“Thừa trường phong phá vạn lý lãng”(*)
Vạn Tà Môn là một trong lưỡng phái lục đạo của hắc đạo, Môn Chủ là Vạn Bí Tà, cao thủ đứng thứ tư Hắc Bảng.
Vạn Bí Tà tuy là người trong hắc đạo nhưng hành sự không theo lẽ thường, phong lưu tiêu sái, thích ngắm hoa ngâm thơ, cầm kỳ thi hoạ đều tinh thông, ông cùng ba người khác hợp thành Thiên Hạ Tứ đại mỹ nam, ngay cả bạch đạo cũng vô cùng kính nể.
Vạn Tà Môn có thể nói là ở vị trí trung lập giữa bạch đạo và hắc đạo hơn nữa thỉnh thoảng Vạn Bí Tà còn ra tay thanh lý môn hộ khi hắc đạo quá tàn nhẫn bất nhân chính vì vậy Vạn Bí Tà và Vạn Tà Môn trước giờ luôn là cái gai trong mắt Vũ Nhất Hàng và Ma Tông.
Vạn Bí Tà có một đệ tử chân truyền tên là Lãng Thừa Phong, người này hiện tại được xem là hắc đạo thiếu niên đệ nhất cao thủ, tưởng lai sẽ thay vị trí của Vạn Bí Tà trên Hắc Bảng. Lãng Thừa Phong không chỉ được chân truyền Tà Cực Quyết mà tính cách rất giống y, phong hoa tuyết nguyệt, tiêu soái cô quần.
Hiện tại Vạn Bí Tà đang bế quan tại mật thất ở núi Xuân Phong phía sau Vạn Tà Môn, từ Vạn Tà Môn đi đến núi Xuân Phong phải mất gần nửa ngày đường. Lãng Thừa Phong nghe sư phụ Vạn Bí Tà của chàng nói rằng chỉ cần ông đột phá được Tà Cực Quyết thì có tranh phong với Thiên Ma Công của Vũ Nhất Hàng hơn nữa Vạn Bí Tà còn dặn chàng mỗi ngày phải đến mật thất để diện kiến ông còn lí do thì ông không nói.
Hôm nay Lãng Thừa Phong y hẹn đến mật thất thì đột nhiên trước cửa xuất hiện một người chặn chàng lại, người này là Phó Môn Chủ Vạn Tà Môn Trịnh Hiệu Tích.
Trịnh Hiệu Tích là sư đệ của Vạn Bí Tà, bọn họ đều là đệ tử của Vạn Tà Môn Chủ đời trước. Trịnh Hiệu Tích năm nay bốn mươi tuổi, thân hình mảnh khảnh nhưng làn da lại trắng nõn như thiếu nữ đôi mươi, ông là người trí dũng song toàn, ông ngoài vai trò phó môn chủ còn là quân sư cho Vạn Bí Tà. Võ công của Trịnh Hiệu Tích trong Vạn Tà Môn chỉ dưới một mình Vạn Bí Tà, ông ta dùng một ngọn thương tên là Hồng Diễm Thương tung hoành khắp giang hồ nên từ đó có biệt hiệu『 Hồng Diễm Thương 』Trịnh Hiệu Tích.
Trịnh Hiệu Tích nghiêm nghị nói:
“Sư điệt, môn chủ có lệnh từ nay không ai được phép làm phiền ngài nữa. Con hãy mau trở về đi, nếu không ngài lại trách ta quản giáo đệ tử không nghiêm!”
Lãng Thừa Phong khẽ cau mày rồi đặt giỏ đựng bánh đậu xanh và Dạ Hoa Tửu xuống, chàng cúi chào Trịnh Hiệu Tích rồi quay trở về Vạn Tà Môn.
Bước đi ba bốn bước đột nhiên Lãng Thừa Phong cảm giác có gì đó không đúng, Vạn Bí Tà từng căn dặn nhất định mỗi ngày phải đến mật thất diện kiến y một lần, nếu y ra lệnh không cho ai làm phiền thì từ hôm qua đã nói với chàng rồi hơn nữa Vạn Bí Tà bế quan thì Trịnh Hiệu Tích là người trấn giữ cũng như có vai trò quan trọng nhất Vạn Tà Môn, Vạn Bí Tà trước giờ luôn cảnh giác Ma Tông khi bắt đầu kế hoạch thống nhất hắc đạo sẽ lấy Vạn Tà Môn ra tế kiếm đầu tiên nên luôn dặn dò mọi người luôn trong tư thế sẵn sàng, Vạn Bí Tà bế quan nếu không có Triệu Hiệu Tích trấn thủ thì Vạn Tà Môn chỉ một đòn của Ma Tông cũng chống không nổi. Vậy thì tại sao hai thư đồng canh cổng mọi hôm đã biến đi đâu? Không lẽ Vạn Bí Tà lại gọi Triệu Hiệu Tích đến canh gác?
Nghĩ đến đây Lãng Thừa Phong chấn động, Trịnh Hiệu Tích không chỉ được hai sư đồ bọn họ tin tưởng mà cả Vạn Tà Môn trên dưới đều tin tưởng và sùng bái ông ta. Lãng Thừa Phong cố gắng trấn tĩnh bước thêm ba bốn bước nữa rồi đột nhiên xoay lưng lại như một cơn gió xông tới cửa mật thất, Trịnh Hiệu Tích tức giận gầm lớn:
“To gan! Dám trái lệnh môn chủ? Sư thúc ta hôm nay nhất định phải giáo huấn ngươi một trận!”
Ngay lập tức hồng ảnh trùng trùng, khó phân thật giả, chính là Hồng Diễm Thương của Trịnh Hiệu Tích, ngọn thương diễm lệ thương ảnh lại càng diễm lệ, thương chiêu lại càng thập phần diễm lệ tựa như một mỹ nhân đang múa một vũ điệu mỹ lệ tuyệt thế khiến đối thủ say mê mà phân tâm cuối cùng chết trong làn mưa thương.
Lãng Thừa Phong biết Hồng Diễm Thương lợi hại, chàng cũng biết Triệu Hiệu Tích lợi hại nên vừa xuất thủ đã dốc mười thành công lực điểm ra một chỉ, Tà Vương Nhất Chỉ như một con rắn trườn qua màn thương ảnh rồi chuẩn xác điểm lên mũi Hồng Diễm Thương.
Khí kình giao kích cả hai đều bị chấn văng ra sau, bề ngoài nhìn vào sẽ nghĩ hai bên bình thủ nhưng thực ra một người có chuẩn bị toàn lực công kích và một người bị bất ngờ chưa kịp vận công, Lãng Thừa Phong công lực hay kinh nghiệm đều kém xa Trịnh Hiệu Tích nên dù đột kích cũng không thể chiếm ưu thế.
Lãng Thừa Phong lợi dụng lực phản chấn lưng hổ tông mạnh vào cửa mật thất hơn nữa chàng còn dồn toàn bộ công lực vào lưng khiến cho cánh cửa đá nặng nề phải bật ra rồi như một con sóc chàng lộn người vào trong rồi nhanh chóng đóng cửa mật thất lại.
Bên trong mật thất có gắn sáu viên minh châu giá trị liên thành nên sáng như ban ngày, giữa mật thất là một nam tử niên kỷ khoảng ba mươi, phong hoa tuyệt đại, nhan sắc của y dù là mỹ nhân cũng phải ghen tỵ không bằng, dù y đang nhắm mắt toạ thiền nhưng vẫn phát ra khí thế bức nhân, người này chính là Tà Vương Vạn Bí Tà.
Vạn Bí Tà ngồi yên không động đậy khiến cho Lãng Thừa Phong không khỏi lo lắng nhưng sau đó chàng nghe được hơi thở của y lòng như trút đi được gánh nặng. Lãng Thừa Phong bước đến bên cạnh Vạn Bí Tà hành lễ:
“Đệ tử thỉnh an sư phụ...”
Đột nhiên Vạn Bí Tà khuôn mặt lúc xanh lúc đỏ rồi gập người phun ra một vòi máu, Lãng Thừa Phong thất kinh vội vàng quỳ xuống đỡ y dậy, chàng dùng hai ngón tay kiểm tra mạch thì phát hiện mạch tượng phập phù, đây là dấu hiệu của trúng độc. Tuy Lãng Thừa Phong không biết đây là độc gì nhưng nếu nó theo máu đến tim thì dù Vạn Bí Tà là tuyệt đỉnh cao thủ cũng phải vong mạng, người sư phụ đáng kính đã chăm sóc chàng từ lúc còn nhỏ đến tận bây giờ tính mạng lâm nguy nghĩ đến đó hai dòng lệ nóng lại tuôn trào, chàng bèn truyền toàn bộ công lực vào châu thân Vạn Bí Tà hy vọng có thể trục độc ra ngoài. Vạn Bí Tà chầm chậm mở mắt ra, Lãng Thừa Phong nghẹn ngào:
“Sư phụ, người...”
Vạn Bí Tà mỉm cười, dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào nụ cười của y vẫn tiêu sái động lòng người, y nói:
“Đồ đệ ngoan, ta không sao. Con đừng có phí công lực nữa, con nghĩ chỉ một chút độc lực nhỏ nhoi có thể giết được Tà Vương ta hay sao?”
Lãng Thừa Phong nghe y nói thế cũng an tâm phần nào nhưng đề phòng bất trắc tay chàng đặt sau lưng y vẫn không ngưng truyền nội lực.
Chàng đang định mở miệng nói thì tiếng vỗ tay vang lên, cánh cửa đá mở ra, Trịnh Hiệu Tích và một hắc y nhân thần bí áo choàng che kín khuôn mặt, tuy Lãng Thừa Phong không biết hắn là ai nhưng chỉ dựa bước chân và hơi thở thì hắn tuyệt đối không thua kém sư phụ của chàng, sư phụ chàng thì bị trúng độc nội lực e rằng chỉ còn lại hai ba thành còn chàng thì không phải đối thủ của Trịnh Hiệu Tích bây giờ còn thêm một hắc y nhân, không cần nói cũng biết tình hình lành ít dữ nhiều thậm chí không biết cả hai có còn thấy mặt trời ngày mai không nữa.
Sở dĩ Trịnh Hiệu Tích hạ độc xong vẫn đứng ngoài cửa mật thất vì hắn biết một cao thủ tầm cỡ Vạn Bí Tà thì dù là Đào Hoa Độc cũng cần phải tốn một khoảng thời gian mới có tác dụng, hắn cũng không sợ Lãng Thừa Phong phát hiện hay xông vào mật thất thậm chí thông tri cho Vạn Lục Môn vì Vạn Bí Tà, Lãng Thừa Phong và Vạn Tà Môn đều xong cả rồi.
Vạn Bí Tà không hổ là môn chủ một phái, y lâm nguy bất loạn, giọng nói trầm ấm như tiếng suối reo lại vang lên:
“Hiệu Tích, ta luôn tin tưởng đệ tại sao hôm nay đệ lại làm ta thất vọng như vậy?”
Lời nói của Vạn Bí Tà mang phần buồn bã và đau đớn vì bị phản bội hơn là tức giận, xem ra y cũng giống như Lãng Thừa Phong đều đoán Trịnh Hiệu Tích là kẻ đã hạ độc y.
Trịnh Hiệu Tích bật cười một tràng dài sau đó khuôn mặt đạo mạo của hắn nhanh chóng chuyển thành phẫn nộ, hắn gằn từng chữ:
“Ta chỉ lấy những gì thuộc về ta mà thôi, ta thông minh hơn ngươi, võ công cũng giỏi hơn ngươi nhưng sư phụ lại truyền Tà Cực Quyết và Vạn Tà Môn lại cho ngươi, tại sao? Tại sao chứ? Hơn nữa ngươi lại là một kẻ không biết thức thời, suốt ngày chỉ biết tưới hoa ngâm thơ, ngươi là hắc đạo không phải tao nhân mặc khách! Ma Tông có Ma Tôn thế như mặt trời giữa trưa đừng nói hắc đạo ngay cả bạch đạo sớm muộn cũng bị thâu tóm vậy mà ngươi lại cứng đầu cứng cổ đòi chống lại Ma Tông? Ngươi muốn đem cơ nghiệp trăm năm của Vạn Tà Môn và năm trăm môn đệ vứt xuống sông xuống biển? Ta không ngu ngốc như ngươi, chỉ cần Vạn Tà Môn đầu hàng Ma Tông thì tất cả sẽ được tha chết hơn nữa còn được đầu nhập Ma Tông còn ta sau khi Ma Tông thống nhất hắc đạo sẽ trở thành Thất Yêu thế hệ mới. Ta đã phải nhẫn nhịn biết bao nhiêu năm, cuối cùng cái ngày này cũng đến!”
Trịnh Hiệu Tích ngưng một chút rồi nói tiếp:
“Vạn Tà Môn e rằng bây giờ đã xong rồi, đích thân Kim Sí Tướng Quân dẫn theo một ngàn tinh binh Ma Tông tấn công hơn nữa hơn một nửa đệ tử Vạn Tà Môn đã nghe theo lời ta đi con đường sáng. Vạn Bí Tà, nể tình đồng môn bấy lâu nay ta cho huynh một cơ hội, chỉ cần huynh và Lãng sư điệt đầu hàng Ma Tông và giao ra Tà Cực Quyết thì huynh và sư điệt sẽ được tha chết hơn nữa còn được hưởng vinh hoa phú quý, huynh nghĩ thế nào?”
Lãng Thừa Phong hai mắt sát khí đại thịnh đang định nói thì Vạn Bí Tà đã ngăn lại, y liếc hắc y nhân rồi hỏi:
“Vị này phải chăng là Ngọc Thụ Tướng Quân danh chấn giang hồ? Nếu đã là bằng hữu cũ từ xa đến đâu cần phải che dấu?”
Hắc y nhân bật cười, sóng âm như chuỳ sắt đập vào màng nhĩ của mọi người tại đương trường, thậm chí ngay cả Trịnh Hiệu Tích cũng phải vận công vào màng nhĩ mới miễn cưỡng chịu được sóng âm, điều này chứng tỏ võ công của người này thâm khả mạt trắc.
Hắc y nhân kéo mũ trùm đầu xuống thì ra y là một trung niên khoảng ba bốn mươi tuổi, mái tóc bạc trắng, da dẻ trắng trẻo, thân thể cường tráng, vẻ đẹp khuôn mặt và thân thể của y không thua kém gì Vạn Bí Tà. Người này chính là Ngọc Thụ Tướng Quân của Ma Tông, được đánh giá đứng ngang hàng Kim Sí Tướng Quân là người đứng thứ ba hắc bảng, xếp thứ ba trong Thiên Hạ Tứ Đại Mỹ Nam, y dù là Tứ Đại Mỹ Nam hay Hắc Bảng đều hơn Vạn Bí Tà một bậc.
Lãng Thừa Phong không khỏi lạnh người, Ma Tông dưới Ma Tôn có Tam Tướng Ngũ Ma Thất Yêu Thập Sát, Tam Tướng bao gồm Kim Sí Tướng Quân, Ngọc Thụ Tướng Quân và Nguyệt Dạ Tướng Quân, ba người này đều ở đẳng cấp tông sư, giang hồ thường nói chỉ cần một người trong bọn họ ra cũng đủ dẹp yên một môn phái trong lưỡng phái lục đạo hắc đạo, dù Vạn Bí Tà ở trạng thái thập túc cũng không phải đối thủ của Dạ Thiên đừng nói là lúc này bị trúng độc, ngay cả Kim Sí Tướng Quân và Ngọc Thụ Tướng Quân đều đích thân ra trận đủ thấy Ma Tông coi trọng Vạn Tà Môn như thế nào, mà cũng có thể đây là phong cách của Trạch Dương, không bao giờ khinh địch và nắm chắc phần thắng mới ra tay.
Vạn Bí Tà gặp Ngọc Thụ Tướng Quân như gặp bạn cũ lâu năm, y mỉm cười quay sang hỏi Trịnh Hiệu Tích:
“Sư đệ, độc đệ hạ ta phải chăng là Đào Hoa Độc? Ta nghe nói loại độc này không màu không mùi, chỉ cần một giọt thì cao thủ nhất đẳng cũng chỉ có chết, hơn nữa khi chết thì da thịt nứt nẻ thành hình hoa đào, cực kỳ thương tâm. Loại độc này chỉ có một người pha chế được chính là Độc Yêu một trong Thất Yêu, không lẽ Độc Yêu cũng đến?”
Trịnh Hiệu Tích cau mày, Vạn Bí Tà đa mưu túc trí tại sao trong tình huống tuyệt vọng như thế này lại điềm nhiên như không có chuyện gì còn đi hỏi mấy câu linh tinh? Y hỏi Độc Yêu có đến đây hay không lẽ nào muốn xác định bên ngoài còn có ai hay không? Không lẽ y đã trục được độc nên muốn khiến bọn hắn lộ sơ hở rồi trốn thoát? Hay là y chỉ đang cố giả thần giả quỷ để kéo dài thời gian? Trịnh Hiệu Tích là người đa nghi nên lúc này có vô số câu hỏi và giả thuyết hiện lên trong đầu hắn.
Trịnh Hiệu Tích đa nghi còn Ngọc Thụ Tướng Quân là lão lão hồ hy, y dựa vào cảm ứng biết được chắc chắn Vạn Bí Tà bị trúng độc và chỉ đang cố kéo dài thời gian hòng trục độc nhưng Đào Hoa Độc là huyết độc, độc hoà tan vào máu từ đó độc và máu không còn phân biệt nữa, muốn giải độc trừ thuốc giải chỉ có cách rút hết máu ra ngoài vậy Vạn Bí Tà căn bản không có cách gì xoay chuyển tình thế trừ phi... không thể nào, hơn nữa y còn mong muốn “trừ phi” xảy ra. Điều mà Ngọc Thụ Tướng Quân quan tâm bây giờ là Lãng Thừa Phong bởi vì muốn thu thập chàng e rằng phải tốn chút công sức.
Vạn Bí Tà mỉm cười:
“Đệ muốn ta giao ra Tà Cực Quyết? Ta bây giờ đã như cá trên thớt nhưng ta có một điều kiện chỉ cần đệ thả tự do cho Phong nhi thì ta sẽ giao ra!”
Ngọc Thụ Tướng Quân cũng mỉm cười, việc giết Vạn Bí Tà và thu thập Tà Cực Quyết đều quan trọng như nhau thậm chí việc lấy lại Tà Cực Quyết còn được ưu tiên vậy nên y nói:
“Ta thay mặt thiếu tông chủ đáp ứng Vạn huynh, nhưng nếu sau này Lãng huynh đệ tìm đến Thánh Tông trả thù thì hậu quả tự gánh chịu!”
Thiếu tông chủ ở đây là Trạch Dương, Ngọc Thụ Tướng Quân tuy là hắc đạo một lời nói ra nhất định không bội tín nhưng y cũng hiểu con người Trạch Dương, y có thể tha cho Lãng Thừa Phong nhưng Trạch Dương thì không, dù sao chuyện này y cũng không quản nổi chí ít y sẽ không tự mình truy sát Lãng Thừa Phong. Hơn nữa chỉ cần lấy được Tà Cực Quyết thì có thể dễ ăn nói với Trạch Dương, Ngọc Thụ Tướng Quân nắm chắc sẽ lấy được Tà Cực Quyết vì y biết Vạn Bí Tà cũng là một hảo hán giữ chữ tín.
Lãng Thừa Phong đang định nói gì thì bị Vạn Bí Tà cản lại, y nói:
“Có được lời này của Ngọc Thụ Tướng Quân thì ta yên tâm rồi. Hiệu Tích, lại đây, ta sẽ nói cho đệ biết nơi cất giấu Tà Cực Quyết!”
Trịnh Hiệu Tích không phải kẻ ngốc, hắn từ từ bước lại gần Vạn Bí Tà nhưng đã ngầm vận toàn bộ công đề phòng Vạn Bí Tà đánh lén. Vạn Bí Tà thì thầm vào tai hắn:
“Thư phòng của ta... kệ sách phía Đông... ngăn thứ ba...”
Trịnh Hiệu Tích đang chuyên tâm lắng nghe thì đột nhiên bụng khẽ nhói đau, công lực hộ thân mười thành của hắn nhẹ nhàng tan biến, hắn còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã bị một cỗ cường lực chấn văng ra sau.
Ngay khoảng khoắc Trịnh Hiệu Tích văng ra sau Vạn Bí Tà nắm lấy cổ tay Lãng Thừa Phong phi thân ra cửa mật thất vẫn đang mở.
Ngọc Thụ Tướng Quân kinh nghiệm phong phú nhưng do đứng sau lưng Trịnh Hiệu Tích tầm nhìn bị che khuất nên phải đến lúc Trịnh Hiệu Tích bị đánh về phía y thì y mới nhận ra, Ngọc Thụ Tướng Quân không hổ danh Ma Tông Tam Đại Tướng Quân, tốc độ phản ứng cực kỳ nhanh, y dùng nhu kình đẩy Trịnh Hiệu Tích sang một bên rồi hữu chưởng phất lên hoá thành vô số bóng chưởng che kín toàn bộ gian mật thất.
Vạn Bí Tà gầm lớn một tiếng, hai mắt xạ ra tinh quang, làn da trắng như tuyết đột nhiên chuyển thành màu đen tuyền, từ người y toả ra khói đen vô cùng dị nguỵ, ngọc thủ trong suốt tiêu sái đẩy ra, khói đen tụ lại trước lòng chưởng thủ rồi ảo hoá thành một cái khuôn mặt ác quỷ hung tợn đỏ rực, trước trán có hai sừng dài và nhọn, mắt trợn đến tròng mắt sắp rớt ra ngoài, răng nanh đầy máu lộ ra ngoài. Một chưởng này chí tà chí ác, ngay cả Lãng Thừa Phong cũng không biết Tà Cực Quyết còn có chiêu này.
Song chưởng va chạm phát ra tiếng nổ vang rền, trong mắt Ngọc Thụ Tướng Quân thoáng lên một tia khinh ngạc. Cả hai đều bị chấn văng ra sau nhưng Vạn Bí Tà đã đạt được mục đích, y dựa vào phản lực phi thân rời khỏi mật thất.
“Cám ơn Ngọc huynh đã tiễn!”
Hai sư đồ Vạn Bí Tà sau khi rời khỏi mật thất thì bốn phía tràn ra hàng trăm tử y nhân đầu trọc lóc bịt mặt, đây là những kẻ xem chết như về thuộc hạ của Ngọc Thụ Tướng Quân, gọi là Bách Gia Tử Sĩ. Đúng lúc này giọng Vạn Bí Tà vang lên trong đầu Lãng Thừa Phong, y dùng phép truyền âm nhập mật nên chỉ có y và chàng nghe được:
“Chạy về phía Bắc, ở đó có con đường sống...”
Mặc dù Lãng Thừa Phong biết hướng đó dẫn đến đường cùng Mạc Trắc Thâm Uyên, vực sâu không đáy nhưng chàng tuyệt đối tin tưởng vào sư phụ nên vận toàn bộ sức lực lao về hướng Bắc.
Vạn Bí Tà độc lực công tâm đã ở bên bờ vực sống chết hai chưởng lúc nãy đào vây chỉ là hồi quang phản chiếu nên bây giờ cơ thể hư nhược ngay cả đứng cũng không vững nên Lãng Thừa Phong cõng y chạy trốn, chàng vừa thoát khỏi sự truy đuổi của Bách Gia Tử Sĩ thì phía sau vang lên tiếng gió cùng thanh âm ma mị của Dạ Thiên:
“Vạn huynh quả nhiên khiến ta kinh hỷ! Không ngờ huynh lại có thể thành công đột phá tầng bảy Tà Cực Quyết nhưng huynh giờ đã như đèn trước gió, hãy mau chóng giao ra Tà Cực Quyết ta sẽ tha mạng cho hai sư đồ!”
Tà Cực Quyết vốn chỉ có bảy tầng nhưng Vạn Bí Tà nhận thấy chỉ với tầng bảy thì mãi mãi đứng dưới Vũ Nhất Hàng thậm chí cả Ngọc Thụ Tướng Quân cũng không bằng vậy nên y đã dốc hết sức để đột phá tầng bảy đáng tiếc vừa thành công thì đã bị tiểu nhân Trịnh Hiệu Tích hạ độc, hai chưởng lúc nãy chính là kết tinh tất cả võ học cả đời của y, dù uy lực không thể đạt thập thành nhưng vẫn có thể bình thủ với Ma Soái Dạ Thiên đang ở trạng thái thập toàn.
Vạn Bí Tà căn bản không coi sống chết ra gì, y nếu không phải vì Lãng Thừa Phong thì đã tự đoạn kinh mạch chứ quyết không giao ra Tà Cực Quyết. Nhưng Vạn Bí Tà vì Lãng Thừa Phong đã liều lĩnh đánh lén Trịnh Hiệu Tích và Ngọc Thụ Tướng Quân để đào tẩu mặc dù chính y cũng biết khả năng thành công ngay cả một phần y cũng không nắm chắc.
Lãng Thừa Phong nghiến răng, dựa vào tiếng gió rít thì chỉ một chút nữa thôi hai sư đồ chàng sẽ bị đuổi kịp, lúc đó chỉ có con đường chết.
Phía trước Mạc Trắc Thâm Uyên đã hiện ra, phía sau Ngọc Thụ Tướng Quân, Trịnh Hiệu Tích và một trăm tử sĩ cũng đã đuổi tới. Ngọc Thụ Tướng Quân tốc độ nhanh nhất chỉ trong chớp mắt đã thu hẹp khoảng cách chỉ còn một trượng, một chưởng ngàn cân đánh xuống, Lãng Thừa Phong lưng như bị một ngọn núi đè lên không chịu nổi phải khuỵ xuống, mặt đất cũng bị lún xuống thành hố “Ọc!” áp lực khủng khiếp khiến chàng thất khiếu đều phun máu. Lãng Thừa Phong nghiến răng cố gắng xoay lưng lại chống cự đến cùng thì đột nhiên một tiếng hú vang lên, Vạn Bí Tà không hề bị chưởng áp ảnh hưởng rời khỏi lưng Lãng Thừa Phong nhảy vọt lên, hắc khí liền tuôn ra ào ạt, da thịt cánh tay phải Vạn Bí Tà chuyển sang màu đen, không chỉ da thịt mà cả quần áo ở hữu tí cũng chuyển thành màu đen. Hắc chưởng của Vạn Bí Tà vỗ trúng chưởng thủ của Ngọc Thụ Tướng Quân phát ra tiếng nổ, lần này Ngọc Thụ Tướng Quân bị áp đảo phun ra một bụm máu văng ra sau còn Vạn Bí Tà chỉ khẽ cau mày phượng rồi tiêu sái lùi ra sau ba bốn bước, y vừa chân vừa chạm đất thì Hồng Diễm Thương của Trịnh Hiệu Tích đã đâm tới. Lãng Thừa Phong gầm lớn một tiếng, Tà Cực Chưởng toả ra ánh sáng tử sắc dị nguỵ thế như sấm sét công vào đầu Trịnh Hiệu Tích, Trịnh Hiệu Tích vội vàng thu thương về phòng thủ, giọng của Vạn Bí Tà lại vang lên trong đầu Lãng Thừa Phong:
“Phong nhi, nghe lời sư phụ... đừng quan tâm ta, con mau chạy đi...”
Lãng Thừa Phong cũng dùng truyền âm nhập mật trả lời:
“Không! Chết thì cùng chết, con không thể bỏ mặc sư phụ lại một mình được!”
Oành!!!
Lãng Thừa Phong vừa phân tâm một chút trước ngực liền trúng một chưởng, Dạ Thiên đã đến kịp giải vây cho Trịnh Hiệu Tích, một chưởng Ngọc Thụ Tướng Quân quán đầy mười thành công lực của Dạ Thiên như một cơn lũ cuồn cuộn chấn đứt toàn bộ kinh mạch của Lãng Thừa Phong, chỉ một chưởng đã biến chàng thành phế nhân suốt nửa cuộc đời còn lại.
“Phong nhi!!!”
Vạn Bí Tà gầm lên, Lãng Thừa Phong như diều đứt dây bay ra xa rồi rơi xuống Mạt Trắc Thâm Uyên.
Hết rồi! Tất cả hết rồi!
Vạn Tà Môn hết rồi! Sư phụ của chàng e rằng cũng lành ít dữ nhiều, chàng đã trở thành phế nhân dù có lòng cũng không có sức trả thù cho sư phụ và huynh đệ.
“Phong nhi, con phải sống! Chỉ cần con còn sống thì Vạn Tà Môn vẫn còn hy vọng!”
Giọng của Vạn Bí Tà lại văng vẳng trong đầu chàng kích phát ý chí cầu sinh của chàng, lúc này đột nhiên tâm trí chàng đột nhiên sáng suốt và bình tĩnh lạ thường, chàng phát hiện hai bên vách đá có rất nhiều dây leo bèn dùng hết hơi tàn với lấy nhưng không với tới đột nhiên phía dưới có một tán cây rộng lớn mọc ngang vực sâu. Lãng Thừa Phong rơi xuống tán cây liền dùng sức bám chặt lấy cành cây rồi leo vào trong sau đó bám lấy dây leo tuột xuống dưới, xuống khoảng ba bốn mươi trượng thì vách đá bên kia xuất hiện một huyệt động, huyệt động này bị dây leo che khuất lại có sương mù mờ mịt nhưng không hiểu tại sao chàng nội lực mất hết lại có thể nhìn rõ mồn một.
Xem ra huyệt động này chính là đường sống mà sư phụ nhắc đến hơn nữa tán cây và dây leo cũng không phải tự nhiên mà có, có lẽ sư phụ chàng đề phòng bất trắc đã tốn công sức chuẩn bị những thứ này.
Lãng Thừa Phong dùng dây leo đu sang huyệt động nhưng phải qua mười mấy lần chàng mới thành công, huyệt động tối om nhưng mắt chàng lại nhìn rõ như ban ngày. Đi được một đoạn khoảng ba bốn trượng thì xuất hiện một cái rương, trong rương có lương khô, nước uống, nến, hoả tập và vài vật dụng khác, Lãng Thừa Phong gom hết mọi thứ vào tay nải rồi tiếp tục tiến tục tiến về phía trước. Chàng không biết đã bao nhiêu lâu, đói thì ăn, khát thì uống nước, mệt thì ngồi xuống nghỉ chân. Trên đường đi dư kình của Dạ Hoa Chưởng còn sót lại trong người chàng thỉnh thoảng lại tái phát giày vò chàng đến chết đi sống lại, chàng dù đau đớn thế nào vẫn cắn răng chịu đựng tiếp tục tiến về phía trước.
Không biết đã đi được bao lâu phía trước Lãng Thừa Phong xuất hiện ánh sáng và tiếng nước chảy như thác nước, chàng gắng gượng chạy nhanh về phía ánh sáng, quả nhiên phía trước lối ra là thác nước, cách nguỵ trang này thật khéo léo. Đúng lúc này dư kình lại bộc phát, tâm tình chàng vừa thả lỏng liền không chịu nổi bất tỉnh rơi xuống dòng nước chảy siết.
Khi Long Hành Vân đến Vạn Tà Môn thì đã quá trễ, Vạn Tà Môn đầu hàng Ma Tông, Trịnh Hiệu Tích trở thành môn chủ mới.
Long Hành Vân bắt một tên tiểu tốt tra hỏi thì biết Vạn Bí Tà đã chết còn Lãng Thừa Phong rơi xuống Mạt Trắc Thâm Uyên, kết cục chỉ có tan xương nát thịt.
Long Hành Vân khẽ thở dài cảm khái cho vị bằng hữu vong niên nhưng chàng có linh cảm Lãng Thừa Phong vẫn còn sống, chàng đã không cứu được Vạn Bí Tà chàng tuyệt đối không để mất thêm Lãng Thừa Phong nữa.
Long Hành Vân sau đó liền đi tìm xung quanh Vạn Tà Môn khắp năm mươi dặm suốt ba ngày trời nhưng không có kết quả.
Phải chăng Lãng Thừa Phong đã chết?
Chú thích:
(*) Câu này xuất phát từ Tống thư quyển 76, liệt truyện 36 – Tông Xác truyện:
Xác thiểu thì, Bính vấn kì chí.
Xác đáp viết: “Nguyện thừa trường phong, phá vạn lí lãng.”
(Tống Bính và Tống Xác, người Nam Tống, chú hỏi cháu đáp.
Bính hỏi chí hướng của cháu là gì?
Xác đáp: “Muốn cưỡi trường phong, phá sóng vạn lý.”)
Từ đó thành ngữ thừa phong phá lãng (cưỡi gió phá sóng) để chỉ những người có chí hướng cao xa, khí phách hùng mạnh, hăng hái tiến tới.