Phu Nhân, Thiếu Tướng Mời Ngài Về Nhà

Chương 157

"Nâng ly a! Thất thần làm gì?" Lý Kiến Chí thét to người vừa rót đang đứng ngây ngốc.
"Nào, nào! Nâng ly a! Lão La, hiện tại đã biết mình nói sai chưa, có nhận phạt không?"
"Nhận! Nhận chứ!"
"Vậy bắt đầu đi!"
"Phó quân trưởng! Phu nhân người ta vừa mới tốt lên, anh cứ như vậy mà hồ nháo sao? Phạt rượu!" 
Sư trưởng sư đoàn 126 nhìn các huynh đệ nháo đến náo nhiệt, cũng gia nhập chiến cuộc. Nhưng mà hắn vừa mới nói xong một câu này không khí liền tẻ ngắt, mọi người đều đồng loạt dừng động tác lại mà nhất trí nhìn hắn.
Huynh đệ! Huynh đệ! Cậu mới tới lá gan cũng quá lớn đi! Không biết không quan trọng, nhưng là không ai nhắc nhở cậu lời nói không thể nói bậy hay sao? Cậu có biết hai chữ phu nhân này không thể gọi loạn sao? 
Đường Mộ cười cười nhìn cái người vừa gọi mình là phu nhân một cái. Phu nhân a! Gọi phu nhân còn vui đến như vậy! Hắn hình như đã nói qua hai chữ phu nhân này tốt nhất không cần gọi bậy đi? Như thế nào lại còn có người gọi? Người này chán sống rồi?
Đường Mộ nhìn Thẩm Lãng, ánh mắt trực tiếp nhìn tới bình rượu ở trên bàn. Thẩm Lãng thức thời nhanh chóng lấy bình rượu lại đưa cho phu nhân nhà mình. Chuyện này y mặc kệ, cũng không có liên quan y a! Y địa vị không cao, không muốn tự rước lấy họa, trời đất bao la phu nhân là lớn nhất! Y là sẽ không vì người ngoài mà đắc tội phu nhân nhà mình.
"Vị này xưng hô như thế nào?" 
Vị trí ngồi của Đường Mộ vừa vặn cùng cái vị vừa gọi mình là phu nhân cách nhau một chỗ ngồi, Đường Mộ ngồi ở bên người lão Đỗ nghiêng khai thân mình, rót rượu cho cái người muốn được đầu thai sớm kia.
"Tôi là sư trưởng sư đoàn 126 Quách Quốc Bình. Phu nhân gọi tôi là lão Quách là được!" Vị sư trưởng kia vừa tự giới thiệu vừa cười ha hả.
"Là Quách sư trưởng a! Thất kính! Lần đầu gặp mặt, còn kính xin sư trưởng chỉ giáo nhiều! Tôi lấy trà thay rượu, bác sĩ nói tôi nên kiêng rượu, ngượng ngùng! Hy vọng Quách sư trưởng không để ý a!" Đường Mộ vừa nói vừa rót cho đồng chí Quách ba ly rượu trắng.
Quách sư trưởng vừa nghe quân trưởng phu nhân nhà mình nói như vậy, trong lòng liền kích động. Đây là trưởng quan phu nhân của hắn, chính là như vậy để mắt hắn! Rượu là cái gì?! Uống a! Đương nhiên phải uống rồi!
"Phu nhân nói đùa, lão Quách tôi được phu nhân để mắt, rượu này là tôi nên kính phu nhân!" 
Tên ngốc này căn bản là không biết hắn là vì cái gì mà được Đường Mộ chuốc rượu, hắn uống đến vui vui vẻ vẻ, trong lòng còn nhảy nhót vui mừng. Bộ dáng khoe khoang đến mức mặt cũng hếch lên tới tận trời, ba ly rượu trắng liền xuống dưới bụng. Hắn vừa buông ly xuống thì bình rượu của Đường Mộ lại rót tới.
"Trong khoảng thời gian mà Thẩm Lãng nhà tôi không có ở đây, vất vả cho mọi người rồi! Chuyện này xảy ra cũng là vì tôi cố chấp, hiện tại tôi đại diện cho quân trưởng nhà mọi người kính mọi người một ly!"
Đường Mộ mặc dù nói kính mọi người nhưng thực ra là chỉ rót rượu cho một mình đồng chí Quách sư trưởng, còn rót một ly đầy.
"Thẩm Lãng! Đừng thất thần! Rót rượu cho các vị sư trưởng cùng phó quân trưởng a!" Đường Mộ quay đầu lại nhìn thoáng qua Thẩm Lãng, người này như thế nào nửa điểm phản ứng cũng không có?
"Không a! Chúng tôi tự mình rót là được rồi! Không dám làm phiền quân trưởng rót rượu!" 
Những người này vừa nghe, nhanh chóng lắc đầu. Này uống rượu còn không được lại bị hai vợ chồng này lăn lộn tới chết a! Vẫn là miễn đi!
"Không a! Chúng tôi tự mình rót! Không dám làm phiền quân trưởng!" 
"Nói cái gì mà làm phiền a! Trong khoảng thời gian này ít nhiều mọi người đều khổ cực rồi, thật sự là cảm tạ mọi người! Thẩm Lãng ở chỗ này, cảm tạ các vị." Thẩm Lãng cầm bình rượu rót cho từng người từng người thủ hạ của mình.
Nhìn Thẩm Lãng đem rượu rót cho từng người từng người một, mấy đại đầu sỏ sợ tới mức muốn rớt tim ra ngoài. Đừng a! Quân trưởng đại nhân! Được lão nhân gia ngài rót rượu cho, chúng tôi sợ tiêu thụ không nổi a! Ngài khách khí với chúng tôi như vậy, chúng tôi đều không thể gánh nổi hậu quả a!
Những người này đi theo Thẩm Lãng không phải mới một ngày hai ngày, đều biết tính tình của người này như thế nào. Y cũng không phải là chưa trải qua chuyện gì cả! Ở diễn tập trung ném vị trí tổng chỉ huy xuống chạy tới cùng bọn lính đào chiến hào. Ở đại quân khu diễn tập trung hạ lệnh liên đội diễn tập tác chiến bộ chỉ huy, tự mình chạy tới một đường tham dự thu thập bọn buôn ma túy. Mang theo đại đội đặc chủng giải cứu con tin trọng yếu quốc gia. Từng cọc từng cái, sự kiện nào cũng không đủ làm y đóng cửa viết ba ngày kiểm điểm. Bọn họ như thế nào lại không biết chuyện này y sẽ để bụng? Lại nói, người này càng khách khí, bọn họ càng khốn đốn a! 
Nhìn Thẩm Lãng rót rượu cho mình, mỗi người trong lòng đều run sợ. Bọn họ trong khoảng thời gian này hình như là không có trêu chọc y đi? Lúc y trở về cũng không có xảy ra chuyện gì đi? Cái tên kia gọi phu nhân nguyên tội cũng không phải bọn họ đúng không? Bọn họ khi không như vậy cũng bị vạ lây. Thật xui xẻo!
"Cùng nhau đi!" Đường Mộ giơ nước trà trong tay lên, nhìn bọn họ cười cười.
Một bàn người cũng chỉ có Quách sư trưởng uống đến vui mừng nhất, người khác sao, uống một ngụm rượu liền kêu khổ một lần. Quả thực là khổ đến khó có thể nuốt xuống!
"Tôi tuy rằng không phải là quân nhân, nhưng là tôi thực sự tôn trọng phong phạm của quân nhân! Mọi người đang ngồi ở đây đều lớn tuổi hơn Thẩm Lãng, hắn cũng không có tài cán gì nhiều, phiền toái mọi người về sau giúp tôi coi chừng hắn một tí!" 
Đường Mộ lời nói đạm nhiên, trừ Thẩm Lãng ra thì những người khác nghe được đều cảm thấy trong người nhiệt huyết sôi trào!
Phu nhân đây là lo lắng cho Thẩm Lãng nhà hắn a! Quân trưởng trước khi  kết hôn chơi đến rất high! Hiện tại y đã kết hôn, có gia đình, có ái nhân! Thật không nên lăn lộn như vậy nữa! Làm cái gì đều phải là lấy ái nhân, lấy gia đình làm chủ!
"Đường Mộ! Chuyện này cậu yên tâm! Chúng tôi sẽ hảo hảo quán triệt chỉ đạo tư tưởng của cậu, kiên quyết sẽ đem quân trưởng trông chừng tốt!"
Thẩm Lãng nghẹn khuất, sắc mặt cũng trở nên hết sức quái dị. Thần a! Cái gì gọi là "Tôi tuy rằng không phải là quân nhân, nhưng là tôi thực sự tôn trọng phong phạm của quân nhân!"? Người quen biết hắn đều biết lời này nếu là từ miệng Đường Mộ nhổ ra nhất định tuyệt đối không có khả năng! Hắn chán ghét quân đội, chán ghét quân nhân, hận không thể vừa nhìn đến liền đi đường vòng! 
Đường Mộ cảnh cáo nhìn thoáng qua Thẩm Lãng, Thẩm Lãng lập tức khôi phục lại như bình thường. Bây giờ nếu không phối hợp tốt với phu nhân, trở về nhất định người khổ chính là mình a! Tính tình tiểu tổ tông này từ trước đến nay đều không được tốt a!
"Nào, nào! Tôi tới rót rượu! Quách sư trưởng, ngượng ngùng, anh vừa được điều nhiệm tới đây, tôi lại bận việc của vị này nhà tôi nên cũng không vội quay về đón tiếp anh được. Hiện tại coi như là  đón gió tẩy trần cho anh! Hy vọng chúng ta về sau chung sức hợp tác, đem tập đoàn quân của chúng ta xây dựng ngày càng nâng cao, làm tập đoàn quân của chúng ta đứng đầu vương bài quân của Trung Quốc! Anh có tin tưởng vào chính mình hay không?" 
Muốn nói tới mê hoặc người bằng lời nói trên bàn rượu, Đường Mộ cũng có bản lĩnh này, Thẩm Lãng càng không kém so với Đường Mộ. Tốt xấu gì Thẩm Lãng cũng là một quân quân trưởng của một tập đoàn quân!
"Có tin tưởng! Quân trưởng!" 
Quách sư trưởng bị hai vợ chồng này lăn lộn đến cười hì hì căn bản không biết hắn đắc tội người nào, chỉ biết quân trưởng cùng quân trưởng phu nhân thật sự không tồi. Không làm giá! Không phô trương! Rượu một ly lại một ly chảy vô bụng.
"Tôi nói Đường Mộ đây là nhằm vào lão Quách đúng không?" Lý Kiến Chí kéo kéo lão La ngồi bên cạnh nhỏ giọng nói thầm.
"Tám phần là cái câu phu nhân kia gây ra họa!" Lão La thấp giọng trả lời.
"Tôi cũng nghĩ vậy, lần trước lão Cao còn không phải là bởi vì hai chữ phu nhân mới bị sửa lại danh hiệu sao?" 
Nhớ lại lần đó lão Cao bị chỉnh trong lòng còn sợ hãi a! Cái danh hiệu "Bác gái Cao" kia hiện tại vẫn còn là một đề tài cấp bậc toàn quân a! Thậm chí Lâu tư lệnh cũng tự mình hỏi đến chuyện này! 
"Cho nên chuyện hôm nay không có liên quan gì đến chúng ta đi?"
"Cẩn thận một chút đi! Có trời mới biết họng súng của quân trưởng có phải hay không sẽ đảo tới chúng ta, lần trước không phải chúng ta ở chỗ Lâu tư lệnh bị nhắc đi nhắc lại chuyện này, không nhớ sao?"
"Vậy... Chúng ta cẩn thận một chút là được! Bằng không hôm nay chết như thế nào cũng không biết được!"
"Hai người đừng nói nữa, quân trưởng nhìn kìa!"
"....."
Cuộc liên hoan này kỳ thật chính là tụ rượu! Thẩm Lãng cùng Đường Mộ hai người này mà cùng nhau chỉnh người, chính là thần tiên cũng bị hắn hai vợ chồng này chuốc say chết đi!
Những người tham gia quân ngũ, đều sẽ được huấn luyện tửu lượng, chức quan càng lớn tửu lượng cao! Quách sư trưởng vốn dĩ tửu lượng tốt, muốn uống với hắn, Thẩm Lãng cũng không nhất định là đối thủ của hắn, chính là hôm nay hắn xui xẻo gặp gỡ cả hai người Đường Mộ cùng Thẩm Lãng. Mọi người đều nói phu thê đồng tâm tát biển đông cũng cạn! Hai vợ chồng nhà này đồng tâm, người bị rót nằm sấp xuống cũng không phải một người hai người. Những người khác cũng bị rót không ít, nhưng là Quách sư trưởng uống say đến nỗi trực tiếp hôn mê, trên đường còn phun ra hai lần.
Thẩm Lãng đại khái uống nhiều hơn sáu ly rượu trắng xuống bụng, còn Đường Mộ thì hoàn toàn không dính một giọt rượu nào.
"Thẩm Lãng, anh có muốn đi tuyên truyền một chút hay không, miễn cho lần sau còn có người dẫm phải thuốc nổ?" Đường Mộ nghiền ngẫm nhìn Quách sư trưởng đang bị binh lính nâng đi.
"Được! Anh ngày mai mở hội nghị toàn quân tuyên truyền một chút!" Y cũng cảm thấy hẳn là nên tuyên truyền giáo dục một chút, bằng không tiểu tổ tông này lại lăn lộn giày vò không biết bao nhiêu người nữa...

Bình Luận (0)
Comment