Chương 36
Việc Hạ Lan Hi mang Bắc Trạc Thiên Quyền từ tháp Lãng Phong về đã gây chấn động không nhỏ tại Thái Hoa Tông. Trong chốc lát, những lời đồn đại về Hoán Trần Chân Quân lan truyền rầm rộ khắp nơi.
Hoán Trần Chân Quân đã bế quan suốt mười tám năm, chưa từng xuất hiện tại Thái Hoa Tông. Mọi người không biết ông đang bế quan ở đâu, nay Bắc Trạc Thiên Quyền lại tái xuất ở tháp Lãng Phong, hơn nữa còn nhận Hạ Lan Hi làm kiếm chủ, điều này khiến người ta không khỏi đoán già đoán non về tung tích thực sự của Hoán Trần Chân Quân.
Dĩ nhiên, so với chuyện của Hoán Trần Chân Quân, có một số đệ tử lại hứng thú với Bắc Trạc Thiên Quyền hơn. Họ tìm đủ cách để “vô tình” gặp được Hạ Lan Hi ở Mê Tân Độ, chỉ để tận mắt chiêm ngưỡng thanh thần kiếm trong truyền thuyết thượng cổ ấy.
Nhưng Hạ Lan Hi chưa từng dùng Bắc Trạc Thiên Quyền khi lên lớp. Thanh kiếm luôn đồng hành cùng y trong việc tu luyện vẫn là Tải Tinh Nguyệt – thanh kiếm đã gắn bó với y từ thuở ấu thơ.
Hạ Lan Hi nghĩ, nếu Bắc Trạc Thiên Quyền không thích mình thì mình cũng không cần phải thích nó. Quả dưa ép chín không bao giờ ngọt, miễn cưỡng ở bên nhau sẽ chẳng hạnh phúc. Sau này nếu có cơ hội, y nhất định sẽ trả lại Bắc Trạc Thiên Quyền cho Hoán Trần Chân Quân.
Hôm nay, môn Phù Lục Học không cần dùng kiếm, chỉ cần bút mực đặc chế và giấy vẽ bùa. Hạ Lan Hi và Tống Huyền Cơ ngồi chung một bàn, gần như cùng lúc hoàn thành lá bùa tránh nước mà thầy yêu cầu.
Để mực khô nhanh hơn, Hạ Lan Hi cầm lá bùa của mình lên, thổi đi thổi lại. Đôi môi chu lên đến mức có thể đặt ngang một cây bút, thế mà khuôn mặt y vẫn nghiêm túc với biểu cảm học tập rất chuyên tâm.
Khó khăn lắm mới làm khô được mực, Hạ Lan Hi ngẩng đầu định nói chuyện với Tống Huyền Cơ, không ngờ đối phương cũng đang nhìn mình, dường như đã nhìn rất lâu rồi. Hạ Lan Hi hỏi: Tống Tầm, ngươi nhìn gì vậy?
Tống Huyền Cơ quay ánh mắt đi: “Ta không nhìn.”
Hạ Lan Hi cười: “Thế ngươi cho ta thử lá bùa tránh nước của mình được không?
Tống Huyền Cơ gật đầu: “Được.”
Hạ Lan Hi cười rạng rỡ: “Cảm ơn nhé, bạn học Tống Tầm vui vẻ giúp người.”
Tống Huyền Cơ: “…”
Hạ Lan Hi lấy lá bùa tránh nước đầu tiên trong đời mình dán lên ngực Tống Huyền Cơ, sau đó thi triển một thuật cầu mưa.
Chỉ nghe một tiếng “Ào ào!”, trên đầu Tống Huyền Cơ bỗng nhiên đổ xuống một trận mưa tầm tã, dội ướt đẫm khuôn mặt hắn.
Mái tóc dài của Tống Huyền Cơ lập tức bị ướt sũng, gương mặt tựa như mỹ ngọc ngâm trong nước, ngay cả hàng mi dài cũng ướt nhẹp, từ trạng thái tách bạch từng sợi giờ trở thành từng cụm rõ rệt.
“Xin lỗi, xin lỗi!” Hạ Lan Hi vội vàng sử dụng một thuật làm khô nhanh lên người Tống Huyền Cơ: “Chắc là do chữ ‘thủy’ của ta viết không chuẩn.”
“Không sao.” Tống Huyền Cơ bình thản đáp, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc: “Đến lượt ta.”
“Được, được!” Hạ Lan Hi chủ động cầm lấy lá bùa tránh nước của Tống Huyền Cơ, dán lên người mình, hào phóng nói: “Ngươi cứ thử tùy ý.”
Hai người ngồi đối diện nhau, Tống Huyền Cơ mở lòng bàn tay, đầu ngón tay triệu hồi một giọt nước tròn trịa trong suốt.
Hạ Lan Hi chăm chú nhìn giọt nước, đợi nó rơi xuống mặt mình. Không ngờ Tống Huyền Cơ lại giơ tay lên, dùng đầu ngón tay ướt át nhẹ nhàng vẽ vài đường trên má y.
Đầu ngón tay mát lạnh của Tống Huyền Cơ mang theo chút ẩm ướt, khiến Hạ Lan Hi cảm thấy hơi ngứa. Y theo phản xạ muốn né tránh, nhưng nghĩ đến việc mình đã nói “cứ thử tùy ý,” nên lại chủ động ghé mặt tới, cọ cọ hai cái vào tay Tống Huyền Cơ.
Lạnh lạnh, ướt ướt.
Bùa tránh nước của Tống Huyền Cơ cũng không hiệu quả… Vậy thì y đâu có thua!
Tống Huyền Cơ liếc nhìn lá bùa tránh nước trên người Hạ Lan Hi, thản nhiên nói: “Chữ ‘tránh’ viết không chuẩn.”
Bạch Quan Ninh đã thử nghiệm thành công, nộp lá bùa của mình lên bục giảng, tiện đường ghé qua thám thính tình hình của Hạ Lan Hi và Tống Huyền Cơ. Thấy bùa của cả hai đều thất bại, Bạch Quan Ninh nở nụ cười chân thật nhất từ trước đến nay.
Sau giờ học, Hạ Lan Hi định cùng Tống Huyền Cơ trở về tiên xá, nhưng vừa bước ra khỏi Mê Tân Độ đã bị một người gọi lại.
Người đến vội vã, mặc dù y phục sang trọng nhưng trông có vẻ phong trần mệt mỏi, giữa chân mày hiện rõ nét uể oải – chính là Phi Nguyệt Chân Quân đã lâu không gặp.
Vừa nhìn thấy hai người, câu đầu tiên Phi Nguyệt Chân Quân nói là: “Bắc Trạc Thiên Quyền đang ở đâu?”
Dù không hay dùng Bắc Trạc Thiên Quyền, Hạ Lan Hi vẫn rất có trách nhiệm mang nó theo bên mình. Ba người cùng đến một giảng đường tạm thời không có người sử dụng, Hạ Lan Hi triệu hồi Bắc Trạc Thiên Quyền. Đôi mắt của Phi Nguyệt Chân Quân lập tức trầm xuống, sắc mặt nghiêm nghị, hoàn toàn khác với dáng vẻ phong lưu thường ngày.
Hạ Lan Hi có hàng tá câu hỏi muốn hỏi, nhưng nghĩ rằng nên để Phi Nguyệt Chân Quân mở lời trước. Nhưng Phi Nguyệt Chân Quân lại im lặng hồi lâu, không thể nhịn được nữa, y vừa định nói thì nghe Tống Huyền Cơ hỏi: “Tình hình các tượng thần thế nào?”
Phi Nguyệt Chân Quân nhắm mắt lại, cố ép bản thân quay đi: “Ta đã đích thân kiểm tra tám tượng thần, ngoại trừ viện Thái Thiện, Hợp Hoan, và Tiêu Dao. Trong số đó, có bốn tượng thần đã bị ô nhiễm.”
Bốn tượng thần – không nhiều nhưng cũng chẳng ít. Nếu để Quỷ Thập Tam thành công tại Thần Hồ Chi Cư và tháp Lãng Phong, số tượng thần bị ô nhiễm sẽ tăng lên sáu, gần bằng một nửa tổng số.
Phi Nguyệt Chân Quân tiếp lời: “Bản toạ từng nghĩ tượng thần của Cực Lạc Chân Quân nằm dưới đáy Hồ Đúc Kiếm, lại được thần kiếm bảo vệ, chắc chắn là nơi an toàn nhất. Vì vậy mới để tháp Lãng Phong lại kiểm tra sau cùng. Không ngờ… may mà chưa để Quỷ Tu đạt được mục đích.”
Vị trí của các tượng thần cần được giữ bí mật, rất nhiều việc phải do các viện trưởng tự mình xử lý. Gần đây, đệ tử trong Thái Hoa Tông hầu như không còn thấy bóng dáng các viện trưởng.
Hạ Lan Hi hỏi: “Ngài vừa nói, ngoại trừ ba viện thì còn tám tượng thần?”
Phi Nguyệt Chân Quân gật đầu: “Vị trí của tượng thần viện trưởng đầu tiên của viện Vô Tình Đạo, chỉ có Thẩm Ngâm biết.”
Thẩm Ngâm, tức là tên thật của Hoán Trần Chân Quân.
Thái Hoa Tông được mười hai viện trưởng đồng cai quản, không có chức “tông chủ.” Nhưng Hoán Trần Chân Quân với tư cách là viện trưởng đứng đầu viện Vô Tình Đạo, không phải tông chủ mà quyền lực chẳng khác nào tông chủ. Nhiều bí mật trong tông, ngay cả ba viện trưởng khác cũng không biết, chỉ mình ông nắm rõ.
Hiện nay tung tích của Hoán Trần Chân Quân là một ẩn số, Bắc Trạc Thiên Quyền lại tái xuất ở tháp Lãng Phong. Những chuyện này quả thực khiến người ta lo lắng.
Hạ Lan Hi suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Chân Quân, ngài có biết tầng bảy của tháp Lãng Phong có gì không?”
Phi Nguyệt Chân Quân hơi kinh ngạc: “Tại sao Thời Vũ lại hỏi vậy?”
Hạ Lan Hi đáp: “Quỷ Thập Tam từng nhắc đến một ‘Đại Nhân’ ở tầng bảy của tháp Lãng Phong.”
“‘Đại Nhân’…?” Phi Nguyệt Chân Quân lắc đầu: “Bản toạ không biết tầng bảy của tháp Lãng Phong có gì. Chuyện này cũng giống như vị trí của tượng thần viện Vô Tình Đạo, chỉ Thẩm Ngâm mới có thể trả lời.”
Hạ Lan Hi: “Vậy ngài không nghĩ đến việc thử lên xem sao à?”
“Xem sao?” Phi Nguyệt Chân Quân cười khẽ, bất lực nói: “Còn phải lên được mới tính. Từ khi Thái Hoa Tông lập tông, tầng bảy của tháp Lãng Phong đã được phong ấn bằng một trận pháp cực kỳ mạnh mẽ. Mà người có thể phá phong ấn đó…”
Hạ Lan Hi không kìm được tiếp lời: “Chỉ có viện trưởng các đời của viện Vô Tình Đạo?”
Phi Nguyệt Chân Quân cười nhạt: “Vậy nên thay vì hỏi bản toạ, các ngươi hãy nghĩ cách mời Thẩm Ngâm hoặc Giang Ẩn Chu xuất quan. Hai người đó mà ra tay thì bản toạ khỏi phải ngày đêm bôn ba, đến thời gian dưỡng nhan cũng chẳng có. Được rồi, bản toah về Thôn Hoa Ngọa Tửu Xử nghỉ ngơi một lát, các ngươi…”
Tống Huyền Cơ: “Ta có việc.”
Phi Nguyệt Chân Quân ngạc nhiên: “ Ngươicó việc tìm ta?”
Tống Huyền Cơ khẽ gật đầu: “Ta theo ngài về Hợp Hoan Đạo Viện.”
Hạ Lan Hi chỉ vào mình: “Vậy còn ta?”
Tống Huyền Cơ: “Về tiên xá.”
Hạ Lan Hi: “?!” Ngươi có việc gì? Tống Tầm, ngươi có việc gì mà ta không được nghe?
Suy nghĩ của Hạ Lan Hi thể hiện hết lên mặt, y trợn tròn mắt nhìn Tống Huyền Cơ, trong ánh mắt vừa có sự nghi hoặc, vừa có chút u oán.
Tống Huyền Cơ khựng lại một chút, rồi nói thêm: “Về tiên xá của ta.”
Mắt Hạ Lan Hi bớt trừng to.
Tống Huyền Cơ: “Chờ ta.”
Hạ Lan Hi miễn cưỡng đồng ý: “Được rồi, nhưng ngươi phải về nhanh đấy.”
Tống Huyền Cơ: “Ừ.”
Hạ Lan Hi đành một mình quay lại viện Vô Tình Đạo. Trước đây y từng đến tiên xá của Tống Huyền Cơ một lần, nhưng chỉ vừa đặt chân vào cửa đã vội nhìn lướt qua rồi đi. Lần này, khi đến tiên xá của Tống Huyền Cơ mà không có chủ nhân ở bên, y có một cảm giác khó tả.
Tiên xá của Tống Huyền Cơ giống hệt con người hắn, đơn giản gọn gàng, không chút bụi bặm, ngoài những thứ cần thiết thì không có vật gì hoa mỹ.
Hầu hết tiên xá của các đệ tử viện Vô Tình Đạo đều như vậy, nhưng Hạ Lan Hi cứ cảm thấy tiên xá của Tống Huyền Cơ có gì đó khác biệt so với những người khác.
Y kéo ghế ra ngồi xuống trước bàn sách, tưởng tượng cảnh Tống Huyền Cơ cúi đầu làm bài tập tại đây, bất giác bật cười.
Tống Huyền Cơ lại có thể yên tâm để y ở lại tiên xá của mình một mình, không sợ y tùy tiện lục lọi hay sao. Mặc dù chắc chắn y sẽ không làm vậy, nhưng việc nhìn thử giường ngủ của Tống Huyền Cơ thì cũng chẳng sao nhỉ?
Hạ Lan Hi đi vào phòng trong, nhìn thấy chiếc giường được Thái Hoa Tông phân phát đồng bộ, giống hệt chiếc giường trong tiên xá của mình, nhưng vẫn cảm thấy tò mò, không nhịn được mà tiến lại gần, dùng ngón tay chọc vào chiếc gối.
Kỳ lạ thật, rõ ràng là cùng một loại gối, tại sao cảm giác khi chạm vào lại khác với gối của mình?
Y rất muốn nằm thử, nhưng điều đó có hơi quá đáng, tu dưỡng của y không cho phép làm như vậy.
Hạ Lan Hi không ở lại phòng trong lâu, ôm theo tu dưỡng của mình quay lại ngồi xuống trước bàn sách. Không biết làm gì, y bèn rút một cuốn sách ra, trùng hợp thay, đó lại là cuốn “Cửu Châu Sử” mà y “thích nhất”.
Vì thế mà khi Tống Huyền Cơ trở về, cảnh tượng đầu tiên nhìn thấy là Hạ Lan Thời Vũ đang gục đầu lên bàn, má áp lên Cửu Châu Sử ngủ ngon lành.
Tống Huyền Cơ đứng ở cửa như sợ làm phiền thiếu niên, mãi không cử động. Cho đến khi Hạ Lan Hi vì cổ đau mà tự tỉnh, vừa thấy hắn liền lơ mơ nói: “Tống Tầm, ngươi về rồi?”
Tống Huyền Cơ: “... Ừ.”
Hạ Lan Hi lười biếng không muốn đứng lên, ngả người trên ghế nhìn Tống Huyền Cơ đi tới bên mình, hỏi thẳng: “Ngươi tìm Phi Nguyệt chân quân rốt cuộc là có chuyện gì? Sao lại phải tránh ta để nói chuyện riêng?”
Không biết có phải vì đang ở tiên xá của mình hay không, mà Tống Huyền Cơ thoáng lộ ra vẻ thư thả. Hắn không đứng thẳng như thường ngày mà nhẹ nhàng tựa vào bàn, cúi nhìn người ngồi trên ghế: “Mượn đồ.”
Hạ Lan Hi ngơ ngác: “Ngươi tìm Phi Nguyệt chân quân để mượn đồ?”
“Ừ.” Tống Huyền Cơ nhẹ nhàng đóng cuốn Cửu Châu Sử trước mặt y lại:“Còn nhớ Phong Nguyệt Bảo Hạp không? Nơi mà ngươi và ta lần đầu song tu.”
Mặt Hạ Lan Hi nóng bừng, cố giữ vẻ bình tĩnh nói: “Ta có thể quên được sao? Ngươi không cần nhắc câu sau.”
Tống Huyền Cơ: “Khi ngươi vào Phong Nguyệt Bảo Hạp, ngươi và ta đều không nhìn thấy bản thân mình, đủ chứng minh rằng Phong Nguyệt Bảo Hạp đã mất hiệu lực. Sau đó, Bắc Trạc Thiên Quyền nhận ngươi làm chủ, nhưng ngươi lại nói nó đang ‘sợ’ ngươi. Còn nữa... cả Lưu Tự Vi Mộng.”
“Ngươi đang nghi ngờ rằng, những thứ này đều sợ ta?” Hạ Lan Hi ngạc nhiên:
“Nhưng Tải Tinh Nguyệt đâu có sợ ta?”
“Tải Tinh Nguyệt đến bên ngươi khi nó chưa có linh thức. Là ngươi dùng tu hành của mình thúc đẩy nó trưởng thành, nên đương nhiên nó khác với những pháp khí khác.” Tống Huyền Cơ nói. “Ta nghi ngờ rằng, bất kỳ pháp khí hoặc danh kiếm nào có ý thức tự chủ đều ‘sợ’ ngươi, không dám phát huy tác dụng vốn có trước mặt ngươi.”
Hạ Lan Hi sửng sốt: “Có chuyện như vậy sao? Vậy ta tính là gì đây, Trường Tôn Sách là ‘Bách Võ Tinh Thông’, còn ta là ‘Vạn Vật Chán Ghét’ à! Ta không muốn!”
Tống Huyền Cơ: “Ngươi vừa nói rồi, là ‘sợ’, không phải ‘chán ghét’.”
Hạ Lan Hi: “Có lẽ ta nói sai rồi!!”
Tống Huyền Cơ: “Có lẽ. Để kiểm chứng phỏng đoán này, ta đã mượn vài pháp khí cao cấp từ Phi Nguyệt chân quân, ngươi và ta có thể thử xem.”
Hạ Lan Hi “ồ” một tiếng: “Hóa ra là vì chuyện này, sao ngươi không nói sớm, làm ta hiểu lầm ngươi có chuyện giấu ta, giận dỗi nửa ngày.”
Tống Huyền Cơ: “Ta thấy ngươi hờn dỗi mà vẫn ngủ ngon đấy thôi.”
Hạ Lan Hi: “...Ý chính là, ngươi nên nói trước với ta!”
Tống Huyền Cơ khẽ nhíu mày: “Ngươi muốn ta chủ động nói nhiều câu vẫn chưa đủ, giờ lại muốn ta chuyện gì cũng phải báo trước với ngươi sao?”
Hạ Lan Hi nghe vậy cũng cảm thấy yêu cầu của mình hơi quá đáng, nhưng y thực sự rất muốn yêu cầu như thế.
“Ngươi nói trước với ta một tiếng cũng có mất gì đâu.” Hạ Lan Hi nhân lúc mình đang ngồi, còn Tống Huyền Cơ đứng đối diện bèn như ôm mẹ ở nhà ôm lấy eo Tống Huyền Cơ: “Lần sau có suy đoán gì thì trực tiếp nói với ta đi, được không, được không, được không… Tống Tầm?”
Tống Huyền Cơ đứng yên không nhúc nhích, mặc y ôm. Một lúc lâu sau, hắn mới lạnh lùng phun ra ba chữ: “Đừng làm nũng.”
Hạ Lan Hi ngẩng đầu, nhìn vào mắt Tống Huyền Cơ: “Vậy được không?”
Tống Huyền Cơ quay mặt đi, từ chối nhìn thẳng vào y:“... Được.”
Hạ Lan Hi cười đắc ý buông tay ra, hỏi:“Ngươi đã mượn những pháp khí gì từ Phi Nguyệt chân quân vậy?”
Tống Huyền Cơ lấy ra một túi linh khí, đặt lên bàn: “Phần lớn là pháp khí của viện Hợp Hoan Đạo.”
Hạ Lan Hi có chút chần chừ: “Nhưng mà, pháp khí của viện Hợp Hoan Đạo liệu có đáng tin không?”
Tống Huyền Cơ:“Ngươi có thể không thử.”
Hạ Lan Hi suy nghĩ một chút, rồi kiên định:“Không, không, không, để làm rõ ta rốt cuộc là loại thể chất gì, ta phải thử.”