Cố Bình Sinh nghe nghĩa phụ mình nói tục liền bật cười, Xích Tung Hoành cũng bật cười sau đó nói tiếp:
“Bây giờ chúng ta sẽ nói về hắc đạo, hà hà. Hắc đạo ban đầu chỉ có một môn phái duy nhất là Ma Tông đến thời Tam Quốc lại chia rẽ thành lưỡng phái lục đạo. Hai phái là Ma Tông và Tu Hoa Phái, lục đạo là Vạn Tà Môn, Huyết Hà Giáo, Sát Tâm Đạo, Ngũ Độc Giáo và Dao Trì Cung. Gọi là chia rẽ thực ra là nhất phái lục đạo tách ra từ Ma Tông, Ma Tông đứng đầu lưỡng phái lục đạo cũng đứng đầu hắc đạo.
Ma Tông Tông Chủ Vũ Nhất Hàng đã quy ẩn nhưng nếu cao thủ cấp số như Tiên Nhân hay Long Hành Vân tấn công Ma Tông cũng như hắc đạo thì lão ta nhất định ra mặt. Đệ tử lão ta Trạch Dương là một kẻ đáng sợ, tuy chỉ lớn hơn con hai ba tuổi nhưng võ công hay cơ trí đều khiến người ta lạnh người, ta lúc trước tẩu hoả nhập ma cũng phải suýt chết mới thoát được sự truy đuổi của tên tiểu tử đó. Dưới Ma Tôn còn có Tam Tướng Ngũ Ma Thất Yêu Thập Sát, đặc biệt nhất là Tam Đại Tướng Quân Kim Sí Tướng Quân, Ngọc Thụ Tướng Quân và Nguyệt Dạ Tướng Quân, ba kẻ này có lẽ trong thiên hạ chỉ thua kém mỗi Ma Tôn và Ngũ đại tông sư.
Tiếp theo là về võ công Thiên Ma Công của Ma Tông, đây là tuyệt thế ma công nhưng hiện tại ta cũng không có nhiều thông tin lắm chỉ biết chỉ có Tông Chủ mới được học Thiên Ma Công và từ thời Tam Hoàng Ngũ Đế đến nay trải qua hàng ngàn năm người luyện thành Thiên Ma Công chỉ có tám người, theo ta đoán ngay cả Vũ Nhất Hàng cũng chưa luyện thành, nếu hắn luyện thành thì sẽ không còn điểm yếu, khi đó không một ai có thể giết lão hay đưa lão vào chỗ chết!”
Xích Tung Hoành nhắc đến Vũ Nhất Hàng dù đã buôn bỏ oán cừu nhưng hai mắt y vẫn lấp loáng sát khí. Y ngừng lại một chút như để khống chế tâm tình rồi nói tiếp:
“Tu Hoa Phái là môn phái hắc đạo chỉ đứng dưới Ma Tông, đứng đầu là Ma Hậu Trú Nghiên Ca, bà ta năm nay đã sáu mươi nhưng nhờ thuật trụ nhan vẫn giữ được nhan sắc tuổi đôi mươi, bà ta có một đệ tử chân truyền mười tuổi tên là Doanh Doanh. Trú Nghiên Ca đã đại thành Diễn Ma Đại Pháp, Diễn Ma Đại Pháp tương truyền là di vật của tộc Cửu Lê thời thượng cổ, không kém Thiên Ma Công là bao, có lẽ hiện tại hắc đạo chỉ có Trú Nghiên Ca là có thể đối đầu Vũ Nhất Hàng. Diễn Ma Đại Pháp chí âm chí nhu nên chỉ nữ nhân luyện được chính vì vậy Tu Hoa Phái chỉ có nữ nhân nhưng thỉnh thoảng cũng có nam nhân tất nhiên nam nhân này không luyện Diễn Ma Đại Pháp, con cũng phải cẩn thận Trú Nghiên Ca và cả con nhóc Doanh Doanh vì bọn họ tinh thông thải bổ thuật, con mà lên giường với họ đừng nói là nguyên dương hay là Ma Tâm mà cái mạng nhỏ cũng không còn.”
Cố Bình Sinh thầm lẩm bẩm tên hai người này vài lần cho nhớ, nhủ thầm sau này gặp ai trong hai người bọn họ phải chạy thật nhanh. Xích Tung Hoành nhìn dáng vẻ ngây ngô của Cố Bình Sinh miệng nở nụ cười, y tiếp tục:
“Tiếp đến là Vạn Tà Môn, môn phái này phải gọi là tà nhất trong hắc đạo nhưng môn chủ hiện tại Vạn Bí Tà thì hơi khác người, hắn ta có một đệ tử chân truyền Lãng Thừa Phong. Haha! Thầy y như trò, hắc đạo mà làm như tao nhân mặc khách thật chướng mắt nhưng lúc uống rượu nghe hắn ngâm thơ cũng không tệ...”
Cố Bình Sinh mỉm cười, xem ra Vạn Bí Tà và Lãng Thừa Phong cũng như Long Hành Vân là một trong số ít người mà Xích Tung Hoành có hảo cảm. Xích Tung Hoành lại lảm nhảm về những kỷ niệm của y với Vạn Bí Tà nào là không đánh không quen nào là uống rượu thưởng trăng, du xuân ngoạn cảnh nói một hồi y mới trở về vấn đề chính:
“Thực ra Tà Cực Quyết của Vạn Tà Môn không yếu nhưng Vạn Bí Tà vẫn chưa phát huy được toàn bộ tinh tuý bởi vì hắn vẫn còn chấp niệm nhưng không hiểu sao hắn lại xếp thứ tư Hắc Bảng trên ta cả hai bậc!”
Cố Bình Sinh hỏi:
“Chấp niệm gì hả nghĩa phụ?”
Xích Tung Hoành trả lời:
“Hắn ta thuỷ chung vẫn chưa quên được mối tình đầu của hắn, cũng vì cô ta mà hắn sau này không lấy vợ. Ài! Hắn cũng là một kẻ si tình! Tình có gì vui? chỉ toàn đem lại đau khổ ly hận mà thôi...”
Xem ra tình trường của Xích Tung Hoành cũng không mấy thuận lợi nên y mới cảm khái như vậy. Cố Bình Sinh muốn hỏi lại thôi, Xích Tung Hoành im lặng một lúc lâu mới nói tiếp:
“Lại nói đến Huyết Hà Phái, có thể nói đây là môn phái tàn ác nhất trong hắc bạch lưỡng đạo, dùng máu để luyện công, người luyện sẽ tắm trong huyết trì được lấy từ máu tươi của người sống, để luyện đại thành Huyết Hà Ma Công phải tốn lượng máu của ít nhất một ngàn người. Tính đến nay Huyết Hà Phái đã giết hơn một trăm vạn người để lấy máu thậm chí bọn chúng còn nghĩ ra cách nuôi người sống để lấy máu, bọn chúng chỉ lấy lượng máu đủ để người đó không chết sau một tháng vỗ béo lại lấy ra dùng tiếp, cách này bọn chúng sẽ không phải đi bắt thêm người. Cách dùng huyết trì luyện công có ưu điểm là nhanh chóng đại thành nhưng quá hao tổn âm đức nên ai luyện võ công này cũng đều không có kết cục tốt. Nghe nói Môn chủ Huyết Hà Phái là Huyết Ma Lão Tổ đã luyện thành tầng cuối Huyết Hà Ma Công, trở thành bất tử nhưng phải uống máu người để sống, người không ra người ma không ra ma, ngay cả ta cũng chưa gặp lão ta lần nào.”
Cố Bình Sinh nhăn mặt, cậu không ngờ lại có võ công tàn ác mất hết nhân tính như vậy, nếu sau này cậu ma công đại thành nên tìm cách tiêu diệt Huyết Hà Phái. Xích Tung Hoành biết Cố Bình Sinh tức giận vì phương pháp luyện công của Huyết Hà Phái nhưng chính y cũng không ngờ cậu bé mới mười hai tuổi này lại có suy nghĩ to gan như vậy thậm chí cả Cố Bình Sinh cũng bất ngờ vì tính cách cậu vốn tuỳ ngộ nhi an, không tranh với đời. Xích Tung Hoành xoa đầu cậu rồi nói:
“Ngũ Độc Giáo là môn phái có lịch sử lâu đời, phi thường thần bí, đứng đầu thiên hạ về độc công. Ngũ Độc Giáo tổng đàn ở Miêu Cương vốn là vùng đất nổi tiếng về thuật luyện cổ chính vì vậy Ngũ Độc Giáo không chỉ nổi danh về dụng độc mà còn về cổ thuật, có thể giết người trong vô hình, không chỉ bạch đạo mà cả hắc đạo cũng rất ít người dám đụng đến bọn chúng. Ngũ Độc Giáo dùng năm loại độc vật là Thánh Hạt (bọ cạp), Ngọc Thiềm (cóc), Linh Xà (rắn), Phong Ngô (rết) và Thiên Thù (nhện) để luyện Ngũ Độc Độc Thuật nên mới gọi là Ngũ Độc Giáo. Độc Kinh của Ngũ Độc Giáo là dung hợp giữa Miêu Cương Cổ Thuật và Ngũ Độc Độc Thuật, cả thiên hạ nghe nói chỉ có Y Kinh của Dược Vương Cốc là có thể hoá giải Độc Kinh, nếu không phải chuyện sinh tử tốt nhất con đừng dính líu đến bọn chúng!”
Cố Bình Sinh gật đầu, Xích Tung Hoành ngạo thị giang hồ cũng e ngại Ngũ Độc Giáo chứng tỏ Độc Kinh không hề đơn giản. Xích Tung Hoành mỉm cười nhìn lên bầu trời đầy sao rồi nói:
“Cuối cùng là môn phái thần bí nhất hắc đạo, Dao Trì, nghĩa phụ cũng chỉ vô tình gặp được một môn đồ của Dao Trì. Ôi! Nàng ta chỉ là hộ pháp nhưng xinh đẹp tuyệt trần khiến ta... Oan nghiệt! Oan nghiệt!”
Xích Tung Hoành run rẩy kịch liệt khiến cho Cố Bình Sinh sợ hãi vội vàng đứng dậy định bước lại thì y đã thôi run rẩy, ánh mắt từ mờ đục lại trở về vẻ tinh anh như cũ. Xích Tung Hoành ho khẽ một cái rồi nói:
“Ta nói đến đâu rồi? À là về Dao Trì! Dao Trì là môn phái đứng đầu thiên hạ về thải bổ thuật và song tu, đứng đầu là Diễm Hậu, ma công hay mị thuật của bà ta đều đạt đã đến đỉnh cao, hơn nữa bà ta còn là cao thủ đỉnh cấp song tu và thải bổ thuật. Dao Trì nam nữ môn đồ đều tu luyện thải bổ thuật và song tu thậm chí theo ta nghĩ đó là cách tu luyện duy nhất của họ. Dao Trì có các tầng lớp theo thứ tự là Diễm Hậu, Tế Tư, Hộ Pháp, Đồng Nam và Ngọc Nữ. Nếu con gặp Hộ Pháp, Đồng Nam Ngọc Nữ thì còn có thể đối phó được nếu gặp Tế Tư và Diễm Hậu thì tốt nhất nên tránh thật xa, lên giường với bọn họ con chỉ có con đường chết thôi trừ phi con đạt cảnh giới Nhân - Ma - Tâm hợp nhất. Đặc biệt Diễm Hậu chính là đối thủ trên giường nguy hiểm nhất của con không chỉ vì thải bổ thuật của bà ta đệ nhất thiên hạ mà còn vì trong thiên hạ không ai muốn chiếm đoạt Ma Tâm hơn bà ta, hơn nữa Ma Tâm ngoại trừ Sát Tâm Đạo chúng ta thì có lợi ích nhất cho ma công của phái Dao Trì, con hiểu chưa?”
Cố Bình Sinh cười khổ gật đầu, cậu sao toàn phải cẩn thận với nữ nhân không vậy? Nào là đệ tử nhập thế hai thánh địa, Võ Tắc Thiên, Trú Nghiên Ca, Quán Quán rồi Tế Tư, Diễm Hậu. Nữ nhân thật đáng sợ tất nhiên là trừ mẹ của cậu ra.
Sau đó Xích Tung Hoành lại kể ra danh sách Hắc Bảng: đứng đầu là Ma Tông Tông Chủ『 Ma Tôn 』Vũ Nhất Hàng, thứ hai là môn chủ Tu Hoa Phái『 Ma Hậu 』 Trú Nghiên Ca, thứ ba là Hắc Kỵ Sĩ, thứ tư Vạn Tà Môn Chủ『 Tà Vương 』Vạn Bí Tà, thứ năm『 Sát Tuyệt Vương 』Sát Ôn Tiêu, thứ sáu Sát Tâm Đạo 『 Xích Đế 』Xích Tung Hoành , thứ bảy Ngũ Độc Giáo Chủ Tử La Sát, thứ tám Huyết Hà Phái Huyết Ma Lão Tổ, thứ chín 『 Xà Vương 』 Ảm Nhiên Vô Sắc và cuối cùng là 『 Đại Đao Vương 』Ai Thiên Đao.
Tất nhiên Xích Tung Hoành cũng nói thêm về võ công của từng người cuối cùng y bảo Cố Bình Sinh xoè tay ra, cậu ngoan ngoãn nghe theo, y đặt vào tay cậu một miếng ngọc bội màu đỏ rực như san hô, mặt trước ngọc bội khắc hình đầu lâu phía sau có khắc chữ “Tâm”, cậu hỏi:
“Đây là gì vậy nghĩa phụ?”
Xích Tung Hoành trả lời:
“Đây là Tâm Bội, đại diện cho vị trí môn chủ Sát Tâm Đạo, chỉ có môn chủ mới sở hữu vật này vì con đã là môn chủ nên ta giao lại cho con. Nó còn có một tác dụng khác, con có biết không?”
Cố Bình Sinh lắc đầu, Xích Tung Hoành hỏi:
“Con đã bao giờ nghĩ môn phái chúng ta mỗi đời chỉ truyền một người vậy chẳng may chưa tìm được truyền nhân mà môn chủ bạo tử thì ai sẽ tìm truyền nhân cho môn phái? Hơn nữa võ công điển tịch không phải cũng sẽ biến mất sao?”
Cố Bình Sinh suy nghĩ một chút rồi trả lời:
“Không lẽ nhờ người khác giữ giúp võ công?”
Xích Tung Hoành gật đầu:
“Đúng vậy, từ đời môn chủ đầu tiên của môn phái chúng ta đã có một người giúp giữ gìn võ công điển tịch, gọi là “Thủ Thư” người này phải là nữ vì Ma Tâm Đại Pháp chỉ dành cho nam hơn nữa phải che dấu thân phận Thủ Thư nếu kẻ khác biết tất bị giết người cướp võ công. Các đời Thủ Thư
đa phần đều sống lánh xa trần thế, chỉ chuyên tâm sưu tầm và nghiên cứu văn chương thư tịch. Muốn được Thủ Thư bảo quản hay giao lại võ công thứ nhất phải có Tâm Bội thứ hai phải có Ma Tâm. Thủ Thư hiện tại đang ở Mộng Điệp Sơn, sau này con sẽ phải đem Ma Tâm Đại Pháp hai quyển giao lại cho Thủ Thư vì con không cần dùng đến nó thì nên đưa cho họ bảo quản, ở đó oan toàn hơn nhiều.
Ngoài ra chẳng may môn chủ bạo tử thì ngoài Thủ Thư còn có một người nữa gọi là “Thiên Hạ Hành Tẩu”. Thiên Hạ Hành Tẩu cũng như Thủ Thư không thuộc Sát Tâm Đạo điều khác với Thủ Thư là Thiên Hạ Hành Tẩu trung thành với Sát Tâm Đạo, Thiên Hạ Hành Tẩu đời này gọi là Quỷ Tẩu. Ông ta hiện tại đang sống ở Lạc Dương, kinh công Quỷ Tẩu đứng đầu thiên hạ, khắp trung nguyên này chưa có nơi nào không có dấu chân của ông ta chính vì vậy kiến thức của ông ta vô cùng phong phú sẽ dễ dàng tìm ra người phù hợp làm truyền nhân Sát Tâm Đạo. Sai khiến được ông ta con cũng phải có Tâm Bội và Ma Tâm, ngoài ra nếu người mà Thiên Hạ Hành Tẩu chọn không vừa ý Thủ Thư thì Thủ Thư có thể tìm một người khác, sau đó Thủ Thư và Thiên Hạ Hành Tẩu sẽ quyết định ai là truyền nhân chính thức.”
Cố Bình Sinh không ngờ Sát Tâm Đạo lại có nhiều quy tắc kỳ quái như vậy, cậu hỏi:
“Nếu vậy con có phải có trách nhiệm tìm truyền nhân đời tiếp theo không?”
Xích Tung Hoành bật cười:
“Ha ha ha! Hảo hài tử! Con chỉ cần sống thật lâu thôi còn nhiệm vụ đó cứ để cho Quỷ Tẩu làm nhưng chúng ta phải thông báo vị trí của con để sau này Quỷ Tẩu và Thủ Thư đến nhận lại Ma Tâm.”
Cố Bình Sinh hỏi tiếp:
“Con có câu hỏi cuối ạ! Thủ Thư đời này tên là gì?”
Xích Tung Hoành trả lời:
“Ba mươi năm trước ta gặp Thủ Thư thì nàng ta đã mười tám tuổi bây giờ có lẽ cũng thành một lão bà rồi, ta cũng không biết tên chỉ biết bà ta tự xưng là Mộng Điệp Phu Nhân. Mộng Điệp Phu Nhân thu nhận một đệ tử gọi là Điệp Nhi năm tuổi, con bé có lẽ sẽ trở thành Thủ Thư đời tiếp theo. Sinh nhi, ta phải nói cho con biết giữa môn chủ Sát Tâm Đạo và Thủ Thư tuyệt đối không được xảy ra tình cảm luyến ái nam nữ, con tuy có Ma Tâm mị lực với nữ nhân rất lớn nhưng đối với Thủ Thư tính cách bất cận nhân tình thì con chỉ va đầu vào tường thôi, con rõ chưa?”
Cố Bình Sinh đỏ mặt gật gật đầu, tuy gật đầu nhưng trong đầu không khỏi hiện lên câu hỏi Điệp Nhi có xinh đẹp hay không, từ sau khi có Ma Tâm cậu đối với nữ giới vô cùng hứng thú. Đột nhiên Cố Bình Sinh như nhớ ra điều gì đó liền hỏi:
“Nhưng mà nghĩa phụ à, con sau này sẽ sống ở đảo Vô Danh này đến cuối đời vậy nên đâu cần phải cẩn thận với đám người kia, hơn nữa cho dù con có đến Mộng Điệp Sơn giao võ công thì cũng về ngay, chuyện thông tri cho Quỷ Tẩu có thể nhờ Thủ Thư, có lẽ không xui xẻo đến mức đụng mặt hết bọn họ chứ!”
Xích Tung Hoành bật cười, y không ngờ vừa mới đó cậu đã có suy tính cho việc giao lại võ công, y vỗ vai cậu:
“Ta đúng là già rồi hồ đồ! Khi con làm lễ trưởng thành ta sẽ dẫn con đến Mộng Điệp Sơn, ngoài kia biết bao thị phi sao tự do tự tại bằng ở đây được? Được rồi, tiếp theo con muốn nghe chuyện gì nào?”
Cố Bình Sinh vui vẻ đáp:
“Con muốn nghe chuyện của ba người Long Hành Vân, Vạn Bí Tà và Lãng Thừa Phong!”
Hai người một già một trẻ vừa trò chuyện cười đùa vui vẻ đến tận khuya mà không ngờ cách đó không xa có mười mấy bóng đen đang âm thầm quan sát họ.