Phong Vân Long Hổ

Chương 9 - Huyết Nhục Hoành Phi [Thượng]

Những ngày tiếp theo Cố Bình Sinh tiếp tập luyện, sau khi tập đủ bài tập cậu phụ giúp Cố Thành và Xích Tung Hoành săn thú và bắt cá.

Tối đến cả nhà bốn người ăn uống no say, sau đó Xích Tung Hoành lại kể cho Cố Bình Sinh nghe về các nhân vật cũng như cố sự trong giang hồ.

Ngày thứ năm yên bình trôi qua như mọi hôm. Hoàng hôn buông xuống, cả nhà họ Cố bốn người quây quần bên bàn ăn, ăn uống trò chuyện say sưa.

Gió mát lạnh đột nhiên thổi mạnh, hàn khí buốt thịt da ùa vào căn nhà ấm cúng, Xích Tung Hoành cau mày. Y dù đã truyền hết công lực cho Cố Bình Sinh nhưng linh giác của một cao thủ vẫn còn, y cảm giác được có người đã đến trước cửa.

Nếu là trước đây đối phương cách mười trượng y liền nhận ra nhưng bây giờ kẻ địch đã đến gần hai trượng y mới nhận ra, y kìm nén nỗi lo lắng cho gia đình ba người họ Cố rồi thản nhiên nói vọng ra:

“Bằng hữu cũ đã đến sao không vào đây uống một chén?”

Ngoài cửa xuất hiện mười mấy người, người đi đầu tiên là một trung niên cao lớn hùng vĩ, hắn ta khoảng tam tuần, khuôn mặt không chút biểu cảm, mái tóc vàng óng ánh dài ngang hông, đầu đội mũ trụ hoàng kim. Hắn mặc một bộ giáp hoàng kim có khắc phù điêu kim sí điểu, trên vai khoác áo choàng đỏ tựa máu, sau lưng đeo một một thanh kiếm hoàng kim có khắc hình kim sí điểu đang tung cánh, đây chính là thanh Kim Sí Kiếm lừng danh thiên hạ, người này khí thế trấn nhiếp toàn trường tựa như tướng quân tung hoành giữa sa trường.

Vừa thấy người này Xích Tung Hoành sắc mặt sa sầm, phu thê họ Cố thì bị uy thế của hắn chấn nhiếp sợ hãi cúi gằm mặt còn Cố Bình Sinh tim đập rộn ràng, vừa sợ vừa hưng phấn nhưng chính cậu cũng không hiểu tại sao mình hưng phấn.

Dựa vào mái tóc vàng, giáp hoàng kim và Kim Sí Kiếm thì Cố Bình Sinh nhận ra hắn chính là Kim Sí Tướng Quân đứng đầu

Tam Đại Tướng Quân của Ma Tông.

Kim Sí Tướng Quân võ công trong Ma Tông chỉ kém Ma Tôn hơn nữa tài trí mưu lược vào thượng đẳng giang hồ, trong kế hoạch thống nhất hắc đạo thì hắn là cánh tay phải đắc lực của Ma Tôn cũng như là mũi nhọn tấn công, Vạn Tà Môn tám năm sau cũng mất trong tay hắn.

Xích Tung Hoành từng nói với cậu dù y trước đây ở trạng thái thập toàn cũng không phải đối thủ của Kim Sí Tướng Quân.

Sau lưng Kim Sí Tướng Quân chia thành ba nhóm theo vị trí trước sau, nhóm đầu tiên có bốn người, ba nam một nữ, nhóm thứ hai bốn người đều là nam nhân còn nhóm cuối là tám hắc y nhân bịt mặt.

Nhóm đầu tiên theo thứ từ mé phải qua thì người đầu tiên là một trung niên ăn mặc như nho sĩ, sau lưng đeo một thanh kiếm hình dáng cổ quái.

Thanh kiếm cổ quái này giống với miêu tả của Xích Tung Hoành, gọi là Thiều Hoa Kiếm, kiếm thủ này có lẽ là Kiếm Ma đứng đầu Ma Tông Ngũ Ma.

Kiếm Ma kiếm pháp trác tuyệt, Cửu Thiều Kiếm Pháp độc bộ giang hồ từng đấu bất phân thắng bại Lý Vong Sinh môn chủ Thuần Dương Cung và Danh Kiếm của Danh Kiếm Sơn Trang. Hắn cách đây ba năm chỉ thua Hành Vân Lưu Thuỷ Long Hành Vân hai chiêu.

Tiếp theo là một nữ nhân trẻ đẹp, mặt xinh như hoa, thân hình đầy đặn, đôi mắt sắc mê hồn, trên hông nàng ta giắt hai ngọn xà tiên một xanh một trắng, đây là binh khí độc môn Thanh Xà Bạch Xà Song Tiên của Xà Hiết Ma Nữ Hoa Bất Ngữ.

Xà Hiết Ma Nữ Hoa Bất Ngữ xếp thứ năm trong Ngũ Ma, người giống như biệt hiệu, độc như xà hiết. Đặc biệt bà ta tinh thông thải dương bổ âm thuật nên dù đã hơn sáu mươi bề ngoài vẫn như đôi mươi, nam nhân chết trên giường của bà ta không một ngàn cũng tám trăm.

Tận nhật vấn hoa, hoa bất ngữ,

Vị thuỳ linh lạc, vị thuỳ khai?

(Lạc Hoa - Nghiêm Uẩn)

Cố Bình Sinh từ nhỏ sống ở Vô Danh Đảo chưa từng tiếp xúc với nữ nhân hơn nữa sau khi tiếp nạp Ma Tâm thì dục vọng càng lớn, cậu dù biết Hoa Bất Ngữ là kẻ địch vẫn nhìn dùng ánh mắt như lang như hổ thèm khát nhìn bà, tựa như muốn lao tới ăn tươi nuốt sống mỹ nhân trước mặt.

Hoa Bất Ngữ tuy gặp không biết bao nhiêu nam nhân nhưng chưa từng có người nào nhìn bà bằng ánh mắt đó, ánh mắt nóng bỏng nhưng lại vô cùng chân thành, bà bất giác nghe tim mình đập thình thịch, bà vội vàng quay đi che dấu đôi gò má đang ửng hồng.

Hoa Bất Ngữ sau Xuân Quang Nhiễm Nhiễm thì chưa từng động lòng với ai, không lẽ bà đã động lòng với một thằng nhóc mới mười tuổi? Càng nghĩ bà càng thấy vô lý.

Đứng cạnh Hoa Bất Ngữ là một trung niên xấu xí thô kệch, đầu láng bóng chỉ có một nhúm tóc ở đỉnh đầu, hắn ta thấp nhất trong đám người này, hắn ta nhìn chằm chằm vào mỹ nhân kia bằng ánh mắt thèm thuồng, nước miếng chảy ròng ròng, xem ra là một tên háo sắc, không thấy hắn mang vũ khí nhưng đôi tay của hắn móng tay dài và sắc, láp loáng ánh tím, xem ra hắn thiện nghệ trảo công.

Cố Bình Sinh không biết người này nhưng theo cậu đoán có lẽ hắn ít nhất cũng nằm trong Thất Yêu.

Người cuối cùng trong nhóm thứ nhất là một trung niên có nước da đỏ rực, quần áo có thêu hoạ tiết ngọn lửa, hắn cầm trên tay hai vũ khí như đoản kiếm nhưng lưỡi kiếm uốn lượn và phân nhánh như ngọn lửa. Hắn ta nhìn Xích Tung Hoành trừng trừng như muốn ăn tươi nuốt sống còn Xích Tung Hoành thì ngay cả một cái liếc mắt cũng không thèm liếc hắn, lộ rõ vẻ coi thường. Thủ hạ bại tướng, Xích Đế ngạo mạn sao để vào mắt?

Nhóm thứ hai có bốn người, người đứng mé phải là một cự hán cao to vạm vỡ, cao gần mười thước, mặt mũi gồ ghề, sau lưng đeo song phủ lớn, chỉ nhìn kích thước thì mỗi phủ nặng ít nhất phải hai ba trăm cân.

Người đứng ở giữa tuy thấp hơn cự hán nhưng thân hình chắc nịch, cơ bắp cuồn cuộn, hắn cởi trần mang theo một cái hộp lớn bằng sắt, không biết trong đó chứa gì.

Người mé trái cũng là người thấp nhất trong ba người, cũng trẻ nhất, ăn mặc như thư sinh, mặt hoa da phấn, sau lưng đeo một cây phán quan bút dài khoản hai thước.

Người cuối cùng là một trung niên tiên phong đạo cốt, ăn mặc như một lang trung, ông ta điềm tĩnh chắp hai tay sau lưng.

Nhóm cuối là tám người mặc đồ đen bịt mặt chỉ để ra hai con mắt, xem ra tám người này thân phận thấp trong đám người này.

Kim Sí Tướng Quân khẽ nở nụ cười rồi bước vào trong nhà, hắn ngồi đối diện với Xích Tung Hoành còn những người kia thì vẫn đứng bên ngoài cửa. Xích Tung Hoành thản nhiên lấy cho hắn một cái bát lớn rồi rót đầy rượu vào, y nói:

“Thật là thất lễ, Kim huynh từ xa đến đây đến đây nhưng nơi này hoang vắng chỉ có rượu của muội phu tự nấu, xin huynh chớ chê cười!”

Cố Bình Sinh dời ánh mắt từ Hoa Bất Ngữ sang Kim Sí Tướng Quân, nỗi bất an lại dấy lên trong lòng. Đệ tử Ma Tôn là Trạch Dương từng cho người truy sát Xích Tung Hoành, Kim Sí Tướng Quân mười phần đến đây để lấy mạng nghĩa phụ cậu.

Kim Sí Tướng Quân uống cạn chén rượu rồi nói:

“Hảo tửu! Hảo tửu! Xích huynh đúng là biết chọn nơi ẩn cư, nơi này cách biệt giang hồ huyên náo thật khiến người ta cảm giác yên bình, tự do tự tại!”

Hai phu thê họ Cố đến bây giờ mới dám ngước đầu lên nhưng nhìn thấy Kim Sí Tướng Quân rực rỡ như ánh mặt trời lời muốn nói ra cũng không nói được. Xích Tung Hoành bật cười:

“Ha ha ha! Đúng vậy! Đúng vậy! Nơi này

không chỉ thích hợp ẩn cư mà cũng rất thích hợp để chôn cất, khỏi bị quấy rầy! Ài! Thật nhớ năm năm trước ta khiêu chiến huynh ở dốc Bạch Mã, huynh chỉ ba chiêu đã đánh bại ta, từ đó ta quyết chí tu luyện đánh bại huynh nhưng đáng tiếc chưa kịp gửi chiến thư thì đã bị lão già Vũ Nhất Hàng chõ mũi vào!”

Cố Bình Sinh nhăn mặt, cậu biết Xích Tung Hoành không phải đối thủ của Kim Sí Tướng Quân nhưng cậu không ngờ hắn ba chiêu đã có thể đánh bại nghĩa phụ cậu. Ruốc cuộc Kim Sí Tướng Quân lợi hại đến bực nào?

Kim Sí Tướng Quân cũng bật cười, ngay cả những người đứng ngoài cửa hợp tác với hắn mấy mươi năm cũng chưa bao giờ thấy hắn cười. Kim Sí Tướng Quân vốn lạnh lùng, dù đứng trước cái chết cũng không đổi sắc mặt nhưng hôm nay hắn lại cười với Xích Tung Hoành. Kim Sí Tướng Quân nói:

“Xích huynh quá khiêm nhường rồi, Kim mỗ tuy ba kiếm đánh bại huynh nhưng huynh cũng trả lại mười tám thương khiến ta phải bế quan mất nửa năm mới bình phục. Thực sự từ năm năm trước ta luôn coi huynh là bằng hữu tri kỷ, đáng tiếc trời không chiều lòng người chúng ta lại là đối địch, ý trời! Tất cả là ý trời!”

Cố Bình Sinh nếu không biết ân oán giữa họ có lẽ còn tưởng bọn họ là bằng hữu lâu năm đang ôn lại chuyện cũ, không lẽ đây là khí phách của bậc cường giả? Cậu không khỏi sinh lòng ái mộ Kim Sí Tướng Quân. Xích Tung Hoành thì không lạc quan lắm, y biết hắn ta đã động sát tâm thực sự chính vì vậy mới bộc bạch những tâm sự trong lòng. Y cười nói:

“Được Kim huynh xem trọng Xích mỗ cảm thấy vô cùng vinh dự. Duyên đến duyên đi vạn sự tuỳ duyên, chúng ta gặp nhau là đã có duyên, trong ván cờ sinh mệnh vốn đã được sắp đặt sẵn kết cục thì dù là nước đi như thế nào đi chăng nữa chúng ta chỉ cần sống hết mình, chỉ cần sống hết mình thì hà tất phải nuối tiếc? Ý trời? Cũng chỉ là đồ vứt đi thôi!”

Những người bên ngoài nghe họ trò chuyện cũng không khỏi sinh lòng ngưỡng mộ Xích Tung Hoành dù họ đang ở thế đối địch, y đúng không hổ danh là một kiêu hùng không màng sinh tử hay tiền tài danh vọng nhưng chuyện họ thấy kinh ngạc nhất chính là Kim Sí Tướng Quân xem Xích Tung Hoành là tri kỷ, thì ra một người như hắn cũng có người là tri kỷ.

Kim Sí Tướng Quân khẽ thở dài:

“Xích huynh không nghĩ đến chuyện quay đầu sao? Chỉ cần huynh đầu hàng Thánh Tông, giao ra Thánh Tâm Đại Pháp và Thánh Tâm thì ta sẽ nói với Thiếu Tông Chủ một tiếng đảm bảo có thể giữ lại mạng sống của huynh!”

Xích Tung Hoành mỉm cười:

“Ha ha ha! Xích Tung Hoành ta một đời quang minh lỗi lạc sao có thể làm con chó theo đuôi tên tiểu tử Trạch Dương? Thứ lỗi Xích mỗ thích độc lai độc vãng, không thích bị gò bó hay quỳ gối trước mặt ai cả! Tâm ý của Kim huynh ta xin tâm lĩnh!”

Kim Sí Tướng Quân nói:

“Ta rất muốn tha chết cho huynh chỉ nhưng Thiếu Tông Chủ chắc chắn sẽ không tha cho huynh! Thế này đi, ta cho huynh và ba người kia một canh giờ, nếu huynh chạy thoát khỏi sự truy sát của ta thì ta sẽ đưa huynh rời khỏi đây còn nếu không... Đây là điều cuối cùng ta có thể làm với tư cách bằng hữu của huynh!”

Những người đứng ngoài liền phản ứng, xem ra điều mà Kim Sí Tướng Quân nói không nằm trong kế hoạch nhưng hắn trừng mắt một cái bên ngoài lập tức im lặng, lời sắp ra đến miệng cũng phải nuốt lại vào trong. Xích Tung Hoành mặt không đổi sắc hỏi:

“Tiểu tử Trạch Dương đã đến đây rồi?”

Kim Sí Tướng Quân đáp:

“Đúng vậy, ngài ấy hiện tại đang vẫn đang ở ngoài bờ biển, ta đã xin thiếu tông chủ một canh giờ để thuyết phục huynh.”

Xích Tung Hoành đứng dậy cười ha hả:

“Đa tạ Kim huynh đã giúp đỡ, ân đức này Xích mỗ không bao quên.”

Sau đó Xích Tung Hoành liền dẫn gia đình họ Cố ba người rời khỏi, đám người bên ngoài bất nhẫn tránh sang hai bên cho bọn họ rời đi.

Sau khi bóng bốn người xuất sau hàng cây, đại hán da đỏ không kềm được hỏi:

“Ngài thực sự thả bọn họ đi sao?”

Kim Sí Tướng Quân ánh mắt xa xăm, lão im lặng một lúc rồi mới trả lời:

“Chúng ta đã khảo sát toàn bộ ngóc ngách hòn đảo này hơn nữa còn phá huỷ tất cả thuyền bè, bọn chúng không thể thoát bằng đường biển chỉ có thể trốn vào rừng. Trên đường bọn chúng đào tẩu thiếu tông chủ đã sắp đặt trinh sát, ta không tin Xích Tung Hoành có thể thoát được.”

Hắn khẽ cau đôi mày vàng rực rồi nói tiếp:

“Mặc dù ta biết Xích Tung Hoành bị tẩu hoả nhập ma nhưng từ lúc bước vào nhà ta không thể nhìn ra hắn còn hay mất công lực, dù ta có làm gì đi chăng nữa cũng không thể nhìn ra sơ hở của hắn, Xích Đế không hổ là Xích Đế!”

Lợi hại như Kim Sí Tướng Quân cũng không thể nhìn ra chân tướng của Xích Tung Hoành khiến cho những người con lại không khỏi bất ngờ, thì ra hắn cố tình thả bốn người Xích Tung Hoành đi, đợi Xích Tung Hoành lộ ra sơ hở mới ra tay nhằm giảm thương vong xuống mức thấp nhất.

Xích Đế danh trấn giang hồ muốn giết chết y thì bọn Kim Sí Tướng Quân cũng phải trả một cái giá đắt thậm chí là hy sinh toàn bộ nhân mã trong Ngũ Ma Thất Yêu Thập Sát. Tất nhiên đó là khi Xích Tung Hoành chưa bị mất đi công lực.

Hoa Bất Ngữ lên tiếng, giọng bà êm ái ngọt ngào khiến người ta muốn nghe mãi:

“Tại sao ngài không dùng ba người kia để ép hắn giao ra Thánh Tâm Đại Pháp? Xem bọn họ rất thân thiết với hắn?”

Đột nhiên bà lại nhớ đến ánh mắt nóng bỏng của Cố Bình Sinh, trong lòng chùng xuống, bà lại bị một tên nhóc hấp dẫn?

Kim Sí Tướng Quân nói:

“Ngươi nghĩ Xích Tung Hoành là loại người gì? Hắn vì tu luyện ma công mà tuyệt tình tuyệt nghĩa, lục thân bất nhận ngươi có đem dao kề vào cổ phụ mẫu ruột thịt của hắn cũng vô dụng. Hắn dù chết cũng sẽ không giao ra Thánh Tâm Đại Pháp vì hắn biết rõ mục tiêu của chúng ta. Nhiệm vụ của chúng ta chỉ cần lấy Thánh Tâm từ hắn thôi!”

Lấy Ma Tâm đồng nghĩa với việc Xích Tung Hoành phải chết, Kim Sí Tướng Quân đương nhiên biết điều này, nhiệm vụ của hắn là phải giết chết Xích Tung Hoành.

Ma Tâm Đại Pháp thì Trạch Dương đã có biện pháp chỉ là Kim Sí Tướng Quân không ngờ hiện tại Xích Tung Hoành đã thay đổi nếu hắn dùng gia đình họ Cố uy hiếp có lẽ y sẽ đồng ý giao ra.

Trí tuệ như Kim Sí Tướng Quân cũng có lúc tính sai.

Xích Tung Hoành sau khi dẫn gia đình họ Cố đi một đoạn khá xa bèn nói:

“Cố đệ, bây giờ chúng ta sẽ tách ra, đệ dẫn Tư Đồ muội và Sinh nhi đến huyệt động chúng ta thường hay ở đó trú mưa khi đi săn, đi sâu vào trong sẽ đến mạch nước ngầm chảy ra biển, ta đã chuẩn bị một con thuyền đủ cho bốn người, đệ phải lập tức rời khỏi đây! Những chuyện khác cứ để đại ca lo!”

Mặc dù Xích Tung Hoành gặp nạn trên biển rồi vô tình dạt vào đảo Vô Danh nhưng y vẫn đề phòng đám người Trạch Dương tìm được đến đây nên đã chuẩn bị từ trước, huyệt động tự nhiên đó y vẫn luôn dùng cây cối cũng như đá tảng nguỵ trang cửa động, cho dù nhìn kỹ cũng khó nhận ra chứ đừng nói là trời tối như thế này.

Y cũng biết Trạch Dương tuyệt đối không tha cho ai biết chuyện liên quan đến y nên hiện tại chỉ còn cách y dùng bản thân đánh lạc hướng đám Kim Sí Tướng Quân và hy vọng hắn ta sẽ giữ lời hứa một canh giờ. Trạch Dương đã đến đây tất đã chuẩn bị kỹ lưỡng, thuyền bè đánh cá e rằng đã bị đánh chìm từ chiều nay cũng như hắn sẽ đem theo vài ba chiến thuyền đến đây để truy bắt khi y tẩu thoát ra biển vậy nên chỉ còn cách kéo dài thời gian để gia đình họ Cố chạy trốn.

Cố Thành bất an nắm chặt tay Xích Tung Hoành:

“Đại ca! Vậy còn đại ca thì sao? Đại ca đã mất hết công lực làm sao đối phó được bọn chúng? Bọn chúng người đông thế mạnh, ai nhìn cũng là cao thủ! Không được! Đại ca trốn cùng với bọn đệ đi!”

Cố Bình Sinh cũng ôm chặt tay Xích Tung Hoành như sợ y đi mất, cậu sao không biết y tách ra chính là muốn dụ địch để gia đình cậu tẩu thoát nhưng y làm thế khác nào tự sát?

Xích Tung Hoành cau mày cố gắng điềm tĩnh nói:

“Đệ nghĩ ta là ai chứ? Ta là Xích Đế nổi danh giang hồ, bọn chúng chỉ là đám nhãi nhép ta chỉ cần hù một cái bọn chúng vãi cả ra quần rồi...”

Cố Thành dù có ngốc cũng biết y đang nói dối, ông kiên định nói:

“Đại ca, chúng ta là huynh đệ sao bọn đệ có thể để huynh lao đầu vào chỗ chết? Có chết chúng ta cùng chết! Chết có gì khổ? Sống có gì vui? Chết cũng phải chết cho oanh oanh liệt liệt! Đại ca, Cố Thành này sống hơn bốn mươi năm nay ngoại trừ lúc đệ cầu hôn tiện nội thì đây là lúc đệ dũng cảm nhất! Huynh đệ chúng ta liên thủ đánh tơi bời hoa lá đám Ma Tông đó đi! Tôi nói có đúng không bà nó?”

Ông nhìn sang Tư Đồ Mạt, bà mỉm cười ngọt ngào nhìn ông rồi gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Bên kia Cố Bình Sinh cũng tươi cười gật gật đầu. Xích Tung Hoành lệ nóng tuôn trào, hào khí xem chết như về của gia đình họ Cố khiến y phải cảm động, nhất thời máu nóng bốc lên cao nhưng y phải cố gắng đè nén nó xuống:

“Cố đệ, Tư Đồ muội, Sinh nhi, là ta đã liên luỵ mọi người! Cố đệ, đệ nghe đây! Dù đệ không sống cho bản thân cũng phải sống cho Sinh nhi! Sinh nhi chỉ mới mười tuổi còn cả một chặng đường phía trước đệ nỡ để nó đi theo một lão già gần đất xa trời như ta? Đệ đồng ý nhưng ta không cho phép!”

Y quay sang ôm chặt lấy Cố Bình Sinh rồi hôn lên mặt cậu, y nhẹ nhàng xoa đầu cậu. Hai phu thê họ Cố trên mặt cũng đã lăn dài hai hàng lệ.

“Sinh nhi! Con nhất định phải sống! Con phải sống vì ta! Vì cha mẹ con! Và vì chính bản thân con! Con không được chết! Con nhất định không được chết!”

Cố Bình Sinh chính là ý nghĩa sống duy nhất cũng như an ủi cuối đời Xích Tung Hoành, y từ lâu đã xem cậu là con trai ruột. Cố Bình Sinh cũng khóc, nước mắt nước mũi tèm lem, cậu bù lu bù loa:

“Không! Chết thì cùng chết! Con dù sao cũng chỉ sống được thêm mười năm nữa! Chết sớm một chút thì có sao?”

Xích Tung Hoành cố nén xung động trong lòng rồi vỗ vai Cố Thành, cả hai nhìn nhau một hồi lâu rồi Cố Thành gượng gạo gật đầu.

Cố Thành bế Cố Bình Sinh lên mặc kệ cậu vùng vẫy không chịu rồi hai phu thê gạt nước mắt bước nhanh về phía ngọn núi cao nhất đảo, Cố Bình Sinh gọi lớn:

“Nghĩa phụ!!!”

Không hiểu tại sao cậu lại có cảm giác sau này họ sẽ không gặp nhau nữa.

Xích Tung Hoành đã hứa hôm nay sẽ kể cho cậu câu chuyện về Ngũ Đại Thế Gia.

Xích Tung Hoành đã hứa ngày mai sẽ dạy cậu xếp hạc giấy.

Sau khi bóng ba người họ Cố khuất trong cánh rừng Xích Tung Hoành liền chạy theo hướng khác.

Bình Luận (0)
Comment