Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói

Chương 7

Tiểu hòa thượng công kích một phát được như ý, đỡ Mộ Lăng Không dậy, quay người bỏ chạy, dù sao trong thời gian ngắn bọn họ cũng không có cách đuổi kịp.

...............

Chạy như điên hơn 3 dặm, tiểu hòa thượng tìm quanh 7 phương 8 hướng, đi tới một chỗ núp.

Cong ngón tay, nhét vào cánh môi, huýt một tiếng dài giòn tan.

Không bao lâu, một con tuấn mã từ trong rừng rậm chạy ra, bốn vó ngựa tỏa lửa sáng, toàn thân màu đen, hai mắt to tròn, ngưng tụ Thần Quang, chạy đến bên tiểu hòa thượng, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, cực kỳ thân thiết.

"Con lừa đen, thật biết nghe lời, phía sau có người xấu đuổi theo tiểu nạp, có thể hay không làm phiền ngươi, mang theo cô nương này và tiểu nạp cùng nhau chạy trốn?"

Mộ Lăng Không lại cười ra tiếng lần nữa, không quen biết nhau, lại cứu nàng một mạng, nàng đối với hắn đúng là 'hết cách'.

Hắn nói chuyện với con ngựa thì thôi đi, còn cho nó cái tên gọi 'Con lừa đen', đáng ghét nhất là, con ngựa này chạy ngàn dặm đến đây lại giống như rất thích cái tên gọi bát nháo này, giơ đầu lên cọ cọ, muốn bọn họ đi lên.

Nhưng, nếu đi lên, tất nhiên hai người làm ra tư thái hết sức thân mật, ở chung một chỗ.

Nếu nàng ngồi trước, lưng của nàng sẽ dán sát vào trước ngực của hắn, sẽ bị hắn lấy đi tư thái, rúc vào trong ngực hắn.

Nếu ngồi đằng sau, ngực của nàng không thể tránh khỏi va chạm với lưng của hắn, ngựa đi chông chênh, ma sát lâu, cái tình cảnh này, nghĩ thế nào cũng thấy túng quẫn.

Nàng đang do dự không dứt, tiểu hòa thượng đột nhiên nói, "Nữ thí chủ, chỗ mới bị thương có phải lại đau không, hiện tại tiểu nạp không có cách trị thương giúp người, phía sau còn có người xấu đuổi theo đấy....." Lời nói vô duyên vô cớ này, cũng không cho nàng thời gian suy nghĩ, vừa nhấc cánh tay, trực tiếp đưa nàng lên lưng ngựa.
Bình Luận (0)
Comment