Chính nàng tưởng tượng là một chuyện.
Chân dung của Đế Tuấn tiến đến trước mặt , biểu tình mong chờ nhìn nàng là một việc khác.
Làm sao còn có tâm tình dùng cơm, quẳng bát đũa xuống, cười cứng ngắc, vẻ mặt lạnh lẽo "Chính ngươi từ từ mà lo lắng, ta đi trước."
"Đừng đừng đừng. . . Chúng ta nói chuyện đã." Liền vội vã vươn tay ngăn lại, ấn nàng một lần nữa trở lại trên bàn, lại dùng cánh tay sắt quấn chặt lấy "Có chuyện gì không được, khiến cho sắc mặt nương tử đều trắng bệch, nói cho phu quân biết, ta tới giúp nàng giải quyết."
Mắt phượng mở to, thở phì phì cùng Đế Tuấn nhìn nhau, hồi lâu, Mộ Lăng Không nhìn qua trong mắt cũng chỉ có ngây thơ.
Giả bộ, giả bộ, giả bộ! !
Từ lúc nàng nhận biết hắn, liền một mực giả trư ăn cọp.
Cũng sắp ba mươi tuổi rồi, cư nhiên còn có được ánh mắt hồn nhiên trong sáng như vậy, người không biết chuyện nhìn qua, thật sự cho là hắn không hiểu sự đời.
Giả vờ, toàn bộ đều là giả vờ.
Nàng dùng sức nhắc nhở chính mình, đừng bị Đế Tuấn quấn nữa.
Cuối cùng dứt khoát nhắm mắt lại không nhìn tới hắn, miễn cho không cẩn thận lại bị đánh rơi vào bẫy.
Hơi thở quen thuộc tới gần, cánh môi lạnh lẽo theo đo đặy lên, lúc đầu nhẹ cắn, rất nhanh cũng bởi vì Mộ Lăng Không cự tuyệt mà càng càn rỡ làm nụ hôn này sâu thêm.
"Nương tử, nàng lại muốn rời khỏi phu phải không?" Hắn cười có chút lạnh, nhưng thân thể từ ấm áp chuyển sang nóng rực, lại lafn nữa hôn lên cánh môi của nàng lúc này động tác rõ ràng thô bạo hơn rất nhiều, cắn xé, hút, năm ngón tay vùi sâu tiến vào thân thể mềm mại bên trong, khống chế không nổi lực đạo khiến nàng đau từng cơn."Ý nghĩ này cũng không thể chấp nhận được. . . Bất kể là xuất từ ở loại nguyên nhân nào, loại lo lắng nào, vi phu cũng sẽ không cho phép loại chuyện này phát sinh."
Hắn tức giận.
Toàn thân điên cuồng tức giận di chuyển, thậm chí không có kiên nhẫn nghe Mộ Lăng Không giải thích.
Mỗi lần nàng mở miệng, đều lập tức sẽ bị hắn lấy môi lưỡi chắn trở về, hơi thở ấm áp ác ý phun, bám chặt lên nàng, không cho phép chạy trốn.