Phong Lưu Tam Quốc

Chương 295

Quả nhiên, binh sĩ địch quân ngày càng khó khăn nếu muốn xuyên qua phòng tuyến này để giết tới trung ương. Cùng lúc đó, có gã khích lệ, binh sĩ phe ta đã tiêu trừ tâm lý bất an ban đầu, hồi phục sức chiến đấu dĩ vãng, bắt đầu dũng mãnh lên. Thêm vào bốn phía có không ít binh sĩ chi viện, lại tổ chức phòng tuyến hữu hiệu, không cho Chu Du một chút cơ hội nào.

Một ít binh sĩ lọt vào trong bắt đầu bị bao vây, bên ngoài thì rất khó tiến vào. Đội kỵ binh của đối thủ chỉ có thể ở bên ngoài lượn qua lượn lại, căn bản không thể chi viện, thêm vào không nhận được mệnh lệnh của Chu Du có bỏ ngựa đấu dưới đất không, nên không có đất dụng võ.

Chu Du mắt thấy cường công không được, mình không thể tiêu hao thêm, lại lo lắng viện quân của Thái Sử Từ đến cho nên quyết đoán ra lệnh khiến binh sĩ rút lui, chuẩn bị tìm cơ hội khác.

Bên ngoài còn đỡ, vỗ mông đi, bên trong muốn chạy thì khó khăn, bị giết sạch.

Chỉ chớp mắt, Chu Du và binh sĩ của gã đã biến mất không còn bóng dáng.

Binh sĩ bên xe lương nhìn địch quân rời đi phát ra tiếng hoan hô ầm ĩ, chúc mừng mình chiến thắng.

Lúc này Lăng Thống mới thở ra hơi dài, tuy trên mặt có mệt mỏi nhưng càng nhiều là đắc ý. Gã thầm cảm thán mình đã chống qua được, cùng lúc đó nhìn binh sĩ dưới tay, thấy ai cũng vẻ mặt mệt mỏi, người lấm tấm vết máu, nhưng ai đều giống gã rất là đắc ý.

Nhớ đến Chu Du khi đoạn sẽ đoạn, đến nhanh đi càng nhanh, quả nhiên có phong thái đại tướng. Chúa công có đối thủ như vậy, uy hiếp không nhỏ.

Lăng Thống bắt đầu để binh sĩ thống kê lại tổn thất thương vong sau cuộc chiến.

Trận chiến này chưa tới một canh giờ, binh sĩ thương vong trăm người, xe lương bị đốt tám bộ, tổng thể thì không tổn thất bao nhiêu.

Trận chiến này thắng lợi không chỉ bảo đảm lương thảo không bị mất, hơn nữa khiến Lăng Thống sau này nổi bật trong rất nhiều danh tướng tại Giang Đông, trở thành một trong tứ tiểu thiên long danh chấn Trung Nguyên, đặt nền móng tốt đẹp.

Trải qua việc này, binh sĩ tập trung tinh thần cao độ, xe lương chạy đi suốt đêm.

Không lâu sau đụng phải quân Thái Sử Từ nghe tin chạy tới, mọi người mới yên tâm.

Thì ra Thái Sử Từ lo lắng Chu Du lắm mưu nhiều kế, không hẹn mà cùng giống Lăng Thống chạy đi cả đêm. Thái sử Từ nghe kể cuộc chiến chặn đánh này thì khen nức nở Lăng Thống, cho rằng có phong thái của phụ thân gã. Sau đó gã sai khoái mã đi Tế Dương báo cáo cho Trương Lãng.

Lúc này Trương Lãng đã biết việc Tôn Sách bị bắt, cơ bản đại cục đã định, vừa sai người báo cho Quách Gia khiến gã toàn quyền xử lý vụ việc Nhữ Nam, chỉ huy Trần Võ tấn công Tân Thái huyện. Cùng lúc đó hắn ra lệnh dù thế nào cũng phải nghĩ cách chiêu hàng Tôn Sách. Hổ tướng như thế giết thì thật là đáng tiếc. Tiếp theo hắn phái người đưa tin cho Tưởng Khâm, lệnh gã nhanh chóng chiếm đóng thành Giang Hạ, cắt đứt điểm dừng chân cuối cùng của Chu Du. Chính hắn thì đắn đo suy ghĩ nhiều phen, kiềm chế ý định lập tức gặp Tôn Sách ngay, quyết định dẫn nhân mã đi theo, nếu có thể bao vây Chu Du thì tốt nhất, nhổ cỏ tận gốc, chặt đứt hậu hoạn. Nếu mà không được thì chậm rãi rút về Giang Đông cũng tốt.

Chiến cuộc cơ bản đã định, Trương Lãng thoải mái trong lòng, ngực trầm buồn rốt cuộc thở phào.

Ngày thứ hai điểm binh tướng, hắn để Triệu Vân tạm thời làm thành chủ chủ trì thành Tế Dương, bản thân thì dẫn theo Dương Dung, Triệu Vũ, Điển Vi, vài đại tướng và một vạn binh sĩ bắt đầu từ từ áp sát vùng Dương Tuyền.

Một đường bằng phẳng rộng thênh thang, Trương Lãng rất là dễ chịu.

Không qua mấy ngày thì chạm trán xe lương của Lăng Thống, Trương Lãng biểu dương một phen, cho rằng gã làm không sai. Có thể trước đòn tấn công mạnh mẽ của Chu Du mà làm được chỉ tổn thất vài bộ xe lương, khiến binh sĩ thương vong giảm đến thấp nhất, đích thật không dễ dàng, chứng minh Lăng Thống có đầu óc quân sự không tệ. Tin tưởng không mất bao lâu, gã có thể trở thành đại tướng đảm đương một phía.

Lăng Thống không dám kiêu ngạo, biểu hiện quy củ.

Khi Trương Lãng hỏi Thái Sử Từ thì Lăng Thống mới thưa rằng, một ngày trước gã đã chia tay đội xe lương của mình, đuổi theo quân Chu Du.

Trương Lãng suy tư nửa ngày, khiến Lăng Thống đem đám lương thảo cuối cùng đi thành Tế Dương, trước tiên giải quyết vấn đề bổ lương cho binh sĩ đã rồi tính tiếp.

Sau đó hắn bàn bạc với Điền Phong:

- Phù Hạo, ngươi nói xem nên làm sao đây?

Điền Phong cũng không có chủ ý gì, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng ngập ngừng nói:

- Chúa công, Chu Du hành động thật là bí hiểm khó lường, trước khi có manh mối rõ ràng về hắn thì thuộc hạ cho rằng đừng nên hành động thiếu suy nghĩ.

Trương Lãng lắc đầu, nói:

- Như vậy không được, sẽ khiến chúng ta biến bị động.

Điền Phong cười nói:

- Chu Du có lợi hại đến đâu thì bây giờ chỉ là rồng mắc trong ao, hổ lạc đồng bằng. Thử nghĩ xem không có cả sào huyệt thì hắn có thể hoành hành thế nào? Không lẽ vào rừng làm cướp?

Nói đến đây Điền Phong cười phá lên.

Trương Lãng cũng cười theo, nói:

- Nếu hắn làm cướp thì đỡ, rồi sẽ có lúc ló đầu ra cướp bóc cái gì. Sợ là hắn tránh thoát tầm mắt quân ta, chạy trốn tới nơi nào, trở thành thuộc hạ của người khác, khi đó được hạt mè mà mất dưa hấu.

Điền Phong hiểu ý của Trương Lãng, suy tư nói:

- Chúa công, buộc hắn vào đường cùng thì có khi nào sẽ cắn ngược lại chúng ta không?

Trương Lãng sờ cằm, mắt nhìn bầu trời, thấy trên trời một đôi chim bay, trong lòng lĩnh ngộ.

Hắn quát to:

- Ta có cách rồi!

Điền Phong vui mừng nói:

- Chúa công có diệu kế gì, có thể nói cho thuộc hạ biết không?

Trương Lãng cười âm hiểm nói:

- Cách này hiện tại không thể nói.

Sau đó hắn túm chặt cánh tay Điền Phong, tha thiết nói:

- Phù Hạo, phen này có thể thành công hay không, ngươi nhất định phải nghĩ cách giúp ta.

Điền Phong phút chốc không hiểu Trương Lãng định làm chuyện quái quỷ gì, mờ mịt hỏi:

- Chúa công, rốt cuộc ngài muốn thuộc hạ làm sao?

Trương Lãng kéo Điền Phong đi vào doanh trướng của mình, sau đó mở ra bản đồ trên mặt bàn, chỉ vào điểm đỏ trên đó.

Hắn nghiêm túc nói:

- Ta muốn ngươi nghĩ cách buộc Chu Du ra Dự Châu. Lấy vị trí hiện tại của hắn, đầu tiên có thể khẳng định là trước khi hắn hoàn thành nhiệm vụ, tuyệt đối sẽ không lùi về Nhữ Nam. Càng không khả năng to gan dám đánh lén Thọ Xuân. Bởi vì chỗ đó có Từ Thứ và đại quân canh gác. Dưới tình huống như vậy, hắn có khả năng đi nhất là ba con đường: Một là lùi về Giang Hạ, chỉnh đốn lại quân mã, xem tình thế rồi phát triển. Thứ hai là tiếp viện Tân Thái, làm đội kỳ binh xuất hiện giải nguy cho Lỗ Túc. Thứ ba là đường dài tập kích, xông đến Uyển thành, một hơi hủy lương thảo đại bản doanh của ta.

Điền Phong đồng ý, gật đầu nói:

- Lời của chúa công cực kỳ có lý.

Trương Lãng ngẩng đầu lên, mắt sáng lấp lánh nói:

- Ta muốn Phù Hạo nghĩ cách nào ép hắn đến Uyển thành, sau đó ta ở đó cùng hắn quyết đấu phân cao thấp.
Bình Luận (0)
Comment