Đau ba ngày ba đêm, không tự mình trải qua sao có thể chân chính hiểu được.
"Tới đây!" Đại gia ngoắc ngoắc tay.
Mộ Lăng không ảo não cúi thấp đầu tiến tới: "Phu quân, chàng đã tỉnh? Nghe nói buổi tối hôm nay muốn ăn lẩu, còn có rất nhiều thịt, vận khí chúng ta thật tốt, ha ha."
"đi lên." hắn ngoắc ngoắc ngón tay, vẻ mặt mập mờ.
Sau lưng, chính là da hổ trắng, nếp uốn vặn vẹo còn ghi nhớ dấu vết hai người lăn lộn.
Mộ Lăng không lui về phía sau một bước, hoảng sợ chỉ chỉ bầu trời: "Phu quân, ba mươi sáu canh giờ đã qua, trừng phạt nên kết thúc."
"đi lên!" hắn lặp lại một lần, khuôn mặt tươi cười đã có ý uy hiếp.
Cắn môi, lệ quang chớp động, rõ ràng trong lòng không tình nguyện, nàng vẫn bước nhỏ lên trước, không có dũng khí kháng cự chỉ thị của hắn.
thật bi thống, bắt đầu từ lúc nào hắn lại lật người thành người làm chủ trong nhà vậy.
Trước, không phải hắn luôn được xưng là "nô của thê" sao?
Ô ô, thật hoài niệm giai đoạn nàng nói một là một nói hai là hai kia.
Dung cả tay chân, bò lên xe, hơi thở của Đế Tuấn ở quá gần, khiến cho nàng tâm hoảng ý loạn.
Ngộ nhỡ.... Ngộ nhỡ.... hắn lại muốn muốn, nên làm cái gì đây?
Mắt to lại chớp chớp nháy nháy, ngón tay dính trên gò má nàng nhẹ nhàng nắm lại.
"Nương tử, nhìn nàng giống như là rất không vui, là vi phu làm mệt đến nàng sao?"
Cái này căn bản là biết rõ mà còn hỏi.
Ánh mắt Mộ Lăng không bao hàm tố cáo, bẹp bẹp môi, che giấu tâm bản thân nói: "Phu quân quá lo lắng, ta không hề nói gì, chàng đã ngủ một thời gian dài rồi, nhìn đi, sắc trời bên ngoài cũng đã tối."
Vội vàng dùng sức ngắt lời, tốt nhất là để Đế Tuấn quên đi cái đề tài này, tránh cho việc không cẩn thận nói cái gì hắn không thích nghe, đưa tới tai bay vạ gió.
Con ngươi đen lúng liếng chợt thoáng qua một ánh sáng kỳ lạ, cánh môi đang cười yếu ớt trở nên rộng lớn: "Lăng không, giúp ta mặc quần áo đi."