Chương 23: Phác Thái Anh.
Danh Kiếm Mộ Xuân Hàn và Hành Vân Lưu Thuỷ Long Hành Vân từng gặp gỡ một lần, lần đó họ không tỷ thí mà chỉ luận kiếm bằng lời, nhưng chuyện này vẫn đủ lưu truyền khắp giang hồ.
Liễu Thu Phong cũng gặp Long Hành Vân lần đó, kể từ lúc đó ông biết ngoại trừ Mộ Xuân Hàn thì Long Hành Vân là một bức tường khác ông ta phải vượt qua.
Đáng tiếc từ lần đó đã hơn năm năm Liễu Thu Phong vẫn chưa thể vượt qua bức tường Long Hành Vân mà Long Hành Vân thì ngày càng bay cao hơn, bay xa hơn.
Liễu Thu Phong đối với Long Hành Vân ngoài sự kính nể, tức tối còn có cả ghen tỵ.
“Năm năm không gặp, Liễu huynh và Danh Kiếm vẫn khoẻ chứ?”
Diệp Thu Phong năm nay vừa tròn ngũ tuần, Mộ Xuân Hàn và Long Hành Vân chỉ mới hai mươi tám hai mươi chín nhưng chàng vẫn thân thiết gọi ông là Diệp huynh.
Liễu Thu Phong không ngờ lại gặp Long Hành Vân ở đây và ngay lúc này, nghĩ lại ý định bất chấp thủ đoạn cướp Thiên Thư cho riêng mình, ông ta có chút hổ thẹn nhưng chỉ cần vượt qua được Long Hành Vân và Mộ Xuân Hàn thì chút hổ thẹn này có đáng là bao? Có đáng là bao?
Ông ta đã phải chịu bao nhục nhã khi để một tên nhãi ranh vắt mũi chưa sạch cướp lấy danh hiệu Danh Kiếm trong khi ông đáng lẽ là mới người được trao danh hiệu đó, ông ta phấn đấu và cống hiến cả đời cho sơn trang cũng chỉ vì danh hiệu đó mà thôi, hổ thẹn? Nực cười, cho dù làm ra chuyện thương thiên thiên hại lý đi chăng nữa chỉ cần trả thù được tiểu tử Mộ Xuân Hàn thì ông cũng thấy đáng, rất đáng!
Ông ta đã chịu đựng quá đủ rồi.
Liễu Thu Phong mỉm cười:
“Ta và Danh Kiếm vẫn khoẻ, Long đệ tại sao lại ở đây?”
Long Hành Vân mỉm cười:
“Đệ ghé thăm một người bằng hữu nhưng có vẻ tới hơi trễ. Thực ra đệ có vài lời muốn nói giúp cô nương Cao Ly này, hy vọng Liễu huynh và chư vị anh hùng sẽ lắng nghe.”
Mỹ nhân Cao Ly không ngờ Long Hành Vân lại nói giúp cho mình, không lẽ chàng vẫn nhớ chuyện cũ?
Liễu Thu Phong cau mày, Long Hành Vân ơi Long Hành Vân tại sao ngươi lúc nào cản đường ta? Lão gắt:
“Long Hành Vân! Đệ có biết cô ta đã làm ra chuyện gì mà còn muốn giúp cô ta? Hai ngày trước cô ta xông vào Tiên Môn đả thương mười hai tán tu sau đó trộm đi một quyển Thiên Thư, Tàng Kiếm Sơn Trang chúng ta cùng đồng đạo võ lâm truy tung mãi đến ngày hôm nay mới đuổi kịp cô ta...”
Long Hành Vân cuối cùng cũng hiểu sự việc, chàng bình tĩnh nói:
“Cô nương này không lấy Thiên Thư. Đây không phải lời đệ nói mà là của Bất Thị Thần Tiên.”
Liễu Thu Phong cau mày, Bất Thị Thần Tiên là nhân vật số ba của Tiên Môn, địa vị chỉ dưới Tiên Nhân và Địa Tiên. Bất Thị Thần Tiên là nhân vật duy nhất không chịu quy tắc không trực tiếp can dự chuyện hồng trần của Tiên Môn, ông ta có thể tuỳ thời nhập thế. Chuyện Long Hành Vân và Bất Thị Thần Tiên có giao tình giang hồ không ai không biết.
Long Hành Vân giống như đang truyền đạt lời của Bất Thị Thần Tiên khác gì đuổi khéo cả hắc bạch lưỡng đạo nhưng lấy gì chứng minh lời Long Hành Vân nói là thật? Chẳng có ai tin lời của Long Hành Vân kể cả mỹ nhân Cao Ly nhưng nực cười là vì lời này là do Long Hành Vân thốt ra nên dù cho chàng nói dối đi nữa nếu có kẻ nào chống đối thì Bất Thị Thần Tiên sẽ vì giao tình với chàng hoặc vì tôn nghiêm của ông ta mà nhập thế tính sổ.
Khiêu chiến Tiên Môn? Mười cái Danh Kiếm cũng không là gì với Tiên Môn, Liễu Thu Phong chưa ngu ngốc đến thế, tất nhiên Trương Thính Tuyết và Hạ Hầu Thần Khuyết cũng không ngu ngốc đến thế.
Ma Tông ngàn năm tranh đấu với Tiên Môn nhưng đấy là chuyện của Tông Chủ Ma Tông và Tam Tướng Quân còn so với Bất Thị Thần Tiên thì Thất Yêu và Thập Sát chẳng là cái đinh gì cả, Dã Lang cũng không ngu ngốc, U Minh Bức Vương và Huyết Dụ Sứ Giả lại càng không.
Hơn nữa ngay trước mặt bọn họ còn có đệ nhất kiếm thủ Long Hành Vân, tuy mấy năm nay chàng không hỏi chuyện giang hồ nhưng kiếm pháp của chàng lợi hại ra sao không ai không biết.
Liễu Thu Phong cố gắng rặn ra nụ cười gượng gạo:
“Nếu Bất Thị Thần Tiên tiền bối đã nói thế thì ta cũng không làm khó cô nương ấy nữa. Long đệ, hẹn ngày tái ngộ!”
Nói xong liền rời đi, đệ tử của ông ta lục đục đi theo sau.
Hạ Hầu Thần Khuyết hậm hực không nói lời nào cũng nối gót Liễu Thu Phong bước đi.
Dã Lang bước đến cạnh cự nhân đeo mặt nạ vỗ vào vai hắn ta rồi quay đầu lại nói với Long Hành Vân:
“Tại hạ nghe danh Long thiếu hiệp đã lâu hôm nay có duyên gặp mặt thực muốn so tài tỷ thí một phen nhưng Bất Thị Thần Tiên ta kham không nổi đành hẹn dịp khác, đúng là đáng tiếc!”
Dã Lang tuy là hắc đạo nhưng tính tình thẳng thắn, xứng đáng là nam tử hán, nếu kết giao với người này cũng không phải chuyện xấu. Long Hành Vân mỉm cười:
“Nếu Dã Lang huynh muốn tỷ thí, Long mỗ luôn sẵn sàng tiếp đón bất cứ lúc nào.”
“Sảng khoái! Long thiếu hiệp đúng là sảng khoái!”
Long Hành Vân liếc mắt sang trái, U Minh Bức Vương và Huyết Dụ Sứ Giả cùng đám hắc y nhân như u hồn dã quỷ biến mất lúc nào không hay.
Mắt thấy những kẻ bắt nạt mẹ mình lần lượt rời đi Cố Bình Sinh tay nắm lại thành quyền, mục tiêu của y quá rõ ràng, đó là đám người đang bỏ đi kia. Long Hành Vân vội nói:
“Tam đệ, bọn họ đã không làm khó mẹ của đệ thì đệ cũng đừng làm khó họ.”
Hôm nay Cố Bình Sinh đã đắc tội với Thuần Dương Cung, nếu còn tiếp tục e rằng y sẽ gây thù chuốc oán với cả hắc bạch lưỡng đạo, bớt đi kẻ thù nào hay kẻ đấy. Cố Bình Sinh nhìn mỹ nhân Cao Ly lại nhìn đám hắc bạch lưỡng đạo, y thở dài rồi buông lỏng quyền đầu.
Đám hắc bạch lưỡng đạo đã khuất sau cánh rừng nhưng trong đầu bọn họ đều có chung một câu hỏi:
Long Hành Vân gọi Cố Bình Sinh là tam đệ? Rốt cuộc quan hệ của hai người này là gì?
Đám người hắc bạch lưỡng đạo vây công mỹ nhân Cao Ly chỉ còn lại một mình Trương Thính Tuyết và Biên Bá Hiền.
Long Hành Vân biết Trương Thính Tuyết có chuyện không tiện nói nơi đông người nên cố tình nán lại, chàng mỉm cười:
“Trương tiền bối phải chăng còn điều gì muốn chỉ giáo, xin cứ nói ra, vãn bối vẫn đang lắng nghe.”
Trương Thính Tuyết khẽ mỉm cười, ông từng nghe danh kiếm pháp của chàng đã lâu nhưng không ngờ trí tuệ của chàng cũng lợi hại như kiếm pháp, chỉ một câu nói đã đẩy lui cả hắc bạch lưỡng đạo. Ông ôn hoà nói:
“Long thiếu hiệu quả nhiên là bậc anh tài, bần đạo vô cùng ngưỡng mộ. Chỉ giáo thì không dám nhưng bần đạo có vài lời nhắn nhủ, hôm nay Long thiếu hiệp đẩy lui một đợt can qua nhưng cũng chỉ là nhất thời, sau này thiếu hiệp hãy cẩn thận.”
Long Hành Vân đương nhiên đã nghĩ đến điều này, Thiên Thư là chí bảo võ lâm, hắc bạch lưỡng đạo sao chỉ vì một câu nói không có căn cứ của chàng mà dễ dàng từ bỏ? Ngoài sáng không được thì hành sự trong tối, chàng thì lại không thể lúc nào cũng kè kè bên cạnh đệ tử Kiếm Thánh. Chàng từ tốn nói:
“Đa tạ Trương tiền bối đã nhắc nhở, vãn bối sẽ hết sức cẩn thận. Thực ra vãn bối cũng có chuyện muốn nói, Cố đệ là huynh đệ kết nghĩa của vãn bối, đệ ấy trẻ người non dạ hơn nữa tính tình thẳng thắn nên lỡ mạo phạm tiền bối và Biên huynh đệ, mong Trương tiền bối bỏ quá cho.”
Trương Thính Tuyết bật cười, Long Hành Vân là nhân trung chi long, huynh đệ kết nghĩa của chàng đương nhiên cũng không tầm thường huống hồ Cố Bình Sinh chắc chắn không phải tầm thường, kẻ có thể phá giải Diễm Dương Cao Chiếu chỉ bằng một cái tát há có thể là hạng tầm thường? Long Hành Vân đã mở miệng cầu xin Trương Thính Tuyết là bậc trưởng bối nếu còn để bụng không phải nhỏ nhen hay sao? Ông nói rồi quay lưng bước đi:
“Long thiếu hiệp quá lời rồi dù sao cũng là đệ tử của bần đạo kỹ không bằng người còn bần đạo thì cũng có hơi quá tay với vị Cố huynh đệ đây, thực có lỗi. Long thiếu hiệp, bần đạo phải trở về Thuần Dương Cung rồi, hậu hội hữu kỳ!”
“Chúc Trương tiền bối thượng lộ bình an!”
Long Hành Vân biết Trương Thính Tuyết là bậc trưởng bối nhất ngôn cửu đỉnh, sau này sẽ không tính toán với Cố Bình Sinh, tam đệ của chàng coi như bớt đi một phiền phức.
Nhưng Cố Bình Sinh lại không nghĩ như thế, rõ ràng y không làm gì sai vậy mà đại ca của y lại phải nói giúp cho y, y còn đang định phát tác thì đã bị Long Hành Vân cản lại, chàng không nói gì chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.
Lúc này Lãng Thừa Phong cũng từ bụi rậm bước ra, mọi người bắt đầu giới thiệu lẫn nhau.
“Tại hạ là Long Hành Vân, nếu ta không nhầm thì cô nương là...” Long Hành Vân là người lên tiếng đầu tiên.
“Bổn cô nương là Phác Thái Anh, lệnh sư là Cao Ly Kiếm Thánh. Thì ra Long huynh vẫn còn nhớ ta.”
Năm mười tám tuổi Long Hành Vân nghe danh Cao Ly Kiếm Thánh nên đã lặn lội đường xa đến Cao Ly bái kiến, Kiếm Thánh thấy Long Hành Vân có tài nên đồng ý tỷ thí ba chiêu nhưng ngay chiêu đầu tiên chàng đã bại trận, lần bại đó đã giúp chàng sáng tạo ra nội công Nhật Nguyệt Phong Vân Đại Pháp cũng như hoàn thiện Lưu Thuỷ Hành Vân Kiếm Pháp.
Năm đó Phác Thái Anh chỉ mới mười ba tuổi nhưng khí chất đặc biệt của nàng vẫn để lại ấn tượng rất sâu đậm trong lòng chàng.
“Tại hạ là Lãng Thừa Phong, hân hạnh được diện kiến Phác cô nương.”
Phác Thái Anh âm thầm đánh giá Lãng Thừa Phong, nàng từng nghe sư phụ nhắc đến Tà Vương Vạn Bí Tà, người được sư phụ nàng nhắc đến chắc chắn không tầm thường, đệ tử của người đó đương nhiên cũng vậy nhưng kỳ lạ là nàng không cảm ứng được chân khí của chàng, không lẽ chàng đã bị phế công?
Vạn Bí Tà đã chết, Vạn Tà Môn quy thuận Ma Tông thì Lãng Thừa Phong bị phế công cũng không có gì khó hiểu.
“Con là Cố Bình Sinh, xin được ra mắt mẹ, xin mẹ nhận của con ba lạy...”
Cố Bình Sinh hớn hở định quỳ lạy thì kiếm của Phác Thái Anh đã ở ngay trước mặt y, nàng nghiến răng:
“Ngươi còn gọi ta một tiếng mẹ nữa thì đừng trách ta...”
Long Hành Vân gặp tình huống này cũng chỉ biết cười khổ, chàng bèn đẩy lưỡi kiếm của nàng ra khỏi mặt Cố Bình Sinh:
“Phác cô nương xin hãy bình tĩnh, tam đệ của ta còn trẻ người non dạ cô nương chớ trách hơn nữa... Tại hạ có một thỉnh cầu, hy vọng cô nương đồng ý.”
Phác Thái Anh đành nén giận thu kiếm về, nàng định mắng Cố Bình Sinh thêm vài câu nữa thì bắt gặp ánh mắt tội nghiệp của y mà lòng có chút không nỡ. Gã thiếu niên Cố Bình Sinh này lúc nãy đối đầu quần hùng hắc bạch thì oai phong uy võ nhưng lúc này lại tội nghiệp như một con mèo con, ruốc cuộc hắn là thể loại gì đây? Hơn nữa Cố Bình Sinh còn toát ra một sự hấp dẫn lạ kỳ, khiến nàng không khỏi...
“Được, mời Long huynh cứ nói!”
“Cô nương có thể giao ra Thiên Thư cho tại hạ không?”
Long Hành Vân vừa dứt lời Cố Bình Sinh đã đứng chắn trước mặt Phác Thái Anh, khuôn mặt y đột nhiên trở nên nghiêm túc, hiếm khi y nghiêm túc như lúc này:
“Đại ca, huynh cũng như lũ khốn kia muốn làm khó mẹ đệ? Đệ nói cho huynh biết dù có là huynh đi chăng nữa muốn bắt nạt mẹ đệ thì phải bước qua xác đệ trước đã! Mẹ đệ đã nói không trộm chính là không trộm!”
Long Hành Vân và Lãng Thừa Phong không ngờ Cố Bình Sinh lại có phản ứng như thế này, cả hai cố gắng nhịn cười, Phác Thái Anh thấy Cố Bình Sinh bảo vệ mình bất chấp huynh đệ kết nghĩa khiến lòng nàng có chút vui vẻ nhưng ngoài mặt nàng vẫn lạnh lùng nói:
“Không, đúng là ta đã lấy Thiên Thư!”
“Hả? Mẹ đã nói là không trộm Thiên Thư mà? Người lớn thì không được nói dối!” Cố Bình Sinh nghệch mặt ra.
“Ta chỉ nói là lấy chứ không phải trộm?”
“Hả? Hả? Mẹ đang nói cái gì vậy? Tức là sao?” Não Cố Bình Sinh dường như vẫn chưa tiếp thu kịp lời Phác Thái Anh nói, khuôn mặt y đơ ra.
Nhìn phản ứng ngốc nghếch của Cố Bình Sinh tự nhiên nàng muốn trêu chọc y cho bõ ghét nhưng nàng không thể đánh mất phẩm giá như vậy được, nàng nói:
“Quyển Vô Tự Thiên Thư này vốn thuộc về Cao Ly chúng ta, một ngàn năm trước trung nguyên các ngươi đem quân xâm lược rồi cướp luôn Thiên Thư, Thiên Thư mỗi nước chỉ có một vậy thì tại sao trung nguyên các ngươi lại có đến hai? Ta chỉ thay mặt dân tộc và đất nước ta đến lấy lại thôi.”
Lãng Thừa Phong và Cố Bình Sinh không ngờ lại còn có chuyện này, nếu lời Phác Thái Anh nói là thật thì họ cũng không có gì để phản bác cả. Long Hành Vân mỉm cười:
“Quả nhiên ta đã đúng, Phác cô nương tuy võ công cao cường nhưng vẫn chưa phải đối thủ của Bất Thị Thần Tiên vậy thì tại sao cô nương có thể toàn thân lấy Thiên Thư rồi rời đi? Xem ra Tiên Môn đã biết chuyện này nên cố tình bỏ qua cho cô nương.”
Long Hành Vân ban đầu cũng đoán vậy nhưng chàng không ngờ lý do lại là Vô Tự Thiên Thư là của Cao Ly.
Cố Bình Sinh lúc này mới hiểu ra, y vênh mặt lên:
“Nếu đó đã là của Cao Ly thì đại ca không cần phải đòi nữa!”
Long Hành Vân mỉm cười:
“Tam đệ quên mục đích của ta rồi rồi sao? Phác cô nương, nhị đệ của ta bị phế công ta đang định đưa đệ ấy đến Tiên Môn xem nhờ Thiên Thư. Bây giờ gặp cô nương ở đây coi như có duyên, ta hứa nhị đệ xem xong sẽ lập tức trả lại cho cô nương!”
Phác Thái Anh trầm ngâm một lúc lâu rồi lấy từ trong người ra một miếng đá hình vuông khoảng hai tấc, trên miếng đá không có bất kỳ ký tự hay chữ nào cả. Cả ba người Long Hành Vân đều ngạc nhiên, Thiên Thư không phải sách mà lại là một khối đá? Phác Thái Anh đương nhiên hiểu lý do ba người họ ngạc nhiên, nàng ban đầu cũng có suy nghĩ Vô Tự Thiên Thư là một quyển sách. Nàng giải thích:
“Vô Tự Thiên Thư không có chữ, chỉ người “xứng đáng” mới đọc được. Điều này còn phải xem Lãng công tử có xứng đáng hay không?”
Cố Bình Sinh đón Vô Tự Thiên Thư từ tay Phác Thái Nghiên, y nheo mắt hết cỡ vẫn không thấy bất cứ chữ gì bèn đưa cho Lãng Thừa Phong, y lầm bầm:
“Xem ra đệ không phải là người xứng đáng!”
Lãng Thừa Phong cũng không khá hơn là bao, chàng chẳng thấy bất cứ chữ gì. Chán nản chàng định đưa cho Long Hành Vân thử xem thì đột nhiên Vô Tự Thiên Thư phát sáng, tám ký tự cổ quái chàng chưa từng gặp bao giờ có màu lần lượt là đỏ, vàng, lục, lam, cam, tím, trắng và đen hiện ra trên mặt Vô Tự Thiên Thư.
Cả ba người Long Hành Vân đều ngạc nhiên, không lẽ Lãng Thừa Phong là người xứng đáng?
Lãng Thừa Phong còn chưa kịp phản ứng thì tám quái tự rời khỏi Vô Tự Thiên Thư bay lên không trung rồi đột ngột chú nhập vào người chàng, quái tự biến mất, chàng cảm thấy có tám cỗ lực lượng khổng lồ cuồn cuộn chảy vào người chàng. Lãng Thừa Phong mất kiểm soát gầm lớn một tiếng, toàn thân chàng phóng ra hào quang tám màu kèm theo kình phong khủng bố, ngay cả cao thủ như Long Hành Vân và Phác Thái Anh cũng bị đẩy lùi bốn năm bước.
Lãng Thừa Phong như phát điên quay đầu phóng đi, tốc độ nhanh như sao xẹt, chỉ trong nháy mắt đã biến mất khỏi tầm mất ba người.
Long Hành Vân không khỏi ngạc nhiên về dị biến, chàng hỏi Phác Thái Anh:
“Phác cô nương đây là chuyện gì vậy?”
Nàng đáp:
“Long huynh đừng hỏi ta, ta cũng là lần đầu thấy chuyện này!”
“Xin lỗi đã cắt ngang hai người nhưng chúng ta có cần đuổi theo nhị ca không?”
Cố Bình Sinh tỉnh queo hỏi, dị biến vừa rồi đối với y chẳng có gì đáng kinh ngạc.
“Đương nhiên là phải đuổi theo rồi!”