Phong Lưu Tam Quốc

Chương 70

Trình Dục ngồi trên ghế, tay vuốt tóc mai, lại giải thích nói:

- Quân ta thấy được thế liền thu, đầu tiên ủng hộ sĩ khí, sau đó tướng sĩ sẽ không như ban đầu không có lòng tin, thêm nữa khiến Tào quân không dám xem thường quân Từ Châu ta.

Mi Trúc nghe vậy thì gật gù, xem ra gã được lợi không ít.

Ngày kế tiếp, Tào Tháo lại lĩnh binh khiêu chiến. Tiểu Bái giơ cao bài miễn chiến.

Tào Tháo thấy quân Từ Châu chỉ thủ chứ không chiến đấu, tập hợp các quân sư và đại tướng tập trung trong lều đại tướng bàn bạc việc quan trọng.

Tào Tháo mặc cẩm bào xanh tím, thắt lưng buộc đai ngọc, lưng dựa ghế, vuốt râu nheo mắt, từ từ nói:

- Trận chiến ngày hôm qua Từ Châu không thất bại, tại sao hôm nay không đấu nữa, các tướng có biết vì sao không?

Bên dưới Tuân Du suy tư nửa ngày, sau đó bước ra khỏi hàng, chắp tay nói:

- Tướng quân, chắc chắn trong đó có trá rồi!

Tào Tháo mở mắt ra, tia sáng lấp lánh, nhìn chằm chằm Tuân Du, thú vị hỏi:

- Tại sao Công Đạt nói thế?

Năm nay Tuân Du chừng bốn mươi tuổi, trán đầy đặn, gò má gầy, hốc mắt sâu, kỷ thốn thanh tu, trí châu tại thủ, chính trực tráng niên, lão luyện trầm ổn. Khi còn trẻ gã rất nổi danh, bị triều đình phong làm hoàng môn thị lang, từng cùng người bí mật tru sát Đổng Trác nhưng không thành, bị nhốt vào ngực. Sau này Đổng Trác chết, Tuân Du quay về nhà dâng tấu muốn đi Thục quận làm thái thú, nhưng vì đường xá khó đi mà ở lại Kinh Châu, rất nhanh được Tào Tháo mời làm quân sư.

Chỉ thấy gã dõng dạc tự tin nói:

- Dưới thành Từ Châu, mãnh tướng ồ ạt, đây là lần đầu tiên Công Đạt nghe thấy có người trên chiến trường địch lại các mãnh tướng như Hạ Hầu, Tào Nhân, Tào Hồng. Hơn nữa Đan Dương binh Từ Châu từ lâu đã nổi tiếng, lại nghe Trình Dục, Điền Phong là tài học kinh thế. Lại mới vừa đầu đến Quách gia Quách Phụng Hiếu càng là quỷ khốc thần sầu. Trận chiến phòng thủ dù chưa toàn thắng nhưng sĩ khí tăng vọt, giờ bỗng miễn chiến thì mặt sau chắc chắn là có quỷ kế rồi, không thể không đề phòng.

Tào Tháo đồng ý, gật đầu nói:

- Không sai, thêm vào lần này lĩnh binh là Trương Lãng. Người này văn võ song toàn, mỗi khi liệu địch tiên cơ, tuy binh không đủ sáu vạn nhưng không thể không cảnh giác.

Lúc này quân sư Hí Chí Tài cũng bước ra khỏi hàng, nói:

- Nếu đã vậy thì quân ta phải cẩn thận đề phòng, tuyệt đối đừng sơ xảy. Hôm trước ta thấy quận đồ Từ Châu cách Phong quận trăm dặm có một nơi hiểm yếu, tên là Cửu Lý Sơn. Núi này địa thế hiểm yếu, dễ thủ khó công, cách Lưu quận chỉ mới trăm dặm, nếu để Từ Châu xuất binh tới đây thẳng giết hậu phương quân ta thì Quyên huyện gặp nguy rồi.

Hí Chí Tài bộ dạng tàm tạm nhưng con mắt xoay tròn khiến người nhìn cảm thấy không phải kẻ đơn giản. Tuy trong Tam Quốc Diễn Nghĩa không có người này, nhưng trong chính sử từng xuất hiện. Tuân Úc đề cử người này làm quân sư về phe Tào Tháo, đáng tiếc tuổi trẻ chết sớm, sau này mới đề cử Quách Gia thay thế, do đó có thể thấy tài trí người này cao cỡ nào.

Tào Tháo nghe vậy thì lòng thầm kinh, con mắt xoay tròn, bỗng cười nói:

- Quân sư lo xa quá rồi. Cho dù binh Từ Châu đến thì có Tuân Úc, Lưu Diệp mưu kế sâu xa, đâu dễ dàng đánh hạ Quyên Thành được.

Hí Chí Tài ưỡn ngực, tự tin nói:

- Dù nói vậy nhưng nếu binh Từ Châu không tấn công Quyên Thành mà cắt đường chuyển lương của ta, lúc này Duyện Châu không có đại tướng chiến đấu, vô cùng nguy hiểm.

Tào Tháo chấn kinh bật dậy, nói:

- Quân sư nói rất đúng, trong lòng ta vốn đang lo lắng bổ sung quân lương, nay nghe lời của quân sư khiến ta rộng mở hẳn ra.

Sau đó y ra lệnh đại tướng Vu Cấm lĩnh một vạn binh đóng quân tại Lưu quận, trấn giữ con đường Cửu Lý Sơn quan trọng.

Sau đó Hí Chí Tài xoe tròn mắt, nói tiếp:

- Cách Cửu Lý Sơn chưa tới trăm dặm có một Mang Tràng Sơn, nơi này có thể vòng đường tới Lương quận. Vốn Lương quận có trọng binh canh giác nhưng đã bị chúa công điều đi, chúng ta không thể không phòng bị.Tào Tháo cúi đầu trầm tư giây lát, ra lệnh Mao Giới lĩnh năm ngàn binh đi trấn thủ.

Lúc này Tuân Du cũng bước ra khỏi hàng, góp lời nói:

- Sông đào hộ thành Tiểu Bái sâu, tường cao dày, Trương Lãng lại am hiểu đạo làm tướng, trong thời gian ngắn khó thể đánh hạ Tiểu Bái. Không bằng đại nhân một bên hết sức tấn công Tiểu Bái, cùng lúc đó xuất binh thủ các quận Lang Gia, Đằng, Hạ Bi. Hình thành thế vây công Tiểu Bái thành Từ Châu. Đến khi đó không viện binh, một tòa cô thành, có thể bị công phá.

Tào Tháo đứng dậy thong thả đi hai bước, vui mừng cười nói:

- Vậy cứ làm theo lời Công Đạt đi, sau này quân ta hết sức công thành.

Rồi y ra lệnh Lý Điển lĩnh một vạn binh thủ Hạ Bi, Nhạc Tiến lĩnh một vạn thủ Đằng quận, Hạ Hầu Uyên lĩnh hai vạn thủ Lang Gia.

Tào quân ở bên ngoài bố trí, xế chiều hôm đó từ hậu phương chậm rãi không ngừng vận đến các loại công cụ công thành. Đây chính là điều Trương Lãng mong muốn, đem thật nhiều quân đội của Tào Tháo vây tại đây, sau đó kỳ binh của Cao Thuận, Triệu Vân sẽ đi ra.

Đại quân Tào Tháo vây thành tổng cộng tới mười vạn người, lấy bộ binh làm chủ, trọng giáp binh làm phó. Trương Lãng thủ thành vốn có sáu vạn, nhưng Thái Sử Từ và Tàng Bá mang đi hai vạn, Yến Minh lĩnh năm ngàn, Triệu Vân cũng lĩnh ba ngàn, trong thành có thể sử dụng binh lính chỉ hơn ba vạn mà thôi.

Sáng sớm hôm sau, trong tiếng quát to của Tào Tháo, tiếng trống trận điếc tai, sát phạt nổi lên bốn phía, tiếng trống chấn trời. Có mấy ngàn binh sĩ bước chân chỉnh tề, y giáp sáng choang, khí thế hiên ngang, cầm tấm thuẫn to lớn xông tới dưới sông thành, nhanh chóng ngồi xổm xuống, giơ cao thuẫn to. Tiếp theo một đội mấy ngàn nỗ tiễn thủ nhanh chóng xông lên núp bên dưới thuẫn thủ, giơ nỗ bắn vùn vụt. Thoáng chốc một mảnh mưa tên bay lên tường, hai binh chủng phối hợp cực kỳ ăn ý.

Trương Lãng biết trận chiến phòng ngự thắng ở chỗ Tào Tháo không biết rõ về thuộc hạ tướng sĩ của mình, tiếp theo mình ra lệnh tử thủ, đối phương tất nhiên sẽ dốc sức công thành. Hắn cố ý phái đại tướng từng giây phút thủ vững tường thành.

Lúc này tướng phòng thủ chính là Trương Liêu. Gã thấy Tào quân đánh trống trận công thành, đại quân như thủy triều tuôn lại đây đông nghìn nghịt, bắt đầu hết sức công thành, vội vàng ra lệnh thông báo cho Trương Lãng. Ở một bên gã khiến binh sĩ trốn sau lỗ châu mai, không đánh trả.

Lúc này Tào quân ngừng bắn lên, lại có một đội cầm tấm chắn hộ mấy chục binh sĩ toàn thân bao bọc thiết giáp bắc mười cầu nổi tạm thời để xông lên.
Bình Luận (0)
Comment