Gặp lại Tuyết Yên Tân Đạt Nhĩ đứng trên đỉnh núi Độc Long, nhìn vê chỗ của tộc trưởng tộc Hồ Điệp phía xa, nơi đó, quân lính Đại Hưng đang dẫn theo bách tính đào cống rãnh tích trữ nước.
“Muội ấy là người Bắc Di, lại đi theo hoàng đế Đại Hưng, sao võ sĩ Bắc Di có thể tha cho muội ấy được? Bây giờ là Bắc Di vứt bỏ muội ấy, không phải muội ấy phản bội Bắc Di; còn nữa, muội ấy đã lựa chọn Đại Hưng thì cắt đứt quan hệ với Bắc Di đi, nếu không, muội ấy có thân phận công chúa Bắc Di, người ở đâu sẽ đối xử tử tế với muội ấy” Mặt Tân Đạt Nhĩ không biểu cảm.
Tương Thao đau lòng nhìn hắn: “Vương thượng, công chúa không hiểu nỗi khổ tâm của người, chắc chắn sẽ rất đau lòng.”
Tân Đạt Nhĩ cười cười: “Vậy cứ đau lòng đi.
Cho dù lựa chọn nào đều có cái giá của nó”
Tân Đạt Nhĩ đi đến trước phần mộ của Phi Long, hành lễ, đào một cái hố rất lớn trước phân mộ.
Tương Thao đưa hộp gỗ tử đàn trong tay cho hắn, Tân Đạt Nhĩ nhìn xem, bên trong có tất cả ký ức của hẳn và Tử Vi. Hắn đặt hộp vào trong hố, chôn xuống đất.
“Được rồi, dặn dò mọi người đề cao cảnh giác, đề phòng đội ngũ Đại Hưng lên núi”
Tân Đạt Nhĩ nói với Tương Thao.
Tử Vi yên lặng ăn cơm xong, nghe bọn họ bàn chuyện chính sự, dường như những chuyện kia đã cách nàng rất xa.
Bên ngoài vang lên tiếng huyên náo của trẻ con, một đứa bé khoảng hai ba tuổi từ bên ngoài chạy vào. Mặt mày rất giống Lê Hiên. Nét mặt lại cực giống Nhan Hương.
“Phụ hoàng, phụ hoàng!” Cậu chạy đến bên cạnh Lê Hiên.
Một cung nữ theo vào đẳng sau: “Đại hoàng tử, chậm một chút”
Tử Vi lập tức biết cậu bé là ai.
Chuyện cũ xông tới như nước. Nàng nhìn chằm chằm Lê Tử An không nhúc nhích.
Lê Hiên ôm lấy cậu: “Tử An, hôm nay học sách gì?”
“Binh pháp Tôn Tử ạ” Cậu bé cất giọng ngây thơ.
Nước mắt Tử Vi rơi đầy áo.
“Phụ hoàng, sao tỷ tỷ này lại khóc?” Lê Tử An chỉ vào Tử Vị rồi hỏi.
Ánh mắt mọi người đều tập trung về phía nàng.
Hàn Chi Đào còn tưởng rằng nàng đau lòng vì bị Bắc Di từ bỏ.
Cậu bé kia ôm cổ Lê Hiên không buông tay. Cậu là con trai của Nhan Hương.
Tử Vi nhớ đến hai đứa bé không được sinh ra của mình. Nàng không thể ngồi ở đây nữa.
“Hoàng thượng, Tử Vi muốn đi về nghỉ trước” Lê Hiên liếc nhìn nàng một cái, gật đầu.
Ra khỏi Cổ Hoa hiên, Tử Vi bảo Tiểu Tỉnh về trước.
Nàng một mình chậm rãi đi đến Vong Ưu cung. Đẩy cửa Vong Ưu cung ra, con chó Mục Dương tên là Phích Lịch kia trông thấy nàng thì đứng lên, không hề sủa, chỉ ngoe nguẩy cái đuôi.
Tử Vi tiến lên chạm vào đầu nó. Thì ra nó nhận ra nàng.
Một nội thị nhìn thấy nàng bèn hỏi: “Xin hỏi cô tìm ai?”
Tử Vi nhìn xem, nàng không biết nội thị này.
“Lập Hạ hoặc là Tiểu An có ở đây không?”
Tử Vi hỏi.
“Lập Hạ cô cô ở Lâm Hoa điện hầu hạ Hoàng hậu nương nương, Tiểu An ở đây.
Xin hỏi cô là?”
Lúc này Tiểu An đi tới: “Ai vậy?”
Hoàng hậu được Hoàng thượng đón vào Lâm Hoa điện, bình thường hầu như không có ai tới nơi này, cho nên rất thanh tịnh.
Tiểu An nhìn cách ăn mặc của nàng thì chắc chắn thân phận nàng tôn quý, thi lễ rồi nói: “Xin hỏi người tìm ai? Hoàng hậu nương nương đang ở trong Lâm Hoa điện”
Tử Vi nắm tay Tiểu An, nàng ấy trắng hơn rất nhiều: “Ta là, là bạn của Hoàng hậu Tuyết Yên của các ngươi, ngươi có thể đến Lâm Hoa điện tìm Lập Hạ không?”
Tiểu An nghỉ ngờ nhìn nàng rồi nói: “Bạn của Hoàng hậu? Người là bạn của Hoàng hậu sao? Chờ một chút, ta đi gọi Lập Hại”
Tiểu An nhanh chân chạy đi.
Tử Vi ngồi xuống bàn đá trong sân.
Hải đường phủ tây trong hoa viên vừa bắt đầu kết quả, quả màu đỏ san hô, phối thêm lá cây xanh ngắt, rất là bắt mắt.
Cây táo chỉ chít lá cây bóng loáng.
€ó cung nữ châm trà cho Tử Vi: “Ngươi tên là gì?” Tử Vi hỏi.
“Nô tỳ tên là Minh Liễu”
Tử Vi cầm đồ ăn cho Phích Lịch ăn, nhìn thấy nó vui sướng nhảy quanh nàng.
Bên ngoài vang lên tiếng chạy bình bịch, Tử Vi ngẩng đầu nhìn ra ngoài, thấy Lập Hạ thở hồng hộc từ ngoài cửa đi vào.
Lập Hạ kinh ngạc nhìn Tử Vi, Tử Vi đi lên trước, ôm lấy Lập Hạ.
Nước mắt không đè nén được, rốt cục cũng trào ra: “Lập Hạ”
Lập Hạ cảm thấy nàng ấy rất thân thiết, có điều nghĩ hồi lâu, thật sự không quen biết nàng.
“Xin hỏi người là?”
Tử Vi nói: “Thực ra ta là sư muội của Nhiếp Lăng Hàn, từng nghe nói về chuyện của Hoàng hậu, bọn họ đều nói ta có điểm giống nàng ấy, cho nên ta tới xem thử”
Lập Hạ nghe thấy nàng là bạn của Nhiếp Lăng Hàn thì như nhìn thấy người thân.
“Hoàng hậu đã như vậy hơn hai năm, đại phu nào cũng tìm hết rồi, không biết lúc nào mới có thể tỉnh lại” Lập Hạ nói.
“Lập Hạ, ngươi muốn gả cho Trần Siêu không?”
“Trần Siêu? Người cũng biết đường chủ Trần Siêu sao? Có điều ta muốn trông coi Hoàng hậu, không gả cho ai hết” Lập Hạ từ chối.
Lần này trở về, Tử Vi muốn để Lập Hạ theo Trần Siêu, Lập Hạ vẫn luôn thích hắn.
Cũng đúng, Tuyết Yên nằm ở đó như vậy, Lập Hạ sẽ không rời khỏi nàng.
“Trà này vị nông quá, đổi thành trà cây thuy hương đi” Tử Vi rất tự nhiên sai bảo Lập Hạ.
Lập Hạ hơi ngây người: “Sau khi nương nương hôn mê, không còn phái người đi hái hoa thụy hương nữa, cho nên bây giờ trà cây thuy hương là trà cũ, để nô tỳ pha trà hoa nhài cho công chúa” Lập Hạ nói.
Tử Vi gật đầu.