Phong Vân Long Hổ

Chương 14 - Chạy

“Ma Tôn, ngươi đang sợ sao?”

Vũ Nhất Hàng trầm giọng:

“Cố huynh đệ vẫn còn là một đứa trẻ, muốn khiêu chiến ta thì hãy đánh bại đồ đệ Trạch Dương của ta trước!”

Cố Bình Sinh cười gằn:

“Hình như ngươi hiểu lầm thì phải, người quyết định ở đây không phải ngươi mà là... ta!”

Cố Bình Sinh xông lên, đánh ra một quyền đơn giản không hoa mỹ.

“Nếu ngươi không phản kháng thì ngươi sẽ phải chết!”

Quyền của Cố Bình Sinh đánh trúng Vũ Nhất Hàng, cơ thể ông ta như gương vỡ tan thành nhiều mảnh nhưng Cố Bình Sinh lần đầu cau mày vì thứ y đánh trúng chỉ là tàn ảnh.

Vũ Nhất Hàng đã biến mất, trong không trung vẫn còn vang vọng giọng nói của ông ta:

“Cố huynh đệ, ta hy vọng chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau!”

Băng Nghiên khẽ thốt:

“Thiên Ma Vũ?”

Thiên Ma Vũ là đệ nhất khinh công của Thiên Ma Công, nhún mình một cái có thể bay xa trăm dặm, vượt xa khinh công bình thường.

Nam nhân đó lúc rời đi vẫn không nhìn nàng dù chỉ một cái.

Ông ta bỏ nàng thật rồi!

Băng Nghiên đang định quay sang nói vài lời với Cố Bình Sinh thì y cũng đã biến mất từ lúc nào, nàng dời tầm mắt đến chỗ Vũ Nhất Hàng đứng lúc nãy thì toàn thân chấn động.

Từ chỗ Vũ Nhất Hàng đứng trở về sau xuất hiện một cái rãnh sâu hoắm hình quạt, ban đầu chỉ rộng một tấc nhưng sau đó rộng đến mười mấy trượng, rãnh kéo dài đến tận mấy dãy núi cách đó mấy chục trượng, rãnh khá sâu khoảng ba bốn trượng, kinh khủng hơn là mấy dãy núi ở xa cũng bị thổi bay kết hợp với rãnh tạo thành một hình bán nguyệt kinh tâm động phách.

Đây không lẽ là do một quyền đánh hụt của Cố Bình Sinh gây ra? Đây đâu phải là sức mạnh của con người? Dù là võ công đệ nhất thiên hạ cũng chưa chắc có thể gây ra thiệt hại hãi người đến nhường này?

Cố Bình Sinh ruốc cuộc là ai?

Nếu Băng Nghiên biết được trước lúc đánh trúng tàn ảnh Vũ Nhất Hàng, Cố Bình sinh nhận ra chỉ là tàn ảnh nên đã thu lại ba phần tư sức mạnh thì không biết nàng còn chấn kinh đến mức nào.

Vũ Nhất Hàng hiện tại đang đứng trên một ngọn núi cách xa chỗ cũ một trăm dặm, ông ta đưa mắt ngắm nhìn vầng trăng sáng cùng bầu trời sao, cảnh tượng đêm nay thật khiến người ta não lòng.

“Trăng đêm nay thật đẹp đúng không?”

“Đúng vậy!”

Vũ Nhất Hàng bất giác trả lời theo người hỏi nhưng sau đó liền động dung, là kẻ nào đứng sau mà ông ta cũng không phát hiện ra? Giọng nói này là...

Cố Bình Sinh!

Cố Bình Sinh đang đứng sau lưng Vũ Nhất Hàng, y ngáp ngắn ngáp dài, phía sau lưng y khói bụi bốc lên mù mịt.

Vũ Nhất Hàng không khỏi ngạc nhiên, từ chỗ cũ đến đây một trăm trượng hơn nữa chỉ mới bốn phân mà tên tiểu từ này có thể đuổi kịp lão? Quá ư vô lý! Trên đời này còn có khinh công sánh ngang Thiên Ma Vũ?

Cố Bình Sinh lắc lắc cổ:

“Tốc độ khá nhanh, đây là thân pháp gì?”

Vũ Nhất Hàng cố nén kinh ngạc trả lời:

“Khinh công của ta gọi là Thiên Ma Vũ, đạp chân một phát có thể bay xa hàng ngàn dặm nhưng vẫn bị Cố huynh đệ đuổi kịp...”

“Ờ!”

Cố Bình Sinh mặt không chút biểu cảm.

“Cố huynh đệ kiên trì truy đuổi ta đến đây phải chăng vẫn muốn đấu với ta?”

“Không!”

Tâm tình của Cố Bình Sinh ngay cả Ma Tôn tài trí quán tuyệt võ lâm cũng không thể nắm bắt. Cố Bình Sinh nói tiếp:

“Ta không đánh với ngươi nữa bởi vì ngươi vẫn chưa hoàn thiện. Đợi khi ngươi đạt trạng thái mạnh nhất khi đó đánh bại ngươi mới sảng khoái và có ý nghĩa!”

Dứt lời liền rời đi, y sợ nếu nấn ná thêm y lại lỡ tay giết chết Vũ Nhất Hàng mất. Chỉ trong nháy mắt Cố Bình Sinh đã biến mất trong màn khói bụi.

“Hy vọng lần sau gặp mặt Ma Tôn sẽ trở nên hoàn thiện! Đừng làm ta thất vọng!”

Vũ Nhất Hàng bật cười, thiếu niên này đúng là ngạo mạn, trên đời này còn có kẻ dám khinh thường lão?

Nhưng đến khi nhìn cách Cố Bình Sinh rời đi lão không khỏi lạnh người, Cố Bình Sinh đang chạy! Không hề sử dụng kinh công hay thân pháp gì đặc biệt y chỉ đang chạy, chỉ chạy mà bắt kịp Vũ Nhất Hàng dùng Thiên Ma Vũ?

Cố Bình Sinh ruốc cuộc là ai?

Vũ Nhất Hàng nhìn lên trời thở dài:

“Xem ra ta phải đến Thiên Ma Cung một chuyến rồi!”

Ông ta phải cảnh báo cho Trạch Dương biết, đối thủ sắp tới của hắn là một kẻ vô cùng đáng sợ.

Bình Luận (0)
Comment