Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói

Chương 6

Hai người đối mặt, nhìn thấy rõ sắc mặt đại biến của mười mấy môn đồ Hồng môn, thân thể vận sức, chỉ chờ một câu nói của Môn chủ, liền xông lên, đem cái người không biết chết băm thành thịt vụn.

Mộ Lăng Không không chịu được khó chịu, mắt đẹp uy nghiêm quét nhìn, phàm là người nào bị nàng quét trúng, đều đắm chìm trong cảm giác kinh hãi của cái chết.

Nàng không thích giết người, cũng không đại biểu là không biết giết người, đã lâu rồi không giết người, cũng bởi vì không gặp được người đáng để giết.

Hôm nay bị người bao vây chặn đánh, bức đến bước này, ngay cả mạng cũng suýt mất rồi, nơi nào còn sinh ra lòng thương hại.

Hông của tiểu hòa thượng có một cái bao bố (túi làm bằng vải bố), hắn cho tay vào tìm một hồi lâu, cuối cùng lấy ra được hai nhúm bông vải, đưa cho Mộ Lăng KHhông, ngụ ý là bảo nàng nhét vào tai.

Sau khi hài lòng nhìn thấy nàng làm theo, hòa thượng lại nói, "Làm phiền nữ thí chủ hé miệng, đôi tay lại dùng sức bịt tai, trầm ngâm nín thở."

Hắn cười vô lại, mặt cong cong, hoàn toàn không có dáng vẻ nguy hiểm.

Không biết sao, đột nhiên bản năng của nàng lại sinh ra một cảm giác nguy hiểm.

Nàng làm theo.

Thiếu nữ luôn luôn không sợ trời không sợ đất, nhưng hôm nay nàng lại thuận theo lời nói của tiểu thiếu niên nhỏ tuổi hơn nàng.

Không chỉ như vậy, nàng còn đứng đằng sau hắn, vùi đầu vào đầu gối, dùng sức bịt chặt tai.

Tiểu hòa thượng thỏa mãn gật đầu, quay người đối mặt với người của HỒng môn, "Các vị, còn có một chút thời gian hối hận nha, Ngã Phật Từ Bi, Phổ Độ Chúng Sinh, 3, 2, 1,.....A di đà Phật."

Một tiếng phật cuối cùng, sức mạnh tràn đầy, vậy mà lại vận dụng tám phần công lực.

Trong nháy mắt, không kể võ công mạnh yếu, trước mắt của các môn đồ Hồng môn là 'quần tinh loạn thiểm' (thế võ các nàng ạ), người có công lực thấp kém không tự chủ được bất tỉnh, nằm bò ở trên đất, miệng sùi bọt mép.

Mặc dù Mộ Lăng Không đã sớm chuẩn bị, nhưng vẫn bị chấn động, đầu óc trống rỗng.
Bình Luận (0)
Comment