Phu Quân Là Đồ Đoạn Tụ

Chương 9

Cả quãng đường hai người không nói gì với nhau. Đến cổng phủ tướng quân, họ thấy thủ vệ đang loay hoay vừa muốn đỡ vừa muốn cản một người nhưng lại không dám.

Người kia đi giày bạch ngọc, đeo thắt lưng vàng và đội vương miện bằng ngọc tỏ rõ chàng ta là người mang huyết mạch hoàng thất.

Thẩm Ích bước tới chỗ người kia một cách vững vàng, giật lấy bầu rượu của hắn rồi lo lắng hỏi: “Vương gia, sao huynh lại ở đây?”

Vệ Lê thầm nghĩ, hoá ra người này chính là Tam vương gia - người có dung mạo sáng sủa và quyến rũ, phong lưu tự phụ được đàm luận nhiều trong những buổi trà dư tửu hậu của dân chúng - phu quân của tỷ tỷ Thẩm Ích, Vinh Tranh. Lần đầu nàng thấy mặt, quả nhiên dung nhan không tầm thường, mày kiếm giương cao; lúc hắn vô tình liếc qua Vệ Lê, khí thế khá khắc nghiệt, khiến Vệ Lê không khỏi rùng mình. Chỉ là thần thái ấy quả thực lãnh đạm như trăng lạnh chiếu trên sông hàn.

Vương gia được Thẩm Ích đỡ, cuối cùng cũng đứng vững. Nghe giọng nói quen thuộc, mắt say khướt mông lung nhìn hắn rồi lại nhìn xung quanh, chàng ta mới tự giễu nói: “Sao ta lại đến chỗ đệ chứ.”

Vinh Tranh nói ậm ờ không rõ, Thẩm Ích đành phải hỏi người giữ cửa: “Sao không để Vương gia vào?”

“Vương gia nói không muốn vào ạ.”

“Vậy sao không đưa Vương gia hồi phủ?”

“Vương gia nói cũng không muốn hồi phủ ạ.”

“...”

Đang nói, Vinh Tranh xoay người định rời đi, thình lình bị hụt chân, sắp sửa ngã xuống từ bậc thang. Vệ Lê nhanh tay lẹ mắt định bước lên đỡ thì Thẩm Ích đã đỡ chàng ta lại trước: “Vương gia, vi thần đưa ngài về vậy.”

Rốt cuộc Vinh Tranh nhận ra được sự có mặt của Vệ Lê, đang thắc mắc không biết nữ tử này là ai, ngẩng đầu thấy ánh mắt Thẩm Ích khi nhìn nàng thì bỗng hiểu ra. Mũi thở ra mùi rượu, chàng ta cười nói: “Đệ đưa gì mà đưa, về ôm người đẹp của đệ đi.”

Thẩm Ích hơi đỏ mặt, đành phải nói với Vệ Lê: “Nàng vào trước đi, ta sẽ đưa Vương gia hồi phủ.”


Được hắn dìu thất tha thất thểu lên xe ngựa, Vinh Tranh thở dài: “Đệ và tỷ tỷ đệ giống hệt nhau, luôn để ý nhiều cấp bậc lễ nghĩa quá, lúc nào cũng chỉ gọi ta là Vương gia, ta chưa từng bảo đệ nên xưng hô với ta thế nào khi ở nơi riêng tư sao?”

Thẩm Ích sững sờ, lại nhớ tới tỷ tỷ, cụp mắt nói: “Vâng, tỷ phu.”

Một mình Thẩm Dục bồn chồn trong phòng, nghe tiếng mưa ngoài cửa sổ càng ngày càng nặng hạt, bắn lạch tạch lên khung cửa, từng tiếng đập vào khiến lòng người lo lắng.

Giờ Hợi sắp hết, ngoài phòng rốt cuộc đã có động tĩnh. Vừa mở cửa, nàng thấy đệ đệ nhà mình đang dìu thêm một người đã mềm thành bãi bùn, ướt sũng đứng ngoài cửa và xộc vào mũi là mùi rượu nồng nặc.

Thẩm Dục thấy Vương gia lại say rượu bất tỉnh, thì nước mắt chợt rơi xuống. Nàng và Thẩm Ích cùng đỡ người lên giường. Nàng lấy khăn tay lau nước mắt, nhưng nước mắt như sợi chỉ bị đứt, lau mãi không ngừng.

Thẩm Ích nhỏ giọng nói: “Sau khi Vương gia uống say, huynh ấy đã đến trước cửa phủ tướng quân, nên đệ đã đưa huynh ấy về đây.” Hắn than nhẹ: “Vậy tỷ chăm sóc huynh ấy đi, đệ về đây.”

Thẩm Dục dịu dàng nói: “Tạ ơn Ký Bình, đệ về sớm đi.”

Thẩm Ích vừa đi đến cửa, nghe Thẩm Dục gọi mình, quay đầu thấy nàng lấy ra một cái túi thơm từ trong tủ trước án ra và đưa cho hắn: “Đệ cầm cái này, khử mùi rượu trên đường, kẻo nương tử nhà đệ ngửi phải.”

Thẩm Ích tiếp nhận bằng hai tay: “Tạ ơn A tỷ. Vậy đệ đi nhé.”

Thẩm Dục trở lại bên giường, giúp Vinh Tranh cởi bỏ áo ngoài và giày, rồi cầm khăn lau mặt cho chàng ta. Bấy giờ, người kia mới nhướng mày, khó chịu cựa mình, ung dung tỉnh lại.

Sau khi thấy rõ người trước mắt, Vương gia ngồi phắt dậy, nhưng phải lập tức rít lên một tiếng rồi một tay ấn thật chặt vào huyệt thái dương.

“Vương gia, ngài đau đầu sao?” Thẩm Dục duỗi ngón tay mềm mại không xương muốn bóp trán cho chàng ta nhưng lại bị hất ra.


Thẩm Dục khuyên nhủ: “Uống rượu hại thân, sau này Vương gia nên uống ít thôi ạ.”

Vinh Tranh càng nghe càng bực bội, nện một quyền xuống mép giường, nghiến răng nói: “Nàng để ý à?”

Thẩm Dục bỗng chốc hoảng hốt, không kịp giấu đi nước mắt, đành phải vội cúi đầu.

Nhưng cằm đột nhiên bị giữ lấy, Thẩm Dục lại bị ép ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt giăng đầy tơ máu đỏ kia. “Thiếp thân thất lễ, xin Vương gia thứ tội.”

Cằm bị bóp đau nhưng Thẩm Dục vẫn cắn chặt răng, không rên tiếng nào.

Vinh Tranh giận quá hoá cười, đẩy nàng ra, khiến Thẩm Dục ngã ngồi dưới đất.

“Khóc gì mà khóc? Oan cho nàng lắm sao?” Tam vương gia hừ lạnh: “Đệ đệ nàng bây giờ được nàng bồi dưỡng tốt lắm nhỉ, đã thành đại tướng quân rồi cơ đấy, thật sự xán lạn quá mà! Thẩm Dục, nàng đã đạt được mục đích của mình, còn ở lại ra vẻ phục tùng làm gì?”

Thẩm Dục mím chặt đôi môi trắng bệch, không dám ngẩng đầu nhìn chàng, đành phải nhẹ nhàng đi tới nắm lấy vạt áo chàng. Hồi lâu sau, nàng mới run giọng nói: “Xin lỗi...”

Mắt Vinh Tranh ảm đạm, chàng lẩm bẩm: “Ta biết nàng chỉ toàn nói vậy, thế mà ta luôn hi vọng xa vời nàng sẽ nói điều khác với ta.”

Dứt lời, chàng xoa huyệt thái dương, rồi đứng dậy đi tắm trước.

Vinh Tranh tắm rửa về không thấy bóng dáng nàng, đành nằm xuống ngủ trước. Chàng cố ý co hai chân lên chừa lại đủ không gian cho Thẩm Dục để nàng có thể trèo vào trong.

Tuy nhiên đến khi trời tờ mờ sáng, chàng đã tỉnh lại nhưng bên cạnh vẫn trống không.


Chàng thất thần ngồi dậy, trùng hợp Thẩm Dục bưng trà từ ngoài cửa đi vào.

Thẩm Dục thấy chàng đi lấy áo ngoài, vội vàng tiếp nhận rồi giúp chàng ta thay quần áo.

“Nàng ghét ta đến vậy sao? Thậm chí không muốn ngủ cùng ta?”

Thẩm Dục sững sờ: “Thiếp thân không có, đêm qua thấy Vương gia mệt mỏi ngủ mất, không dám quấy rầy Vương gia nên thiếp đã qua phòng nhỏ ngủ.”

Tối hôm qua Vinh Tranh ầm ĩ một trận, hiện tại không còn sức bóp cằm nàng nữa, chỉ lãnh đạm liếc nhìn nàng.

“Thiếp thân biết sai.” Qua nhiều năm Thẩm Dục hiểu rằng khi thấy thần sắc chàng như thế thì nhất định phải nhận lỗi trước.

Vinh Tranh không nhìn nàng, rút tay áo ra khỏi tay nàng: “Vậy sau này, ngủ riêng đi.”

Phủ Vương gia lạnh lẽo buồn tẻ, trái lại phủ tướng quân lại vô cùng nhộn nhịp. Sáng sớm Oanh Ca đã đến Nam Thành mua món súp bánh bao cho bà cụ, trên đường trở về, đúng lúc trông thấy Bích Thuỷ Các đã đổi bảng. Và Vệ Lê, tác phẩm nổi tiếng “Lục Bình Ký” của vị “Kinh Thành Tần Tần Nữ” này được treo bên trên.

Bà nội Thẩm mừng như mở cờ trong bụng, mượn niềm vui này bà tự thưởng cho mình thêm ba viên kẹo vào bữa sáng ngay trước mắt Thẩm Ích.

Nghe tin này, Vệ Lê còn vui hơn cả khi nhìn thấy tiền nữa. Sau khi ăn sáng xong, nàng dắt Thu Ca ra ngoài.

Bích Thuỷ Các nằm chếch với hiệu sách Bạch Vân. Từ xa ông chủ Trác đã nhìn thấy Vệ Lê đang chạy chậm đến, bèn cản nàng lại rồi thuận tiện trả cho nàng một khoản tiền mới và hưng phấn nói: “Cô nhanh vào Bích Thuỷ Các xem đi, sách của cô đang đứng đầu bảng Bích Thuỷ đấy. Sau khi ra phần kết, cửa hàng của tôi đã bán hết sạch sách sau ba canh giờ thôi đấy. Suốt đêm qua tôi đã cho thợ thủ công làm thâu đêm và sáng sớm hôm nay lại bán thêm được hơn phân nửa rồi.”

Bích Thuỷ Các là nơi các danh gia nghiên cứu thảo luận và bình phẩm văn chương. Cứ ba tháng một lần, họ lại bình luận về tiểu thuyết và thoại bản mới ra. Các nhà phê bình bao gồm từ các quan gia uyên bác, đến những người bình thường đọc đủ thể loại tiểu thuyết và những kim chủ có gia tài bạc triệu muốn trả tiền để chuyển thể thoại bản thành hí kịch. Nếu bộ truyện nào được họ cùng tán thưởng, nó chắc chắn sẽ bán chạy như tôm tươi; nếu không vừa mắt họ thì bộ truyện đó sẽ chìm lỉm hẳn.

Vả lại, bên ngoài Bích Thuỷ Các có một bảng thông báo, được sắp xếp dựa theo độ bán chạy của mỗi cuốn thoại bản và được thay đổi hàng tháng, sẽ có tổng cộng mười bộ.

Kiếp trước, nàng từng cầu xin đánh giá của Bích Thuỷ Các, nhưng sách của nàng thậm chí không có tư cách được bình luận, vì vậy nàng càng không dám nghĩ đến bảng Bích Thuỷ.

Nhưng bây giờ, ông chủ Trác lại nói sách của nàng leo lên bảng Bích Thuỷ. Vệ Lê nghĩ thầm, tốc độ nổi tiếng thế này vượt quá tưởng tượng rồi.


Vệ Lê vẫn giữ vẻ bình tĩnh trước mặt ông chủ Trác, lịch sự chào tạm biệt ông ta với vẻ kiêu ngạo của văn nhân xem tiền tài như cỏ rác. Nhưng khi quay đi, nàng kìm lòng không đặng chạy nhanh tới.

Thu Ca chỉ cảm thấy có một cơn gió lớn thổi vụt qua trước mặt, tóc dài và vạt áo cũng khẽ tung bay, còn phu nhân tướng quân đã mất dạng từ lâu.

Người người tụ tập trước bảng Bích Thuỷ. Dân chúng đang xôn xao bàn luận về mười tác phẩm trên bảng. Mặc dù vóc dáng Vệ Lê thấp bé, nhưng qua khe hở, nàng thấy ngay tác phẩm của mình. Trái tim bỗng chốc loạn nhịp.

“Lục Bình Ký” đứng cuối danh sách, nhưng ba trong số mười cuốn sách hay nhất đều được viết bởi những đệ nhất tài tử kinh thành.

Vệ Lê yên lặng nghe vài thiếu nữ bên cạnh thảo luận sách của nàng.

“Trời ơi hành nhau quá luôn, đây đúng là tình yêu tuyệt mỹ trên thế gian mà.”

“Rõ là họ yêu nhau như thế, nhưng lại không chạy thoát khỏi vận mệnh sinh ly tử biệt.”

Một nữ tử khác chừng như nhớ tới tình tiết trong sách, chợt lén lút lau nước mắt.

Mọi người nhất trí khen ngợi, chẳng biết từ lúc nào, Vệ Lê bị đám đông chen lấn đẩy tới phía trước nhất. Trong lòng không có gì ngoài phấn khích và cảm xúc lẫn lộn, nàng trố mắt nhìn chằm chằm bảng danh sách hồi lâu, bỗng nhiên nhảy cẫng lên: “Giỏi quá đi mất!”

Sau khi tiếp đất, nàng mới giật mình phát hiện người xung quanh đều đang nhìn mình bằng ánh mắt kỳ lạ. Nàng phản ứng kịp rằng chẳng phải sẽ thật quá mất mặt nếu sau này người ta biết nàng chính là tác giả sao. Lập tức nhún vai và thu lại khí thế, nàng hô to về phía Thu Ca trong đám người đằng sau: “Tiểu thư, cô giỏi quá đi, sách của cô lên bảng rồi kìa.”

Thừa cơ đám đông đang nhìn ra sau, nàng tóm lấy Thu Ca lập tức lẩn đi mất.

- -------------------

Lời tác giả:

Thu Ca: Ta là ai, ta ở đâu, sao tự dưng lại có một cái nồi to đùng giáng từ trên trời xuống vậy

Bình Luận (0)
Comment