Phong Vân Long Hổ

Chương 12 - Rời Đảo [Hạ]

Mười năm sau, Cố Bình Sinh đã hai mươi tuổi.

Cậu bé năm đó đã trở thành một thanh niên cao lớn, sau mười năm tập luyện đến chết đi sống lại Cố Bình Sinh đã đột phá giới hạn bản thân, làm chủ được sức mạnh phi thường. Nhị thập niên đại hạn cũng bị hoá giải, ba ngày trước hắc bạch vô thường đến đòi mạng nhưng bị y đánh chết hồn quy địa phủ.

Một buổi chiều hoàng hôn.

Cố Bình Sinh đeo tay nải đựng vài bộ quần áo cũ đến trước mộ ba người mà y yêu thương nhất, phụ mẫu và nghĩa phụ của y bái lạy, y nói:

“Con Cố Bình Sinh hôm nay sẽ rời khỏi đảo đi trả thù cho cha mẹ và nghĩa phụ! Mọi người đừng lo con nhất định đem đầu của lũ ác nhân đó về bái tế ba người!”

Nói xong gạt lệ mà đi.

Cố Bình Sinh đã đóng một con thuyền buồm nhỏ từ mấy năm trước, lúc này có gió nên cậu giăng buồm ra biển.

Không biết đường đến đất liền cậu chỉ có thể nghe theo lời của cha cậu trước đây là đi về hướng Bắc.

Con thuyền lướt nhẹ trên mặt biển thanh bình, Cố Bình Sinh trên thuyền vẫn không quên tập luyện, dù đã đột phá giới hạn bản thân nhưng y vẫn không ngừng tập luyện. Sau mười năm số lượng hay quãng đường của bảy bài tập đều đã tăng lên đến con số hàng tỷ tỷ, dù không có nội lực nhưng chỉ với sức mạnh vật lý thì y đã thừa sức xếp vào hàng cao thủ nhất đẳng.

Thuyền đi được khoảng hai canh giờ thì trời nổi cơn giông, Cố Bình Sinh khá chật vật mới giữ con thuyền được nguyên vẹn ai ngờ tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, giông vừa qua lại gặp bão, kết quả con thuyền nhỏ không chịu nổi bị bị một cơn sóng hung dữ đánh nát, Cố Bình Sinh đành phải tiếp tục vào đất liền bằng cách bơi.

Cố Bình Sinh điên cuồng bơi bất kể ngày đêm, từ ngày đột phá giới hạn y đã không cần ăn uống vẫn sống được nên không y không cảm thấy đói khát nhưng trời không chiều lòng người, giông tố mưa to gió lớn liên tục phủ lên đầu chàng trai tuy nhiên y vẫn tiếp tục nhắm hướng Bắc mà bơi tới.

Trải qua ba ngày ba đêm bơi không ngừng nghỉ cuối cùng Cố Bình Sinh cũng tới được đất liền, bơi liên tục ba ngày ba đêm không chợp mắt dù là Cố Bình Sinh cũng có chút buồn ngủ nên y nằm ngã ra bờ biển mà ngủ.

Nhưng vẫn như cũ y vừa chìm vào giấc ngủ thì ác mộng lại kéo tới, y đành cắn răng đứng dậy ra biển tìm kiếm thức ăn, sau khi ăn uống no nê y lại luyện tập.

Cố Bình Sinh cũng biết khi rời đảo y sẽ không thể dành cả ngày để tập luyện như trước nên bảy năm trước y đã nghĩ ra cách tăng tốc độ hoàn thành của từng bài tập mà vẫn đảm bảo đủ số lượng hay quãng đường của trước kia.

Cách tập luyện này so về mức độ thì hơn gấp bội trước đây, hiệu quả cũng tăng gấp bội. Kết quả sau một tháng cùng một số lượng và quãng đường bài tập trước đây y phải tốn mười một canh giờ/một ngày thì chỉ cần sáu canh giờ là hoàn thành.

Không chỉ thế nếu y đã rút ngắn thời gian tập luyện mà vẫn đảm bảo số lượng bài tập và còn tập luyện cả ngày thì số lượng bài tập sẽ tăng gấp bốn, năm lần cũng có nghĩa hiệu quả lại càng cao hơn gấp bội lần.

Tuy nhiên lúc mới thử nghiệm cách tập luyện mới cơ thể Cố Bình Sinh hứng chịu

đau đớn không khác gì ngày đầu tiên y tập luyện chế độ cả ngày vào tám năm trước, lúc đó y phải chống chọi với cơn đau cả ba bốn canh giờ thì cơn đau mới dần giảm xuống.

Lúc đó phải bảy ngày sau Cố Bình Sinh mới quen được với chế độ tập luyện mới, đến hiện tại y có thể hoàn thành tất cả bài tập chỉ trong vòng một canh giờ.

Việc đầu tiên cần làm của Cố Bình Sinh là đến Mộng Điệp Sơn giao lại Ma Tâm Đại Pháp cho Thủ Thư sau đó y sẽ đến kinh đô Trường An để tìm Quỷ Tẩu, chỉ cần tìm được Quỷ Tẩu thì việc điều tra tung tích đám Trạch Dương và hai vị nghĩa mẫu sẽ trở nên dễ dàng hơn.

Nhờ có kí ức của Xích Tung Hoành nên Cố Bình Sinh biết Mộng Điệp Sơn ở đâu nhưng y lại không biết mình hiện tại đang ở đâu, y đành đi tìm xem thử gần đây có nơi nào có người ở không để hỏi thăm nhưng đi mãi xung quanh vẫn chỉ là rừng, phải hai canh giờ y mới tìm ra đường lớn, y thầm nghĩ đi theo đường lớn có lẽ trên đường sẽ gặp ai đó.

Không biết giang hồ sau tám năm có gì thay đổi so với lời kể cũng như kí ức của nghĩa phụ y?

Điều Cố Bình Sinh lo sợ nhất chính là những kẻ tham gia vụ thảm sát mười năm trước tại Vô Danh đảo gặp biến cố hoặc bị giết chết, y muốn tự tay trừng phạt bọn chúng nếu không lúc xuống hoàng tuyền y còn mặt mũi nào nhìn phụ mẫu và nghĩa phụ y?

Đang mải mê suy nghĩ thì trên đường vang lên tiếng xe ngựa, một đoàn người ngựa hộ tống một chiếc xe lộng lẫy từ xa đi tới.

Cố Bình Sinh không hiểu tại sao mình lại trốn đằng sau một thân cây to, dường như là linh cảm bản thân cũng có thể là do cảm ứng của Ma Tâm.

Y sau tám năm tập luyện thì các giác quan đều nhạy bén hơn hẳn người thường, dù là trời tối hơn nhưng y vẫn nhìn rõ mồn một. Đoàn người hơn mười tên cưỡi ngựa, người vận toàn hắc y, mặt mũi hung dữ, xem ra là hộ vệ cho danh gia vọng tộc nào đó. Cỗ xe ngựa kia thật là lộng lẫy, được kéo bởi bốn con tuấn mã, khí thế hừng hực.

Khoảng khắc cỗ xe ngựa lướt qua chỗ Cố Bình Sinh đột nhiên tâm linh y máy động, chỉ trong chốc lát nhưng y cảm giác được tâm linh của y được kết nối với người đang ngồi trong xe ngựa, Ma Tâm đang yên lặng đột nhiên như phát điên muốn phá lồng ngực mà chui ra ngoài.

Người trong xe ngựa ruốc cuộc là ai lại có thể sách động Ma Tâm lồng lộn như ngựa mất cương? Cố Bình Sinh không biết người này là ai nhưng y biết được người đó là một nữ nhân hơn nữa còn là một đại mỹ nhân, đây có lẽ là cảm ứng của Ma Tâm.

Dựa vào đoàn người ngựa thì có lẽ mỹ nhân này là một vị thiên kim tiểu thư của một danh gia vọng tộc nào đó, không hiểu sao Cố Bình Sinh có cảm giác vị tiểu thư này cũng cảm ứng được y. Đột nhiên y nghe được tiếng thở dài của nàng, nàng có chuyện gì phiền não sao?

Một khắc trôi qua, đoàn người ngựa đã khuất xa.

“Bái kiến chủ nhân!”

Dù cách xa mười trượng nhưng Cố Bình Sinh vẫn nghe được cuộc đối thoại của đoàn người ngựa tuy nhiên với thính giác phi thường của y vẫn không biết vị chủ nhân này đến từ khi nào, xem ra võ công người này phải ở cùng đẳng cấp nghĩa phụ y thậm chí là hơn.

Chủ nhân đến nơi, bọn vệ sĩ tuỳ tùng phải quỳ xuống để nghênh tiếp, địa vị người này cũng không đơn giản.

Giọng tiểu thư từ tốn vang lên:

“Đồ nhi bái kiến sư phụ!”

Cố Bình Sinh có chút ngạc nhiên, vị chủ nhân kỳ bí kia lại là sư phụ của nàng.

Một giọng nói trầm hùng vang lên:

“Các ngươi lui ra ngoài rừng chờ ta!”

Trong lòng Cố Bình Sinh nhất thời hỗn loạn, một mớ cảm xúc trộn lẫn vào nhau, phẫn nộ có, sợ hãi cũng có. Hơn nữa y còn có cảm giác giọng nói này rất quen thuộc mặc dù y không biết người này.

Tiếng bước chân rộn lên, đám hắc y nhân nhanh chóng rút lui.

Giọng chủ nhân có chút bực dọc:

“Băng Nghiên! Ta đã bảo cô rồi, khi chỉ có ta và cô không được gọi ta là sư phụ!”

Cố Bình Sinh trong lòng nghĩ thầm:

“Băng Nghiên! Băng Nghiên! Ta sẽ nhớ mãi cái tên này!”

Băng Nghiên nhẹ nhàng:

“Một ngày là thầy, suốt đời là thầy!”

Chủ nhân lại không lấy làm tức giận, ngược lại còn hạ giọng:

“Cô từ Thiên Ma Cung không quản đường xa nhất quyết muốn gặp ta là vì chuyện gì?”

Thiên Ma Cung là tổng đàn của Ma Tông đồng thời là nơi ở của Tông chủ Ma Tông, Băng Nghiên năm mười tuổi đã được Vũ Nhất Hàng đưa đến Thiên Ma Cung học tập võ công.

Băng Nghiên đột nhiên cất giọng lạnh lùng:

“Con muốn về nhà!”

Vũ Nhất Hàng quát nhỏ:

“Cô vẫn chưa quên được Lãng Thừa Phong?”

Cố Bình Sinh chợt thấy choáng trong đầu. Y đã biết người đó là ai.

Người này chính là Ma Tôn Vũ Nhất Hàng uy chấn thiên hạ. Những cảm giác tức giận và sợ hãi của y đối với người này chính là đến từ ký ức mà nghĩa phụ Xích Tung Hoành đã truyền cho y.

Nhưng tại sao chuyện này lại liên quan đến Lãng Thừa Phong? Không lẽ giữa ba người Ma Tôn Vũ Nhất Hàng, Lãng Tử Lãng Thừa Phong và cô gái tên Băng Nghiên này có một mối tình tay ba dị thường?

Giọng Băng Nghiên vẫn lạnh như băng:

“Huynh ấy vẫn còn sống?”

Vũ Nhất Hàng có vẻ ngạc nhiên:

“Tại sao cô lại hỏi như vậy?”

Băng Nghiên đáp:

“Kim Sí Tướng Quân dẫn binh đi tiêu diệt Vạn Tà Môn, Tà Vương đã chết còn Lãng Thừa Phong thì mất tích, sống chết chưa rõ. Nếu đã tìm thấy Lãng Thừa Phong thì Hắc Bạch Vô Thường hai người ấy phải ở bên cạnh sư phụ chứ?”

Hắc Bạch Vô Thường là hai nô bộc trung thành nhất của Vũ Nhất Hàng, võ công cực cao. Bọn họ được ông ta giao phó những việc vô cùng quan trọng, chỉ việc phái bọn họ đi tìm Lãng Thừa Phong đủ thấy Vũ Nhất Hàng coi trọng Tà Vương Vạn Bí Tà và đồ đệ của ông ta thế nào.

Cố Bình Sinh không ngờ Băng Nghiên lại sắc sảo như vậy, đồ đệ của Ma Tôn quả nhiên không đơn giản.

Y cũng không ngờ Vạn Bí Tà đã chết còn Lãng Thừa Phong thì không rõ sống chết, tám năm thương hải tang điền cố nhân nay đã trở thành người thiên cổ. Than ôi, nghĩa phụ y trước khi tan biến còn dặn dò khi nào đến trung nguyên nhớ tìm Vạn Bí Tà và Lãng Thừa Phong thay ông uống với họ một chén rượu, hy vọng ông và Vạn Bí Tà dưới hoàng tuyền có thể cùng nhau uống một trận thật thống khoái.

Vũ Nhất Hàng bật cười:

“Đúng vậy, ta cảm giác được tên tiểu tử đó vẫn còn sống, ta cũng hy vọng hắn còn sống!”

Băng Nghiên sau đó thuỷ chung im lặng, một lúc sau Vũ Nhất Hàng đột ngột lên tiếng:

“Bằng hữu đã đến đây rồi sao không ra đây gặp mặt, hà tất phải đứng đó làm gì?”

Băng Nghiên không khỏi kinh ngạc, nàng đến tận lúc này mới phát hiện được sự tồn tại của kẻ bí ẩn, điều này cho thấy giữa nàng và ông ta vẫn còn một khoảng cách mà nàng không bao giờ với tới được.

Ruốc cuộc là thần thánh phương nào mà dám theo dõi Ma Tôn Vũ Nhất Hàng? Thậm chí còn có thể che dấu khí tức qua mặt đệ nhất cao thủ hắc đạo?

Linh cảm Cố Bình Sinh nói đúng hơn là Ma Tâm thôi thúc y chạy trốn nhưng Cố Bình Sinh là Cố Bình Sinh, chỉ có tiến về phía trước không bao giờ lùi bước.

Cố Bình Sinh chậm rãi bước ra mỏm đá trước bờ biển, nơi Ma Tôn Vũ Nhất Hàng và Băng Nghiên đang đứng. Y còn chưa kịp chân diện của hai người thì giọng nói trầm hùng của Vũ Nhất Hàng lại vang lên bên tai:

“Vị tiểu huynh đệ này quý tính là gì? Tiểu huynh đệ có quan hệ gì với Xích Đế Xích Tung Hoành?”

Bình Luận (0)
Comment