Phu Quân Là Đồ Đoạn Tụ

Chương 6

Người tới mặc một bộ áo trắng, mái tóc dài màu mực xoã xuống mềm mại như tiên nhân dưới ánh trăng. Điều làm nàng khó quên nhất là dung nhan của nam tử kia đủ khiến cho tất cả nữ tử trong thiên hạ phải tự ti và mặc cảm. Nếu đệ ấy mỉm cười thì trăm hoa trên thế gian đều phải thẹn thùng.

Người kia hơi cúi người thi lễ với nàng: “Vệ tỷ tỷ.” Thoáng thấy Thẩm Ích đang đứng một bên, đệ ấy giật mình nói: “À, bây giờ nên gọi là tẩu tử mới đúng.”

Vệ Lê khẽ xua tay: “Ha ha, không cần không cần, dù sao... thì cứ gọi ta là Vệ tỷ tỷ đi cho tiện.”

Mắt Thẩm Ích ảm đạm, hắn không nói thêm gì.

Người tới là Doãn Phi Khanh diễn cùng Lạc Nguyệt Dung trong đoàn Khánh Dư, vậy nên Vệ Lê cảm thấy rất thân thiết khi gặp đệ ấy. Từ nhỏ nàng đã đi theo gánh hát nên hai người khá quen thuộc nhau. Khi đó, Lạc Nguyệt Dung chưa tới kinh thành, chưa gia nhập đoàn Khánh Dư và càng không nổi tiếng rầm rộ như bây giờ.

Vệ Lê luôn cho rằng với thực lực và ngoại hình của Doãn Phi Khanh thì chắc chắn sẽ nổi tiếng ở kinh thành, nhưng sau khi đệ ấy vỡ giọng chẳng hiểu sao chủ đoàn không còn xem trọng nữa, lại vì nàng mà bị Lạc Nguyệt Dung ức hiếp khiến tài năng này bỗng dưng bị lãng phí.

Vệ Lê đứng ở cửa nhìn sang, đúng lúc nhìn thấy sườn mặt của Phi Khanh chồng lên bức chân dung, gió đêm thổi qua, đường nét mềm mại. Vệ Lê đột nhiên thầm giật mình: Má phải này giống với người trong bức hoạ kia đến tám phần. Huống hồ nàng đã từng thấy áo diễn của Doãn Phi Khanh, trong đó có một cái giống hệt với cái áo người trong bức chân dung đang mặc.

Ồ! Chẳng lẽ “bạn long dương” của Thẩm Ích là Doãn Phi Khanh chăng?

Tin đồn liên quan đến chuyện Thẩm Ích đồng tính đã lan truyền khắp nơi, nhưng phần lớn tin đồn đều dựa trên bức hoạ kia, dù sao cũng chưa ai từng nhìn thấy hình dạng của bức chân dung. Nhưng thiên hạ đồn đại tiểu công tử thân mật với tướng quân có dung mạo vô song, ngoại trừ người trước mặt này, Vệ Lê không nghĩ ra còn ai có thể sánh với bốn từ thiên hạ vô song đó nữa.

Nói đi cũng phải nói lại, làm sao người ngoài biết được có một bức chân dung như vậy trong phủ tướng quân chứ? Nàng mới tới, nhưng người trước đó thường xuyên đến thư phòng của Thẩm Ích và đã trông thấy bức chân dung kia chính là vị nam sinh nữ tướng Doãn Phi Khanh này. Biết đâu chừng vào một ngày nào đó, đệ ấy đã lỡ miệng tiết lộ mối quan hệ giữa mình và tướng quân rồi.

Vệ Lê liên tục lùi về phía sau, kiếp trước nàng và Doãn Phi Khanh là bạn rất thân, nhưng lại không phát hiện ra đệ ấy có nỗi lòng khó nói.


Tưởng rằng lần này mình đã phát hiện ra bí mật lớn, ma xui quỷ khiến Vệ Lê nắm chặt một nửa ống tay áo của Doãn Phi Khanh.

Doãn Phi Khanh biết lúc nàng căng thẳng thường thích nắm lấy thứ gì đó, nhất là những thứ mềm mại như lụa, cho nên cứ để mặc nàng kéo lấy.

Nhưng qua hồi lâu, Doãn Phi Khanh bắt đầu hơi mất tự nhiên vì cứ bị nàng nhìn chòng chọc, bèn ngước mắt liếc nhìn Thẩm Ích, ánh mắt vẫn ấm áp như xưa.

Vệ Lê cũng theo đệ ấy nhìn qua, chợt thấy sắc mặt Thẩm Ích hơi u ám và hắn đang nhìn đăm đăm vào ống tay áo của Doãn Phi Khanh đang bị nàng nắm lấy.

Tay Vệ Lê bỗng chốc giật bắ n ra như đụng phải lửa. . Ngôn Tình Xuyên Không

Nam nữ thụ thụ bất thân!

Vẻ mặt này của Thẩm Ích rõ ràng là phản ứng khi bắt gặp hành vi không đúng mực của ý trung nhân mình đây mà!

Vệ Lê nơm nớp lo sợ lần mò xấp bản thảo trên bàn bên kia, cười giả lả nói: “À... Hai người cứ... trò chuyện, ha ha ha, ta sẽ không quấy rầy đâu.”

Dứt lời, dưới cái nhìn càng không thân thiện của Thẩm Ích, nàng lảo đảo lui ra ngoài và cũng rất tự giác đóng cửa lại.

Thẩm Ích buồn bực nhìn cảnh tượng vừa rồi, bởi lúc đóng cửa, sao nàng lại nháy mắt với hắn? Ánh mắt như muốn nói “Ta hiểu, ta hiểu hết” đó nghĩa là sao vậy?

Doãn Phi Khanh càng nhìn càng phiền muộn: Từ sau khi Vệ Lê đính hôn với Tống gia, vì Tống phu nhân không thích nàng qua lại với đào kép nên hai người chưa từng gặp lại nhau, bây giờ gặp rồi chưa nói được mấy câu đã chạy mất? Huống chi lần trước tỷ ấy còn nói sẽ viết một kịch bản dành riêng cho mình mà.


Xuân tiêu một khắc đáng nghìn vàng, nàng không dám kéo dài thời gian của họ đâu.

Chỉ có điều, kiếp trước không thể giúp Doãn Phi Khanh nổi tiếng là một điều tiếc nuối sâu trong lòng nàng. Bây giờ sách của nàng đang có khởi sắc, nếu có thể rèn sắt khi còn nóng giúp Doãn Phi Khanh nổi tiếng như Lạc Nguyệt Dung, chẳng phải đó là một cách lấy lòng Thẩm Ích sao? Biết đâu nàng có thể mặc cả khất thêm ít nợ ấy chứ.

Việc này không nên chậm trễ, thế là hôm sau, Vệ Lê đã đưa thêm nhiều bản thảo đến hiệu sách Bạch Vân.

Vừa thấy là nàng, ông chủ Trác lập tức tiến lên nghênh đón, vừa mỉm cười chân thành tiếp nhận bản thảo sách trong tay nàng, rồi bưng ra năm mười lạng bạc đưa cho nàng.

Khi Vệ Lê nhìn thấy bạc trắng bóng, nàng khẽ nhướng mày: Kiếp trước do nhiều lần thất bại, nàng chưa hề nghĩ tới viết thoại bản kiếm tiền lại dễ dàng như vậy. Nhưng sau khi kiếm được tiền nhờ bộ tiểu thuyết tuyệt tác đó, nàng lại bị Lạc Nguyệt Dung tính kế không giữ lại được một đồng nào. Đã từ rất lâu, rất lâu, rất lâu rồi nàng chưa từng thấy nhiều tiền đến vậy.

Nàng tỉ mỉ đếm, tim đập càng lúc càng nhanh. Đang định đếm lại, nàng chợt thấy ông chủ Trác cứ nhìn đăm đăm vào túi bạc của mình với vẻ khá hám lợi, vì thế nàng đành phải bất đắc dĩ dùng khăn tay cẩn thận bọc lại.

Nhưng ngẫm lại, năm mươi lượng bạc này chỉ là hạt cát trong sa mạc so với hai mươi vạn xâu lễ hỏi kia mà thôi.

Trong lòng khẽ thở dài nhưng trên mặt vẫn vẻ vui, Vệ Lê hỏi ông chủ Trác: “Sao nhiều vậy? Lần trước không phải đã nói nhiều nhất chỉ bán được ba lượng bạc sao?”

Nhẹ nhàng vuốt chòm râu dê của mình, ông chủ Trác hớn hở nói: “Đây là do cô nương viết hay đấy chứ, quyển sách này bán rất chạy nhé, lúc này mới chỉ có ba tập đầu thôi, tập thứ tư còn chưa xuất bản đây nè. Nhưng theo khả năng quan sát chưa bao giờ sai của ta, chờ quyển sách này hoàn tất thì coi như cô nương sẽ trở nên giàu sụ chỉ sau một đêm đấy!”

Vệ Lê nghe vậy rất phấn khởi, cộng thêm ông chủ Trác cũng hết lòng tâng bốc, vậy nên hai người đã lập tức ký kết hợp đồng xuất bản bộ thứ hai.

Vệ Lê hài lòng rời khỏi phường Bạch Vân, thì đột nhiên nhìn thấy bên kia đường có một người đang đứng.


Người kia đang bất an nhìn nàng, giữa lông mày đượm vẻ mệt mỏi, nhưng lại mặc trang phục tơ vàng chỉ bạc, trông rất tự phụ - chính là Tống Uyên.

Vệ Lê vờ như không nhìn thấy gã, rẽ vào góc đường đi tiếp, nhưng gã lại theo sau và thận trọng hỏi: “Lê Nhi, nàng, nàng sống tốt không?”

Vệ Lê tăng nhanh bước chân, cười khẩy khẽ đáp: “Mắc mớ gì tới ngươi!”

Dường như không ngờ sẽ bị đáp trả như vậy, Tống Uyên nghẹn lời: “Ta, ta nghĩ hồi lâu, ta vẫn còn thích nàng. Ta không đành lòng nhìn nàng chịu ấm ức ở phủ tướng quân. Ta sẽ lại đi cầu xin mẫu thân...”

Ha, nàng đã vào phủ tướng quân rồi mới chạy đến nói với nàng những câu này thì có ích gì? Vả lại, một chữ mẫu thân gã nói gã còn không dám phản kháng, còn lừa nàng sẽ cầu xin mẫu thân ư. Gã giống hệt Tống phu nhân, cảm thấy mất mặt khi bị từ hôn nên mới không cam tâm thôi.

Vệ Lê nhìn thấu được gã ngay, rốt cuộc cũng dừng bước, quay đầu liếc nhìn gã: “Ồ? Nói vậy, ngươi tới để tìm ta à?”

Tống Uyên thấy thần sắc nàng đã hơi dịu lại, bèn phụ hoạ: “Đúng vậy, từ sau khi nàng thành thân, mỗi ngày ta luôn chờ ở ngoài cổng phủ tướng quân, muốn chờ đến khi nàng ra sẽ nói với nàng vài câu.”

Gã càng nói càng nhỏ, nói xong câu cuối thì không dám nhìn nàng nữa.

Hai người đứng giữa đường phố tập nấp ngựa xe qua lại, nhưng chưa hề chú ý tới một chiếc xe ngựa vô cùng sang trọng ở góc đường. Người bên trong xe duỗi móng tay thon dài trắng nõn có thoa sơn ra nhẹ nhàng vén rèm vải lên, đôi mắt đào hoa lúng liếng chăm chú theo dõi từng cử động của hai người.

Thấy Vệ Lê không nói gì, Tống Uyên cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Hắn, hắn tốt với nàng không?”

Vệ Lê lãnh đạm nói: “Tốt thì sao mà không tốt thì sao? Chẳng phải ta đã nói không liên quan tới ngươi à!”

Vệ Lê nhấc chân muốn đi, nhưng không ngờ bị người kia bắt lấy cổ tay.


Bàn tay nắm rèm cửa người trong xe run lên nhè nhẹ, mắt hạnh nheo lại nhìn chằm chằm Vệ Lê, thêm nốt ruồi chu sa ở khoé mắt trái càng làm tăng vẻ quyến rũ trời cho. Nàng ta thầm mắng: “Đồ hồ ly tinh!”

Rèm vải đột nhiên trượt xuống, nàng ta quát xa phu: “Đi mau, về rạp hát!”

“Vâng, Lạc cô nương.”

Vệ Lê cũng giật khỏi tay người kia: “Tống công tử xin hãy tự trọng, ta đã thành hôn, lôi lôi kéo kéo trên đường cái còn ra thể thống gì nữa hả?”

Tống Uyên vội giải thích: “Ta xin lỗi, ta xin lỗi. Chỉ vì ta mới thấy nàng ra khỏi hiệu sách Bạch Vân. Ta biết nàng vẫn đang viết sách, nếu nàng muốn xuất bản, ta quen những tiệm sách kia, ta có thể giúp nàng.”

Thấy lông mày gã hạ xuống và ra vẻ nhún nhường, Vệ Lê không nhịn được cười; nàng đành phải cúi đầu xoay người sang chỗ khác. Tống Uyên tăng cường tấn công: “Nếu nàng chịu ấm ức ở chỗ hắn, ta cũng có thể bảo vệ nàng.”

Vệ Lê “phụt” bật cười, từng chữ từng câu nàng nghe đều cực kì buồn cười. Nàng xua tay với người kia, nói: “Không cần!”

Tống Uyên không biết vì sao kể từ ngày nàng hôn mê, sau khi tỉnh lại bỗng trở nên xa lạ với gã. Gã đờ đẫn đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng dứt khoát của nàng, nói không thành lời.

- -------------------

Lời tác giả:

Vệ Lê nhìn Thẩm Ích và Doãn Phi Khanh: Xuân tiêu một khắc đáng nghìn vàng, ta không quấy rầy hai vị

Doãn Phi Khanh nhìn Thẩm Ích và Vệ Lê: Xuân tiêu một khắc đáng nghìn vàng, ta không quấy rầy hai vị

Thẩm Ích nhìn Vệ Lê: Xuân tiêu một khắc đáng nghìn vàng, sao Doãn Phi Khanh còn chưa đi nữa

Bình Luận (0)
Comment