Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói

Chương 4

Lão hòa thượng tự xưng là lão nạp, còn cố tình mặc áo thầy tu, còn dùng giọng nói và khuôn mặt ngây thơ, thật sự khiến người khác buồn cười.

Mộ Lăng Không bị thương, cũng không nhịn được ánh mắt, nhìn lên mấy lần, đối phương cũng trả lại là nụ cười ngọt ngào.

Trên cánh tay của nàng trong phút chốc nổi lên da gà, lần lượt thay đổi tay, an ủi làn da nhau, lật tới lật lui trong kí ức, nghĩ rất lâu, cuối cùng xác định, nàng tuyệt đối tuyệt đối không quen tiểu hòa thượng này.

Nhiều người như vậy, còn chạy đến xen vào việc của người khác, không phải là hồn nhiên, chính là tay mơ mới vào giang hồ, cái gì cũng không biết, chỉ có nhiệt huyết.

Nhưng, may mà võ công của vị này cũng không tệ.

Nàng có thể thoáng lười biếng, khôi phục lại công lực.

Thân thể mềm nhũn, suýt nữa ngã quỵ, tiểu hòa thượng lanh tay lẹ mắt, bắt được cánh tay của nàng.

Một dòng chảy ấm áp, truyền tới từ huyệt vị, lúc đầu nhỏ giọt, xác định không có chống cự, yên tâm gia tăng tốc độ.

Trong lòng nàng kinh ngạc, hòa thượng này thật cuồng vọng, ngang nhiên trị thương cho nàng dưới con mắt của mọi người.

Xem ra, quả nhiên hắn là tay mơ cái gì cũng không hiểu, không biết nàng là thiện hay ác, đã ra tay cứu giúp.

Tiểu hòa thượng này tuổi cũng không lớn, nội lực lại hùng hậu, nàng khống chế lại nội tâm, không dám dò xét, thuận thế khiến nội tâm lưu chuyển theo kinh mạch, có một chút cảm giác phục hồi khí huyết.

Tranh thủ nâng cao tinh thần nghe đối thoại của tiểu hòa thượng và mọi người, tùy thời chuẩn bị thời điểm nói chuyện không ăn ý, động thủ lần nữa dọn người.

Đối phương dừng lại chốc lát, hai mặt nhìn nhau, toàn sắc mặt chính là sự hoài nghi, giống như đánh giá độ nguy hiểm của tiểu hòa thượng.

Dù sao hắn mới lộ một thế võ kinh người, dù là tu luyện từ trong bụng mẹ cũng không thể đạt đến cảnh giới như vậy.

Nhưng nhìn khuôn mặt tràn đầy trẻ thơ của hắn ta, lại sinh ra mấy phần chần chừ...
Bình Luận (0)
Comment