Phong Vân Long Hổ

Chương 15 - Băng Cơ Ngọc Cốt

Không hiểu tại sao Cố Bình Sinh lại chạy trở về chỗ cũ, y cứ ngỡ Băng Nghiên đã rời khỏi nhưng không ngờ nàng vẫn còn đứng đó.

Két!!!

Người thương trước mặt Cố Bình Sinh vội vàng ghìm chân lại nhưng do tốc độ quá nhanh và quán tính y bị ngã sấp mặt về phía trước.

Rầm!!!

Cố Bình Sinh như một con ếch nằm sấp trên đất, mặt đất bị áp lực của y lõm xuống, y vội vàng đứng bật dậy phủi phủi bùn đất dính trên mặt và cơ thể, điệu bộ thập phần hoạt kê khiến người lạnh lùng như Băng Nghiên cũng phải bật cười.

Cố Bình Sinh nghe tiếng cười trong trẻo bèn quay sang nhìn nàng, bốn mắt chạm nhau gò má Băng Nghiên ửng đỏ, nàng vội vàng quay mặt đi chỗ khác, giọng trách móc:

“Ngươi nhìn cái gì mà nhìn?”

Cố Bình Sinh dù vô cảm nhưng đứng trước nữ nhân thì cứ như gà mắc tóc, y ngây thơ nói:

“Sau này Băng Nghiên cô nương nên cười nhiều hơn bởi vì khi cô nương cười rất đẹp!”

Y chưa thấy nàng cười nhưng y biết nàng cười lên sẽ rất đẹp, người đẹp thì cười tất nhiên cũng sẽ đẹp.

Lúc đối đầu với Vũ Nhất Hàng thì Cố Bình Sinh lạnh lùng vô cùng, nói đúng hơn là mặt không có biểu cảm trừ lúc tức giận nhưng lúc này lại ngô nghê như đứa trẻ, khí chất kì lạ của y đã có ảnh hưởng nhất định đến Băng Nghiên nhưng nàng không chỉ vì vài lời tán tỉnh của y mà lay động.

Băng Nghiên “hừ” lạnh một tiếng rồi quay người bỏ đi, người ngọc rời đi Cố Bình Sinh có chút hốt hoảng vội vàng gọi với theo:

“Băng Nghiên cô nương định đi đâu vậy?”

Băng Nghiên lạnh lùng:

“Ta về nhà!”

Đúng rồi, lúc nãy nàng ấy nói với Vũ Nhất Hàng muốn về nhà. Vũ Nhất Hàng bỏ đi không nói lời nào xem ra đã chấp nhận thỉnh cầu của nàng? Nhưng nếu đã yêu nhau thì không phải thái độ của Vũ Nhất Hàng có phần lạnh lùng hay sao? Cố Bình Sinh thật sự không hiểu được suy nghĩ của hai con người này.

“Để ta đưa Băng Nghiên cô nương về nhà!”

Nói xong Cố Bình Sinh muốn tự tát mình mấy cái, y và Băng Nghiên đâu thân thiết gì hơn nữa y việc bên người còn nhiều đâu thể phân thân ra làm hai?

Băng Nghiên thực sự dừng lại, nàng lạnh lùng:

“Cố công tử, chúng ta đâu quen biết gì sao công tử cứ một tiếng Băng Nghiên hai tiếng Băng Nghiên như vậy?”

Lòng Cố Bình Sinh chùng xuống, Băng Nghiên rõ ràng đang vạch ranh giới giữa hai người. Cũng đúng thôi dù sao cả hai cũng chỉ mới gặp nhau chưa đầy nửa canh giờ, dù nàng có trò chuyện với y đi chăng nữa thì họ chẳng qua cũng chỉ là người lạ mà thôi.

Cố Bình Sinh ơi Cố Bình Sinh ngươi có thể mong chờ điều gì chứ?

Y vội vàng phân bua giải thích:

“Ta nào có ý dám mạo phạm... Tại vì... tại vì ta không biết họ của cô nương nên...”

“Đồ ngốc!” Băng Nghiên mắng thầm trong lòng, đây thực sự là người lúc nãy dám khiêu chiến Ma Tôn hay sao? Cứ như một người hoàn toàn khác. Nàng vẫn giữ vẻ lạnh lùng, nhạt giọng:

“Ta họ Vương!”

Cố Bình Sinh gật gù:

“Vương Băng Nghiên! Tên hay tên hay! Người đẹp tên cũng đẹp!”

Vương Băng Nghiên khẽ cau mày, Cố Binh Sinh niên kỷ đã hai mươi nhưng tính cách như trẻ con, nghĩ gì nói đấy là do thật thà hay là táo tợn bạo gan? Nàng có cảm giác càng lúc nàng càng bị thu hút bởi y bèn vội vàng bỏ đi, Cố Bình Sinh mặt dày lẽo đẽo đi theo sau nàng.

Cả hai giữ khoảng cách mười thước, dọc đường đi không một ai mở miệng, im lặng bao trùm.

Trôi qua khoảng một khắc phía trước vang lên tiếng nước chảy róc rách, xem ra là một con suối.

Dọc con đường mòn nhỏ, bên trái là rừng trúc xào xạc tắm mình trong ánh bạc trăng tròn bên kia là dòng suối nhỏ đổ từ trên vách đá cao khoảng mấy trượng, khung cảnh yên bình lạ thường.

Trong lúc Cố Bình Sinh còn ngây ra thì Vương Băng Nghiên đã nhẹ nhàng bước đến ngồi lên một tảng đá bên bờ suối, nàng cởi đôi hài thêu gấm ra, chân ngọc đung đưa đánh nước văng tung toé.

Mỹ nhân mỹ cảnh, thế gian này còn cầu gì hơn được nữa?

Cố Bình Sinh bước đến cách nàng khoảng hai ba thước, y vốc lên một ngụm nước rửa mặt, cảm giác mát lạnh dễ chịu dần dần lan toả khắp cơ thể. Trên người toàn nước mặn nên y không nề hà người thương bên cạnh mà nhảy ùm xuống suối, tận hưởng giây phút thư giãn hiếm hoi.

Kỳ lạ là phong cách tắm rửa hoang dã có phần thô lỗ của Cố Bình Sinh không làm Vương Băng Nghiên khó chịu.

Nàng chưa đồng ý để y đưa về nhà nhưng mỗi lần nhìn vào đôi mắt của y không hiểu sao nàng không thể nói ra lời từ chối được.

Cố Bình Sinh mười năm ở hoang đảo tóc tai cũng không cắt nên tóc dài đến ngang hông, y phải buộc đuôi gà còn tóc mái dài che nửa khuôn mặt. Lúc này tóc mái ướt nước dính vào mặt nên Cố Bình Sinh vuốt ngược lên để lộ ra khuôn mặt thật, Vương Băng Nghiên vô tình nhìn qua thấy gương mặt của y, đột nhiên nàng nghe tim mình lệch đi một nhịp.

Cố Bình Sinh chỉ ở mức dễ nhìn không quá tuấn tú nhưng y có nét nam tính quyến rũ, phối hợp vời bờ vai rộng tạo cảm giác vững chãi oan toàn, cảm giác có thể che chở và bảo vệ cho bất kỳ nữ nhân nào mà y yêu thương.

Vương Băng Nghiên không dám nhìn vào đôi mắt của y, mỗi lần nhìn vào nàng sợ sẽ đắm chìm trong đôi mắt nóng bỏng ấy, ở Cố Bình Sinh cũng có cái mị lực như Vũ Nhất Hàng.

Cố Bình Sinh nhắm mắt tận hưởng cảm giác chìm trong dòng suối mát lạnh, lâu rồi y mới có cảm giác thư giãn cơ thể, phải chăng là do y đang ở cạnh người thương Vương Băng Nghiên?

Vương Băng Nghiên ngắm nhìn khuôn mặt Cố Bình Sinh chìm trong ánh trăng, thật kỳ lạ ở bên Cố Bình Sinh nàng cảm thấy thật bình yên. Vũ Nhất Hàng nàng vừa yêu vừa hận, hận ông ta chỉ xem nàng là vật thay thế, nàng phải đè nén tình cảm ấy xuống, càng đè nén thì càng đau khổ.

Còn đối với Lãng Thừa Phong, tuy chàng ta phong hoa tuyết nguyệt nhưng nàng thuỷ chung chỉ xem chàng là bằng hữu, trái tim đã chết của nàng lại tổn thương một trái tim ngập tràn tình yêu khác.

Không ngờ hôm nay nàng lại cảm thấy bình yên khi ở cạnh một thiếu niên xa lạ, đây không lẽ là nhân duyên?

“Vương cô nương, nhà cô nương ở đâu? Có xa không?”

Cố Bình Sinh vẫn nhắm mắt, y sợ mở mắt ra thấy nàng sẽ buột miệng tuông ra những lời khinh bạc nàng, y sợ mình sẽ bị dục vọng Ma Tâm khống chế mà làm chuyện vô lễ với nàng.

Vương Băng Nghiên quay mặt đi, giọng đã nhẹ nhàng hơn, nàng không trả lời mà hỏi ngược lại y:

“Ngươi đang sở hữu Ma Tâm?”

Cố Bình Sinh đột ngột mở mắt ra, hai mắt đột nhiên chuyển màu đỏ rực như máu, y đã trở về vẻ lạnh lùng vốn có:

“Tại sao Vương cô nương biết ta sở hữu Ma Tâm?”

Giọng Vương Băng Nghiên vẫn đều đều:

“Không phải ngươi tự nhân là môn chủ Sát Tâm Đạo đời thứ mười một sao? Muốn làm môn chủ Sát Tâm Đạo phải có Ma Tâm. Hơn nữa ta còn là đệ tử của Liên Hoa Tông!”

Cố Bình Sinh gật gù:

“Thì ra là thế... Vương cô nương là đệ tử của Liên Hoa Tông... Cái gì?”

Y giật mình hoảng hốt, trong vô thức lùi cách xa Vương Băng Nghiên thêm một thước, nghĩa phụ y từng dặn dò y phải cẩn thận với vài người trong số đó có đệ tử Liên Hoa Tông nên đến giờ y vẫn còn chút ám ảnh. Y lắp bắp:

“Không lẽ... cô nương là đệ tử xuất sắc nhất của hai thánh địa nhập thế tu hành?”

Vương Băng Nghiên hơi ngạc nhiên với phản ứng của Cố Bình Sinh, gã thanh niên này cũng biết sợ sao? Nhưng Liên Hoa Tông có gì đáng sợ? Nàng lắc đầu:

“Không phải, người nhập thế tu hành là sư huynh của ta!”

Cố Bình Sinh nghe thế thở phào, chỉ cần hai đệ tử nhập thế không phải nữ nhân là được, y lại cau mày:

“Nhưng Liên Hoa Tông và Ma Tông là tử địch sao cô nương lại trở thành đệ tử Vũ Nhất Hàng? Hơn nữa Liên Hoa Tông là người xuất gia tại sao cô nương lại... lại đi yêu...”

Y định nói tại sao lại yêu Vũ Nhất Hàng nhưng không nói ra được, Vương Băng Nghiên đương nhiên hiểu được y muốn nói gì, nàng nở một nụ cười trên môi:

“Ải tình là ải khó vượt qua nhất trên đời này, sư phụ ta từng nói câu này nhưng không ngờ lại ứng nghiệm vào ta...”

Nụ cười của nàng thật buồn, xem ra đúng như lời Vũ Nhất Hàng chuyện này còn có nhiều uẩn khúc, nàng đã không muốn nói y cũng không nên thúc ép. Cố Bình Sinh bèn nói sang chuyện khác:

“Nhưng Ma Tâm thì có liên quan gì đến Liên Hoa Tông?”

Vương Băng Nghiên khôi phục lại vẻ lạnh lùng, nàng nói:

“Điều này nghĩa phụ của ngươi không nói cho ngươi biết sao?”

Cố Bình Sinh lắc đầu, không phải không nói mà là không kịp nói, nhắc đến Xích Tung Hoành khuôn mặt vô cảm của y thoáng hiện nét buồn. Vương Băng Nghiên có chút không nỡ khi thấy y buồn bèn nói:

“Hắc bạch lưỡng đạo có Tứ đại kỳ bảo là Kim Đan của Tiên Môn, Phật Xá Lợi của của Liên Hoa Tông, Ma Tâm của Sát Tâm Đạo và Hạt Giống Thiên Ma của Ma Tông. Giữa Phật Xá Lợi và Ma Tâm đã có lịch sử tranh đấu hàng ngàn năm, ta tuy chưa luyện thành Phật Xá Lợi nhưng với Liên Hoa Tâm Kinh vẫn có thể cảm ứng được Ma Tâm của ngươi!”

Thì ra lúc nàng ở trong xe ngựa đã cảm nhận được Ma Tâm của y, nói vậy Kim Đan và Hạt Giống Thiên Ma có thể cảm ứng Ma Tâm không? Phải chăng Vũ Nhất Hàng cũng có Hạt Giống Thiên Ma? Y đang định hỏi thêm thì Vương Băng Nghiên đã đứng dậy, thấy nàng muốn rời đi y cũng ngồi dậy hỏi theo:

“Cô không sợ Vũ Nhất Hàng sẽ cho người làm khó cô trên đường về sao?”

Vương Băng Nghiên cau mày:

“Ngươi đừng lấy lòng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử. Ông ta tuy là hắc đạo nhưng hào sảng nghĩa khí, tuyệt đối sẽ không làm những chuyện như thế!”

Cố Bình Sinh bước lên bờ, chỉ thấy y rùng mình vài cái quần áo trên người bốc khói nhanh chóng khô ráo, bề ngoài nhìn vào chỉ thấy y rùng mình ba bốn cái nhưng thực ra y đã rung toàn bộ cơ bắp trên người với tốc độ mấy triệu lần trên một khắc tạo ra nhiệt lượng lớn làm khô quần áo. Vương Băng Nghiên nhìn thấy còn tưởng y vận công làm khô quần áo, y nói:

“Ta chỉ là lo lắng cho Vương cô nương thôi, lúc cô nương nói muốn về nhà thái độ ông ta rõ ràng không muốn nhưng lúc nãy nói đi là đi nên...”

Vương Băng Nghiên lạnh giọng:

“Ông ta đã quyết định vứt bỏ ta rồi. Ma Tôn đã quyết định vứt bỏ tình cảm, nhất định ông ta sẽ đại thành Thiên Ma Công tầng cuối cùng, lúc đó sẽ không còn ai có thể cản ông ta được nữa.”

“Không đâu!” Cố Bình Sinh phủ định.

“Ông ta vẫn chưa hoàn thiện, cho dù ông ta có đại thành Thiên Ma Công đi chăng thì ông ta vẫn thiếu một cái gì đó. À đó là linh cảm của ta thôi, ta cũng không rõ nữa!”

Vương Băng Nghiên nhìn một chốc đến khi bốn mắt chạm nhau nàng liền quay mặt đi, y được mỹ nhân nhìn vui mừng đến ngây ngốc. Nàng trừng mắt:

“Người còn nhìn ta nữa đừng trách ta giết chết ngươi!”

“Được! Được! Ta không nhìn nữa!” Cố Bình Sinh vội vàng dời ánh mắt đi chỗ khác.

Vương Băng Nghiên thở phào, nàng nhẹ nhàng bước đi:

“Ta phải về nhà rồi!”

Cố Bình Sinh nhìn nàng bước đi mà lòng thắt lại.

Y yêu nàng thì đã sao chứ? Người nàng yêu là Ma Tôn Vũ Nhất Hàng, dù ông ta làm nàng đau khổ nhưng rõ ràng tình yêu của nàng vẫn chưa dứt, nếu không phải là Vũ Nhất Hàng thì có thể là Lãng Thừa Phong.

Y là ai chứ? Y chỉ là kẻ tầm thường từ gia cảnh, bề ngoài lẫn tài năng.

Y có gì chứ? Y chỉ có sức trâu cùng một trái tim nung nấu hận thù mà thôi.

Y vĩnh viễn không thể với tới nàng, vĩnh viễn.

Y và nàng dù chỉ cách nhau vài thước nhưng lại như xa cách ngàn dặm, y có cảm giác dù bây giờ y có chiếm đoạt được nàng thì cũng chỉ là chiếm được một cái vỏ rỗng thôi.

Đây là cảm giác thất tình sao?

Thì ra thất tình lại đau đớn đến như vậy! Y đã mất hết cảm xúc tại sao vẫn còn cảm giác ái tình? Cảm xúc đau đớn nhất này tại sao không biến mất luôn cho rồi? Ông trời đang trêu đùa y sao?

Con mẹ nó!

Tâm ý nguội lạnh, Cố Bình Sinh đứng chôn chôn tại chỗ nhìn Vương Băng Nghiên từng bước từng bước rời xa y.

Vương Băng Nghiên không nghe thấy tiếng bước chân của Cố Bình Sinh ở sau bèn quay lưng lại, nàng thấy y vẫn đứng đó, vẻ mặt từ ngây thơ trở về vô cảm như cũ. Không hiểu tại sao nàng có chút bực bội:

“Không phải ngươi muốn đưa ta về nhà sao còn đứng đó?”

Cố Bình Sinh mỉm cười, lần đầu Vương Băng Nghiên thấy y cười, lần đầu trong mười năm qua y cười:

“Vương cô nương, tại hạ chỉ tiễn cô nương đến đây thôi. Có thể sau này khó lòng gặp lại, tại hạ chúc cô nương một đời bình an! Hậu hội hữu kỳ!”

Ta chúc nàng một đời bình an.

Nói xong vội vàng quay lưng rời đi, tình không thành tốt nhất nên cắt đứt càng sớm càng sớm càng tốt.

Nhìn y bước đi Vương Băng Nghiên có chút hụt hẫn, y bước vài bước đột nhiên quay lại.

“Ta còn có điều muốn hỏi, ở đây là địa phương nào?”

Vương Băng Nghiên cảm thấy khó hiểu nhưng vẫn trả lời:

“Ở đây là huyện Ân Trạch...”

Cố Bình Sinh cố gắng lục lọi ký ức của Xích Tung Hoành nhưng không hề thông tin gì về huyện Ân Trạch, y đành hỏi tiếp:

“Vương cô nương có biết đường đi đến Mộng Điệp Sơn không?”

Vương Băng Nghiên suy nghĩ một chút rồi hỏi ngược lại y:

“Ngươi muốn tìm Mộng Điệp tiểu thư?”

Mộng Điệp tiểu thư có lẽ là Tiểu Điệp Nhi mà nghĩa phụ y từng nhắc đến, theo lời của nghĩa phụ y thì Thủ Thư thân phận vô cùng thần bí, gần như đoạn tuyệt với thế giới bên ngoài vậy thì tại sao Vương Băng Nghiên lại biết? Liên Hoa Tông có quan hệ gì với Thủ Thư? Cố Bình Sinh cũng hỏi ngược lại nàng:

“Vương cô nương cũng quen biết Mộng Điệp tiểu thư?”

Vương Băng Nghiên hạ giọng:

“Ngươi tìm Mộng Điệp tiểu thư có việc gì?”

Cố Bình Sinh cảm thấy hình như nàng có chút gì đó kỳ lạ nhưng không hiểu tại sao, y nói:

“Tại hạ có chuyện quan trọng cần gặp Mộng Điệp Tiểu Thư, mong Vương cô nương chỉ dẫn, xin cảm tạ!”

“Mộng Điệp tiểu thư ẩn cư không màng thế sự, nếu Cố công tử không nói rõ thứ lỗi ta không giúp được!”

“Chuyện này là bí mật khó nói, hy vọng Vương cô nương bỏ quá cho!”

Vương Băng Nghiên im lặng, Cố Bình Sinh cười khổ, xem ra quan hệ giữa Liên Hoa Tông và Thủ Thư không sơ, nếu nàng đã không muốn nói y cũng không cần ép thêm làm gì. Bây giờ cứ tìm người khác hỏi đường vậy. Y chắp tay:

“Nếu Vương cô nương không muốn nói tại hạ cũng không ép, tạm biệt cô nương!”

Y vừa bước được vài bước thì giọng Vương Băng Nghiên vang lên:

“Từ đây đi thẳng một trăm dặm, vượt qua ba dãy núi, đi tiếp ba mươi dặm, vượt qua rừng Độc Mộc và dãy Vân Quan sau đó rẽ trái ba mươi ba dặm rẽ phải bốn mươi dặm đi vòng qua đèo Thuỵ Hải...”

Chỉ dẫn vô cùng phức tạp và khúc khuỷu với trí lực bình thường của Cố Bình Sinh phải lẩm bẩm mười mấy lần mới nhớ nổi. Y mừng rỡ cảm tạ Vương Băng Nghiên rồi rời đi, nàng cũng rời đi theo hướng ngược lại.

Cả hai đều biết hôm nay chia tay ở đây ngày sau khó lòng gặp lại.

Bình Luận (0)
Comment