Gia đình ba người họ Cố đi được gần một canh giờ cuối cùng cũng đến gần huyệt động thì đột nhiên phía sau vang lên tiếng gió.
Họ còn chưa kịp phản ứng thì trước mặt đã hiện ra ba nhân ảnh, chính là đại hán đeo song phủ, đại hán đeo hộp sắt và thư sinh cầm phán quan bút. Ba người đằng đằng sát khí khiến phu thê họ Cố sợ hãi vội vàng ôm lấy Cố Bình Sinh, Cố Thành mím môi nói:
“Ba vị đại hiệp xin hãy tha cho vợ chúng tôi! Đại ân đại đức vợ chồng chúng tôi nguyện ngậm vạnh nhớ ơn!”
Cự hán song phủ im lặng không nói, thư sinh tươi cười nhưng ánh mắt lấp lánh sát khí chỉ có đại hán hộp sắt lên tiếng, giọng hắn chát chúa như kim loại đập vào nhau:
“Bọn ta cũng không còn cách nào khác, thiếu tông chủ đã ra lệnh trên đảo này tuyệt đối không để ai sống sót! Ba người các ngươi ra đi mạnh khoẻ đừng trách bọn ta!”
Phu thê họ Cố nghe vậy hốt hoảng quỳ thụp xuống vái lạy:
“Cầu xin ba vị đại hiệp, vợ chồng chúng tôi già cả chết không đáng tiếc nhưng thằng bé nhà tôi chỉ mới mười tuổi, xin ba vị độ lượng hải hà tha cho nó một con đường sống...”
Cự hán song phủ cau mày, thư sinh muốn nói gì lại thôi, thiết hán hộp sắt mỉm cười:
“Ta đã nói rồi đây là mệnh lệnh của thiếu tông chủ, chúng ta cũng không còn cách nào khác. Nếu hôm nay không đủ ba cái xác thì người chết sẽ là ba chúng ta!”
Nói xong hắn nhấn một cái nút trên hộp sắt lập tức từ trong hộp sắt trồi ra mười tám món vũ khí: đao, kiếm, kích, thương, phủ, việt, soa, côn, roi... Vẻ mặt hắn từ ôn hoà chuyển sang tà ác, giọng điệu cũng từ khách khí sang điên cuồng ghê rợn:
“Ba người các ngươi muốn chết như thế nào? Bị đâm? Chém? Chặt từng khúc? Phanh thây? Lăng trì? Các người muốn ta dùng loại vũ khí gì? Ta vũ khí nào cũng tinh thông! Đảm bảo các ngươi sẽ chết một cách vô cùng đau đớn! Đau đớn đến mức cầu xin ta ban cái chết! Vậy thì ta chọn xà mâu đi! Ta sẽ đâm từng nhát từng nhát đến khi cơ thể các ngươi nát bấy ta sẽ kết liễu các ngươi, cách này còn tuyệt vời hơn cả lăng trì lóc thịt nữa!”
Hắn ta là một tên điên cuồng sát.
Ngay cả thư sinh và cự hán kia dù là đồng bọn cũng không khỏi ớn lạnh trong lòng. Thư sinh khẽ thở dài:
“Rơi vào tay Xảo Tượng các ngươi đúng là thảm còn hơn cả cái chết!”
Xảo Tượng Trác Sơn Cốt là một trong Thập Sát, biệt hiệu là “Tượng Sát”, xem ra hai người kia cũng là Thập Sát. Trác Sơn Cốt xuất thân từ một thiết tượng (thợ rèn), đam mê vũ khí, tinh thông thập bát ban võ nghệ. Sau đó hắn được Địa Sát Thổ Công đứng đầu Thập Sát thu nhận vào Ma Tông nhưng hắn cuồng sát, thích dùng vũ khí do mình rèn ra để tra tấn nạn nhân đến chết, chính vì vậy trong giang hồ có câu “thà chết trong tay Ma Tôn còn hơn Xảo Tượng”.
Cự hán thấy ba người họ Cố không sức
phản kháng trong lòng không khỏi cảm thương, hắn không muốn bọn họ phải chịu đau khổ nên quyết định rút song phủ giải thoát cho ba con người mệnh khổ này. Thư sinh hiểu ý hắn nhưng không ngăn cản, hắn không muốn phải chứng kiến mấy cảnh tra tấn rùng rợn.
Cự hán vừa rút song phủ thì đột nhiên “bịch” một tiếng, một thân thể hùng vĩ nằm trước mặt bọn họ. Bọn họ ngay lập tức nhận ra người đang nằm trên đất chính là Xích Đế Xích Tung Hoành.
Bên cạnh Xích Tung Hoành xuất hiện một hắc y nhân, không hiểu tại sao Cố Bình Sinh lại có cảm giác hắc y nhân này không thua kém gì Kim Sí Tướng Quân, người này là ai? Không lẽ là hai người còn lại trong Tam Đại Tướng Quân? Nhưng Kim Sí Tướng Quân không cần bịt mặt thì hắn che giấu làm gì?
Phía sau xuất hiện một đám người, chính là đám người Kim Sí Tướng Quân, dẫn đầu bọn họ là một thiếu niên khoảng mười ba mười bốn tuổi. Thiếu niên này khôi ngô tuấn tú, ăn mặc sang trọng như danh gia quyền quý, nhãn thần lấp lánh tinh quang xem ra tuy nhỏ nhưng cũng là cao thủ thượng thừa. Y chính là Thiếu Tông Chủ Ma Tông, đệ tử chân truyền của Ma Tôn, Trạch Dương.
Trạch Dương liếc nhìn Xích Tung Hoành đang nằm dưới đất rồi quay sang ba người họ Cố, giọng lạnh tanh:
“Ba người các ngươi đúng là có diễm phúc, hắn ta sau khi biết ta cho người bám theo các ngươi đã quỳ xuống lạy lục xin ta tha cho các ngươi! Đường đường Xích Đế lừng lẫy khiến cho hắc bạch lưỡng đạo nghe danh kinh tâm táng đởm lại như một con chó cầu xin, ngay cả ta cũng tò mò ba người các ngươi là người như thế nào!”
Ba người gia đình họ Cố nghe thấy thế nước mắt lại trào ra, bọn họ sao không biết tính khí kiên cường không chịu khuất phục của Xích Tung Hoành vậy mà vì họ y bỏ hết tôn nghiêm để quỳ gối cầu xin. Tình cảm chân thành đó sao họ không cảm động cho được?
“Đại ca!”
Xích Tung Hoành liền đứng bật dậy, y đứng chắn giữa đám Trạch Dương và ba người gia đình họ Cố, y gắng gượng nói:
“Trạch Dương tiểu quỷ! Không phải ngươi muốn Ma Tâm Đại Pháp và Ma Tâm sao? Chỉ cần ngươi tha mạng cho bọn họ thì ta sẽ đưa hết cho ngươi!”
Cố Thành gầm lên:
“Đại ca! Đại ca không cần phải nhịn nhục nữa! Cho dù huynh có giao ra thì chắc gì bọn chúng sẽ bỏ qua cho bọn đệ? Dù sao cũng phải chết, chúng ta phải chết thật oanh liệt!”
Cố Bình Sinh cũng phụ hoạ theo, cậu bắt chước mấy câu nói của phụ thân cậu:
“Đúng vậy nghĩa phụ! Sống có gì vui? Chết có gì buồn? Có chết cũng phải chết thật oanh oanh liệt liệt!”
Xích Tung Hoành hai mắt đỏ hoe, y và Cố Thành, hai người bắt tay một cái thật kêu, y cảm động nói:
“Đệ không hổ danh là đệ đệ của Xích Tung Hoành ta! Được! Chết thì cùng chết! Điều ta không hối hận nhất trong đời này chính là kết bái với đệ!”
Một luồng nhiệt huyết dâng lên, cảm nhiễm những người xung quanh. Bọn họ không ngờ gia đình họ Cố bề ngoài yếu đuối lại khí phách như vậy. Hoa Bất Ngữ không nhịn được nhìn sang Cố Bình Sinh, nàng biết dáng vẻ khí khái không màng sinh tử hôm nay của cậu vĩnh viễn ghi khắc trong tâm khảm của bà.
Trạch Dương cười nhạt quay đi:
“Hoả Yêu, Cự Phủ, Xảo Tượng, Bạch Diện Thư Sinh, giết chúng đi!”
Hoả Yêu là đại hán da đỏ như lửa, một trong Thất Yêu, “Phủ Sát” Cự Phủ
là cự hán đeo song phủ, “Bút Sát” Bạch Diện Thư Sinh là thư sinh mặt phấn mang phán quan bút cùng với Xảo Tượng là ba trong Thập Sát. Bốn người này ai cũng là cao thủ nhất đẳng, danh tiếng trên giang hồ cũng rất lớn.
Ngay giây phút Trạch Dương vừa quay lưng lại Xích Tung Hoành lập tức lao lên, y chỉ có duy nhất cơ hội này, chỉ cần bắt được Trạch Dương thì y sẽ có vốn để trao đổi với đám Kim Sí Tướng Quân mặc dù bản thân y cũng biết kế sách này hoàn toàn không có chút thành công.
Xoẹt!
Một tia chớp màu vàng loé lên, trước ngực Xích Tung Hoành máu lập tức bắn ra, thân hình to lớn của y bị kình lực hùng hậu chấn văng ra sau.
Cạch!
Kim Sí Kiếm lừng danh của Kim Sí Tướng Quân vào vỏ, tốc độ của hắn nhanh đến mức toàn trường không ai nhìn rõ quá trình hắn rut kiếm, đâm Xích Tung Hoành rồi tra vào vỏ như thế nào, bọn họ ai cũng đều biết Kim Sí Tướng Quân lợi hại nhưng không ai ngờ hắn lợi hại đến mức đó.
Xích Tung Hoành vừa ngã xuống bốn người Hoả Yêu, Cự Phủ, Xảo Tượng và Bạch Diện Thư Sinh đồng thời động thân, Xích Tung Hoành và phu thê họ Cố cũng liền động thân, bốn người kia tấn công còn ba người họ lại lao đến dùng thân che cho Cố Bình Sinh.
Cố Thành bị bổ làm đôi, Trác Sơn Cốt dùng một cây phủ khoái trá bổ đôi ông ra, máu bắn ra như mưa, phần trên Cố Thành rơi bịch xuống, ánh mắt vẫn nhìn về phía Cố Bình Sinh.
Tư Đồ Mạt cùng lúc đó phun ra một vòi máu, vòi máu bắn thẳng vào mặt Cố Bình Sinh, Cự Phủ hữu chưởng ấn lên lưng bà. Hắn dù là hắc đạo cũng là một hảo hán, hắn chỉ dùng nội lực chấn đứt tâm mạch bà, giữ cho bà chết được toàn thây. Tư Đồ Mạt dù tâm mạch đứt đoạn vẫn ôm chặt lấy Cố Bình Sinh, trước khi chết bà vẫn cười hiền từ:
“Sinh nhi ngoan, đừng sợ! Có mẹ ở đây rồi! Mẹ luôn luôn yêu con!”
Trước mắt Cố Bình Sinh đỏ rực, đột nhiên loáng lên một cái, phán quan bút của Bạch Diện Thư Sinh đã điểm vào ngực trái cái, một luồng kình lực âm nhu cuồn cuộn truyền vào lập tức chấn đứt tâm mạch của cậu, trái tim rạn nứt cũng chịu không nổi lập tức nổ tung, Cố Bình Sinh gục xuống bất tỉnh.
Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!
Bốn tiếng xương vỡ giòn giã vang lên, Hoả Yêu, Cự Phủ, Xảo Tượng và Bạch Diện Thư Sinh cùng lúc trúng chiêu bay ngược ra sau, thất khiếu trào máu.
Người ra tay cùng lúc đả thương nhất yêu tam sát không nhờ lại là Xích Tung Hoành, không phải y đã mất hết công lực rồi sao?
Hình dạng của Xích Tung Hoành lúc này có biến hoá kinh người, thân hùm của y vốn đã hùng vĩ giờ đây còn biến lớn gấp đôi, làn da rám nắng chuyển thành màu đỏ tươi như máu, mái tóc đỏ rực của y mọc dài đến tận gót chân rồi dựng đứng lên nhảy múa trong không trung tựa như một ngọn lửa, thất khiếu y cũng phun ra làn khói đỏ như máu, hai tròng mắt đỏ ngầu như hai hòn lửa.
Xích Tung Hoành bây giờ như một ác ma từ địa ngục chui lên, những người chứng kiến kinh hãi tột độ. Trạch Dương vốn điềm tĩnh cũng phải biến sắc, hắn hô khẽ:
“Cấm Thuật Trao Đổi? Xích Đế ngươi muốn tự sát?”
Cấm Thuật là những võ công đã bị cấm truyền vì tính chất nguy hiểm vô cùng của nó, thông thường cái giá đều là tính mạng của người sử dụng thậm chí còn là sinh mạng của rất nhiều người khác. Cấm Thuật của Sát Tâm Đạo mà Xích Tung Hoành sử dụng gọi là Trao Đổi Công Bằng, y đánh đổi sinh mệnh để nhận lại sức mạnh vô địch. Tuy nhiên Cấm Thuật này giới hạn thời gian, tuỳ theo lượng sức mạnh y dùng và dương thọ y có mà thời gian sử dụng được Cấm Thuật sẽ ngắn hay dài.
Thời gian Cấm Thuật hết cũng có nghĩa là y sẽ chết.
Sức mạnh Cấm Thuật hùng mạnh vô địch, hoàn toàn vượt xa thể năng con người hay võ công thông thường, nhất yêu tam sát xương sườn gãy nát nằm dưới đất khó lòng gượng dậy, hoàn toàn mất khả năng chiến đấu.
Trạch Dương quát lớn:
“Tất cả cùng lên! Không được đấu cứng với hắn chỉ cần kéo dài thời gian, hết thời gian hiệu lực Cấm Thuật thì hắn sẽ chết!”
Nhưng hắn cũng biết muốn kéo dài thời gian với một kẻ sử dụng Cấm Thuật Trao Đổi Công Bằng không phải chuyện dễ dàng gì thậm chí cả cái mạng nhỏ cũng không giữ được.
Kim Sí Tướng Quân, Kiếm Ma, Xà Hiết Ma Nữ Hoa Bất Ngữ, trung niên xấu xí, lang trung, hắc y nhân bí ẩn và mười tám hắc y nhân cùng lúc xông lên vây công Xích Tung Hoành.
Xích Tung Hoành lúc này như đã đánh mất lý trí, gầm lớn một tiếng kinh thiên động địa, song quyền của y toả ra hai làn khói đỏ, hai làn khói đó lại ảo hoá thành hai cái đầu lâu nhe nanh múa vuốt, cảnh tượng quỷ dị chí cực. Y không hề e sợ bị quần công múa tít đôi song trảo đầu lâu, đám Kim Sí Tướng Quân cũng liền rút vũ khí hộ thân ra, hai bên nhanh chóng triển khai ác chiến.
Tiếng kim loại va chạm liên tiếp vang lên, hai bên đều dùng tốc độ nhanh nhất để chiến đấu nhất thời chỉ nhìn thấy vô số đốm sáng đủ màu sắc loé lên trong không trung.
Ngay cả Trạch Dương cũng không nhìn rõ được động tác của bọn họ còn Cố Bình Sinh thì lại càng không phải nói, Cố Bình Sinh mất tim vẫn còn sống, cậu nằm đó hai mắt nhìn trừng trừng vào chiến trường mà cậu không thể nắm bắt kia.
KEENG!!!
Một nửa thanh Thiều Hoa Kiếm của Kiếm Ma cắm phập xuống đất, trận ác chiến cuối cũng kết thúc, thắng phụ hay sinh tử cũng đã được định đoạt.
Thân hình kỳ vĩ của Xích Tung Hoành vẫn đứng sừng sững như một ngọn núi, xung quanh là đám người Kim Sí Tướng Quân, Kim Sí Kiếm của Kim Sí Tướng Quân đâm vào tim y, nửa thanh còn lại Thiều Hoa Kiếm của Kiếm Ma đâm vào lưng y, Song Xà Tiên của Hoa Bất Ngữ quấn chặt cổ và hữu thủ y, ngân châm của lang y đâm vào ngực phải y, hắc y nhân đầu dưới chân trên hữu chưởng ấn vào đỉnh đầu y, song trảo trung niên xấu xí bấu vào bụng y còn mười tám hắc y nhân kia đã chết nằm la liệt trên mặt đất.
Xích Tung Hoành đã tắt thở từ lâu nhưng những người kia vẫn chưa dám thu vũ khí về, trong mắt bọn chúng vẫn còn nét kinh hãi, để giết chết y bọn chúng cũng phải chịu mười mấy vết trảo sâu tận xương, máu chảy ra lập tức bốc hơi, cảnh tượng độc mục kinh tâm.
Xích Tung Hoành đã chết nhưng Trạch Dương biết y chết không phải vì bị đám Kim Sí Tướng Quân giết mà vì thời hạn Cấm Thuật đã hết, nếu kéo dài thêm một khắc nữa thì trừ Kim Sí Tướng Quân những người còn lại khó lòng sống sót, ngay cả Trạch Dương cũng cảm thấy lạnh người.
“Trạch Dương chó chết!!!”
Đột nhiên một tiếng gầm chấn động cả ngọn núi vang lên, mọi người liền nhìn về phía phát ra tiếng gầm, Cố Bình Sinh không biết từ lúc nào đã đứng dậy, hai mắt xạ ra sát khí rợn người.
Một đứa bé tận mắt chứng kiến phụ thân mẫu thân và nghĩa phụ mình bị giết hại ngay trước mắt mình, bọn họ trước khi chết đều nhìn về phía cậu ta, đều dùng cơ thể và tính mạng che chở cho cậu ta.
Nhưng cậu ta không khóc, không sợ hãi cũng không đau thương mà chỉ có phẫn nộ và sát ý.
Thực ra cậu đã khóc nhưng hai mắt đỏ ngầu của cậu không chảy ra nước mắt mà là hai dòng huyết lệ.
Những ai chứng kiến đều sinh ra cảm giác lạnh người, bọn họ không ngờ một thằng nhóc ốm yếu mười tuổi lại có thể toả ra sát khí đáng sợ đến nhường đó, dù là cao thủ lăn lộn giang hồ mấy chục năm cũng không thể có được sát khí lăng lệ như thế.
Cố Bình Sinh điên cuồng lao về phía Trạch Dương, mọi chuyện đều do tên ác nhân này cầm đầu, cậu thề phải phanh thây hắn ra mới hả giận.
Trạch Dương hơi giật mình vì sát khí của Cố Bình Sinh nhưng hắn vẫn đứng yên nhếch méch nhìn Cố Bình Sinh chỉ còn cách mình năm bước.
Cố Bình Sinh nhanh nhưng sao có thể nhanh bằng Kim Sí Tướng Quân?
Huyết quang bắn lên không trung.
Thân thể nhỏ bé của Cố Bình Sinh gục xuống nền đất đầy lá khô, ngực trái của cậu thủng một lỗ lớn bằng miệng bát, máu từ vết thương chảy thành một vũng lớn.
Hoa Bất Ngữ đột nhiên thấy tim mình nhói lên một cái, nhất thời hô hấp không thông. Trạch Dương không hề để tâm đến biểu hiện kỳ lạ của bà, hắn nhìn Kim Sí Tướng Quân rồi gật đầu, Kim Sí Tướng Quân cũng gật đầu.
Những người khác cũng thu vũ khí rồi lùi ra sau, Xích Tung Hoành chết trong tư thế đứng thẳng quả không hổ danh một đời kiêu hùng. Kim Sí Tướng Quân hô khẽ một tiếng, Kim Sí Kiếm phát ra hào quang hoàng kim rồi như một tia chớp đâm vào ngực trái Xích Tung Hoành, nhanh và chuẩn xác đến mức không có một giọt máu nào bắn ra. Kim Sí Tướng Quân xoay tròn mũi kiếm khoét một lỗ trên ngực Xích Tung Hoành, máu thịt hoà lẫn xương trắng văng ra ngoài tung toé nhưng không chạm được vào người hắn và Trạch Dương.
Lúc này từ ngoài lỗ thủng nhìn vào có thể thấy được một vật hình dáng không khác gì Ma Tâm đang đập thình thịch. Kim Sí Tướng Quân không dám lơi lỏng, hắn vận toàn bộ mười thành Kim Sí Điểu Ma Công truyền vào Kim Sí Kiếm, nội lực truyền đến mũi kiếm hoá thành một quả cầu hoàng kim bao bọc lấy Ma Tâm.
Sau khi hoàng kim cầu đã bao bọc hoàn toàn Ma Tâm Kim Sí Tướng Quân nhanh như cắt rút Kim Sí Kiếm ra kéo theo cả hoàng kim cầu chứa Ma Tâm.
Trạch Dương lấy ra một cái rương toả ra ánh sáng màu bạc, đây gọi là Toả Tâm Rương, được đúc bằng kỳ kim ngàn năm dưới đông hải, mô phỏng theo Thiên Cơ Toả vốn là vật của Sát Tâm Đạo dùng để bảo quản Ma Tâm. Hắn mở rương Toả Tâm ra, phất nhẹ tả thủ một cái, Thiên Ma Công phát sinh lực hút hút Ma Tâm vào trong, phải đến khi nắp rương đóng lại tinh thần của hắn mới thả lỏng phần nào.
Không phải Xích Tung Hoành đã truyền Ma Tâm cho Cố Bình Sinh sao giờ trong người y còn có thêm một Ma Tâm?
Ma Tâm có thể tạo ra được nội tạng cho Cố Bình Sinh thì tạo ra thêm một Ma Tâm giả có gì là khó? Xích Tung Hoành sớm đã có đề phòng nên đã dùng Ma Tâm tao ra một Ma Tâm giả, quả nhiên hôm nay đã lừa được cả Trạch Dương lẫn Kim Sí Tướng Quân.
Trạch Dương ra lệnh:
“Tướng quân cùng những người khác ai còn đi được thì tiến hành chôn cất bốn người bọn họ sau đó đỡ những người bị thương về thuyền, chúng ta lập tức khởi hành về Thánh Tông!”
Tất cả đồng thanh hô lớn:
“Rõ! Thưa thiếu tông chủ!”
Cả nhà bốn người họ Cố cuối cùng cũng nằm yên dưới ba tấc đất, vĩnh viễn yên nghỉ ở Vô Danh đảo xa xôi cô độc.
“Sinh nhi! Sinh nhi! Con mau tỉnh lại!”
Cố Bình Sinh mơ hồ nghe thấy tiếng gọi của Xích Tung Hoành, cậu mở mắt ra thì thấy Xích Tung Hoành đang mỉm cười nhìn cậu, cậu mừng rỡ ngồi bật dậy, nước mắt lưng tròng:
“Nghĩa phụ vẫn còn sống? Con cũng chưa chết? Ơn trời! Thì ra chỉ là một giấc mơ!”
Xích Tung Hoành khẽ thở dài:
“Ta xin lỗi nhưng đây không phải một giấc mơ. Ta đã chết rồi, đây chỉ là ý niệm còn lại của nghĩa phụ thông qua Ma Tâm mà liên kết được với tâm linh của con. Còn con chỉ là chết lâm sàng thôi, Ma Tâm còn sao con có thể chết được?”
Cố Bình Sinh nức nở:
“Nghĩa phụ! Cha con! Mẹ con! Mọi người đều đã...”
Xích Tung Hoành buồn bã ngồi xuống trước mặt cậu, y đặt tay lên vai cậu ấm áp nói:
“Sinh nhi! Con phải tiếp tục sống! Con phải tiếp tục tập luyện dù không có ta hay cha mẹ con bên cạnh, nếu có thể khai phá toàn bộ tiềm lực thân xác và linh hồn hoặc đạt cảnh giới Nhân - Ma - Tâm hợp nhất thì rất có khả năng dị chứng sẽ được chữa khỏi!”
Cố Bình Sinh lau khô nước mắt, ánh mắt của cậu toát lên khí phách vô cùng:
“Không! Con sẽ báo thù!”