Hai thị vệ trong lòng cảm thấy bất ổn.
Da đầu căng thẳng, mọi cử chỉ đều hết sức cẩn thận.
Hi vọng nhờ vào đó mà hai vị chủ tử có thể quên một chút đồ vật.
Cho dù tương lai vẫn sẽ bị xử phạt nhưng bọn họ quen với Niệm Cập, họ cũng sẽ hạ thủ lưu tình, chứ đừng bắt hai người bọn họ trở về.
Đế Tuấn, chàng nhìn một chút xem chàng đã tạo ra ám ảnh trong lòng bao nhiều người rồi.
Mộ Lăng Không bất đắc dĩ lắc đầu: “Tiểu Nam, không ó chuyện gì, chỗ gia các ngươi ta sẽ giúp các ngươi cầu xin, ta nói ta cần Tiểu Nam mỗi sáng giúp chải đầu, cần Tiểu Bắc mỗi tối bê nước tắm, hắn sẽ đồng ý, sẽ không đuổi các ngươi đi nữa.
“Phu nhân.” Tiểu Nam thấy sững sờ, trong đầu hiểu ra ý nghĩa câu nói, nhất thời cảm thấy từ gót chân hướng lên một luồng khí nóng rực.
Nàng thực sự rất muốn khóc.
Hai chân mềm nhũn, cong chân quỳ gối trước mặt nàng, không ngừng dập đầu: “Tiểu Nam đa tạ phu nhân, Tiểu Nam đời này nguyện ý làm trâu là ngựa cho phu nhân, mặc cho phu nhân sai khiến.”
Tiểu Bắc vội vàng đặt con gà quay đang cầm trên tay xuống, cũng đi tới dập đầu.
Hắn không nói ra như Tiểu Nam nhưng tâm tính hắn kích động, một chút cũng không kém Tiểu Nam.
Có Mộ Lăng Không nói những câu này, lòng của hai người thật yên ổn.
Cửa xe nhẹ nhàng mở ra, có người dựa vào sườn xe ngồi, mái tóc dài rối bời trên đỉnh đầu, cặp mắt trẻ thơ to tròn lại tí hí, mặc dù ngơ nghác nhưng lại trong suốt, vô cùng rõ ràng, chắm chú nhàn thẳng nàng.
“Gia tỉnh, thuộc hạ đi lấy y phục.” Tiểu Nam nhảy dựng lên, chạy trối chết.
"Gia tỉnh, thuộc hạ đi chuẩn bị trà nóng." Tiểu Bắc theo sát phía sau, cái mông tựa như lửa đốt.
Hai người này thực hèn nhát, bỏ chạy để lại nàng một mình đối phó với Đế Tuấn.
Nếu như tính toán, náng mới là người vị cái người khác kia dạy dỗ.
Nàng không hiểu Tiểu Nam cùng Tiểu Bắc chạy trốn, như vậy ở thời điểm mấu chốt ai cứu nàng đây?