Chương 37
Hạ Lan Hi lấy các pháp khí từ trong túi linh ra, lần lượt bày lên bàn. Phi Nguyệt chân quân còn chu đáo chuẩn bị cho họ một quyển sách hướng dẫn sử dụng.
Tống Huyền Cơ nói phần lớn pháp khí này thuộc về viện Hợp Hoan Đạo, nhưng khi Hạ Lan Hi xem qua từng món, chỉ có một món đến từ viện Luật Lý Đạo, còn lại đều là của Hợp Hoan Đạo.
Viện Luật Lý Đạo nổi tiếng với phương châm “Kim khoa ngọc luật, pháp luật rõ ràng”, là đạo viện coi trọng lễ pháp nhất trong mười hai đạo viện của Thái Hoa Tông. Hạ Lan Hi có phần tò mò, hỏi: “Sao Phi Nguyệt chân quân lại có pháp khí của viện Luật Lý Đạo?”
Tống Huyền Cơ đáp:“Ngươi nhìn sẽ hiểu.”
Hạ Lan Hi đầy thắc mắc mở chiếc hộp bảo vật đầu tiên. Bên trong là một sợi dây thừng bền chắc, trông giống một loại dụng cụ trừng phạt. Hạ Lan Hi tra tên trong sách hướng dẫn, phát hiện nó được gọi là “Thẩm Phán Luật”.
Khi dùng Thẩm Phán Luật buộc lên người, nó có thể kiểm tra lời nói của người đó là thật hay giả. Nếu là thật, sợi dây sẽ không phản ứng; nếu là giả, nó sẽ tự động siết chặt.
Hạ Lan Hi bừng tỉnh: “Ta hiểu rồi! Phi Nguyệt chân quân mượn Thẩm Phán Luật để kiểm tra xem học sinh phạm lỗi có nói dối hay không!”
“Không,” Tống Huyền Cơ lập tức phủ nhận một cách thẳng thừng, “Ngài ấy mượn để... tạo chút tình thú.”
Hạ Lan Hi: “...” Chỉ mong viện trưởng của viện Luật Lý Đạo không bao giờ biết chuyện này.
Tống Huyền Cơ cầm lấy Thẩm Phán Luật trước mặt Hạ Lan Hi: “Đưa tay.”
Vì không phải là một buổi thẩm vấn thực sự, chỉ cần buộc đại ở chỗ nào đó trên cơ thể là được. Hạ Lan Hi đưa tay trái ra, Thẩm Phán Luật dưới sự điều khiển của Tống Huyền Cơ nhẹ nhàng quấn quanh cổ tay y. Độ siết vừa phải, không chặt không lỏng.
Hạ Lan Hi khẽ cử động cổ tay: “Được rồi, hỏi đi.”
Tống Huyền Cơ: “Ngươi là gì của ta?”
Hạ Lan Hi: “Ta là anh của ngươi.”
Tống Huyền Cơ: “...”
Tống Huyền Cơ không nói một lời chăm chú quan sát Thẩm Phán Luật trên cổ tay Hạ Lan Hi. Thấy nó không có dấu hiệu thắt lại, hắn lẳng lặng gạch một dấu “x” sau từ “Thẩm Phán Luật” trong sách hướng dẫn.
“Nhưng ta đâu có nói dối.” Hạ Lan Hi không phục, “Dù chúng ta bằng tuổi, nhưng ngươi thực sự sinh sau ta ba tháng mà.”
Tống Huyền Cơ ngước lên nhìn y: “Làm sao ngươi biết ngày sinh của ta?”
Hạ Lan Hi không nhịn được bật cười: “Ta biết thì là biết thôi!”
Tống Huyền Cơ: “?”
Hạ Lan Hi cười vui vẻ: “Ta còn biết ngươi rất thích đồ ngọt nữa. Ta nói không sai, đúng không?”
Tống Huyền Cơ nhìn y nhẹ gật đầu: “Quả thực ta rất thích đồ ngọt.”
Nghe hắn thừa nhận, Hạ Lan Hi lại thấy tiếc thay: “Nhưng trong đạo quy của Vô Tình Đạo, sau khi đệ tử bế quan thì không được ăn bất kỳ thứ gì nữa... Tống Huyền Cơ, ngươi có thèm không?”
Tống Huyền Cơ thản nhiên đáp: “Thỉnh thoảng.”
Hạ Lan Hi vô cùng kinh ngạc: “Thế khi thèm thì làm sao?”
Tống Huyền Cơ: “Ăn vụng.”
Hạ Lan Hi: “!!!”
Nhìn Tống Huyền Cơ với gương mặt đẹp thanh thoát, lạnh nhạt nói ra hai chữ “ăn vụng”, phản ứng đầu tiên của Hạ Lan Hi lại không phải là “hắn thật đẹp” mà là “hắn thật đáng yêu.”
— Rõ ràng, vẻ ngoài của Tống Huyền Cơ không liên quan gì đến hai chữ “đáng yêu” cả.
“Vậy trong tiên xá của ngươi nhất định có giấu đồ ngọt đúng không?” Hạ Lan Hi vui mừng nhìn quanh, “Ở đâu vậy?”
Tống Huyền Cơ: “Trong túi linh.”
Hạ Lan Hi: “Ta cũng muốn ăn!”
Thế là, khi hai thiếu niên bắt đầu thử món pháp khí thứ hai, mỗi người đều có thêm một viên kẹo hạnh nhân mềm thơm ngọt ngào trong miệng.
Món pháp khí thứ hai đến từ viện Hợp Hoan Đạo, có tên “Xuân Cung Đồ Chân Thật Nhất”. Sau khi đọc xong sách hướng dẫn, Hạ Lan Hi im lặng hồi lâu, rồi hỏi: “Ai đặt cái tên này vậy?”
Pháp khí khác thì tên nào cũng đầy thi vị như “Lưu Tự Vi Mộng”, “Phong Nguyệt Bảo Hạp”, và “Thẩm Phán Luật”. Còn cái này thì thô thiển hết sức! Là ai làm ra chứ?!
Tống Huyền Cơ hỏi: “Vậy nó có chân thật không?”
Hạ Lan Hi nghẹn lời: “… Chân thật.”
“Xuân Cung Đồ Chân Thật Nhất” thoạt nhìn không khác gì tranh xuân cung thông thường. Nhưng chỉ cần dùng một thuật hiển hình, nhân vật trong tranh sẽ xuất hiện trước mặt dưới dạng linh thể, sống động như thật, tái hiện một màn phong nguyệt.
Hạ Lan Hi như ngồi trên đống lửa, nhìn Tống Huyền Cơ mở “Xuân Cung Đồ Chân Thật Nhất”, muốn nói lại thôi không biết bao nhiêu lần.
Y tự nhủ không có gì phải lo lắng cả, chuyện này cũng không phải chưa từng làm với Tống Huyền Cơ. Xem một màn xuân cung sống động thôi mà, chẳng có gì phải hoảng hốt.
Huống hồ, nếu như Tống Huyền Cơ đoán đúng, y quả thật là người có “thể chất vạn vật ghét bỏ”, thì “Xuân Cung Đồ Chân Thật Nhất” cũng sẽ không hiệu nghiệm.
Hạ Lan Hi nghĩ mình đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, nhưng khi Tống Huyền Cơ bắt đầu thi pháp, y vẫn thốt lên: “Khoan đã!”
Tống Huyền Cơ dừng lại.
Hạ Lan Hi: “Đây là tiên xá của viện Vô Tình Đạo, chúng ta chơi Xuân Cung Đồ ở đây, liệu có ổn không?”
Tống Huyền Cơ: “Vậy đi viện Hợp Hoan Đạo.”
Nhưng làm chuyện xấu ở nơi xa lạ chỉ khiến người ta càng thêm bất an. Ở tiên xá của Tống Huyền Cơ ít ra có thể đảm bảo không ai phát hiện — vì trong viện Vô Tình Đạo vốn chẳng ai thèm để tâm.
“Không cần.” Hạ Lan Hi cắn răng, nuốt trọn viên kẹo hạnh nhân trong miệng: “Làm ở đây luôn đi.”
Sau khi thi triển xong thuật hiển hình, Tống Huyền Cơ không đứng nữa mà triệu một chiếc ghế đến, ngồi cạnh Hạ Lan Hi. Hạ Lan Hi căng thẳng đến nỗi không biết đặt tay đâu, chỉ có thể cứng ngắc để trên đầu gối.
Chỉ thấy một tiếng cười nhẹ nhàng mập mờ vang lên trong tiên xá của Tống Huyền Cơ. Xuân Cung Đồ phát ra từng luồng ánh sáng đỏ thẫm, những luồng sáng dần biến thành hình dáng hai công tử phong lưu, dáng người sống động hiện ra trước mắt.
Cả hai đều dung mạo bất phàm, chỉ mặc những lớp áo mỏng bó sát, thắt lưng buộc lỏng lẻo, lộ ra mảng ngực rộng cùng đôi chân thon dài.
Tai tóc mai đan xen, tay chân dây dưa, kiều diễm lưu luyến.
Trong chốc lát, Hạ Lan Hi và Tống Huyền Cơ đều không nói gì. Hai người giữ dáng ngồi thanh tâm quả dục như những đệ tử Vô Tình Đạo, nhìn cảnh hai công tử một người cúi đầu, người kia ngẩng đầu, môi họ từ từ áp sát nhau.
Đại não Hạ Lan Hi ầm một tiếng, giống một người phàm lần đầu chứng kiến cảnh giới tu tiên, nội tâm chấn động đến nói không ra lời.
Họ... hôn rồi. Thật sự hôn rồi!!
Hóa ra đây là cách hai người đàn ông hôn nhau… Đây là hôn môi đúng không?!
Khỏi phải nói, cũng đẹp đấy chứ.
Khi nghe thấy tiếng nước nhè nhẹ phát ra từ màn hôn của hai người trước mặt, Hạ Lan Hi cuối cùng cũng tìm lại được giọng nói của mình: “Tại sao…?”
Tống Huyền Cơ: “?”
Hạ Lan Hi: “Tại sao lại là hai người đàn ông! Phi Nguyệt chân quân cố ý đúng không?”
Tống Huyền Cơ: “Vì ở đây toàn là nam tu.”
Hạ Lan Hi: “… Ồ.”
Câu trả lời của Tống Huyền Cơ rất có lý, khiến người ta không cách nào phản bác. Vì Thái Hoa Tông chia nam nữ tu hành riêng, viện Hợp Hoan Đạo lại nhiều người đoạn tụ, việc Xuân Cung Đồ là hai người đàn ông cũng là điều bình thường.
Một lát sau, hai công tử kia dường như hôn đủ rồi, bắt đầu tiến sang bước tiếp theo.
Xuân Cung Đồ Chân Thật Nhất, quả đúng như tên, chân thật đến mức khiến người ta như đang đứng trong cảnh. Hạ Lan Hi tận mắt thấy một người trong tranh nắm lấy mắt cá chân của người kia, sau đó…
“Đủ rồi, đủ rồi! Xuân Cung Đồ Chân Thật Nhất đã có hiệu quả!” Hạ Lan Hi không dám nhìn tiếp, càng không dám nhìn Tống Huyền Cơ. Y vội lấy hai tay che mắt nóng rực, nói: “Điều này chứng tỏ ta không phải người có ‘thể chất vạn vật ghét bỏ’! Ta không phải!”
Tống Huyền Cơ: “Ừ.”
Hạ Lan Hi không nhìn thấy hình ảnh, nhưng lại nghe rõ âm thanh.
Nếu là trước đây, có lẽ y sẽ cho rằng đó chỉ là tiếng nước chảy va vào nhau. Nhưng giờ đây khi đã có kinh nghiệm, y hiểu rõ những âm thanh đó có nghĩa là gì: "Tống Tầm, ngươi dừng ngay cái tiếng 'ừ' đó lại rồi tắt ngay Xuân cung đồ chân thật nhất đi!"
Tống Huyền Cơ: "Được."
Mãi đến khi những âm thanh khiến người ta đỏ mặt tim đập biến mất hoàn toàn, Hạ Lan Hi mới dám bỏ tay ra khỏi mắt.
Tống Huyền Cơ liếc nhìn y thản nhiên nói: "Mặt ngươi đỏ quá."
Hạ Lan Hi vừa xấu hổ vừa cứng đầu: "Ta biết, không cần ngươi nói.”
Mặt y nóng như sắp chín tới nơi, đỏ lên là điều không thể tránh khỏi. Ngược lại, Tống Huyền Cơ vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, thanh tâm quả dục như thể thứ họ vừa xem không phải là bức xuân cung đồ chân thật nhất, mà là "Cửu Châu Sử" vậy.
Tống Huyền Cơ điềm tĩnh cầm bút lên, định đánh dấu vào mục Xuân cung đồ chân thật nhất, nhưng bỗng nói: "Không đúng."
Hạ Lan Hi vừa uống một ngụm trà lạnh liền bị sặc: "Khụ khụ khụ— không đúng chỗ nào nữa?"
"Xuân cung đồ chân thật nhất là một trong những pháp khí cấp thấp của viện Hợp Hoan Đạo," Tống Huyền Cơ giải thích, "Nói trắng ra là 'kẻ không biết không sợ,' nó không có ý thức tự chủ, nên không thể nhận biết được thể chất đặc biệt của ngươi. Lần kiểm nghiệm này không thể tính.”
Hạ Lan Hi thiếu chút nữa bị trà lạnh vừa uống vào sặc chết: "Khụ khụ khụ - - sao ngươi không nói sớm!”
Tống Huyền Cơ: "Ta mới phát hiện.”
Hạ Lan Hi trừng mắt nhìn Tống Huyền Cơ: "Tống Tầm, có phải ngươi cố ý không?”
Tống Huyền Cơ: "Không phải.”
Hạ Lan Hi: "Thái Hoa Tông tổng cộng mười hai đạo viện, sao ngươi chỉ tìm Phi Nguyệt Chân Quân mượn pháp khí, không tìm người khác?"
Tống Huyền Cơ: "Bởi vì ngài ấy là thúc phụ ta, tìm ngài ấy tiện hơn.”
Hạ Lan Hi chỉ biết Tống Huyền Cơ và Phi Nguyệt Chân Quân cùng xuất thân từ Tống gia Cô Tô, y không nghĩ tới quan hệ hai người lại thân thiết như vậy: "Hả?!Thật sao?”
Tống Huyền Cơ dường như không biết nói gì: "Thật.”
Hạ Lan Hi không yên tâm, quan sát biểu cảm của Tống Huyền Cơ — một gương mặt điềm nhiên nói thật.
Thực ra Tống Huyền Cơ không có lý do gì để nói dối về chuyện này, Hạ Lan Hi cũng không muốn hiểu lầm Tống Huyền Cơ thêm lần nữa.
"Được rồi, ta tin ngươi." Hạ Lan Hi uống thêm vài ngụm trà lạnh, cuối cùng nhiệt độ cơ thể cũng giảm bớt: "Tiếp theo làm gì đây?"
Tống Huyền Cơ: "Tiếp tục."
Hạ Lan Hi bực bội nói: "Vậy có thể làm ơn chọn pháp khí nào đáng tin và đứng đắn hơn chút không?”
Tống Huyền Cơ không trả lời, ánh mắt lướt qua từng món pháp khí còn lại, loại bỏ những món cấp trung và cấp thấp, chỉ giữ lại những món cấp cao: "Lại đây, tự chọn."
Hạ Lan Hi: "Tại sao?"
Tống Huyền Cơ lạnh lùng đáp: "Tránh để ngươi lại nghi ngờ ta có ý đồ gì."
Cảm giác áy náy dâng lên trong lòng, Hạ Lan Hi nhỏ giọng: "Ta đâu có nghi ngờ ngươi có ý đồ gì. Ta chỉ sợ nếu chọn sai pháp khí nữa, ta sẽ…"
Tống Huyền Cơ nhướng mày: "Sẽ?"
Hạ Lan Hi ngượng chín mặt, giọng nhỏ đến mức không nghe rõ: "Sẽ… cứng."
Tống Huyền Cơ: "…”