người về phía trước tiếp theo lăn một vòng, tiện tay nhặt đao thép lên, nhìn chằm chằm về phía đối phương.

Ở cách đó hơn năm thước, hai thân ảnh hắc y nhân cao béo giống nhau gương mặt cơ hồ giống nhau như đúng giống như huynh đệ sinh đôi điều khác biệt duy nhất chính là hắc y nhân ở phía bên trái cầm BÍch Lục cung, tay phải cầm mấy mũi tên sắc bén. Còn người phía bên phải thì cầm một loan đao giống như người Ba Tư ngoại quốc hay dùng, thân đao không dài nhưng ở trong ánh trăng lóe ra hào quang quỷ dị, gọi là Viên Nguyệt loan đao.

Hai người đều nhìn chằm chằm về phía Trương Lãng, cả hai đều không có biểu lộ nào, dưới ánh trăng bọn họ không khác người chết bao nhiêu vô cùng âm lãnh.

Trương Lãng trầm lòng xuống, hai người này tuyệt đối là cao thủ chỉ cần nhìn biểu lộ trấn định tự nhiên của bọn họ là biết đối phương đã trải qua huấn luyện tàn khốc, thời kỳ Tam Quốc, Cung Tiễn thủ lưu hành nhưng chỉ là đạo cụ phụ trợ mà thôi các cao thủ cũng không đem nó làm binh khí chủ yếu mà người phía trước lại ngoại lệ, nhìn bàn tay của hắn cho thấy hắn dùng cung rất linh hoạt.

Xem ra lại phải đại chiến liều mạng một phen nữa rồi.

Hai người trong đêm tối tuổi tác không phải là quá lớn đoán chừng cũng chỉ hơi hai mươi một chút mà thôi, tuy nhiên thần sắc lộ ra vẻ vô cùng cay độc.

Người cầm Bích Lục cung bỗng nhiên giương cánh tay lên, Bích Lục cung ở trong ánh dạ quang chiếu sáng bắn ra hào quang trong suốt tươi đẹp mê người tuy nhiên Trương Lãng cũng không rảnh bận tâm bởi vì đối phương đã khai mở trường cung kéo căng ba thạch hơn nữa từng thanh âm tưng tưng tưng giòn vang ba loạt mũi tên giống như lưu tinh bắn tới.

Khoảng cách quá gần Trương Lãng không hề nghĩ ngợi mà lập tức làm ra phản ứng vũ động đao thép ở trong tay bảo vệ sự yếu hại trên cơ thể của mình sau đó mượn ánh mắt nhạy cảm mà vung tay lên, đương đương đương ba mũi tên bắn về phía cổ họng đan điền trái tim đều bị Trương Lãng gạt ra, lực đao kinh người khiến cho hổ khẩu của hắn thiếu chút nữa thì bị xé rách.

- Hảo thân thủ.

Ở cách đó không xa hắc y nhân không kìm được bội phục cất tiếng khen.

Trương Lãng theo ánh mắt mà nhìn về phía đó lại phát hiện ra người thốt lên chính là người cầm loan đao trong lòng hắn hô to không ổn cùng lúc đó hắn cảm nhận được ở sau lưng của mình có sát khí rền vang, như u linh đã tới rất gần.

Trương Lãng quá sợ hãi thân thể mãnh liệt nghiêng về phía trước, một loan đao tạo ra một đạo hình tròn xẹt qua ở trên không trung.

Trương Lãng không hề nghĩ ngợi trở mình mà lăn đi hắn sau khi không cảm nhận được sát khí nữa mới dừng chân nhìn lại.
Bình Luận (0)
Comment