Phu Nhân, Thiếu Tướng Mời Ngài Về Nhà

Chương 156



Thẩm Lãng một đường vội vàng trở lại ký túc xá, lên lầu thấy đồng chí cảnh vệ viên đứng trước cửa liền hỏi: "Phu nhân còn ở ngủ sao?"
"Vâng! Vẫn luôn không tỉnh! Tôi cũng không dám đi quấy rầy phu nhân." Cảnh vệ viên đứng dậy cúi chào quân trưởng nhà mình.
"Đi ăn cơm đi!" 
Thẩm Lãng vẫy vẫy tay, nhanh chóng bước chân đi vào ký túc xá, quả nhiên thấy tiểu tổ tông của mình đang trùm chăn ngủ. Một ngày hai mươi tư tiếng đồng hồ Đường Mộ có thể ngủ tới tận hai mươi hai tiếng! Mặc kệ là Đường Mộ có ngủ nhiều như thế nào đi nữa thì hắn cũng sẽ không mất ngủ!
Thẩm Lãng mới vừa tiến vào nhà bật đèn Đường Mộ liền tỉnh.
"Hội nghị xong rồi?" Mở mắt ra vừa thấy Thẩm Lãng, Đường Mộ lại nhắm mắt lại nằm bất động.
"Xong rồi!  Có đói bụng không?" Thẩm Lãng cởi bỏ mũ ném ở mép giường, dựa gần mép giường ngồi lên.
"Đói!"
Đường Mộ gật đầu, hắn thật đói bụng! Hai tháng, thạch cao trên đùi cuối cùng cũng được tháo bỏ, đây là giấc ngủ thoải mái nhất trong hai tháng qua của hắn. Ngủ đến bụng đánh trống cũng không muốn tỉnh lại.
"Vậy em đứng lên đi! Chúng ta đi ăn cơm!" Thẩm Lãng đem trên giường người kéo tới: 
"Đứng dậy nào, đi rửa cái mặt!"
Chờ Thẩm Lãng cùng Đường Mộ đến nhà ăn, bên trong đã ngồi đầy người!
"Tới! Tới!" 
Từ xa nhìn thấy quân trưởng vĩ đại của bọn họ đẩy xe lăn lại đây. Bên trong mọi người đang châu đầu ghé tai nghe ngóng lập tức ngồi ngay ngắn.
"Hôm nay mở họp chậm, mấy sư trưởng đều lưu lại ăn liên hoan, những người khác anh thật sự không biết!" Thẩm Lãng nhìn theo hướng phu nhân nhà mình, cúi đầu tới gần mặt phu nhân, vẻ mặt vô tội giải thích.
"Anh không biết?! Vậy vì sao anh không nói nhóm sư trưởng muốn lưu lại liên hoan?!"
"Anh không ngờ là có nhiều người ở lại như vậy! Thật sự! Anh thề đó! Tiểu tổ tông!" Thẩm Lãng thật sự không biết sẽ có nhiều người như vậy.
"Bọn anh vừa mới kết thúc hội nghị, anh liền bảo bọn họ chính mình tới nhà ăn giải quyết ấm no! Anh không biết bọn họ trực tiếp tổ chức liên hoan! Tiểu tổ tông, anh thật sự cái gì cũng không biết!"
Nếu là đám người bên trong nghe được những lời này của Thẩm quân trưởng không biết nên phẫn nộ hay là nên vui vẻ nữa! Rõ ràng là y kêu liên hoan! Lúc này lại vì để bản thân không muốn bị phu nhân một phát thủ tiêu ngay tại chỗ mà bán đứng bọn họ! 
"Quân trưởng! Đường tiên sinh! Mau vào đi thôi! Mọi người chờ hai người đã lâu rồi!" 
Cảnh vệ viên là bị đám người bên trong sai khiến ra giục người vào. Hai vợ chồng nhà này ở bên ngoài cắn lỗ tai, đám người bên trong thật sự là nhìn không chịu được nữa! Nơi này người đàn ông nào cũng là cẩu độc thân! Hai người này một hai phải ở chỗ này kích thích người khác sao?
"Đây là có chuyện gì?" Thẩm Lãng chỉ chỉ vào trong nhà ăn, vẻ mặt vô diện biểu tình. Y cũng là người bị hại a!
"Ngài nói gì ạ?" Cảnh vệ viên vẻ mặt buồn bực, cái gì chuyện gì đang xảy ra vậy? Vì sao hắn nghe không hiểu những gì quân trưởng nhà hắn hỏi a?
"Tôi nói bên trong là đang có chuyện gì mà mọi người đều tập trung ở nhà ăn thế?!" 
Thẩm Lãng vừa nói vừa chỉ chỉ bên trong một nhà người ta đang nhìn ra.
"Bọn họ hiện tại mới ăn cơm a!" Cảnh vệ viên khó hiểu. Này có cái gì vấn đề sao?
"Lúc này ăn cơm? Cậu cho rằng tôi hôm nay là ngày đầu tiên vào đây có phải hay không? Lúc này là thời gian ăn cơm sao?" Thẩm Lãng trừng mắt, cảnh vệ viên lập tức theo thói quen đứng nghiêm.
"Không phải! Quân trưởng!"
"Đó là cái gì?"
"Là..." 
Cảnh vệ viên vừa muốn nói gì, tham mưu trưởng liền đi ra:
"Làm sao vậy? Quân trưởng? Các cậu đang nói chuyện gì thế? Chúng ta đều chờ hai người các cậu đã nửa ngày, đồ ăn đều lạnh rồi! Mau tiến vào đi! Có chuyện gì vào trong vừa ăn vừa nói đi!" 
Tham mưu trưởng thật sự nhìn không được! Cái tên tiểu tử khờ này quả nhiên là không lanh lẹ bằng cái tên Tiểu Triệu kia a! Ai! Nếu là có Tiểu Triệu ở đây thì cái việc nho nhỏ này còn cần hắn tự thân xuất mã sao!
"Đường Mộ! Có tốt lên chút nào không?" Tham mưu trưởng nhìn Đường Mộ ngồi trên xe lăn, ôn hòa cười dò hỏi.

"Cảm ơn Triệu tham mưu trưởng! Tôi khá hơn nhiều rồi!" Vẫn là cái ngữ khí nhàn nhạt ngữ khí kia.
"Khá rồi thì tốt! Không có việc gì thì tốt rồi! Đi thôi! Chúng ta đi vào ngồi nói! Đi thôi!"
Thẩm Lãng bất đắc dĩ đẩy phu nhân nhà mình đi vào nhà ăn.
"Quân trưởng!" Lúc bọn họ đi vào, một nhà ăn người ta lập tức đứng dậy, động tác nhất trí cúi chào Thẩm Lãng. 
"Hôm nay mọi người đều rất rảnh sao?" Thẩm Lãng nhìn lướt qua đám người trong nhà ăn, nhướng mày hỏi.
A?! Này liền bão nổi?! Không phải là có phu nhân "Định Hải Thần Châm" ở đây sao? Như thế nào lại không dùng được a?
Mấy người này a! Chẳng lẽ mấy người không biết nếu muốn chế trụ ngọn sóng gió mãnh liệt thì nhất định không thể đụng vào "Định Hải Thần Châm" này sao? 
"Không vội! Quân trưởng!" Trừ bỏ mấy bàn cấp sư trưởng trở lên đầu sỏ ở ngoài, những người khác đều quyết định im lặng giả chết. Lúc này không nên đi đối nghịch với quân trưởng nếu không muốn lại bị y giày vò!
"Vậy nên bây giờ là thời gian ăn cơm của mấy người sao?" 
"Không phải! Quân trưởng!"
"Vậy mấy người ở chỗ này làm gì?"
"Chúng tôi là đến xem Đường tiên sinh!" 
" Đường tiên sinh nhà tôi thì có cái gì để xem?! Em ấy là ba đầu sáu tay, hay là động vật được bảo hộ cấp quốc gia?!" 
Quân bộ tư lệnh toàn bộ đến đông đủ! Y như thế nào không biết bọn họ khi nào thì có thể lăn lộn như vậy: "Ai tổ chức? Còn kêu gọi có lực như vậy?"
"Quân trưởng! Là tôi tổ chức! Chúng tôi chính là muốn xem thương thế của Đường Mộ tiên sinh một chút! Thật không có ý gì khác! Xin quân trưởng nắm rõ!" Cảnh vệ doanh doanh trưởng tự giác đứng lên.
Bọn họ ngày đó đều đã nhìn qua thân thủ của quân trưởng phu nhân. Nam nhân đều là kính nể cường giả! Gặp Đường Mộ chính là cao thủ trong cao thủ như vậy, tự nhiên bọn họ sẽ bội phục.
Lúc nghe nói hắn xảy ra chuyện, bọn họ đều muốn xin đi thăm hỏi, nhưng mà bệnh viện lại không cho người lạ vô thăm. Hiện tại vừa nghe nói quân trưởng phu nhân muốn tới bộ đội, mỗi người bọn họ đều muốn đến nhìn xem phu nhân thương thế thế nào.
"Có cái gì đẹp mà xem? Cũng không phải là xiếc khỉ, xem cái gì?" Thẩm Lãng trong lòng khen ngợi, ngoài miệng vẫn không thể lưu tình. Bằng không tiểu tổ tông nhà y nhất định sẽ phát hỏa!
"Cảm ơn mọi người! Tôi hiện tại rất tốt! Cảm ơn!" 
Đường Mộ lại là có chút chấn động nói không nên lời. Hắn cùng những người này cũng chỉ mới gặp mặt một lần đi! Mặc kệ bọn họ xuất phát từ nguyên nhân gì, hắn đều cảm thấy những người này cũng không có đáng ghét! Không biết hắn có phải hay không đã thay đổi một cách vô tri vô giác! Hắn hiện tại đối với quân nhân cũng không còn phản cảm giống lúc trước nữa! Tỷ như lúc này hắn còn cảm thấy rất không tồi!
Thẩm Lãng vừa nghe liền sửng sốt, tiểu tổ tông này là đổi tính khi nào?! Tình huống phạm vào kiêng kị của hắn như vậy mà hắn cư nhiên không sinh khí?! Thần kỳ như vậy?!
"Vậy ngài..." Rất nhiều ánh mắt trực tiếp dừng ở trên xe lăn mà Đường Mộ ngồi.
"Vừa mới hủy thạch cao, sắp làm trị liệu phục hồi!"
"Vậy là tốt rồi! Vậy là tốt rồi! Chúng tôi còn đang chờ cậu tốt lên lại xem một màn thân thủ vô cùng thần kỳ kia!"
"Đúng vậy! Đường Mộ! Chúng tôi còn chuẩn bị một cái kỷ lục nữa cho cậu tới phá đây!"
"Đúng vậy! Đường Mộ! Chúng tôi còn chờ cậu tới phá kỷ lục đó nha!"
"Được rồi! Được rồi! Hiện tại người cũng đã thấy được! Cảnh vệ doanh doanh trưởng!"
"Có mặt!"
"Mang theo người của cậu, chạy bộ sân thể dục, mười kilomet! Chạy xong mới được ăn cơm!"
"Vâng!" 
Cảnh vệ doanh doanh trưởng không nói hai lời, sắc mặt cũng không có biến đổi một chút nào, cúi chào, nghiêm, xoay người, chạy chậm rời khỏi nhà ăn. Đám người ở phía sau cũng đứng dậy, cúi chào, xoay người, chạy theo cảnh vệ doanh doanh trưởng tới sân thể dục.
Chỉ trong chốc lát, nhà ăn liền chỉ còn lại một bàn chỉ huy cấp cao.
"Ngồi đi!" Thẩm Lãng xua xua tay, đẩy Đường Mộ lại bàn.
"Đường Mộ! Chân không có việc gì đi?" Nhìn nhìn cái đầu đã biến dạng của Đường Mộ, Đỗ Trường Phong hơi hơi sửng sốt, cái kiểu tóc này nhìn rất hợp với Đường Mộ.
"Cảm ơn! Tôi không có việc gì!" Đường Mộ gật gật đầu, vẫn là nhàn nhạt mỉm cười, không quá lạnh lùng nhưng cũng không quá thân thuộc.
"Không có việc gì thì tốt! Không có việc gì thì tốt! Cậu mà có chuyện gì, quân trưởng của chúng tôi đại khái chỉ có trùm chăn mà khóc!"
"Tôi nói này lão La! Cái gì là có chuyện gì?! Ông không biết nói chuyện tốt à? Phá miệng nói cái gì đâu?"
"A! Phá miệng! Rách nát! Là tôi nói sai! Tôi tự phạt ba ly nhận lỗi với quân trưởng cùng Đường Mộ!" Phó quân trưởng La Khi Vinh vội vã nhận sai.
"Uống! Uống! Ba ly này lão La nhất định phải uống!" Tham mưu trưởng Triệu Hướng Đông trực tiếp lấy một cái ly rót đầy rượu, để cho cái người vừa nói sai uống đi! Cho chừa cái tội không quản tốt cái mồm của mình! Hừ!
_________________
Tui thực sự là 1 con ong chăm chỉ ó ^^

Bình Luận (0)
Comment