Phong Lưu Tam Quốc

Chương 69

Hai quân hỗn chiến nửa ngày, tổn thất vài nhân mã rồi mới thu binh về doanh.

Tào Tháo thấy binh Từ Châu dù rút lui mà vẫn chỉnh chu có trật tự, không hề loạn trận, ngửa đầu lên trời thở dài thườn thợt:

- Không ngờ dưới tay Trương Lãng có nhiều mãnh tướng như vậy, binh Từ Châu huấn luyện nghiêm chỉnh, thiết huyết như sư tử.

Trận chiến phòng thủ, quân uy binh Từ Châu đại chấn, quân bị đám Tào Tháo đặt là Thanh Châu tinh binh chẳng thể chiếm ưu thế chút nào. Cùng lúc đó, đã khiến quân dân Từ Châu đánh đổ thần thoại Tào Tháo không thể đánh bại, tăng thêm tin tưởng và tín niệm tất thắng. Lần này trong chiến dịch, Trương Liêu, Triệu Vân, Thái Sử Từ sau Cao Thuận, Điển Vi đã dương danh Trung Hoa. Bởi vì họ đối chiến với ai cũng là mãnh tướng thuộc hạ Tào Tháo kinh nghiệm chinh chiến sa trường, dũng mãnh phá ba quân. Trận chiến Tiểu Bái mở màn ý nghĩa sâu xa, sinh ra vài hổ tướng, cũng đẩy Trương Lãng lên độ cao hoàn toàn mới, nhiều mãnh tướng dưới tay thẳng đuổi theo Tào Tháo.

Binh Từ Châu trong trận chiến mở màn báo cáo thắng lợi, rút về Tiểu Bái. Cùng lúc đó, khoái mã chạy như bay đến Từ Châu. Đào Khiêm và đám quan thần nghe Trương Lãng phòng thủ đánh bại Tào Tháo mà không tốn chút sức thì tiếng hoan hô đầy trời, trên dưới một lòng, thề sống chết bảo vệ Từ Châu.

Trương Lãng rút về Tiểu Bái xong lại lần nữa triệu tập các tướng đến bàn việc.

Trương Lãng khó được biểu tình cực kỳ nghiêm túc ngồi trên phủ đài, bên dưới trái phải chúng tướng dàn hàng ngang.

Trương Lãng nhìn quanh bốn phía, thấy các tướng ai cũng siết chặt nắm tay, lòng vô cùng vui sướng, cao giọng nói:

- Trận chiến hôm nay hạ thấp quân uy của Tào Tháo, tất nhiên y sẽ dốc sức công thành. Chúng ta phải ở trong trận chiến công phòng Từ Châu này làm người thắng cuối cùng.

Bỗng nhiên tay hắn cầm lệnh tiễn, hùng hồn gọi vị tướng:

- Yến Minh đâu?

Yến Minh vội vàng bước ra khỏi hàng, lòng thầm mừng rỡ, không ngờ đầu tiên đã kêu tên mình.

Khuôn mặt xấu xí đầy rung động, sang sảng nói:

- Có mạt tướng!

Trương Lãng vừa lòng gật đầu, trầm giọng nói:

- Ta lệnh cho ngươi lĩnh năm ngàn quân trú đóng Cửu Lý Sơn, chiếm cứ quan ải. Nếu Tào binh chưa tới thì ngươi có thể giết tiến Lưu quận, nếu không thì ngươi chỉ thủ chứ đừng tấn công, cần phải cẩn thận phòng bị. Mỗi khi đến ban đêm canh ba thì đánh trống ba lần, canh năm thì đánh trống ba lần. Nếu kéo dài đến cuối cùng thì ngươi dẫn đầu tấn công.

Yến Minh ngẩn ra, vốn tưởng là việc gì chém giết, không ngờ chỉ thủ chứ không tấn công, lòng không mấy vui vẻ nhận lệnh bài.

Trương Lãng tất nhiên hiểu tại sao gã không vui.

Điền Phong cười bước ra khỏi hàng, giải thích nói:

- Yến tướng quân đừng tưởng đây là việc nhỏ. Quân ta có thắng hay bại là dựa vào đây. Nếu tướng quân làm tốt, dẫn dắt Tào quân, phá địch thì có công rất lớn.

Yến Minh nghe Điền Phong giải thích như vậy mới vui vẻ nhe răng cười, xoay người đi ra ngoài, chuẩn bị điểm binh.

Trương Lãng lại lôi ra lịch phong hành, tiếp tục trầm giọng nói:

- Tàng Bá, Thái Sử Từ đâu?

Tàng Bá, Thái Sử Từ cùng bước ra khỏi hàng, cao giọng nói:

- Có mạt tướng!

Trương Lãng nhìn hai người. Nếu đã dùng người thì không nghi người, nếu đã nghi người thì không dùng người. Tuy hai người này đầu vào mình không lâu, không biết trung tâm thế nào, nhưng Trương Lãng hoàn toàn tin tưởng vào sức hút hấp dẫn người của mình.

Nhìn Tàng Bá, Thái Sử Từ sắc mặt hớn hở, hắn trầm giọng nói:

- Tử Nghĩa, ngươi lĩnh hai vạn quân, Tàng Bá làm phó tướng nhập thủ Đằng quận, Xương Lư, lợi dụng các ngươi quen thuộc hoàn cảnh Lang Gia, tại Lâm Mậu thâm câu chôn nhiều cái hố, mai phục, phải phối hợp bảo vệ tốt cho Cao Thuận binh ra Đông Hoàn, tấn công Lỗ quốc thì có đường lui, bổ sung. Đừng để Tào quân tiến lên một bước nào. Nếu không chẳng những không tấn công được Lỗ quốc, các quận Lang Gia hoàn toàn biến mất. Cùng lúc đó, ngươi phải chú ý hướng quân đội, nếu Sơn Dương, Phong quận xuất viện quân tiến bắc, các ngươi chia binh làm hai đường, một đường bảo vệ, một đường kích viện, ở trên đường làm nhiều cạm bẫy gây trở ngại thời gian họ cứu Lỗ. Chiến sự này liên quan đến tất cả, các ngươi phải hết sức đối phó. Nếu thắng, sẽ chờ tới ngày Tào Tháo thất bại, cùng lúc đó ghi nhớ các ngươi lập công lớn, quan thăng ba cấp.

Tiếp theo sắc mặt hắn âm trầm nói:

- Tử Nghĩa, Tuyên Cao, hễ có việc gì các ngươi phải bàn bạc với nhau, không được chuyên quyền độc đoán.

Thái Sử Từ nhận trọng trách, rất là vui mừng. Điều này đã nói lên Trương Lãng không vì mình mới gia nhập mà kiêng dè. Tàng Bá tuy là phó tướng nhưng cũng rất vui, mình vốn là hạng lùm cỏ mà Trương Lãng chẳng có chút thành kiến, còn cho mình gánh trách nhiệm này.

Gã sắc mặt kích động hô to:

- Mạt tướng tuân mệnh!

Tiếp theo Trương Lãng lại điểm Triệu Vân, lệnh y lĩnh ba ngàn khinh kỵ vòng đường Mang Tràng Sơn, lấy thế thần không biết quỷ không hay tập kích Lương quận, sau đó cắm vào Kỳ hương, trước sau giáp công.

Hắn lại ra lệnh cho một người khoái mã báo vợ chồng Cao Thuận ở Lang Gia xuất binh Đông Hoàn, trong thời gian ngắn nhất hết sức tấn công Lỗ quốc, tạo thành khí thế thẳng tiến Đông quận.

Các vị tướng lục tục chuẩn bị lên đường, còn các tướng không được kêu tên thì cùng với quân sư tiếp tục bàn bạc.

Mi Trúc thấy binh mã đại tướng liên tục bị điều đi, lo lắng hỏi:

- Cứ vậy thì binh lực quân ta sẽ càng ít, nếu Tào Tháo cường công thành thì làm sao đây?

Quách Gia trời sinh tính hào sáng không bị trói buộc, nghe Mi Trúc nói thế thì cười dài bảo:

- Quân Tào Tháo tuy nhiều nhưng toàn lũ ô hợp, cần gì sợ chứ. Từ khi nào Tử Trọng huynh gan nhỏ, sợ phiền phức như vậy?

Mi Trúc biến sắc mặt, lòng không vui.

Trương Lãng thấy thế ra tiếng an ủi:

- Tử Trọng huynh không cần quá lo lắng, ngày mai quân ta sẽ bắt đầu phòng thủ chứ không chiến đấu, kéo dài một tháng không thành vấn đề. Trong thời gian này ta nghĩ Cao Thuận đánh hạ Lỗ quốc rồi, Tử Long cũng lấy được Lương quận, ngày đánh lui Tào Tháo không còn xa.

Mi Trúc kinh ngạc hỏi:

- Hôm qua dù quân ta chưa đại thắng nhưng cũng khiến Tào Tháo không dám khinh thường, tại sao mai sau không chiến đấu nữa?

Điền Phong cười nói:

- Huynh có điều không biết, hôm qua chiến thắng chỉ là may mắn. Quân ta trước tiên bắt được cơ hội, dùng uy đại tướng, hai cánh nỗ binh tấn công quân Tào chưa chuẩn bị, sau đó thừa dịp quân rối loạn thì miễn cưỡng xung phong, cuối cùng nắm chắc thời cơ thu binh. Nghĩ xem Tào quân thanh thế to lớn như vậy, quân ta chỉ có mấy vạn, dù uy thế như sói như hổ cũng có thể bẻ gãy mũi nhọn. Chẳng qua vì ta thấy được thế thì lùi, nếu cứ tiếp tục giằng co, tất nhiên sẽ bị Tào quân đánh bại.

Mi Trúc thế là mới tỉnh ngộ, gật đầu.
Bình Luận (0)
Comment