“Thiên thượng hữu hành vân,
Nhân tại hành vân lý.”(*)
Võ Chiếu lên ngôi, lấy quốc hiệu là Đại Chu. Võ Chiêu tuy hành sự tàn bạo độc đoán nhưng là một vị vua có tài trị nước khiến cho quốc thái dân an.
Võ Chiếu không hiểu tại sao rất quan tâm đến giang hồ, về phần giang hồ mặc dù Ma Tông Tông Chủ Vũ Nhất Hàng đã quy ẩn không hỏi chuyện giang hồ nhưng hắc bạch lưỡng đạo không vì thế mà chấm dứt tranh đấu.
Bạch đạo có Thanh Vân Bảng hay còn gọi là Bạch Bảng xếp hạng mười cao thủ đứng đầu bạch đạo thì hắc đạo cũng có Đẳng Thập Bảng hay còn gọi là Hắc Bảng xếp hạng mười cao thủ đứng đầu hắc đạo, đứng đầu Hắc Bảng tất nhiên là Tông Chủ Ma Tông 『 Ma Tôn 』Vũ Nhất Hàng còn Bạch Bảng là thiên hạ đệ nhất kiếm Long Hành Vân.
Ma Tôn Vũ Nhất Hàng năm nay đã ngoài sáu mươi, năm hai mươi tuổi ông ta thành danh trong một đêm khi dùng Thiên Ma Công khiêu chiến và đánh bại thập đại cao thủ Bạch Bảng còn Long Hành Vân năm nay chỉ mới ba mươi tuổi, chàng nổi danh võ lâm năm mười bảy khi là người duy nhất sống sót khi khiêu chiến Ma Tôn Vũ Nhất Hàng.
Nhất kiếm trảm Dạ Ma, nhất chiêu sát Yêu Hầu, nhất dạ phá Thần Lâu, nhất chiến truy Bát Hoang... với vô số chiến tích Long Hành Vân nghiễm nhiên ngôi vào ghế cao nhất của Bạch Bảng vào năm hai mươi hai tuổi, cũng là người trẻ nhất đứng đầu khi Bạch Bảng được Giang Hồ Danh Sĩ Trác
Cuồng Sinh viết ra.
Nhưng ít ai biết Long Hành Vân thành danh như ngày hôm nay đã phải chịu nỗi đau mất thê tử, vì nàng chàng từ một kiếm thủ vô danh tiểu tốt trở thành đệ nhất kiếm, vì nàng chàng bỏ đi bảo kiếm Trường Tương Tư để dùng một thanh kiếm tầm thường tên Thi Thi, Thi Thi là tên của thê tử quá cố của chàng.
Người ta nói vô tình kiếm hữu tình kiếm khách nhưng Long Hành Vân lại là hữu tình kiếm vô tình kiếm khách.
Long Hành Vân vô tình vì tâm đã chết, tâm chàng chết vào ngày Thi Thi mất đi.
Long Hành Vân chết tâm nhưng con đường võ đạo thì ngày càng rộng mở, chàng hàng ngày không luyện kiếm cũng không luyện công, mỗi ngày chàng đều ôm một vò Long Ôn Tuyền ngồi trên tầng cao nhất của Đào Nguyên Lâu ngắm nhìn sơn phong thuỷ tú, bề ngoài chàng như một con sâu rượu nhưng kiếm thuật hay nội công đều một ngày đi ngàn dặm vì thứ mà chàng luyện là kiếm ý, kiếm tâm. Người như Long Hành Vân sớm đã đạt cảnh giới luyện thần hoàn hư từ lâu.
Đào Nguyên Lâu nằm trên đỉnh núi Đào Nguyên, Ba Thục. Chủ nhân của Ba Thục đệ nhất lâu này là Đại Đao Vương, Đại Đao Vương trước đây vốn là một cao thủ hắc đạo tề danh trên Hắc Bảng, Đại Đao nặng tám trăm năm mươi cân từng một thời tung hoành giang hồ, ngay cả Ma Tông đứng đầu hắc đạo y cũng chưa từng để vào mắt nhưng không hiểu sao ba năm trước lại rửa tay gác đao đến Ba Thục mở Đào Nguyên Lâu, yên ổn làm một lão bản bình thường.
Long Hành Vân cô ngạo bất quần nên rất ít kết giao bằng hữu, Đại Đao Vương là một trong số ít bằng hữu của chàng. Long Hành Vân là một tửu quỷ nhưng không phải rượu gì cũng khiến chàng mở kim khẩu, duy chỉ có Đoạn Ngọc Hàn của Tuý Hiên Cư ở Trường An và Long Ôn Tuyền của Đào Nguyên Lâu. Thực ra mà nói Long Hành Vân kết giao với Đại Đao Vương cũng vì Long Ôn Tuyền.
Ba năm trước Long Hành Vân vô tình uống được một ngụm Long Ôn Tuyền liền nhất quyết không chịu ly khai Đào Nguyên Lâu, chàng ngày nào cũng uống Long Ôn Tuyền đến say mèm rồi ngủ luôn tại bàn, toàn bộ sinh hoạt của chàng ba năm nay đều gói gọn trong bộ bàn ghế của Đào Nguyên Lâu.
Điều làm Đại Đao Vương đau đầu nhất là Long Hành Vân nghèo kiết xác nói đúng hơn là không một xu dính túi nên ba năm nay chàng đều là uống rượu không trả tiền, món nợ đã lên đến con số hàng ngàn lượng bạc, Đại Đao Vương muốn đuổi chàng cũng không đuổi nổi nên chỉ biết mắng chửi chàng cho bõ tức nhưng cũng chỉ là đàn gảy tai trâu. Có lẽ trong thiên hạ dám đứng trước mặt Long Hành Vân ngang nhiên chửi mắng chàng chỉ có mình Đại Đao Vương mà thôi.
Hôm nay Đào Nguyên Lâu vẫn đông đúc như thường lệ, Đại Đao Vương vẫn bận rộn nhưng đột nhiên toàn lâu trở nên im ắng, không phải im ắng vì không ai nói chuyện mà là không dám nói chuyện ngay cả thở mạnh không cũng dám.
Đại Đao Vương trên môi vẫn nở nụ cười nhưng đôi mày rậm rạp xoăn tít lại, y cảm nhận hai luồng khí tức đang chậm chậm trườn tới, sát khí và tử khí.
Sát khí chỉ xuất hiện khi muốn giết người, đang giết người và đã giết người.
Giết càng nhiều người thì sát khí càng nồng đượm.
Tử khí thì đơn giản hơn nhiều, chỉ xuất hiện ở người chết.
Giết người sẽ sinh sát khí hơn nữa tử khí của người bị giết cũng có thể vương lên người nhưng lượng sát khí và tử khí nồng nặc đến độ đậm đặc như thế này không hiểu đã giết bao nhiêu người rồi? Một trăm? Một ngàn hay một vạn?
Trước cửa Đào Nguyên xuất hiện một bóng người hùng vĩ, lưng gấu eo hổ, râu tóc xồm xàm, ngang hông giắt một thanh đao, thanh đao này hình dáng cổ quái dù còn nằm trong bao mà sát khí và mùi máu tanh toả ra nồng nàn tựa vò rượu Long Ôn Tuyền đang nằm trong lòng Long Hành Vân, mùi máu tanh nhanh chóng át đi tất cả mùi hương có trong Đào Nguyên Lâu lúc này, mùi cá, mùi thịt, mùi thức ăn, mùi rượu thậm chí mùi hoa đào xung quanh Đào Nguyên Lâu cũng bị át đi.
Đại Đao Vương không hổ danh là lão bản Đào Nguyên Lâu, lai giả bất thiện vẫn tươi cười xuề xoà:
“Sát Ôn Tiêu huynh không ngờ lại hạ giá đến tệ lâu, nào! Mời huynh vào trong, Đại Đao tôi nhất định sẽ tiếp đón huynh thật chu đáo!”
Sát Ôn Tiêu biệt danh là Sát Tuyệt Vương, đứng thứ năm trên Hắc Bảng, không chỉ bạch đạo mà cả hắc đạo nghe danh hắn ta cũng phải biến sắc. Sát Ôn Tiêu vô cùng tà ác, giết người làm vui, có một lần uống rượu tại Lan Đình Hiên có một phú hào tên là Triển Hoắc Bạch vô tình đụng vào chân hắn, mặc dù Triển Hoắc Bạch đã xin lỗi và vào lúc đó Sát Ôn Tiêu cũng không nói gì nhưng sau đó hắn theo Triển Hoắc Bạch về tận Triển phủ và giết sạch một trăm tám mươi hai nhân mạng Triển Phủ, hơn nữa không có xác chết nào không bị chặt hai chân. Tính đến nay số người bị Sát Ôn Tiêu giết kể cả hắc đạo lẫn bạch đạo e rằng đã lên đến hàng vạn.
Hắc bạch lưỡng đạo đã tổ chức nhiều lần truy sát nhưng Sát Tuyệt Thập Tam Đao của Sát Ôn Tiêu cực kỳ lợi hại hơn nữa không sợ quần công nên đến giờ hắn ta vẫn tiêu diêu tự tại và không ngừng giết người khắp nơi.
Khách trong Đào Nguyên Lâu nghe đến tên Sát Ôn Tiêu đều mặt cắt không còn giọt máu, Sát Ôn Tiêu không hề để ý đến Đại Đao Vương, hắn gầm lớn:
“Hôm nay Sát Ôn Tiêu ta đến để tìm Long Hành Vân, những kẻ không liên quan mau cút đi cho ta!”
Quan khách nghe thế như ong vỡ tổ chạy trốn, có người còn hận phụ mẫu chỉ sinh ra hai chân. Long Hành Vân không hề quan tâm đến biến cố vừa xảy ra, chàng vẫn nhàn nhã uống rượu ngắm hoa đào nở dưới núi.
Sát Ôn Tiêu bước từng bước đến bàn Long Hành Vân, sau mỗi bước thì công lực lại tăng thêm một thành đến bước thứ bảy thì đã đạt đỉnh cao, kình khí từ bước chân của ông ta thổ ra như cuồng phong thổi bay bàn ghế xung quanh ra xa ba bốn trượng, công lực của cao thủ tề danh Hắc Bảng quả nhiên đáng sợ.
Đại Đao Vương cười khổ, ông cố nặn một nụ cười trên môi can ngăn:
“Sát Ôn Tiêu huynh, không phải ta cấm đánh nhau nhưng huynh có thể làm ơn ra ngoài rồi muốn đánh muốn giết gì được không? Nếu hai người đánh nhau ở đây thì tổn thất của lâu tính cho ai đây?”
Sát Ôn Tiêu bật cười:
“Đại Đao, ngươi cứ tính vào kẻ thắng bởi vì người chết thì không trả tiền được, đúng không Long đại hiệp?”
Sát Ôn Tiêu nói thế nghĩa là đây là một trận đấu sinh tử, chỉ có người chết kẻ sống tuyệt không có kẻ thắng người thua.
Long Hành Vân vẫn không thèm quay mặt lại, thanh Thi Thi kiếm vẫn đặt ở trên bàn, chàng nhẹ nhàng nói với Đại Đao Vương:
“Đao đại ca không cần lo lắng, hôm nay là ngày lành đệ sẽ không phạm sát giới. Sát huynh, ngày lành không nên đổ máu, chúng ta chỉ tỷ thí thấy đủ thì dừng, huynh nghĩ sao?”
Ý tứ của Long Hành Vân sao Đại Đao Vương và Sát Ôn Tiêu không hiểu? Ý Long Hành Vân là chàng có thể dễ dàng đánh bại thậm chí giết chết Sát Ôn Tiêu, điều này khác nào sỉ nhục hắn ta?
Sát Ôn Tiêu lại không lấy đó làm tức giận mà lại cười một tràng dài:
“Mười chiêu! Trong vòng mười chiêu Sát Ôn Tiêu ta nhất định đánh bại Long đại hiệp nếu không ta sẽ tự tận!”
“Mời!”
Long Thừa Vân vừa dứt lời thì kình phong ào ạt tuôn ra, Đào Nguyên Lâu rộng lớn lập tức như một quả bóng đầy hơi nổ tung, Đại Đao Vương là cao thủ nhất đẳng
cũng phải lùi ra xa cả chục trượng mới đứng vững được. Đao quang nhất thời đầy trời, đao khí tạo thành một tấm lưới hình bán cầu được tạo ra từ vô số thanh Sát Tuyệt Đao từ bốn phương tám hướng đổ ập lên người Long Hành Vân, bủa vây phong toả mọi đường lui của chàng, cho dù kiếm thuật của Long Hành Vân lợi hại đến đâu đối đầu một chiêu Sát Bất Xá mười thành công lực của Sát Ôn Tiêu e rằng cũng phải chịu cảnh vạn đao phanh thây.
Đao khí hay còn gọi là đao phong, đao mang, vô hình hữu chất, đao khí được tạo ra bằng cách truyền nội lực vào đao rồi phóng thích ra ngoài, đao khí ngoài phạm vi tấn công rộng còn sắc bén không thua kém gì đao thật nhưng có thể sử ra đao khí phải là cao thủ nhất đẳng mới làm được còn tạo ra đao khí hữu hình hữu chất như Sát Ôn Tiêu thì phải là nhất đẳng trong nhất đẳng.
Đào Nguyên Lâu và mọi thứ bên trong lâu đều bị huỷ nhưng bộ bàn ghế của Long Thừa Vân đang ngồi vẫn còn nguyên vẹn, đối mặt với đao thế rợp trời chàng vẫn thuỷ chung không quay mặt lại, ngọc thủ tuyệt mỹ chậm rãi vươn ra cầm lấy Thi Thi Kiếm, chỉ động tác lấy kiếm cũng vô cùng tiêu sái tự nhiên. Thi Thi Kiếm vẫn còn trong vỏ tiêu sái như nước chảy mây trôi hoá thành vô số kiếm ảnh, mũi vỏ kiếm phân biệt điểm lên từng mũi đao khí.
Đao khí lập tức vỡ nát toàn bộ tạo thành cảnh tượng như hoa đào rơi vô cùng đẹp mắt còn mũi vỏ Thi Thi Kiếm thì chuẩn xác điểm lên sống Sát Tuyệt Đao của Sát Ôn Tiêu. Kình lực từ mũi vỏ kiếm truyền đến cuồn cuộn như trường giang đại hải, Sát Ôn Tiêu chịu không nổi lập tức phun ra một vòi máu bắn ra xa cả chục trượng mới dừng lại được.
Không chỉ Sát Ôn Tiêu mà ngay cả Đại Đao Vương cũng không khỏi kinh hãi, Sát Ôn Tiêu dù sao cũng đứng thứ năm Hắc Bảng vậy mà Long Hành Vân không cần rút kiếm khỏi vỏ đã có thể phá tan một chiêu toàn lực của hắn ta thử hỏi làm sao không kinh hãi?
Long Hành Vân vẫn ung dung ngắm hoa đào dưới núi, chàng chậm rãi lên tiếng:
“Chiêu thứ nhất!”
Sát Ôn Tiêu tức giận gầm lớn:
“Sát!”
Sát Ôn Tiêu nhảy vọt lên cao rồi dùng chiêu Đại Khai Sát Giới đánh từ trên xuống đầu Long Hành Vân, đến nửa chừng lại đổi thành Truy Tận Sát Tuyệt sau đó khi hai chân chạm đất lại nhảy sang ngang sử ra chiêu Kê Khuyển Bất Lưu rồi hắn ta di chuyển xung quanh Long Thừa Vân liên tục đánh ra mười ba thức Sát Tuyệt Thập Tam Đao nhưng mỗi chiêu đến nửa chừng đều đột nhiên biến chiêu.
Đại Đao Vương đứng ngoài cũng không khỏi khen ngợi thân pháp của Sát Ôn Tiêu nhưng Sát Ôn Tiêu có khổ tự biết, từ lúc hắn ta nhảy vọt lên thì khí tức của Long Hành Vân đã khoá chặt hắn, hắn ta ra chiêu nào chàng chỉ cần khẽ động Thi Thi Kiếm lập tức phá giải chiêu đó mà không cần xuất chiêu vậy nên Sát Ôn Tiêu phải liên tục biến chiêu giữa chừng nhưng kết quả vẫn không thay đổi, nếu cứ thế này e rằng Long Hành Vân không cần chính thức xuất chiêu thì hắn ta đã bại. Con mẹ nó! Cảnh giới kiếm thuật này là cái con mẹ gì?
Thậm chí Thi Thi Kiếm còn chưa rời khỏi vỏ.
Trải qua thêm mười mấy lần biến chiêu nữa mặt Sát Ôn Tiêu lúc trắng lúc đỏ, xem ra đã sắp không chịu nổi nữa.
Cách!
Thi Thi Kiếm ra khỏi vỏ!
Một tấc!
Một tia chớp loé lên!
Thi Thi Kiếm ra khỏi vỏ một tấc lập tức chui lại vào vỏ.
Tia chớp xanh thẫm loé lên giữa Long Hành Vân và Sát Ôn Tiêu rồi lập tức tắt ngấm, kiếm vào vỏ chớp cũng tắt.
Phụt!!!
Từ bả vai trái đến hông phải Sát Ôn Tiêu xuất hiện một vết kiếm chém rồi máu lập tức phun ra, Sát Ôn Tiêu hai chân khuỵ xuống, hắn chưa chết nhưng tự bản thân hắn biết mình đã thua, thậm chí chính hắn
cũng không biết tại sao mình lại thua. Ánh mắt Sát Ôn Tiêu vô hồn, hắn ta chống đao đứng dậy rồi như một xác chết bước ra cửa Đào Nguyên Lâu chỉ còn lại hai cây cột bị gãy, hắn vô hồn bước xuống bậc thang, miệng không ngừng lẩm bẩm:
“Ta thua rồi... Ta thua rồi...”
Long Hành Vân chưa rút kiếm ra khỏi vỏ chỉ dùng nửa chiêu đã đánh bại được Sát Tuyệt Vương Sát Ôn Tiêu nếu chuyện này được truyền ra ngoài nhất định sẽ chấn động giang hồ.
Long Hành Vân đột nhiên đứng dậy cầm Thi Thi Kiếm lên rồi tiêu sái bước ra khỏi cửa Đào Nguyên Lâu, đây là lần đầu tiên trong ba năm trở lại đây chàng rời khỏi cửa Đào Nguyên Lâu. Đại Đao Vương dường như không tin nổi vào mắt mình, y gọi lớn:
“Tiểu Vân ngươi đi đâu đấy? Tính trốn hả tên tiểu tử này? Ta ba năm nay đánh đuổi ngươi biết bao nhiêu lần ngươi cũng không chịu nhấc mông khỏi ghế bây giờ ngươi phá cho lâu của ta tan hoang rồi phủi mông bỏ đi đấy hả?”
Long Hành Vân mỉm cười:
“Sát Ôn Tiêu hôm nay dám đến đây khiêu chiến ta xem ra Ma Tông đã bắt đầu hành động rồi. Từ đầu đã quy ước ai thua thì phải bồi thường thiệt hại, huynh tìm lão Sát mà đòi!”
Đại Đao Vương “hừ” một tiếng nói:
“Ngươi không biết lão Trần đánh sợ như thế nào à? Ta mà tìm hắn đòi nợ khác nào tìm chết? Tên khốn khiếp đó dám giả khùng giả điên trốn mất! Mà khoan, ngươi bảo Ma Tông bắt đầu cái gì?”
Long Hành Vân trả lời:
“Coi như huynh xui xẻo đi! Đương nhiên là thống nhất hắc đạo rồi, hắc đạo trước đây chỉ có một môn phái duy nhất là Ma Tông bây giờ lại phân hoá thành lưỡng phái lục đạo...”
Đại Đao Vương đương nhiên cũng đoán được chỉ là muốn xác nhận lại, khi y nghe đến bốn từ “thống nhất hắc đạo” cũng khó tránh khẩn trương vì chỉ bốn từ này thôi cũng sẽ gây ra một trận gió tanh mưa máu. Y từ từ nói tiếp:
“Nhưng Ma Tôn đã thoái ẩn Ma Tông dựa vào gì để thống nhất hắc đạo? Những môn chủ còn lại của hắc đạo võ công cũng không thua kém Ma Tôn là bao...”
Long Hành Vân nói:
“Vũ Nhất Hàng thoái ẩn nhưng vẫn coi thống nhất hắc đạo là trách nhiệm nhất định phải hoàn thành nên đã đào tạo một đệ tử tên là Trạch Dương để thay ông ta hoàn thành trách nhiệm, người này đã được toàn bộ chân truyền của Vũ Nhất Hàng không chỉ võ công mà tài trí cũng không thua kém ông ta thậm chí e rằng sau này còn vượt cả sư phụ. Chỉ với một mình Trạch Dương thì Ma Tông cũng nắm chắc năm phần thống nhất hắc đạo hơn nữa Ma Tông dưới Vũ Nhất Hàng còn có Tam Tướng Ngũ Ma Thất Yêu Thập Sát, thực lực những người này đều đủ điều kiện để tề danh trên Hắc Bảng.”
Thiên hạ đệ nhất kiếm thủ mà cũng coi trọng Trạch Dương như thế đủ thấy y đáng sợ như thế nào rồi. Đại Đao Vương hỏi tiếp:
“Nhưng ngươi trước giờ không hỏi chuyện giang hồ sao đột nhiên lại nhúng tay vào tranh đấu của hắc đạo?”
Long Hành Vân đáp:
“Huynh nghĩ sau khi Ma Tông thống nhất hắc đạo thì sẽ làm gì tiếp theo? Đương nhiên là sẽ đến lượt bạch đạo, mục tiêu chân chính của Ma Tông bao đời nay chính là thống nhất võ lâm thậm chí là cả thiên hạ, đệ dù không muốn hỏi cũng phải hỏi. Hơn nữa lần này đệ là muốn đi thăm một bằng hữu cũ.”
Đại Đao Vương cau mày:
“Bằng hữu cũ của ngươi không lẽ là?”
Long Hành Vân tiêu sái lướt xuống dưới những bậc thang sâu thăm thẳm:
“Còn ai ngoài 『 Tà Vương 』Vạn Bí Tà nữa!”
Tà Vương Vạn Bí Tà là môn chủ của Vạn Tà Môn, một trong lưỡng phái lục đạo của hắc đạo, đứng thứ tư trên Hắc Bảng.
(*)Chú thích:
Hai câu này trích trong bài thơ Sinh tra tử - Độc du Vũ Nham của nhà thơ Tân Khí Tật:
Khê biên chiếu ảnh hành,
Thiên tại thanh khê để.
Thiên thượng hữu hành vân,
Nhân tại hành vân lý.
Cao ca thuỳ hoạ dư?
Không cốc thanh âm khởi.
Phi quỷ diệc phi tiên,
Nhất khúc đào hoa thuỷ.
(Suối in bóng ta đi
Trời ở sâu dưới đáy
Trên trời có mây bay
Ta bước trong mây ấy
Ca lên chẳng có ai
Hang núi nghe vang dạy
Nhưng là quỷ hay tiên?
Tiếng suối đào chảy đấy!)
Bản dịch của Nguyễn Đương Tịnh.