Phong Lưu Tam Quốc

Chương 294

Vương Vĩ rõ ràng cũng sốt ruột lên, rống to mấy tiếng, chỉ huy binh sĩ bố trí phòng vệ. Nhưng hiển nhiên cho binh sĩ thời gian chuẩn bị quá gấp rút, rất nhiều công sự phòng ngự chỉ có thể thô sơ dựng, tình hình hơi hỗn loạn.

Bởi vì Lăng Thống đã đoán biết trước, không cho đội lương thảo ngừng tại vùng gò đất mà xuyên qua đồi núi, đạp trên đường lớn. Đường lớn hai bên thỉnh thoảng có khe rãnh triền núi, cho nên ưu thế của đội kỵ binh trên địa hình lớn thế này rất khó phát huy ra uy lực lớn nhất. Vài chiếc xe lương hơi lớn chút chắn giữa đường, bởi vì đường lớn không rộng lắm, chỉ có thể cho hai chiếc xe song song nên lối đi bị chặn kín. Giữa hai chiếc xe chỉ cho một người ra vào.

Mặt sau xe lương nhỏ chút thì rải rác rồi lại phân bố rất có quy tắc, trình hình tròn. Xe lương to ở ngoài, xe nhỏ ở trong, trung gian cách khoảng cách nhất định, cho dù một chiếc bị đốt thì sẽ không lan đến chiếc khác, vậy thì đội hình vừa có thể phòng ngự lại không dễ dàng bị đối thủ phá vỡ mà bị thiêu lương thảo.

Từ chi tiết này có thể thấy ra Lăng Thống có vài phần bản lĩnh, xem ra phụ thân gã Lăng Quan dạy có cách.

Lăng Thống không rảnh rỗi, giành giật từng giây, bốn phía tra xét, tranh thủ bố trí phòng tuyến càng ít càng tốt.

Lúc này phía trước vang lên tiếng kèn thê lương, biểu thị đội kỵ binh địch quân đã tiến vào phạm vi công kích. Sau đó truyền đến tiếng ngựa ngã xuống đất hí kêu lên xuống, xem ra là bị dây giăng sẵn chắn ngã. Nhưng điều này không cản trở đội kỵ binh xung phong, chỉ chớp mắt đã xông qua phòng tuyến thứ nhất, chạy hướng xe lương.

Tốc độ, tính cơ động của khinh kỵ binh này đúng là khủng bố, toàn quân di động như là gió xoáy. Lăng Thống thầm nghĩ, khó trách chúa công cứ dặn đi dặn lại mình phải cẩn thận. Chỉ nói về sức chiến đấu thì rõ ràng quân đội mình rơi vào thế yếu.

Lúc này sắc trời đã sắp tối sầm, trước mặt quân đoàn đen như con kiến nhanh chóng di chuyển.

Lăng Thống ở trên đài chủ soái xem tình hình bốn phía.

Dù đây là lần đầu tiên gã mang binh, tâm tình hơi khẩn trương nhưng càng nhiều là hưng phấn và kích động. Thêm vào mấy phó tướng đều kinh nghiệm đầy mình, có kiếp sống quân lính phong phú, cho nên chỉ huy khá là thuận tay. Lúc này Lăng Thống thấy đội kỵ binh quân địch đã tiến vào tầm bắn, không do dự nữa, vung lệnh kỳ. Lập tức có một hàng cung tiễn thủ nhanh chóng từ hai chiếc xe lương thỉnh thoảng bò lên xe.

*Xoẹt xoẹt!*

Tên bay như mưa bao phủ phía trước.

Nói là cung tiễn thủ nhưng ở giữa chừng trải qua thiết kế ra liên nỗ, tuy uy lực, tầm bắn không dữ như cường nỏ, tốc độ bắn cũng không nhanh lắm nhưng ưu điểm ở chỗ nhẹ nhàng, dễ sử dụng. Một lần có thể liên tục bắn năm mũi tên, mục tiêu không cố định, rất thích hợp cho loạn chiến và phòng thủ chiến.

Quả nhiên, kỵ binh xông tới trước nhất một mảnh rối loạn, chớp mắt đã ngã xuống, tốc độ xung phong khựng lại.

Nhân cơ hội này, cung tiễn binh lại tổ chức đợt bắn tên thứ hai, nhờ vào xe lương khổng lồ ngăn cản đối phương đột kích. Kỵ binh địch quân lập tức rơi vào bị động. Muốn xông lên lại bị xe lương chặn đường, không có một chút khoảng trống để chui. Lùi cũng không được. Trong phút chốc nửa bước khó đi, chỉ có thể rối loạn thành mớ bòng bong, chịu trúng tên.

Mặt sau Chu Du thấy tình thế như vậy, dứt khoát ra lệnh biến trận, thu về kỵ binh phân tán, chuẩn bị đánh vu hồi tìm lỗ hổng đột phá, sau đó triệu tập một đám hỏa tiễn binh, định bắn thiêu cháy xe lương.

Một đợt hỏa tiễn rất nhanh bay vào đội xe, dấy lên hỏa hoa không nhỏ. Nhưng bên trong đội dập lửa sớm có chuẩn bị, Lăng Thống cũng ngờ trước đối thủ sẽ làm vậy, gã lập tức rống to kêu đội dập lửa lao lên. Binh sĩ cõng cát đá, vải thấm nước, động tác rất nhanh, chỗ nào có lửa lập tức lao qua dập tắt, không để lửa đốt tràn lan.

Chu Du mắt thấy chiêu này hiệu quả quá nhỏ, lập tức đổi ý, tổ chức quân đội mới vừa tập hợp lại tấn công, hy vọng có thể mở ra lỗ hổng sau đó đốt xe lương.

Binh sĩ hai bên bắt đầu ở bên cạnh xe lương kịch liệt chiến đấu.

Đao thuẫn binh nương xe lương thủ con đường, chặn vị trí. Đằng sau đội cung tiễn sớm đổi thành trường kích, bảo hộ hậu phương.

Địch quân thuần một binh trường kích, chúng lợi dụng ưu thế binh khí bắt đầu uy hiếp quân phòng thủ.

Binh chủng tương khắc, đao thuẫn binh chịu thiệt. May là đối phương không có cách gì hay phá tan phòng tuyến, luôn giằng co bên xe lương.

Nhưng Chu Du cứng rắn tìm ra sơ hở từ trong xe trận, sau đó lợi dụng. Đầu tiên là chế tạo biểu hiện giả dối tấn công một điểm, tiếp đó hấp dẫn binh lực phòng thủ của đối phương xong đột nhiên chuyển dời, tập trung công kích chỗ phòng thủ mỏng nhất.

Chiêu dương đông kích tây này dù cũ nhưng cực kỳ hữu dụng. Trong phút chốc Lăng Thống không thể tăng thêm nhiều binh lực phòng thủ, thêm vào thời gian chuẩn bị thật là quá ít, về binh lực lại yếu thế hơn, không bao lâu đã bị đánh ra lỗ hổng. Binh sĩ Chu Du ùa lên, Vương Vĩ mang người bổ cứu không kịp, một lúc bị đốt hết mấy bộ xe lương.

Chiến trường tràn ngập sương khói, lửa cuồn cuộn.

Chỉ cần có một chỗ bị đột phá thì khắp nơi gian nguy, tùy thời có khả năng phòng tuyến hoàn toàn tan vỡ.

Tình hình ngày càng bất lợi cho quân Giang Đông.

Ngay giây phút mấu chốt này, Lăng Thống tuổi trẻ sung sức mang theo một số thuộc hạ, dựa vào tinh thần nghé con không sợ hổ, lấy mình làm gương, cầm binh khí trong tay, anh dũng kháng địch, chặn lỗ hổng, không cho binh sĩ địch quân lại tuôn vào trong trận, liều mình không nhường một bước.

Phụ thân của Lăng Thống là Lăng Quan từ thiếu niên khinh hiệp, tràn đầy dũng cảm, võ nghệ bất phàm. Lăng Thống được phụ thân hun đúc rất có phong thái trò giỏi hơn thầy. Thanh Ô Long thương múa may xé gió, trừ kinh nghiệm và trình độ còn kém chút ra thì không thua gì phụ thân gã. Chỉ thấy trong chốc lát đã có không ít binh sĩ địch quân mất mạng dưới thương của gã.

Có gã trợ giúp, Vương Vĩ nhanh chóng ổn định trận hình, bắt đầu tổ chức người bao vây tiêu diệt kẻ địch tiến vào trận.

Sắc trời đã hoàn toàn tối đen, xe lương bị đốt chiếu rọi cả chiến trường.

Lăng Thống y giáp rối loạn, chẳng biết mũ giáp đã đi đâu mất rồi. Mặt gã dính không ít máu tươi, dưới ánh lửa chiếu rọi cực kỳ dữ tợn.

Lăng Thống biết mình không thể lùi, một khi lùi lại thì tất cả nỗ lực biến uổng phí. Vậy nên gã liều mạng đứng ở tiền tuyến, cho dù người đầy vết thương vẫn anh dũng chiến đấu, kiên quyết không lùi.
Bình Luận (0)
Comment