Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói

Chương 332

Mỗi lần nàng mở miệng, đều lập tức sẽ bị hắn lấy môi lưỡi chắn trở về, hơi thở âm áp ác ý phun, bám chặt lên nàng, không cho phép chạy trốn.

Trái tim Mộ Lăng Không thình thịch đập loạn, vài lần muốn đẩy hắn, đáng tiếc đều bị gạt bỏ đi.

Ngay cả giải thích đều không nghe.

"Lăng Không, nàng có biết hay không, điểm yếu của ta ở đâu." Lại cắn tai của nàng, tiếng áo bào bị xé rách vang lên không dứt bên tai, Mộ Lăng Không giãy dụa, càng thêm kích thích tức giận của hắn, giống như là muốn thị uy, hắn chọn nơi nàng che đậy xuống tay, trực xé kiện áo phượng bào một mảnh , thẳng đến khi nó rốt cuộc không có biện pháp che phủ lên thân thể hoàn mỹ của nàng.

"Tiêu Trúc ——" Mắt nàng ngấn nước, ngực buồn bực thành một đoàn.

"Lăng Không, ta là Đế Tuấn. . . Nếu nàng muốn trốn, chẳng khác nào tự mình siết cổ Tiêu Trúc, hắn đã chết, thì vĩnh viễn cũng sẽ không trở về, nàng hiểu không?" Bờ môi hàm chứa nụ cười châm biếm, rồi hắn lại kiên định ôn như ôm lấy nàng, đi về hướng giường mềm gần người nhất.

Hạ quyết tâm, cho nàng một bài học sâu sắc.

"Giữa phu thê với nhau, gặp trở ngại, nàng liền trước hết nghĩ bỏ lại vi phu chính mình chạy, dạng này khiến người ta rất không có cảm giác an toàn." Vén lên ngoại bào, không có bất kỳ tình hình gì phía trước, hắn trực tiếp tiến vào nàng.

Trong lòng Mộ Lăng Không không hề chuẩn bị "Đau quá."

"Đau? Còn không kết thúc, ta muốn cho nàng ba ngày ba đêm cũng không xuống giường được." Hắn thở phì phì hứa, nghiến răng nghiến lợi, mải miết tiến đánh.

... . . .

Hôm sau.

Đế Tuấn lâm triều, Mộ Lăng Không ngủ say.

Trước đó nhóm cung nhân nhận được ý chỉ, ai cũng không cho đi vào quấy rầy Hoàng hậu nương nương nghỉ ngơi.

Ngoài cung điện, Tiểu Nam Tiểu Bắc mỗi người lĩnh hai đội thị vệ, trận địa sẵn sàng đón địch, không được tiến, cũng không cho ra, cho dù là chỉ ruồi bọ, cũng khỏi cần nghĩ tự do qua lại.
Bình Luận (0)
Comment