Phong Vân Long Hổ

Chương 13 - Sơ Hội Ma Tôn

Ngươi là gì với Xích Đế Xích Tung Hoành?

Cố Bình Sinh lần đầu gia nhập giang hồ cũng chưa từng động thủ với ai tại sao Vũ Nhất Hàng lại biết y có quan hệ với nghĩa phụ y?

Đây là bản lĩnh của Ma Tôn đệ nhất cao thủ hắc đạo? Lợi hại! Thật lợi hại!

Vũ Nhất Hàng năm nay đã ngoài sáu mươi nhưng bề ngoài lại như một thanh niên đôi mươi, phong hoa tuyệt đại, cho dù Phan An tái thế chắc cũng chỉ đến thế là cùng. Hơn nữa từ người ông ta còn toát ra một mị lực siêu phàm, tựa như thần thánh giáng trần, khiến người khác tôn kính và bái lạy.

Cố Bình Sinh liếc đến Băng Nghiên, trong đầu y liền loé lên ý nghĩ “Trên đời này có người đẹp như vậy sao?” Không từ ngữ nào có thể diễn tả được vẻ đẹp của nàng, nhưng tại sao trong mắt nàng chứa đựng vô vàn u sầu như thế? Tựa như vực sâu u buồn không đáy.

Ma Tôn không hổ danh đệ nhất cao thủ hắc đạo, khí thế áp bức của ông ta khiến một kẻ như Cố Bình Sinh cũng phải sinh lòng sợ hãi, có lời nhưng không nói được. Một bụng chứa đầy thù hận và phẫn nộ lại càng không thể phát tác khiến y nghiến răng nghiến lợi, y tự chửi mình quá vô dụng, kẻ thù đứng trước mặt ngay cả nói năng cũng không được.

Cố Bình Sinh ơi Cố Bình Sinh, quyết tâm trả thù của mày đâu mất rồi? Ý chí xả thân liều chết của mày để trả thù bị chó gặm mất hay sao? Những cực khổ mà mày tập luyện suốt mười năm nay chỉ là dã tràng se cát thôi sao? Lời hứa lấy đầu về treo trước mộ phụ mẫu nghĩa phụ lẽ nào chỉ là lời nói chơi?

Cố Bình Sinh cảm thấy kỳ lạ, từ khi đột phá giới hạn bản thân thì những cảm xúc như vui mừng, yêu ghét, lo lắng, tức giận, sợ hãi... đã biến mất, có chăng y chỉ còn mỗi cảm giác phẫn nộ với kẻ thù của mình, y cảm thấy mình đang dần trở thành một kẻ vô cảm.

Phải chăng cái giá của sức mạnh là mất đi cảm xúc?

Cố Bình Sinh đột nhiên ngửa mặt lên trời cười thật lớn, cười như trút đi mọi gánh nặng trong lòng.

Cố Bình Sinh trở lại với tinh thần năm mười tuổi, xem chết như về, nếu sớm muộn cũng chết thì có gì phải sợ? Vũ Nhất Hàng có gì phải sợ?

Nếu chết còn không sợ thì việc gì không phóng tay mà làm?

Vũ Nhất Hàng có vẻ ngạc nhiên, ông ta không ngờ thái độ và khí chất của thiếu niên trước mặt lại thay đổi nhanh chóng như vậy. Thú vị! Đúng là thú vị!

Băng Nghiên rất hiếu kỳ xem kẻ dám theo dõi Ma Tôn là người như thế nào nhưng nàng không khỏi bất ngờ khi kẻ đó chỉ là một thiếu niên trẻ tuổi ăn mặt rách rưới, y ăn mặt như ăn mày như khí chất vô cùng uy vũ nam tính hơn hẳn mặc quần là áo lược. Tuy nhiên y cũng chỉ là một người trẻ tuổi non dạ đứng trước Ma Tôn liền lộ ra vẻ sợ sệt như dê con trước mãnh hổ.

Nhưng nàng lại càng không ngờ chỉ trong trong thời gian ngắn vẻ sợ sệt đó đã nhanh chóng tan biến thay vào đó là một loại bá khí, bá khí của cường giả. Bá khí của y thậm chí còn không thua kém gì Ma Tôn, trên đời này còn có kẻ dám đối đầu trực diện với Ma Tôn?

Kỳ thực Cố Bình Sinh không hề e sợ Vũ Nhất Hàng, nỗi sợ của y đến từ kinh nghiệm và ký ức của Xích Tung Hoành chính vì vậy y rất nhanh chóng lấy lại tinh thần ban đầu.

Cố Bình Sinh bình sinh không hối hận cũng không sợ hãi.

Bình sinh bất hối! Bình sinh vô kỵ!

Cố Bình Sinh sau một hồi cười chậm rãi gằn từng chữ, y không trả lời câu hỏi của Vũ Nhất Hàng mà hỏi ngược lại ông ta:

“Ngươi là Ma Tông Tông Chủ Ma Tôn Vũ Nhất Hàng?”

Câu hỏi không hề có tôn ti trật tự, một kẻ bất cần như Cố Bình Sinh lại được dạy dỗ bởi một kẻ ngạo mạn không coi ai ra gì như Xích Tung Hoành thì tôn ti trật tự hay quy củ giang hồ cũng chỉ vứt đi.

Vũ Nhất Hàng không có nửa điểm tức giận, thậm chí ông ta còn cảm thấy hứng thú. Ông nhẹ nhàng nói:

“Ta đúng là Vũ Nhất Hàng còn chức tông chủ cách đây ta đã giao lại cho tiểu đồ đệ Trạch Dương.”

Trạch Dương? Vừa nghe đến Trạch Dương kẻ cầm đầu trực tiếp giết hại phụ mẫu và nghĩa phụ y thì mắt loé hung quang, sát khí toả ra ngùn ngụt như núi lửa chực chờ phun trào. Vũ Nhất Hàng đương nhiên nhận ra biến đổi của y, mỉm cười:

“Huynh đệ ruốc cuộc có thù oán gì với đồ đệ của ta?”

Cố Bình Sinh hít sâu rồi thở ra một hơi dài, sát khí tản mát, mặc dù có thâm thù đại hận nhưng vì ảnh hưởng của Ma Tâm mà khát vọng giết người của y càng lúc càng đại thạnh. Y cần phải khống chế sát tính của Ma Tâm tránh lật thuyền trong rãnh, y hạ giọng:

“Ở đây chỉ có ta được đưa ra câu hỏi. Ta có hai câu hỏi, nếu ngươi dám có lời không thật thì đừng trách ta không nương tay!”

Đến lúc này ngay cả tu dưỡng như Vũ Nhất Hàng cũng phải cau mày, ông ta là Ma Tôn đệ nhất hắc đạo, người khác gặp ông nếu không kính ngưỡng như thần thánh thì cũng sợ sệt mà không dám tiếp cận, trên đời này có thể đứng ngang hàng nói chuyện với ông ta chỉ có vài người, Long Hành Vân và Xích Tung Hoành là hai trong số đó.

Nhưng bọn họ không có ai vô lễ như thiếu niên Cố Bình Sinh này.

Băng Nghiên có nằm mơ cũng không ngờ có người dám vô lễ trước mặt Ma Tôn, trừ phi là kẻ điên hoặc không sợ chết. Nhưng kẻ điên hay không sợ chết đứng trước mặt Ma Tôn vẫn sẽ bị bá khí của ông ta áp đảo ngay cả miệng cũng không thốt ra được. Thiếu niên này là ai mà lại to gan đến vậy?

Tuy nhiên nàng phải công nhận Cố Bình Sinh không hề e sợ Vũ Nhất Hàng, luận về khí thế không hề thua sút, bá khí cũng vậy thậm chí còn có phần lấn lướt ông ta. Ngoài ra y còn có một khí chất mà Vũ Nhất Hàng cũng không có, khí chất mà vạn người có một, một người đứng trên vạn người.

Thiếu niên này ruốc cuộc là thần thánh phương nào? Tại sao trước đây nàng chưa từng nghe đến?

Bất giác trái tim vốn đã lặng yên của Băng Vân thoáng rung động. Cố Bình Sinh không có vẻ ngoài tuấn tú nhưng lại có nét nam tính quyến rũ, phải chăng điều này đã làm trái tim băng giá của nàng rung động?

Vũ Nhất Hàng thản nhiên:

“Mời huynh đệ hỏi. Nhưng huynh đệ vẫn chưa giới thiệu quý danh như vậy có chút thất lễ!”

Xích Tung Hoành từng căn dặn Cố Bình Sinh vào giang hồ phải giữ bí mật thân phận môn chủ Sát Tâm Đạo cũng như việc y sở hữu Ma Tâm. Tuy nhiên đứng trước Ma Tôn y không cần che dấu, không cần che giấu bởi vì không thể che dấu.

Đứng trước Ma Tôn đệ nhất ai có thể che dấu?

Cố Bình Sinh dõng dạc nói:

“Ta là Cố Bình Sinh, nghĩa tử của Xích Đế Xích Tung Hoành đồng thời cũng là Môn chủ Sát Tâm Đạo đời thứ mười một!”

Vũ Nhất Hàng và Băng Nghiên đều ngạc nhiên, một kẻ tứ cố vô thân lục thân bất nhận như Xích Tung Hoành lại có một nghĩa tử? Kỳ lạ hơn là Cố Bình Sinh còn là môn chủ Sát Tâm Đạo nhưng cả Vũ Nhất Hàng và Băng Nghiên đều không cảm nhận được một điểm chân khí ở người Cố Bình Sinh.

Vũ Nhất Hàng ngoài mặt không hề lộ vẻ ngạc nhiên, hạ giọng:

“Theo ta biết Xích huynh chưa từng nhận ai làm nghĩa tử?”

Cố Bình Sinh vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên vốn có của mình:

“Đó là trước khi ông ấy đến vô danh đảo.”

Vũ Nhất Hàng khẽ cau mày, xem ra ông ta đã biết từ lâu:

“Vô danh đảo?”

Cố Bình Sinh lạnh lùng:

“Đúng vậy, đó là nơi mà đồ đệ của ngươi Trạch Dương dẫn theo Kim Sí Tướng Quân, Kiếm Ma, Xà Hiết Ma Nữ, Hoả Yêu, Dâm Yêu, Độc Châm Thần Y, Cự Phủ, Bạch Diện Thư Sinh, Xảo Tượng và một hắc y nhân đến giết chết nghĩa phụ ta, một người bị tẩu hoả nhập ma mất hết công lực!”

Cố Bình Sinh nghiến răng kể ra rành rọt từng cái tên, những cái tên mà cả đời y không thể nào quên dù y có giết sạch bọn chúng đi nữa.

Vũ Nhất Hàng trong mắt thấp thoáng một nỗi buồn không tên, ông ta từng được Trạch Dương báo cáo trên hòn đảo không tên bên cạnh Xích Tung Hoành có ba người, một cặp vợ chồng và một đứa trẻ khoảng mười một mười hai tuổi. Người chồng gọi huynh xưng đệ với Xích Tung Hoành, có thể là huynh đệ kết nghĩa còn người con gọi Xích Tung Hoành là nghĩa phụ, có lẽ được ông ta nhận làm nghĩa tử. Tất nhiên để đảm bảo bí mất kết cục ba người bọn họ đều đã chết, không lẽ đứa con đó đội mồ sống dậy? Nhưng chính Kim Sí Tướng Quân đã đảm bảo đã khoét một lỗ trên ngực trái, huỷ đi tâm tạng của đứa trẻ, ông ta còn ở lại kiểm tra đến khi chắc chắn bốn người họ đã chết mới tiến hành chôn cất.

Một người mất tim có thể sống lại? Đáp án là không thể, nếu vậy chỉ có thể là...

Mười năm trước tin tức Xích Đế bị Trạch Dương giết chết chấn động cả võ lâm, Băng Nghiên còn nhớ ngày Trạch Dương truy sát trở về đã ở trong thư phòng Vũ Nhất Hàng trò chuyện rất lâu, phải chăng thiếu niên Cố Bình Sinh này có liên quan đến việc đó?

Cố Bình Sinh cố gắng giữ bình tĩnh, trở về vẻ ngoài lạnh lùng trước đây. Y giơ một ngón tay:

“Câu hỏi thứ nhất, ngươi có phải là chủ mưu trận thảm sát tại đảo vô danh mười năm trước?”

Giọng điệu ngang tàng và chất vấn nhưng Vũ Nhất Hàng không mảy may tức giận, ông ta chắp tay sau lưng ngước nhìn bầu trời sao, phong thái tựa như văn nhân ngắm cảnh ngâm thơ.

“Vũ Nhất Hàng ta tám năm trước đã ngộ ra trần gian chỉ là một trò chơi thú vị, quyền lực, tiền tài hay danh tiếng cũng đều hư ảo, sớm tan biến như sương mù gặp ánh mặt trời. Nhưng thống nhất võ lâm là trách nhiệm muôn đời của Tông chủ Thánh Tông chính vì vậy ta đã tài bồi ra Trạch Dương, đặt trách nhiệm nặng nề đó lên vai nó. Xích huynh là một anh hùng tiếc là chí hướng khác nhau khó tránh khỏi xung đột, chuyện của Xích huynh ta cũng rất lấy làm tiếc...”

Đã lâu rồi Băng Nghiên mới thấy Vũ Nhất Hàng giãi bày tâm sự, trước kia ông ta xem Xích Tung Hoành là bằng hữu tri kỉ, phải chăng hôm nay sự xuất hiện của nghĩa tử Xích Tung Hoành đã đả động đến tâm sự của ông ta?

“Câm mồm!”

Cố Bình Sinh tức giận gào lớn:

“Tên khốn khiếp nhà ngươi còn dám mở mồm ra nói đạo lý? Cái gì mà chí hướng khác nhau? Cái gì mà rất lấy làm tiếc? Rắm chó! Ngươi như vậy mà dám tự nhận là Ma Tôn? Ngươi còn không bằng cái rắm của ta đánh! Vậy phụ thân của ta thì sao? Mẫu thân của ta thì sao? Thậm chí ngay cả ta thì sao? Bọn ta không thù không oán với các ngươi! Bọn ta không xung đột với các ngươi! Bọn ta tay không tất sắt, chân tay yếu mềm không biết võ vậy mà các ngươi... các ngươi...Bọn ta yên ổn sống trên đảo tại sao các ngươi kéo đến tàn sát toàn bộ gia đình chúng ta? Tại sao? Tại sao? Người thiện lương như phụ mẫu ta lại chết còn bọn sát nhân độc ác như các ngươi đến giờ vẫn còn sống?”

Cố Bình Sinh đưa Băng Nghiên từ bất ngờ đến hết bất ngờ khác, y đầu tiên vô lễ với Vũ Nhất Hàng rồi khinh nhờn ông ta thậm chí bây giờ còn chửi mắng ông ta bằng những ngôn từ thậm tệ. Nàng chắc chắn trong cuộc đời ông ta chưa từng bị ai chửi mắng như vậy, không ai to gan dám chửi mắng trước mắt thậm chí là sau lưng ông ta.

Sự điên cuồng này của Cố Bình Sinh đã gây ấn tượng sâu đậm trong lòng đại mỹ nhân này.

Vũ Nhất Hàng vẫn không tức giận, Băng Nghiên cũng phải tự hỏi phải chăng ông ta không biết tức giận? Hay là hàm dưỡng của ông ta cao đến mức bị mắng chửi cũng không tức giận? Tâm tư của cao thủ đệ nhất hắc đạo này nàng hoàn toàn không nắm bắt được. Vũ Nhất Hàng vẫn ngắm nhìn bầu trời sao dằng dặc như đang đắm chìm trong thế giới riêng của ông ta.

“Cố huynh đệ phải chăng đến để báo thù cho phụ mẫu và nghĩa phụ mình?”

Cố Bình Sinh nhếch mép khinh khỉnh:

“Ngươi bị ngu sao? Cái đó còn phải hỏi sao? Nhưng mà ngươi đúng là già rồi nên lú lẫn? Ta đã nói ở đây chỉ có ta mới có quyền được hỏi! Câu hỏi thứ hai cũng là câu hỏi cuối cùng, những kẻ ta vừa nhắc đến còn sống hay đã chết?”

“Tất cả đều còn sống!”

Mắt Cố Bình Sinh loé lên một tia sáng lạnh lẽo đến rợn người, y có vẻ rất thoả mãn với câu trả lời của Vũ Nhất Hàng.

“Tốt lắm, sau khi giết ngươi ta sẽ tìm bọn chúng tính sổ một thể!”

Lần này đến cả Vũ Nhất Hàng cũng phải động dung, Cố Bình Sinh nói ra câu này hoàn toàn không xem Ma Tôn vào mắt.

Bàng nhược vô nhân, ngạo mạn đến tột cùng!

“Không cần phải ngạc nhiên như thế, cho dù ngươi nói tất cả mọi chuyện đều do tên khốn Trạch Dương làm nhưng ngươi là sư phụ của hắn, khó tránh khỏi liên đới. Hơn nữa Ma Tông các ngươi cũng không phải hạng tốt lành gì, diệt đi cũng là chuyện nên làm!”

Cố Bình Sinh nói thì chuyện sát bại Ma Tôn Vũ Nhất Hàng và huỷ diệt Ma Tông là chuyện vô cùng đơn giản, dễ như trở bàn tay.

Phải biết rằng Ma Tông đã tồn tại từ thời nhà Hạ, lịch sử hàng ngàn năm dù chia năm xẻ bảy nhưng Tiên Môn và Liên Hoa Tông hợp sức cùng toàn bộ bạch đạo tranh đấu hàng ngàn năm vẫn chưa thể hoàn toàn diệt trừ môn phái đứng đầu hắc đạo này. Lịch sử đã lâu đời quy mô Ma Tông lại càng to lớn không thể tham thấu, ngay cả tử địch của Ma Tông là Tiên Môn cũng không thể biết quy mô của Ma Tông đến đâu, dựa vào nhân lực cả bạch đạo cũng không thể thì chỉ bằng một mình Cố Bình Sinh muốn huỷ diệt Ma Tông khác nào nằm mơ nói mộng?

Vũ Nhất Hàng suốt năm mươi năm nay luôn giữ vững ghế đứng đầu hắc bảng cũng như danh hiệu đệ nhất cao thủ hắc đạo, trong thiên hạ tranh phong với ông ta chỉ có Ngũ đại tông sư, ngoài ra không có ai khác. Cố Bình Sinh muốn sát bại Vũ Nhất Hàng? Nói điên nói khùng!

Sự ngạo mạn của Cố Bình Sinh đã vượt khỏi tưởng tượng của Băng Nghiên lẫn Vũ Nhất Hàng.

Thực sự Cố Bình Sinh không hề ngạo mạn, y chỉ nói sự thật nhưng sự thật của y đối với người khác lại là ngạo mạn.

Y rất tự tin vào bản thân có thể đánh bại Vũ Nhất Hàng chỉ bằng một đấm.

Vũ Nhất Hàng lần đầu gặp kẻ ngạo mạn như Cố Bình Sinh, Xích Tung Hoành ngạo mạn nhưng trước mặt ông ta vẫn kính nể ba phần. Vũ Nhất Hàng nhớ lại những ngày tháng đó cảm thấy hoài niệm quá khứ, ông hạ giọng:

“Cố huynh đệ không sợ chết sao?”

Năm mươi năm nay kẻ khiêu chiến ông ta hay bị ông ta khiêu chiến đều chết, trừ Xích Tung Hoành và Long Hành Vân.

Cố Bình Sinh bật cười ngạo nghễ, bá khí càng lúc càng bức nhân:

“Sống có gì vui? Chết có gì buồn? Nếu có chết thì phải chết oanh oanh liệt liệt!”

Cố Bình Sinh bất giác nhắc lại những lời mà phụ thân y nói cách đây tám năm, nghĩ đến ngay hôm đó nộ hoả và máu nóng của y lại sôi lên sùng sục.

Vũ Nhất Hàng cũng bật cười theo:

“Cố huynh đệ không hổ là đệ tử của Xích huynh, chỉ mới mười tám tuổi đã nhìn thấu sinh tử, siêu thoát trần tục, đúng là hiếm có!”

Cố Bình Sinh thản nhiên:

“Ngươi sai rồi!”

Vũ Nhất Hàng ngạc nhiên:

“Ta sai?”

Cố Bình Sinh nói:

“Đúng vậy, ngươi sai rồi! Ta không phải thần thánh nên đừng lảm nhảm mấy cái nhìn thấu hồng trần hay sinh tử gì, ta chỉ đơn giản là không sợ chết thôi.”

Lúc trước mạng sống của y chỉ đến năm hai mươi tuổi, sớm muộn cũng chết nên y không màng đến sống chết bản thân nữa, không màng nên không sợ.

Vũ Nhất Hàng mỉm cười đang định nói thì Cố Bình Sinh đã nói trước, y liếc mắt nhìn Băng Nghiên:

“Ta nghe nói Ma Tôn ngươi là kẻ không màng quy tắc thông thường quả nhiên không sai. Ngay cả đệ tử của mình cũng không tha, thật khiến ta mở rộng tầm mắt!”

Chuyện tình sư đồ vốn là chuyện không thể chấp nhận trong xã hội phong kiến nhưng nếu là một người quân tử sẽ không đem chuyện này để châm chọc người khác, Cố Bình Sinh không bỏ qua bất kỳ điều gì có thể công kích Vũ Nhất Hàng.

Cố Bình Sinh thống hận Vũ Nhất Hàng, chuyện Trạch Dương truy sát nghĩa phụ y chắc chắn liên quan đến Vũ Nhất Hàng, Trạch Dương năm đó chỉ mới mười lăm tuổi nếu không có chỉ điểm của Vũ Nhất Hàng sao có thể đảm đương cả Ma Tông to lớn?

Kẻ nào gây ra cái chết cho phụ mẫu và nghĩa phụ y dù là trực tiếp hay liên quan y đều hận, y đều phải giết sạch!

Chính vì vậy mục tiêu của y là sau khi tiêu diệt những kẻ có mặt vô danh đảo tám năm trước thì sẽ huỷ luôn Ma Tông tất nhiên trong đó có cả Vũ Nhất Hàng, trận chiến hôm nay sớm muộn cũng xảy ra chẳng qua đến sớm hơn y nghĩ.

Tuy nhiên Cố Bình Sinh căm ghét Vũ Nhất Hàng ngoài mối thâm thù còn vì y đố kỵ.

Y đố kỵ với Vũ Nhất Hàng, y đố kỵ tại sao Băng Nghiên lại yêu Vũ Nhất Hàng? Giây phút y châm chọc mối tình sư đồ y cũng biết mình đã động lòng trước mỹ nữ tuyệt sắc này.

Đây gọi là nhất kiến chung tình sao?

Vũ Nhất Hàng vẫn không quay lại nhưng ông ta đã cúi đầu xuống, thôi ngắm những vì sao trên trời:

“Đã để cho Cố huynh đệ phải chê cười rồi, chuyện này có chút uyên nguyên khó nói...”

Cố Bình Sinh cắt ngang:

“Khó nói thì không cần phải nói, ta không có nhiều thời gian để nghe ngươi lảm nhảm vậy nên ta sẽ dùng một chiêu để phân định sinh tử! Chuẩn bị đi Ma Tôn!”

Trong vòng mười năm Cố Bình Sinh đã chiến đấu với không biết bao nhiêu đối thủ từ mãnh thú đến yêu quái, ma quỷ thậm chí thần linh nhưng tất cả đều bị y đánh bại trong một chiêu, y cảm thấy thật nhàm chán và trống rỗng, đây có lẽ là một trong những nguyên nhân khiến y trở nên vô cảm.

Vô địch thường cô độc.

Cố Bình Sinh hy vọng Ma Tôn sẽ khiến y có chút cảm giác chiến đấu hoặc ít nhất cũng có thể chịu được y một chiêu của y.

Cố Bình Sinh nói là làm, y dậm mạnh chân trái về trước một bước, cả lục địa rung chuyển, mặt đất dưới chân y chịu không nổi sức mạnh khủng bố vỡ nát tạo thành một cái hố sâu có bán kính mười trượng, đất đá và khói bụi bay ngược lên không trung. Băng Nghiên dù sao cũng là cao thủ nhất lưu nhưng vẫn bị kình phong đẩy ra xa khỏi chiến trường hai ba chục trượng.

Hữu thủ Cố Bình Sinh nắm lại thành quyền, mây đen kéo đến cuồn cuộn che kín cả bầu trời, sét loé lên, sấm đánh đì đùng, hàng trăm tia sét dài ngoằng liên tục đánh xuống mặt đất, cảnh tượng chẳng khác nào ngày tận thế.

Một quyền chưa xuất ra của Cố Bình Sinh đã làm thiên biến địa động!

Băng Nghiên luôn cho rằng Cố Bình Sinh ngạo mạn tự cao tự đại nhưng đến lúc này nàng mới nhận ra y có tư cách để ngạo mạn, y có thực lực để tự cao tự đại.

Trình độ của Cố Bình Sinh e rằng không thua kém Xích Tung Hoành và Long Hành Vân năm xưa khiêu chiến với Vũ Nhất Hàng, không! Thậm chí còn hơn!

Chỉ là nàng vẫn không cảm ứng được chân khí của Cố Bình Sinh, ruốc cuộc hắn ta đang sử dụng loại võ công cổ quái gì?

Cố Bình Sinh khí thế nhưng Vũ Nhất Hàng lại thản nhiên chắp hai tay ra sau lưng, hạ giọng:

“Cố huynh đệ, trận chiến hôm nay không cần phải đánh cũng được!”

Cố Bình Sinh và Băng Nghiên đều bất ngờ.

Bình Luận (0)
Comment