Tiểu Tỉnh nghe vậy thì lập tức đi ra ngoài cửa.
Tử Vi mở cửa sổ ra, pha một bình trà.
Một bóng người lặng lẽ lẻn vào từ cửa sổ.
Tân Đạt Nhĩ mặc một bộ áo gấm màu xanh, trên lỗ tai đeo bông tai màu đen, cặp mắt đào hoa nhướng lên, đôi môi đỏ hồng.
“Ca ca” Tử Vi thấp giọng gọi, đóng cửa sổ lại.
“Đi theo ta đi. Thừa dịp bọn họ đều không ở đây”
“Huynh tới lui tự nhiên, dẫn theo muội, muội sợ muội sẽ liên lụy đến huynh” Tử Vị nói.
Tân Đạt Nhĩ lại lộ ra ánh mắt đau xót: “Tử Vi, đừng mượn cớ, nhiêu lần muội có thể rời khỏi hắn, nhưng muội không muốn đi đúng không?”
Tử Vi nhìn hắn: “Ca ca, có một số việc muội không biết nên nói với huynh thế nào, muội thật sự quen biết hẳn từ rất lâu rồi.
Muội..
“Bởi vì muội biết mình không phải công chúa chân chính nên không muốn trở về đúng không? Tử Vi, có ta ở đây, không ai dám chỉ trích muội đâu, với lại, mẫu thân cũng rất nhớ muội”
Tử Vi bật khóc: “Ca ca, Bắc Di và Đại Hưng còn đánh nhau bao lâu nữa? Mục tiêu của Lê Hiên là thống nhất đại lục bắc hoang.
Có lẽ huynh cũng nhìn thấy những nỗ lực mà Đại Hưng làm cho Bắc Di, hẳn thật sự muốn để bách tính sống cuộc sống an bình…”
“Muội đã không phải là Tử Vi của ta nữa rôi. Tử Vi của ta sẽ không nói ra những lời này” Tân Đạt Nhĩ chặn lời Tử Vĩ.
Hắn thở dài một hơi thật sâu: “Muội thật sự không trở về cùng ta sao?”
Mắt Tử Vi rưng rưng: “Ca ca, qua một khoảng thời gian muội sẽ trở về”
“Dù sao muội vẫn là công chúa Bắc Dị, muội không sợ hắn sẽ giết muội sao?” Tân Đạt Nhĩ thấp giọng hỏi.
“Hắn sẽ không làm gì muội đâu, huynh yên tâm đi”
Hắn gật đầu, nhìn nàng chăm chú: “Thế thì muội cần nghĩ kĩ. Ta và Lê Hiên không đội trời chung. Nếu như muội thật sự muốn ở bên hắn thì không thể dao động, không thể trung lập, chỉ có thể lựa chọn một bên.
Như vậy tốt cho tất cả mọi người tốt”
“Ca ca!”
“Tử Vị, ta là ca ca muội, cũng là vua Bắc Di”
Tử Vi rất muốn nói cho Tân Đạt Nhĩ rằng Tử Vi của hắn đã chết rồi, nhưng miệng há mấy lần vẫn không thể mở. Nàng sợ Tân Đạt Nhĩ không chịu được đả kích này.
Bên ngoài vang lên tiếng của Trương Sơn: “Tiểu Tỉnh, nguyên soái đưa cho công chúa cái này.”
“Cảm ơn nguyên soái, công chúa đã nghỉ ngơi, ta nhận thay công chúa”
“Cơ thể công chúa khá hơn chưa?” Tiếng Nhiếp Lăng Hàn vang lên.
“Ca ca, huynh đi nhanh đi” Tử Vi gấp gáp.
Tân Đạt Nhĩ không vội vã mà nhìn nàng: “Muội thật sự không đi theo ta sao?”
Tử Vi chỉ nhìn hẳn.
“Ta và Lê Hiên chỉ có một người sống sót, không có kết cục khác. Sau lưng ta và hắn là đất nước của riêng mình chứ không phải là ân oán cá nhân. Muội bảo trọng nhé”
“Bắt thích khách!” Bên ngoài có người kêu lên.
Cửa phòng Tử Vi bị mở ra, Lê Hiên và Nhiếp Lăng Hàn bước vào.
Tử Vi bảo vệ Tân Đạt Nhĩ sau lưng: “Ca ca, huynh đi mau.”
Lê Hiên thuận tay cầm lấy bảo kiếm của Cố Phàm đứng đẳng sau, Xích Tiêu kiếm của Tân Đạt Nhĩ là khắc tinh của Thương Long kiếm.
Tân Đạt Nhĩ giậm chân một cái, nhảy ra ngoài cửa sổ.
Lượng lớn thị vệ xông lên theo.
Nhiếp Lăng Hàn dẫn người đuổi theo, Lê Hiên nhìn nàng: “Vì sao không đi cùng hẳn? Cuối cùng cô muốn đạt được thứ gì ở chỗ ta?”
Tử Vi nhìn hắn, cất giọng nói: “Chẳng qua là ta quen biết người từ rất lâu trước đây, hôm nay không đi theo ca ca là vì sợ liên lụy đến huynh ấy. Chuyện lúc đầu ta muốn làm là muốn Đại Hưng có thể liên minh với Bắc Di, ta muốn liên hôn, giải quyết vấn đề Bắc Di bằng biện pháp hòa bình. Bây giờ xem ra đã không thể nào”
Hắn cười híp mắt nhìn nàng, Tử Vi rất quen thuộc với ánh mắt trêu tức đó: “Đã quen biết ta từ rất lâu trước đây sao?”
Tử Vi cúi đầu: “Người có thể không tin”
“Tân Tử Vi, tuy cô đã cứu trẫm, nhưng đừng giở trò gian trước mặt trẫm” Lê Hiên nói xong thì lạnh mặt phẩy tay áo bỏ đi.
Bọn thị vệ không đuổi kịp Tân Đạt Nhĩ, nhưng cửa gian phòng Tử Vi có thêm bốn tên thị vệ.
Buổi trưa ngày hôm sau bọn họ đến hoàng cung Vân thành.
Nhiếp Lăng Hàn hỏi Hoàng thượng: “Công chúa Tử Vi là sư muội của thần, có thể để nàng ấy đến ở trong phủ của thần hay không?”
Lê Hiên dừng lại: “Dù sao nàng ta cũng mang thân phận công chúa, đến ở trong cung đi, ở trong cung trước kia của Lê Đồng, Sấu Phương cung”
Nhiếp Lăng Hàn nhìn nàng, Tử Vi gật đầu.
Nàng biết sư huynh lo lắng: “Sư huynh, yên †âm đi, muội biết mình là ai”
Việc đời trôi qua một cách vô ích, thường thường sau khi trải qua rất nhiều chuyện mọi người đã không còn nhớ rõ dự tính ban đầu, thế là từ bỏ rất nhiều. Thế nhưng Tử Vi đã lựa chọn trở về, nàng biết chắc sẽ phải đối diện với những chuyện này.
Sấu Phương cung của Lê Đồng cách rất gần Vong Ưu cung, sau khi Lê Đồng gả cho Giang Duệ, trong Sấu Phương cung chỉ có hai nội thị, hai cung nữ.
Thu thập đơn giản một chút, Cố Phàm tới mời Tử Vi đến Cổ Hoa hiên của Hoàng thượng dùng bữa.
Nhìn thấy những khung cảnh quen thuộc này, trong lòng Tử Vi ngổn ngang trăm mối. Chuyện cũ như mới xảy ra ngày hôm qua.
Vào Cổ Hoa hiên, nhìn thấy Nhiếp Lăng Hàn và Hàn Chỉ Đào đã ngồi trên bàn tròn phía trước, Duệ vương cũng vừa mới đi vào.
Lê Hiên không ở đây.
Duệ vương nhìn thấy Tử Vi thì chỉ dò xét nàng vài lần chứ không hề nói chuyện. Hắn không hiểu sao Đại Hưng đang đánh trận với Bắc Di, hoàng huynh lại đưa công chúa Bắc Di về cung.
Hắn nạp phi tử ở Bắc Di, lại đưa một nữ nhân khác về, còn là muội muội của đối thủ.
Hơn nữa hoàng huynh và mấy đại tướng tâm phúc cùng nhau dùng cơm trưa, vậy mà lại gọi cả nàng tới? Duệ vương hơi nhíu mày lại.
Nhiếp Lăng Hàn giới thiệu: “Vương gia, đây là Tử Vi, là sư muội của thần, cũng là công chúa Bắc Di. Tử Vi, đây là Duệ vương gia”
Tử Vi thi lễ với Duệ vương.
Duệ vương đáp lễ, mới hiểu được thì ra nàng là sư muội của Nhiếp Lăng Hàn.
Hắn ngạc nhiên hỏi: “Lăng Hàn, sao công chúa Bắc Di lại là sư muội của ngươi?”
Nhiếp Lăng Hàn đáp: “Vi thần cũng vừa mới biết”
Nhiếp Lăng Hàn vô cùng quang minh lỗi lạc, làm người ngay thẳng, nếu không, sư muội hắn là công chúa Bắc Di, sư huynh là quốc vương Bắc Chiêu, loại thân phận này không khỏi khiến người ta khúc mắc.
Cũng may, tuy Lê Hiên keo kiệt đa nghỉ với tình cảm, nhưng dùng người lại vô cùng thẳng thản và chắc chắn.
“Hoàng thượng về Lâm Hoa điện à?” Duệ vương hỏi.
“Đúng vậy, ngài ấy muốn thăm Hoàng hậu một chút rồi mới tới. Chẳng phải lần nào.
cũng như vậy sao” Hàn Chi Đào nói.
Nội thị và cung nữ tấp nập mang đồ ăn lên, có rất nhiều người Tử Vi không quen biết.
Nàng rất muốn đi thăm chính mình trong Lâm Hoa điện. Tuyết Yên đã nằm hơn hai năm trong Lâm Hoa điện của hắn.
Mọi người chờ rất lâu Hoàng thượng mới đi vào.
Hắn thay một chiếc áo gấm màu vàng, có lẽ vừa tắm rửa xong, trên người có mùi thơm của thanh đàn trong nước tắm.
Lê Hiên vừa ngồi xuống, Trương Dương vội vàng đi vào, đưa cho Lê Hiên một tờ giấy cuốn lại.
“Ngồi hết đi” Lê Hiên vừa nói vừa mở tờ giấy ra.
Hắn nhìn xem, hơi hơi nhếch miệng, liếc nhìn Tử Vi một chút, đưa tờ giấy cho Nhiếp Lăng Hàn.
Nhiếp Lăng Hàn đưa tay nhận lấy, mở ra, trên đó viết: Kể từ hôm nay, tước bỏ tất cả phong hào và họ tên của công chúa Bắc Di Tân Tử Vi, Tân Tử Vi là nữ nhi của Phi Long cấu kết với Đại Hưng phản nghịch, bắt đầu từ hôm nay, nàng không liên quan đến Bắc Di nữa.
Thì ra là một bản thông báo của Bắc Di.
Nhiếp Lăng Hàn đưa cho Tử Vi.
Tử Vi nắm lấy tờ giấy, nước mắt rơi xuống.
Tân Đạt Nhĩ đau lòng thật. Bắc Di không cần nàng.
Hắn còn muốn lấy lại cả họ tên. Không ngờ tình thương của Đại phi mà nàng mê luyến lại ngắn ngủi như thế.
Tử Vi nhớ tới lời nói của Tân Đạt Nhĩ trong lần cuối cùng nhìn thấy hắn. Nàng không thể trung lập.
Tân Đạt Nhĩ bắt nàng lựa chọn, nàng không thể dứt bỏ, thế là Tân Đạt Nhĩ lựa chọn thay nàng.
Nhiếp Lăng Hàn lại có thể cảm giác được, Tân Đạt Nhĩ thật sự yêu Tử Vi.
“Như thế cũng tốt, muội cứ yên tâm ở Đại Hưng đi” Nhiếp Lăng Hàn nói.
“Đúng vậy, công chúa, người đã vốn không phải là muội muội ruột của Tân Đạt Nhĩ thì người cứ ở trong cung đi” Hàn Chỉ Đào nói.
“Ta đã không phải là công chúa, họ cũng bị thu hồi rồi, về sau gọi ta là Tử Vi đi” Trong lòng Tử Vi rất khó chịu.
Nhiếp Lăng Hàn và Hàn Chi Đào đều đang an ủi Tử Vĩ.
Duệ vương thấp giọng hỏi Lê Hiên: “Tân Tử Vi là sư muội của Nhiếp Lăng Hàn sao?”
Lê Hiên cười cười: “Không sao, trẫm tin tưởng hắn. Hắn còn có sư muội là Tuyết ‘Yên mà. Nam nhân nhìn xương không nhìn da”
Tương Thao nhìn thấy thông báo mà Tân Đạt Nhĩ tuyên bố thì kìm nén đến mức mặt đỏ bừng, hắn tức giận hỏi: “Vương thượng, vì sao người lại không cần công chúa nữa?”