Việc Vệ Lê trở nên nổi danh nằm trong dự liệu, thế nên chuyện nâng đỡ cho Doãn Phi Khanh nổi tiếng cũng được đưa vào lịch trình hằng ngày, ưu tiên hàng đầu là phải mời danh sư tới chỉ dạy cho đệ ấy.
Đã là danh sư thì không ai tốt bằng ông cụ Đỗ. Đỗ Đồng Bồi đã từng nổi như cồn và là bạn thân của phụ thân Vệ Lê. Sau khi gia đạo Vệ gia sa sút, lúc còn khoẻ mạnh, ông từng trông nom Vệ Lê một khoảng thời gian. Về sau bệnh cũ tái phát khiến ông không thể phân thân, nên ông thường tự thấy thẹn vì không thể chăm sóc tốt cho đứa cháu gái này.
Chỉ có điều, từ lâu Đỗ Đồng Bồi đã không còn nhận đồ đệ nữa, đệ tử cuối cùng của ông là Tiểu Điệp Tiên đã xuôi nam. Vệ Lê cũng biết tính tình ông thất thường, chỉ chịu gặp người khác vào buổi tối. Lần này đưa Doãn Phi Khanh đi bái phỏng, Vệ Lê không mấy yên lòng.
Đỗ Đồng Bồi nheo mắt nhìn chàng trai trẻ trước mắt. Vệ Lê thầm nghĩ mắt ông vốn nhỏ, không biết liệu có nhìn rõ được người ta không, chợt thấy ông nhíu mày lạnh nhạt nói: “Tiểu tử này, muốn bái sư à?”
Vệ Lê vừa định đề cử, đã nghe Doãn Phi Khanh luống cuống đáp: “Không phải bái sư, chỉ là học nghệ thôi ạ.”
Trong lòng giật thót, Vệ Lê lại ngẩng đầu, quả nhiên thấy sắc mặt của ông cụ đã sa sầm.
Doãn Phi Khanh quỳ “phịch” xuống đập đầu nói: “Con đã bái sư và đời này chỉ nhận một sư phụ. Nhưng con biết gánh nước đốn củi, nấu cơm giặt giũ, công việc bẩn thỉu mệt nhọc nào con cũng làm được, kể cả nữ công con cũng biết. Ngài muốn con hầu hạ ngài thế nào cũng được, đánh con mắng con cũng được, nhưng mà...” Giọng Doãn Phi Khanh nhỏ dần, đệ ấy khẽ gãi đầu: “Ngoài việc không thể gọi ngài là sư phụ ra, thì con sẽ làm trâu làm ngựa cho ngài.”
Vệ Lê nghe chỉ muốn cười, nhưng thấy mặt ông cụ đã đen sì chẳng khác nào đáy nồi, đành cố gắng kìm lại.
Nàng đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ bị đuổi ra ngoài, nhưng lại chợt nghe ông cụ chép miệng nói: “Thú vị đấy.”
Ông cụ Đỗ chống tay vịn run run muốn đứng dậy. Vệ Lê vội chạy qua đỡ ông, thấy thế ông cụ vờ giận dỗi lườm nàng rồi không mặn không nhạt nói: “Ra ngoài lộn mèo hai mươi cái đi.”
Vệ Lê chưa kịp phản ứng, thì Doãn Phi Khanh đã chạy ra sân, nhét vạt áo vào bên hông, miệng ngậm đuôi tóc rồi thành thật lộn mèo.
Vệ Lê yên lặng đếm thầm, khi đến hai mươi thì nàng lặng lẽ vỗ tay. Đang định giúp Doãn Phi Khanh giành công, nàng thấy đệ ấy lại liên tiếp lộn mèo thêm mấy chục cái nữa. Mãi đến khi toát đầy mồ hôi, đệ ấy mới thở hồng hộc ngừng lại.
Vệ Lê nheo mắt nhìn vẻ mặt ông cụ; lần này Đỗ Đồng Bồi không khó chịu với Doãn Phi Khanh, thay vào đó chỉ thản nhiên nói: “Tạm được.”
“Tạm được á? Đây mà gọi là tạm được sao ạ? Ngài hà khắc quá rồi đó, chuyện này rất lợi hại mà!” Vệ Lê bênh vực kẻ yếu.
Ông cụ liếc nhìn nàng: “Vậy con đến dạy nó đi!”
Vệ Lê nghẹn lời, lập tức tươi cười lấy lòng: “Con không biết dạy mà, ngài thấy đệ ấy không tệ phải không?”
Ông cụ không đáp, hỏi tiếp: “Lúc nhỏ ta dạy con luyện ‘Kim Sơn Tự’, chắc quên trong bụng chó rồi chứ gì.” Dứt lời, ông lại xỉa mi tâm nàng một cái.
Vệ Lê giả vờ bị đau xoa nhẹ mi tâm, rồi áp sát lại hỏi: “Con ngu dốt mà, nhưng Phi Khanh học rất giỏi, bảo đệ ấy diễn một cảnh cho ngài nhé?”
Thuở nhỏ Doãn Phi Khanh học tiểu sinh, sau khi bái sư phụ hiện tại đã đổi thành áo xanh (*).
(*) Nguyên văn 工青衣 (công thanh y): chỉ nghề diễn kịch, vai diễn của họ thường mặc áo xanh.
Ông cụ mang chiếc ghế đẩu thấp ra ngồi xuống. Vệ Lê thấy Doãn Phi Khanh vẫn đang đứng ngây ra tại chỗ, vội chu môi và đưa mắt ra hiệu cho đệ ấy.
Doãn Phi Khanh mất tự nhiên khẽ xoắn hai tay trong tay áo, cúi đầu không dám nhìn ông cụ.
Vệ Lê đành phải lộ liễu nhắc nhở đệ ấy hơn, đến nỗi Đỗ Đồng Bồi phải quay lại thoáng nhìn qua một cách ghét bỏ.
Cuối cùng Doãn Phi Khanh cũng hiểu rõ, nhưng khuôn mặt ngây ngô tuấn tú lại đỏ bừng lên. Vệ Lê khẽ giật mình, khích lệ nói: “Hát đi, bình thường không phải đệ hát rất hay sao?”
Y hát rất hay, nhưng từ khi vỡ giọng, cộng thêm bị sư huynh và sư tỷ ức hiếp nên tính tình mới trở nên hơi mềm yếu.
“Hừ, vậy thôi hả, lên sân khấu còn không bị hoảng chết à.” Ông cụ xoay người lại: “Nha đầu, mắt của con càng ngày càng kém đấy.”
Vệ Lê không phục: “Không phải đâu, đệ ấy bị ngài hù doạ đấy chứ.” Sau đó sắc mặt dịu dàng hơn, từ xa nàng nói với Doãn Phi Khanh: “Đừng căng thẳng, bình thường đệ luyện thế nào thì hát thế ấy. Coi Lạc Nguyệt Dung là Pháp Hải đi.”
Đỗ Đồng Bồi nhướng mày, đương nhiên ông biết Lạc Nguyệt Dung - một diễn viên đang nổi ở Lê Viên - nhưng ông chưa từng gặp nàng ta nên không thể nói là tán thưởng hay chán ghét. Nhưng cô nương kia trông thanh tú và xinh đẹp lắm mà, liên quan gì đến Pháp Hải chứ?
Doãn Phi Khanh nghe đến tên của Lạc Nguyệt Dung, trong đồng tử ánh lên một tia quyết liệt. Y hơi ngây người một lúc, nhỏ giọng mở miệng hát. Sau khi vỡ tiếng, giọng nói của y có một phong cách riêng, lại thêm giọng hát sụt sùi du dương, như ngắt quãng như tiếp nối, tựa một chiếc quạt lông cọ vào trái tim người nghe, khiến Vệ Lê không khỏi ngân nga hát theo.
“Ừm khụ!” Ông cụ đột nhiên to giọng tằng hắng, doạ Vệ Lê nhảy dựng: “Dở!”
Sắc mặt Doãn Phi Khanh thoắt cái đỏ bừng.
Đỗ Đồng Bồi ngạc nhiên nói: “Hát tiếp đi chứ, ta nói Vệ Lê hát dở chứ không nói ngươi.”
Lần này đổi thành Vệ Lê đỏ mặt. Qua màn ngắt lời vừa rồi, Doãn Phi Khanh đã thoải mái hơn, kèm thêm động tác, y thậm chí còn đi bước hoa sen trên nền gạch đá.
Vệ Lê đảo mắt, cẩn thận dìu thầy Đỗ dậy, vừa cười hì hì nói: “Con hát thì đương nhiên dở rồi, nhưng Phi Khanh là nhân tài hiếm có đấy ạ. Từ sau khi đồ đệ cưng mà ngài nâng niu xuôi nam, con thấy hoa hải đường trong nhà ngài vẫn cứ không nở hoa được nè.”
Thầy Đỗ cau mày quắc mắt, phất tay áo hừ khẽ: “Con đừng nhắc về nó với ta nữa. Ta đã nói sẽ không nhận đồ đệ nữa rồi.”
“Được được được, không nhắc tới không nhắc tới nữa. Phi Khanh cũng đâu nói sẽ bái ngài làm thầy đâu ạ, hôm nào đó ngài rảnh rỗi đưa đệ ấy vào rạp hát dạo một vòng là được. Con hả, con sẽ nghìn lần cảm tạ ngài đó ạ.”
“Dạo một vòng? Con dắt lừa đi dạo à? Ta không thiếu đồ đệ, cũng không thiếu mấy đứa khua môi múa mép như con, chỉ thiếu một đứa làm việc vặt. Con bảo nó giờ Dần ngày mai tới gánh nước cho ta.”
Vệ Lê và Doãn Phi Khanh sững sờ, tiếp theo đó một dòng nước ấm dâng lên từ sâu trong lòng. Ông cụ nói vậy tức là đã chịu giữ người lại!
Lúc hai người ra khỏi nhà Đỗ Đồng Bồi, trời đổ cơn mưa phùn. Những hạt mưa mảnh nhỏ rơi xuống mặt hai người, cảm giác được hơi ẩm thấm vào ruột gan.
Một làn sương mù mông lung bay lên trong hẻm nhỏ. Cuối con ngõ lốm đốm ánh đèn, một bóng dáng quen thuộc đang cầm ô đứng đó.
Khi đến gần, Vệ Lê còn chưa kịp nói gì thì Doãn Phi Khanh đã cười dịu dàng gọi: “Đại ca.”
Thẩm Ích khẽ gật đầu, vừa nhìn sang Vệ Lê.
Vệ Lê mất tự nhiên bởi cái nhìn chằm chằm của hắn, thầm nghĩ: Sao hắn lại ở đây, tới đón Doãn Phi Khanh ư?
Thẩm Ích nghiêng ô về phía nàng: “Ta tới phòng tìm nàng, thì nghe Thu Ca nói nàng đã tới đây.”
Vệ Lê ấm lòng, đang hơi cảm động bỗng lại nghe hắn nói tiếp: “Đêm nay bà nội lại ầm ĩ đòi đọc thoại bản, e là phải vất vả cho nàng rồi.”
Khụ, hoá ra là vì chuyện này à.
Nhưng không sao, kể thoại bản sẽ có kẹo ăn.
Thẩm Ích nói muốn đưa Doãn Phi Khanh trở về đoàn hát. Trong khi đang chuẩn bị lên xe ngựa, cả ba nhìn thấy vài người đang vây quanh một cô nương trang điểm lộng lẫy vừa đi ra từ cửa nhỏ của một toà nhà khá bình thường nằm chéo trước mặt họ.
Những người kia hò hét vô cùng phô trương. Vệ Lê không khỏi bị thu hút bởi sự náo động này, chợt nhìn thấy nữ tử có thân hình mềm mại được vây quanh ở trung tâm kia chính là Lạc Nguyệt Dung. Theo sát sau lưng nàng ta, người đang đặt một tay lên eo thon của nàng ta, đúng lúc lại là Tống Uyên.
Giờ phút này, Vệ Lê đứng trong bóng tối, nên chưa ai phát hiện ra nàng.
Hô hấp của Vệ Lê cứng lại, chẳng lẽ ở kiếp trước, lúc này bọn họ đã ở bên nhau rồi sao? Tính ra mới chỉ vừa tròn một tháng sau khi nàng được gả vào Tống gia thôi.
Cửa nhỏ không bắt mắt nọ là cửa sau của đoàn kịch Ngũ Phúc Viên. Vệ Lê cẩn thận nhớ lại hình như lúc này là khoảng thời gian Lạc Nguyệt Dung nổi tiếng gần xa nhờ vào vai diễn Xuân Thảo ngọt ngào lay động lòng người.
Quả nhiên, Lạc Nguyệt Dung và Tống Uyên vừa ngồi vào xe ngựa, bỗng có mấy nam tử và cô nương trẻ tuổi không biết từ đâu lao tới, tay vừa nâng bức chân dung Xuân Thảo của Lạc Nguyệt Dung, vừa quây kín trước xe ngựa vì muốn nhìn thấy dung nhan của nàng ta.
Rèm xe đóng kín, trong xe không hề có tiếng động. Vài người trẻ tuổi đồng thanh lớn tiếng gọi tên Lạc Nguyệt Dung.
Những khán giả khác, vốn đã rời khỏi rạp hát sau khi xem xong, đều phấn khích quay lại khi nghe nói đó là Lạc Nguyệt Dung.
Những người vừa vây quanh Lạc Nguyệt Dung đang thô lỗ xua đuổi quần chúng, ra vẻ bảo vệ cho xe ngựa chậm rãi tiến tới trước.
Nhưng con hẻm quá hẹp, xe ngựa của Thẩm Ích còn đậu phía trước, hiện đang tạm chắn mất con đường.
Đám đông cũng bị chặn lại phía sau xe ngựa. Lạc Nguyệt Dung vén rèm lên nhìn, thầm nghĩ xe ngựa tầm thường như thế thì chắc hẳn chủ nhân cũng không ra gì, bèn thấp giọng truyền lệnh cho vài người ra xử lý.
Đám đông sau xe thấy nàng ta ló đầu, càng lớn tiếng gọi tên và vẫy tay với nàng ta.
Ngay sau đó, rèm xe bị ai đó giận dữ kéo lại.
Tống Uyên đích thân xuống xe đi tới xe ngựa của Thẩm Ích, quan sát trên dưới một phen rồi trách mắng: “Nhanh chuyển xe đi.”
Con ngựa hí vang, xa phu tức giận nói: “Các ngươi muốn làm gì, ta đang đậu đàng hoàng ở đây, cớ sao lại phải đi?”
“Ngươi đang chặn đường đấy, xe này của ai?”
“Xe của ta.” Thẩm Ích đi ra khỏi bóng tối, nhìn thẳng vào Tống Uyên.
Tống Uyên nhận ra là Thẩm Ích, dù trước đó không biết, nhưng ngày ấy đồng thời đến nhà Vệ Lê cầu hôn nên gã có thể nhận ra, bỗng chốc nghẹn lời.
Lạc Nguyệt Dung trong xe sốt ruột chờ đợi, bất chấp câu “chỉ sợ người ta thấy mặt” mình vừa mới nói, tự đi xuống xe rồi giương giọng nói thẳng: “Xe ngựa của ngươi chặn đường, dời đi.”
Thấy dung nhan của Lạc Nguyệt Dung, mọi người hét ầm lên.
Vệ Lê khẽ nhíu mày, chưa kịp ra tay, đã thấy Doãn Phi Khanh âm thầm nắm chặt tay thành đấm và đang căm hận nhìn Lạc Nguyệt Dung bằng đôi mắt đỏ bừng.
Thẩm Ích vẫn nhã nhặn nói: “Cô nương, đường ra khỏi ngõ hẻm này chỉ có một, lẽ ra là cô nên quay đầu ngựa ngược lại mới đúng, xe ngựa của ta cũng phải đi ra từ bên kia, bởi vậy chưa hề cản đường cản cô nương.”
Lạc Nguyệt Dung và Tống Uyên nhìn về phía trước, hình như đúng là vậy, đằng trước không có lối thông ra đường lớn. Nhưng đã lỡ nói ra, Lạc Nguyệt Dung không xuống nước được, đang định cả vú lấp miệng em thì Tống Uyên nhẹ nhàng giật tay áo của nàng ta. Hành động lần này đã rơi hết vào mắt Vệ Lê.
Lạc Nguyệt Dung hất tay Tống Uyên ra, nhướng mày nói với Thẩm Ích: “Bản cô nương muốn đi tới đấy thì sao, ngươi dám ngăn cản ta à? Ngươi là ai?”
“Hắn là nam nhân của ta!”
Một giọng nữ vang dội và thanh thúy cất lên từ sau lưng, khiến trái tim Thẩm Ích lỡ một nhịp. Hắn cứng người chậm rãi quay lại. Tống Uyên và Lạc Nguyệt Dung cũng theo đó nhìn sang.
Vệ Lê lạch bạch chạy chậm đến bên cạnh Thẩm Ích, phách lối khoác lên cánh tay trái của hắn, đẩy hắn tới trước như đang khoe khoang.
Suy cho cùng, nàng không cam lòng. Thấy vừa rồi Thẩm Ích (*) nhìn qua đôi mắt long lanh như nước của Lạc Nguyệt Dung, nàng nhất định phải gỡ lại một ván.
(*) Chỗ này tác giả để là Tống Uyên, nhưng thấy cách dùng từ và ngữ cảnh của tác giả thì mình nghĩ chỗ này là Thẩm Ích sẽ đúng hơn nên đã mạn phép sửa lại là Thẩm Ích.
Tống Uyên không ngờ nàng cũng ở đây, thế là trên lưng toát mồ hôi.
Lạc Nguyệt Dung không biết Thẩm Ích, nhưng lại biết hiện nay Vệ Lê đã được gả cho đại tướng quân. Tuy người này thật sự rất mộc mạc, ra ngoài ban đêm mà chỉ mang theo một xa phu, nhưng Vệ Lê sẽ không có can đảm bịa chuyện nói người khác là nam nhân của nàng. Lạc Nguyệt Dung lập tức im bặt, cúi đầu không nói gì.
Đến khi nàng đắc ý ngoái đầu gọi Doãn Phi Khanh cùng lên xe ngựa, đã thấy đệ ấy vẫn đang đứng yên tại chỗ với vẻ mặt vô cùng cứng nhắc.
Doãn Phi Khanh đợi mọi người tản đi, mới chậm rãi đi tới bên Vệ Lê rồi gằn giọng nói: “Vệ tỷ tỷ, sớm muộn gì sẽ có một ngày, đệ cũng sẽ giống nàng ta, không còn chỗ ngồi, cả sảnh đường reo hò khen hay!”
Vệ Lê muốn mở lời an ủi, nhưng chợt nghe đệ ấy nói cảm ơn và bảo rằng chắc chắn ngày mai sẽ đến nhà thầy Đỗ đúng giờ, rồi một thân một mình quay người rời đi, không đi cùng họ nữa.
Nhìn vẻ mặt khác thường của y, Vệ Lê lấy làm kỳ quái. Quay người đi theo Thẩm Ích vào xe ngựa, bỗng thấy tai hắn ửng hồng thì càng cảm thấy quái lạ hơn.
Thẩm Ích ngước mắt nhìn nàng tận mấy lần, mới lắp bắp nói: “Nàng, nếu nàng, mỗi ngày muốn đến học hát kịch với đệ ấy, thì ta sẽ... tới đón nàng hàng ngày nhé.”
Vệ Lê trộm quan sát khuôn mặt kiên nghị của hắn trong tranh tối tranh sáng, sắc hồng nhuộm đến má và gáy, ánh nhìn dưới hàng mi dài đang tránh né càng thêm bán đứng hắn.
Vệ Lê thầm cười trộm: Tưởng ta không nhìn ra được à, rõ ràng đang lấy cớ đến đón mình để ngày ngày tới gặp Doãn Phi Khanh chứ gì.
Hừ, đồ lừa đảo!
Thẩm Ích không nghe nàng đáp lời, bèn lặng lẽ ngước mắt lên, nhưng thấy nàng không biết suy nghĩ gì mà mặt mũi phơi phới đầy sắc xuân. Hắn tưởng rằng mình đã quá mức lỗ m ãng, vội vàng quay mặt đi, giả vờ nhìn vài hạt mưa ngẫu nhiên bay vào.
- -------------------
Lời tác giả:
Thẩm Ích: Nàng dâu nhà mình suốt ngày tưởng tượng thì phải làm sao đây, online chờ, rất gấp
Plus: Hôm nay lại là một ngày tai hồng hồng...