Phong Vân Long Hổ

Chương 21 - Mỹ Nhân Cao Ly.

Ba người Long Hành Vân, Lãng Thừa Phong và Cố Bình Sinh đi khoảng ba ngày đường thì đến rừng Độc Mộc.

Lúc này trời đã về chiều, cả ba định nghỉ ngơi thì cách đó không xa vang lên tiếng đao kiếm giao tranh, cả ba lập tức đứng dậy phi thân về hướng giao tranh, Cố Bình Sinh không biết khinh công nên y đành chạy.

Cả ba nấp sau một thân cây quan sát tình hình, có khoảng mười mấy người đang giao tranh, là một đấu với mười tám người khác, người đơn đả độc đấu là một mỹ nhân áo đỏ.

Nhan sắc của mỹ nhân này ngay cả hàm dưỡng như Long Hành Vân cũng phải ngẩn người. Mái tóc dài đen nhánh như gỗ mun, làn da trắng như tuyết, sống mũi cao vút, ngũ quan vô cùng cân đối. Không chỉ nhan sắc mà mọi động tác, kiếm chiêu của nàng đều vô cùng đẹp, tựa như đang múa một vũ điệu mỹ lệ, mọi thứ của mỹ nhân này gần như đạt đến hai chữ hoàn mỹ.

Tuy nhiên trang phục nàng đang mặc không phải của trung nguyên mà đến từ đất nước láng giềng, Cao Câu Ly. Quan sát thêm một chút nữa Long Hành Vân hai mắt sáng rực:

“Là Thiên Kiếm Tam Túc Kim Ô? Nàng ta là đệ tử của Cao Ly Kiếm Thánh?”

Lãng Thừa Phong nghe chàng nói thế không khỏi kinh ngạc, Cao Ly Kiếm Thánh chỉ thu nhận ba đồ đệ là nữ, nghe nói nhan sắc ai cũng gần như hoàn mỹ vô khuyết hơn nữa kiếm thuật vô cùng cao cường. Tại sao nàng ta lại từ Cao Ly xa xôi đến đây hơn nữa còn bị võ lâm trung nguyên vây công?

Long Hành Vân và Lãng Thừa Phong lướt qua quần hùng liền nhận ra bọn họ là ai.

Người đầu tiên là một trung niên tiên phong đạo cốt, râu tóc trắng như cước, mặc y phục Thuần Dương Cung, chính là “Tuyết Thính” Trương Thính Tuyết, xếp thứ tư trong Thuần Dương Cung. Cách đó không xa có hai người cũng thuộc Thuần Dương Cung đứng quan chiến là Biên Bá Hiền và Đằng Liệt.

Trương Thính Tuyết luyện Thuần Dương Quyết đã đến tầng bốn “Thái Dương” mỗi khi xuất kiếm có thể phóng ra hai loại kiếm khí, một lam một đỏ, lam kiếm là thiếu âm kiếm, xích kiếm là thái dương kiếm, một kiếm Âm Thác Dương Sai có thể đảo ngược nhiệt độ xung quanh khiến kẻ địch kinh mạch đình trệ khó phát huy hết thực lực vốn có.

Mỹ nữ Cao Ly tuy trẻ tuổi nhưng kiếm pháp được chân truyền của Kiếm Thánh, nàng xoay tròn bảo kiếm đẩy hết kiếm khí Âm Thác Dương Sai sang cho người thứ hai đang công kích nàng.

Kiếm chiêu Tá Hoa Kính Phật này ngay cả Long Hành Vân cũng phải kêu lên một tiếng “Hay!”

Người thứ hai vây công là một trung niên mặc trang phục Danh Kiếm Sơn Trang, mái tóc điểm sương, mặt mũi nghiêm nghị, thân hình mảnh khảnh nhưng vẫn múa tít một thanh cự kiếm trong tay, cự kiếm này có tên là Cự Linh Kiếm, nặng một ngàn tám trăm năm mươi cân. Ông là “Thu Phong Lạc Diệp” Liễu Thu Phong, là nhân vật thứ ba trong Danh Kiếm Sơn Trang chỉ dưới Danh Kiếm Mộ Xuân Hàn và Trang chủ “Diệp Lạc Quy Căn” Diệp Xuân Thuỷ.

Đứng cạnh Biên Bá Hiền và Đằng Liệt là đệ tử chân truyền của Liễu Thu Phong, Diêu Tinh Lạc.

Bất ngờ bị vạ lây, Liễu Thu Phong đành xoay tròn như con vụ, hoá thành một cơn cuồng phong tràn đầy kiếm khí sắc bén chém nát âm dương kiếm khí bị mỹ nhân Cao Ly đẩy sang, một chiêu Cuồng Phong Tảo Lạc Diệp có thể hoá giải Âm Thác Dương Sai.

Chiêu của Liễu Thu Phong chưa dứt thì một ngọn thương đã mạnh mẽ xuyên qua màn kiếm khí công thẳng vào yết hầu của mỹ nhân Cao Ly, Bá Vương Thương Pháp - Lược Như Hoả!

Người xuyên qua được màn kiếm khí là một nam tử mặt mũi cương nghị, khoảng hai bảy, hai tám tuổi mặc áo giáp, khoác áo choàng đỏ rực như máu. Người này là “Thiết Huyết” Hạ Hầu Thần Khuyết, xếp thứ năm trong Thần Sách Phủ, ngọn Thiết Huyết Thương đã từng theo hắn nam bắc phạt hôm nay lại dùng để tấn công một nữ nhân.

Phía sau Hạ Hầu Thần Khuyết cũng có hai người khác, là sư đệ và sư muội của hắn, Bạch Biên Cương và Âu Dương Na Na.

Cùng tấn công với Hạ Hầu Thần Khuyết là hai người, một trung niên một thanh niên.

Người trung niên cao gầy, mặt trắng bệch, đôi song trảo đỏ rực như máu liên tục tấn công vào các tử huyệt của đệ tử Kiếm Thánh, chiêu chiêu hiểm ác.

Thanh niên kia mặt mũi tuấn tú nhưng ánh mắt tràn ngập dã tính nguyên thuỷ, hắn mặc một lớp áo choàng lông thú che đi cả cơ thể, song trảo sắc bén vũ lộng tạo ra vô số vết cắt trên mặt đất, nơi nào trảo khí đi qua mọi thứ đều bị cắt đứt.

Nhìn thấy hai người này Long Hành Vân và Lãng Thừa Phong đều cau mày.

Người trung niên chính là Huyết Dụ Sứ Giả cách đây một ngày từng ác chiến với Bạch Ngọc Hổ.

Còn người thanh niên là Dã Lang, hiện tại là Lang Yêu trong Ma Tông Thất Yêu, nghe nói hắn ta đến từ Chiến Lang Tộc một trong cửu thập cửu tộc của tộc Cửu Lê trong truyền thuyết.

Phía sau bọn chúng có khoảng mười hắc y nhân bịt mặt, một người khổng lồ cao khoảng mười thước, đeo mặt nạ sói che đi phần từ mũi đến cằm, đôi mắt vô hồn, đồng tử lại có màu xanh lam, hắn ta cầm một đôi cự chuỳ nặng cả ngàn cân.

Long Hành Vân và Lãng Thừa Phong cũng không biết cự nhân này là ai.

Ngoài ra còn có một người khác cũng đeo mặt nạ che đi nửa phần trên khuôn mặt, tóc và lông mày trắng như cước nhưng phần da mặt không bị mặt nạ che khuất lại không có lấy một nếp nhăn, người này công lực e rằng còn cao hơn Huyết Dụ Sứ Giả.

Người này Long Hành Vân và Lãng Thừa Phong đều, hắn ta chính là nhất đại ma đầu U Minh Bức Vương nổi danh khắp giang hồ, nhân vật số hai của Huyết Hà Giáo, cánh tay phải đắc lực nhất của Huyết Ma Lão Tổ.

Chính tà liên thủ, ngay cả Long Hành Vân cũng không dám nắm chắc được phần thắng.

Rốt cuộc đệ tử Kiếm Thánh đã gây ra chuyện động trời gì mà bị cả hắc bạch lưỡng đạo vây công?

Đứng trước thế công mãnh liệt và hiểm ác của ba người Hạ Hầu Thần Khuyết, Huyết Dụ Sứ Giả và Dã Lang, mỹ nhân Cao Ly chỉ còn cách phòng thủ, bội kiếm vung lên, kiếm khí ào ào như sóng dữ tạo thành một kiếm cầu xanh lục bảo vệ nàng khỏi mọi đòn tấn công nhưng Lược Như Hoả của Hạ Hầu Thần Khuyết chuyên phá ngạnh công, kiếm cầu không chịu nổi bị Thiết Huyết Thương đâm xuyên qua. Cùng lúc đó Trương Thính Tuyết và Liễu Thu Phong cũng song kiếm hợp bích bổ đôi kiếm cầu.

Bên trong kiếm cầu gương mặt lạnh lùng của mỹ nhân Cao Ly lần đầu tiên biến sắc.

Long Hành Vân và Cao Ly Kiếm Thánh từng có duyên gặp mặt, tốt xấu gì chàng cũng không thể để nàng ta bị tổn thương. Chàng quay sang định nói với Cố Bình Sinh chăm sóc Lãng Thừa Phong thì phát hiện y đã biến mất.

Ngay cả Lãng Thừa Phong bên cạnh Cố Bình Sinh cũng không biết y biến mất từ lúc nào.

Cùng lúc đó giọng nói như thú hoang gầm rú vang lên:

“Một đám nam nhân sức dài vai rộng lại đi bắt nạt một nữ nhân chân yếu tay mềm! Còn ra thể thống gì nữa? Cút hết cho ta!”

Cố Bình Sinh từ trên cao hạ xuống trung tâm chiến trường, hai chân y vừa chạm đất thì mặt đất nứt nẻ lõm xuống thành hố, sóng xung kích xạ ra xung quanh chấn lui cả hai bên ra sau mấy bước mới đứng vững, những kẻ quan chiến cũng bị vạ lây.

Hắc bạch quần hùng nhìn thấy kẻ mới đến là một thiếu niên trẻ tuổi, tóc tai rối bù, quần áo rách rưới thì lộ vẻ khinh thường, Hạ Hầu Thần Khuyết lên tiếng trước:

“Tiểu tử, đây là không chuyện ngươi! Mau cút sang một bên, nếu ngươi dám bao che cho yêu nữ này thì trách Thiết Huyết ta đây không nương tay!”

Trương Thính Tuyết ôn hoà nói:

“Tiểu huynh đệ, vị cô nương Cao Ly này đã lấy trộm một vật rất quan trọng của bạch đạo chúng tôi. Nếu tiểu huynh đệ thuyết phục được cô nương ấy giao ra vật ấy thì hai bên không cần phải động can qua.”

Những người khác cũng nhao nhao lên tán thành, tất cả đều đòi cô nương kia giao vật ấy ra.

Lãng Thừa Phong hỏi:

“Theo Long đại ca thì vật đó là gì?”

Long Hành Vân khẽ cau mày:

“Ta có nghĩ đến một thứ nhưng hy vọng không phải, đệ tử Kiếm Thanh tuy lợi hại nhưng vẫn chưa đủ bản lĩnh để trộm thứ đó.”

Nhưng nếu không phải là thứ đó thì thứ gì có thể khiến cả hắc bạch lưỡng đạo lao sư động chúng?

“Long đại ca, chúng ta không ra mặt giúp đỡ tam đệ sao?”

“Đệ không tin tưởng tam đệ hay sao? Nếu những gì đệ ấy nói là thật thì có lẽ đám người này không phải đối thủ của đệ ấy!”

Ngoài ra Long Hành Vân không muốn để lộ hành tung của Lãng Thừa Phong, Hắc Bạch Vô Thường chỉ biết chàng đi cùng Lãng Thừa Phong chứ không biết Cố Bình Sinh cũng đi cùng họ. Hơn nữa chàng tự tin xảy ra biến cố gì chàng cũng có thể ứng phó được.

Cố Bình Sinh quay ra sau hỏi mỹ nhân Cao Ly:

“Mẹ! Mẹ có lấy trộm cái gì không?”

Tất cả mọi người tại đương trường đều bất ngờ nhưng người bất ngờ nhất chính là mỹ nhân Cao Ly, nàng từ nhỏ đã được Cao Ly Kiếm Thánh nhận làm đồ đệ, từ đó nàng chuyên tâm vào kiếm đạo không hề biết đến tình ái cũng càng không để ý bất kỳ nam nhân nào, Cao Ly công tử vương hầu cầu hôn nàng nhiều không kể xiết nhưng nàng vẫn lắc đầu từ chối. Vậy mà hôm nay từ đâu chui ra một tên điên gọi nàng là mẹ, khác nào nói nàng chưa có chồng đã có con. Đối với một người trung trinh như nàng thì đây là sự sỉ nhục lớn nhất.

Huyết Dụ Sứ Giả mỉm cười nham hiểm:

“Đệ tử Kiếm Thánh đại danh đỉnh đỉnh thủ tiết như ngọc lại có hài tử, hơn nữa đã lớn như thế này đúng là chuyện chấn động. Để xem Cao Ly Kiếm Thánh sau này còn mặt mũi nhìn ai nữa không?”

Dã Lang liền cắt ngang:

“Huyết Sứ Giả ngươi đừng hồ đồ, nàng ta cùng lắm chỉ hai mươi lăm trong khi thằng nhóc này ít nhất cũng mười tám mười chín hơn nữa hai người họ không có nét gì giống nhau. Trừ phi chính miệng nàng ta thừa nhận thì Dã Lang ta nhất định không tin, hơn nữa đâu có luật lệ nào cấm đệ tử Kiếm Thánh không được kết hôn sinh con?”

Ba người Trương Thính Tuyết, Liễu Thu Phong, Hạ Hầu Thần Khuyết đang định mở miệng thì lưỡi kiếm của hồng y nữ tử đã kề sát cổ Cố Bình Sinh, gương mặt xinh đẹp của nàng tràn đầy sự phẫn nộ:

“Tiểu tử khốn khiếp dám huỷ hoại thanh danh của bổn cô nương, hôm nay ta nhất định phải giết chết ngươi!”

Tất cả lúc này đều tin nàng không phải là mẹ của tên tiểu tử này. Long Hành Vân và Lãng Thừa Phong nhìn nhau cười khổ, Cố Bình Sinh thản nhiên nói:

“Con xin lỗi đã nhận mẹ hơi đường đột, chút nữa sẽ thỉnh tội với mẹ sau. Còn bây giờ, mẹ vẫn chưa trả lời câu hỏi của con!”

Những lời của nàng như nước đổ đầu vịt, nàng tức giận nhưng lại càng kinh ngạc, nàng đã dùng bảy thành công lực nhưng lưỡi kiếm vẫn không thể tạo một vết xước trên cổ của y chứ đừng nói là cắt đầu. Cổ y làm bằng sắt chắc?

Nàng nâng lên mười thành công lực muốn một kiếm chém bay đầu tên khốn khiếp này đồng thời nói:

“Ta không lấy bất cứ thứ gì của người trung nguyên các ngươi! Ngươi còn gọi mẹ nữa đừng trách đầu lìa khỏi cổ!”

Nhưng mười thành công lực cũng vô dụng!

Cố Bình Sinh đĩnh đạc nói:

“Các ngươi đã nghe rõ chưa? Mẹ ta nói không lấy chính là không lấy! Ta đếm từ một đến ba kẻ nào không cút đi thì phải chết!”

Cố Bình Sinh vẫn ngạo mạn trong mắt người khác, ở đây đều là cao thủ tiền bối nghe một tên tiểu tử nói như thế không khỏi tức giận.

Mỹ nhân Cao Ly không ngờ y lại đứng ra bảo vệ cho mình, không lẽ y xem nàng là mẹ của y thật? Nghĩ đến đây thôi đã cảm thấy nuốt không trôi.

Hạ Hầu Thần Khuyết định ra mặt dạy dỗ Cố Bình Sinh thì phía sau một người đã lao lên, Biên Bá Hiền đệ tử của Trương Thính Tuyết, hắn thét lớn:

“Sư phụ! Chỉ là một tên tiểu tử đâu cần sư phụ phải bẩn tay! Tên này cứ giao cho đệ tử!”

Những người khác thấy thế chọn cách âm thầm quan chiến, bọn họ đều nghĩ Biên Bá thừa sức thu thập Cố Bình Sinh nên không họ cần ra tay, võ lâm tiền bối đi bắt nạt một đứa nhãi ranh vắt mũi chưa sạch thì còn gì mặt mũi nữa?

Biên Bá Hiền xuất kiếm, hắn chỉ mới đạt tầng một Thuần Dương Quyết là “Thiếu Dương” nên chỉ có thể thi triển một loại kiếm khí là thiếu dương kiếm, mười mấy kiếm ảnh chụp lên đầu Cố Bình Sinh. Cố Bình Sinh lóng ngóng đưa hai tay bảo vệ đầu nhưng chiêu Trường Dạ Vị Ương chỉ là hư chiêu, giữa màn kiếm ảnh là một kiếm đỏ rực như lửa Diễm Dương Cao Chiếu đâm vào trung lộ đại khai của Cố Bình Sinh, Cố Bình Sinh không thể phản công chỉ biết lùi về sau.

Thừa thắng xông lên, Biên Bá Hiền tuổi trẻ khí thạnh lại lần đầu theo sư phụ xuống núi mong muốn gây ra tiếng vang lớn, tiểu tử quê mùa này sẽ là con dê tế kiếm của hắn. Biên Bá Hiền tiếp tục thi triển Thuần Dương Kiếm Pháp không ngừng tấn công Cố Bình Sinh còn Cố Bình Sinh liên tục lùi lại, hoàn toàn mất đi tiên cơ.

“Mười chiêu!”

Tất cả mọi người có mặt ở đương trường đều nghĩ Cố Bình Sinh sẽ bại trong vòng mười chiêu, hiện tại đã đến chiêu thứ tám.

Chiêu thứ chín, Cố Bình Sinh lùi lại nhưng vấp phải đá nên ngã lăn ra đất. Biên Bá Hiền không tiếp tục truy kích, sư phụ hắn từng dạy đệ tử Thuần Dương Cung tuyệt đối không đánh kẻ ngã ngựa. Biên Bá Hiền đắc ý bật cười:

“Tiểu tử mau đứng dậy đấu tiếp với ta! Không phải lúc nãy ngươi oai phong lắm hay sao? Ngay cả một chiêu cũng không đánh trả được mà dám lớn gan thách thức các tiền bối võ lâm?”

Lãng Thừa Phong như không tin vào mắt mình, chàng cau mày:

“Tam đệ có thể dễ dàng đánh bại Hắc Bạch Vô Thường, sao chỉ với một tên tiểu tử Biên Bá Hiền lại bị áp đảo hoàn toàn? Không lẽ đệ ấy cố tình chịu đòn?”

Long Hành Vân mỉm cười:

“Đúng vậy, đệ nhìn xem tuy trúng rất nhiều kiếm nhưng tam đệ ngay cả một vết xước cũng không có thậm chí y phục không không bị tổn hại gì!”

Lúc này ngoại trừ Biên Bá Hiền ai cũng nhận ra Cố Bình Sinh cố tình chịu đòn nhưng tại sao y cố tình như vậy không ai biết.

Cố Bình Sinh đột ngột đứng bật dậy, y vô cảm phủi phủi bụi trên y phục rồi nói:

“Đây là võ công sao? Tại sao ngươi cứ mỗi khi đánh phải hét ra tên chiêu thức? Tên chiêu thức thì hoa mỹ, cách đánh cũng hoa mỹ nhưng không có thực dụng. Võ thuật ư? Đem đi múa may thì hợp hơn, đúng là nhàm chán!”

Cố Bình Sinh sỉ nhục võ thuật có lịch sử mấy ngàn năm khiến cho mọi người đều cảm thấy phẫn nộ, cái ngươi thích bị người khác chê sao vui vẻ được? Dù ngươi không thích nhưng đang dùng cái đó thì bị chê ngươi cũng vẫn không vui.

Cố Bình Sinh cũng không có ý sỉ nhục, y từng nghe Xích Tung Hoành nói võ học bác đại tinh thâm nên y cũng rất tò mò nhưng hôm nay gặp những kẻ gọi là cao thủ võ lâm khiến y thực sự thất vọng, bọn họ quá yếu, yếu đến thất vọng.

Kẻ mạnh nhất khinh thường kẻ yếu cũng là chuyện bình thường.

Biên Bá Hiền gào lên một tiếng, hắn dốc toàn bộ công lực Thiếu Dương công ra một kiếm Nhàn Vân Dã Hạc, chiêu này nhìn chậm nhưng cực kỳ nhanh, nhìn yếu ớt nhưng thực sự vô cùng mạnh mẽ. Nếu kẻ địch không nhìn ra ảo diệu bên trong thì chết không nghi.

Cố Bình Sinh đương nhiên không nhìn ra ảo diệu đó, y không cần nhìn ra, chỉ cần xoè bàn tay phải ra rồi...

“Để ta dạy cho ngươi biết thế nào là sức mạnh thực sự!”

Bốp!!!

Rồi vỗ “nhẹ” vào má Biên Bá Hiền một cái.

Tuyết Hoa Kiếm cứng rắn gãy làm đôi.

Biên Bá Hiền má phải ăn một bạt tai, lực đạo mạnh đến nỗi mặt hắn biến dạng, mắt phải lồi ra như sắp rớt ra ngoài, mấy cái răng gãy bắn ra như tên. Biên Bá Hiền văng sang phải tông gãy ba cây to mới dừng lại được, hắn thất khiếu trào máu, tuy không chết nhưng đã bất tỉnh.

Mọi người đều kinh ngạc, Biên Bá Hiền tuy chỉ ở cấp Thiếu Dương nhưng cũng có bản lĩnh vậy mà Cố Bình Sinh chỉ một cái tát nhìn bề ngoài nhẹ nhàng đã đánh hắn đến bất tỉnh?

Trương Thính Tuyết ôn hoà lúc này sắc mặt cũng tối sầm, Biên Bá Hiền e rằng phải tĩnh dưỡng ít nhất là sáu tháng, không phải quyết đấu sinh tử đâu cần phải nặng tay như vậy?

Trương Thính Tuyết nghĩ Cố Bình Sinh nặng tay nhưng đâu biết rằng y đã nương tay? Nếu y thẳng tay thì Biên Bá Hiền đã thịt nát xương tan từ lâu.

Trương Thính Tuyết nhẹ nhàng hỏi:

“Bần đạo là Trương Thính Tuyết của Thuần Dương Cung, người tiểu huynh đệ vừa đánh bại là đệ tử của bần đạo tên là Biên Bá Hiền. Vị tiểu huynh đệ này cao danh quý tánh là gì? Lệnh sư là ai? Môn phái là chi?”

Cố Bình Sinh trả lời nhát gừng:

“Cố Bình Sinh! Không sư không phái”

Cố Bình Sinh là cái tên vô cùng lạ lẫm nhưng việc y nói không có sư phụ và không môn phái rõ ràng là đang che dấu gì đó. Trương Thính Tuyết cũng không tiện truy cứu, ông nói:

“Cố huynh đệ và tệ đồ của bần đạo quyết chiến công bằng, nó thua là do kỹ chưa bằng người nhưng nhìn nó bị thương nặng như vậy bần đạo có chút không nỡ. Thế này đi chỉ cần Cố huynh đệ đỡ được một kiếm của bần đạo thì bần đạo không can thiệp vào chuyện này nữa!”

Trương Thính Tuyết quả không hổ danh là danh môn chính phái, hành xử rất quang minh lỗi lạc. Cố Bình Sinh cười khẩy:

“Cái gì mà có chút không nỡ? Chính đạo hắc đạo ai cũng đều thích nói đạo lý? Nếu ông biết ta với hắn quyết chiến công bằng thì nên xách cổ hắn cút đi chứ không phải ở đây ỷ lớn hiếp nhỏ. Nào, nếu ông đã muốn thì cứ đến đây!”

Cố Bình Sinh nói chuyện thẳng thắn không hề nể mặt ai, Trương Thính Tuyết tính tình ôn hoà cũng tức giận đến run người. Đám hắc đạo thì mỉm cười như chế nhạo ông, Long Hành Vân và Lãng Thừa Phong chỉ biết cười khổ, tam đệ của họ hôm nay e rằng không chỉ đắc tội mỗi Thuần Dương Cung.

“Nếu Cố huynh đệ đã nói vậy thì bần đạo đành muối mặt làm già, xem kiếm!”

Nhân vật số bốn Thuần Dương Cung lần nữa động kiếm, nhất thời kiếm quang đầy trời.

Bình Luận (0)
Comment