Phù Sinh Thác - Hai Kiếp Thâm Tình

Chương 222



Tử Vi hỏi a hoàn tên Tiểu Hoàn kia: “Sư phụ của công tử các ngươi ở cách đây xa không?”

“Không xa, ở ngay phía sau, đó, đi qua ngọn núi nhỏ kia là đến.”

Tử Vi đi dạo bên ngoài một lát rồi về sân, nhìn thấy mẫu thân Nhiếp Lăng Hàn đang chỉ huy bọn a hoàn hái nho.

Bà ấy nhìn thấy Tử Vi thì thuận tay đưa cho Tử Vi một chùm: “Đây là vụ cuối cùng, những chùm nho này vừa vặn để cất rượu.”

Tử Vi nói: “Trước kia ta ở núi Mặc, mỗi khi đến mùa này, trên núi cũng sẽ cất rượu.”

Nhiếp phu nhân hơi sững sờ: “Khi còn bé cô từng ở núi Mặc sao?”

“Đúng vậy. Ta còn biết Nhiếp bá phụ là sư huynh mẫu thân Trần Yên của Tuyết Yên.”

Nhiếp phu nhân nhìn Tử Vi: “Người trên núi Mặc vẫn khỏe chứ? Sức khỏe lão dường chủ thế nào rồi?”

“Dều rất tốt Tử Vi trá lới.


Nhiếp phu nhân tự nhú: “Không ngờ thoáng cái đã nhiều năm như vậy, dường như rất nhiêu việc vấn như ngày hôm qua”

Nhiếp Trạm chấp tay sau lưng chậm rãi đi tới.

“Đứa nhỏ này nói khi còn bé nó sống ở núi Mặc.” Nhiếp phu nhân nói với Nhiếp Tram

Nhiếp Trạm gật đầu, nhìn Tử Vi rồi nói: “Thể nhưng cô là công chúa Bắc Di, sao lại lớn lên ở núi Mặc chứ?”

Từ Vi hơi đỏ mặt, nàng vốn đã nói với sư huynh là đừng nói cho phụ mẫu của hắn biết nàng từng là công chúa Bắc Di.

“Ta, khi còn bé ta không biết là Trần Yên cô cô nhật được ta, ta đi theo Trần Yên cô cô lớn lên.” Từ Vi đỏ mặt.

Nhiếp phu nhân nhìn Tử Vi từ trên xuống dưới.” Tiểu thư nhặt cô lúc nào? Sao ta lại không biết?”

“Ừm, là khi còn bé, khi đó ta rất nhỏ.” Tử Vi trả lời.

“Tử Vi cô nương, có lẽ cô không biết, ta tên là Giang Mễ, trước kia là a hoàn thân cận hầu hạ Trần Yên tiểu thư. Nếu cô ở núi Mặc, có lẽ đã từng nghe nói đến tên ta.”

Tử Vi mở to hai mắt, thì ra Nhiếp phu nhân là Giang Mễ.

Khi còn bé nàng từng nghe nói đến người tên Giang Mễ này, bà ấy quả thực là a hoàn thân cận của mẫu thân, nghe nói sau khi mẫu thân Trần Yên chết, Giang Mễ liền không thấy tăm hơi.

Thì ra bà ấy gả cho Nhiếp Trạm.

“Cho nên cô nương, rốt cuộc cô là ai? Sao cô lại cảm thấy hứng thú với Trần Yên như vậy? Bà ấy đã qua đời nhiều năm rồi.” Nhiếp Trạm đột nhiên trầm giọng hỏi nàng.Tử Vi biết mình không thể nói mò nữa, thế nhưng lại không thể nói nàng là Tuyết Yên.

“Được rồi, mặc dù ta là công chúa Bắc Di, bởi vì trước kia ta là bạn tốt của Tuyết Yên, chuyện núi Mặc đều là nghe Tuyết Yên nói, Tuyết Yên canh cánh trong lòng về cái chết của mẫu thân Trần Yên, nàng luôn cảm thấy mẫu thân không phải tự sát, thế nhưng nàng lại không biết hỏi ai. Tuyết Yên từng nói mẫu thân của nàng từng rất thân thiết với đại sư huynh của bà ấy, cho nên hôm nay gặp Nhiếp bá phụ, ta muốn hỏi thay Tuyết Yên một chút. Vừa nãy mạo phạm rồi.”

Nhiếp Trạm nhìn Tử Vi, gật đầu, lời giải thích này ông ấy còn có thể chấp nhận.

Ông ấy đã sớm biết công chúa Bắc Di ở trong hoàng cung. Có điều không biết tên, tin tức nhận được hôm nay vừa hay nói đến tên của Tử Vi.

Ông ấy cũng biết tâm tư của con trai. Ông ấy không nói quá nhiều là vì cảm thấy Nhiếp Lăng Hàn là người trầm ổn,hắn biết mình đang làm gì.

Nhiếp Trạm nhìn Tử Vi rồi nói: “Chuyện năm đó đã qua rồi. Bây giờ Tuyết Yên vẫn luôn hôn mê bất tỉnh. Thế sự khó liệu, Có lẽ mẫu thân của nàng đã tự sát. Đừng nhắc lại những chuyện này nữa, nhìn về phía trước đi, đừng níu lấy chuyện quá khứ nữa.”

Nhiếp phu nhân củi đầu xuống, Nhiếp trạm thấp giọng thở dài: “Lăng Hàn đã đưa cô về nhà thì chắc chắn là tin tưởng cô. Yên tâm, bọn ta cũng tin tưởng cô, cô không có việc gì thì đi thăm thú xung quanh đi, mùa thu trên núi Lục Hợp rất thú vị. Phải chạng vạng tối Lăng Hàn mới trở về được.”


Nhiếp Trạm trở về phòng. Tử Vi giúp đỡ Nhiếp phu nhân lấy nho. Nhiếp phu nhân cứ thất thần mãi, hầu như không nói thêm gì nữa.

Tử Vi rất muốn hỏi bà ấy chuyện liên quan tới mẫu thân, thế nhưng không biết hỏi thế nào, hơn nữa từ khi Nhiếp phu nhân biết nàng là công chúa Bắc Di, ánh mắt nhìn nàng cũng rất khác. Bà ấy rất phòng bị nàng.

Nàng không khỏi hơi lúng túng.

Mãi đến khi trời tối, Nhiếp Lăng Hàn mới trở về.

Hắn có vẻ hơi mỏi mệt.

Sau khi trở về Nhiếp Lăng Hàn đi thăm Tử Vi rồi lại vội vàng chạy tới thư phòng của phụ thân, trò chuyện với phụ thân một lát.

Qua một hồi lâu, Nhiếp Lăng Hàn xong việc, hắn thay một bộ cẩm y màu tím sậm, da thịt trắng ngần, mặt như ngọc, khiến cho bọn a hoàn đều vụng trộm nhìn hắn.

“Tử Vi, xin lỗi muội, cả buổi chiều không có thời gian bên muội.”

“Không sao đâu sư huynh, cũng lâu rồi huynh không về nhà mà.”

Ở trong nhà Nhiếp Lăng Hàn nói nhiều: “Núi Lục Hợp này còn lớn hơn núi Mặc, dãy núi chập chùng. Vào mùa thu, trên núi có rất nhiều bảo bối, đáng tiếc lần này trở về quá vội vàng, nếu như lại có cơ hội, chúng ta ở thêm vài ngày, ta dẫn muội lên núi tìm bảo bối.”

“Ừm.” Tử Vi nghĩ đến chuyện nghe lén được lời Nhiếp Trạm nói với hắn, thì ra nàng và Nhiếp Lăng Hàn từng có hôn ước, phụ thân hắn còn nói, nếu như không phải người hắn muốn cưới thì đừng đưa về nhà. Nàng đầu còn tư cách để theo Nhiếp Lăng Hàn trở về nữa.

“Sư huynh, lúc nào chúng ta trở về?” Tử Vi lo lắng cho Lê Hiên.

“Ngày mai. Lần này vốn quyết định trở về đột xuất, trong triều còn có rất nhiều chuyện. Qua hai ba ngày nữa băng gạc trên đầu ta được tháo xuống thì ta cũng có thể vào triều rồi.” Nhiếp Lăng Hàn nói.

Lần này Tử Vi tới núi Lục Hợp, nhìn thấy mẫu thân của sư huynh, tuy bà ấy không hề nói cuối cùng mẫu thân chết như thế nào, nhưng nhìn dáng vẻ của bà ấy, có lẽ mẫu thân đã tự sát.Do thân phận hạn chế, rất nhiều chi tiết nàng cũng không thể hỏi quá nhiều.

Sáng sớm ngày hôm sau, Nhiếp Lăng Hàn và Tử Vi dùng xong bữa sáng, chuẩn bị rời đi.

Nhiếp phu nhân căn dặn Nhiếp Lăng Hàn nhiều lần một hồi lâu: “Trời dần dần mát rồi, buổi tối con nhất định phải chuẩn bị hai chiếc chăn, một chiếc để đắp, một chiếc đặt ở cuối giường, con ngủ luôn đạp chăn mền. Phải mặc nhiều y phục, còn nữa, phải cưới một nữ nhân, xung quanh nhiều nữ nhân như vậy, chẳng lẽ con không thích ai sao?”

Nhiếp Lăng Hàn nói: “Con biết rồi, mẫu thân, con đã lớn rồi, biết chăm sóc bản thân rồi, người mau trở về đi.” Nhiếp Lăng Hàn ôm mẫu thân một cái.

“Lớn hơn nữa mà chưa thành thân thì đều là trẻ con.” Nhiếp phu nhân lại dặn dò chuyện khác.

“Được rồi, đừng nói nữa, nó còn có việc, phải về sớm một chút.” Nhiếp Trạm ấm giọng nói.Nhiếp phu nhân vô cùng nghe lời Nhiếp Trạm, Nhiếp Trạm vừa cất lời, bà ấy lập tức không nói lời nào, đứng ở đó, nước mắt lưng tròng, nhìn Nhiếp Lăng Hàn chậm rãi rời đi.


Trên đời chỉ có một thứ tình yêu là chuẩn bị cho sự chia ly, đó chính là tình yêu của phụ mẫu.

Từ biệt sơn trang Lục Hòa, Nhiếp Lăng Hàn dẫn Tử Vi đi ra ngoài.

Ở cửa ra vào, bọn họ vừa chuẩn bị lên ngựa, Tử Vi nhìn thấy Nhiếp Lăng Hàn quay đầu nhìn, hơi sững sờ, khom người thật sâu bái người đăng sau.

Tử Vi quay đầu nhìn, có một nam tử trẻ tuổi gầy gò đứng ở đó, đẩy một người nam nhân, nam nhân kia ngồi trên xe lăn, chừng hơn bốn mươi tuổi, khí khái anh hùng lẫm liệt.

Tử Vi chỉ vừa nhìn đã cảm thấy có chỗ là lạ.

Nàng lại nhìn kỹ nam nhân kia một chút, rồi lại nhìn Nhiếp Lăng Hàn, đôi mắt, bờ môi, cái mũi, màu da của nam nhân kia giống Nhiếp Lăng Hàn như đúc.

Ông ấy càng giống phụ thân của Nhiếp Lăng Hàn hơn Nhiếp Trạm.

Đầu Tử Vi ong một tiếng, thật sự quá giống.

Tử Vi lễ phép khom người với nam nhân kia, nam nhân kia gật đầu, khoát khoát tay.

Nhiếp Lăng Hàn dẫn Tử Vi lên ngựa rời đi.

“Sư huynh, đó là ai vậy?” Tử Vi hỏi hắn.

“Sư phụ của ta.”

“Sư phụ của huynh? Kiếm Thánh sao?” Nhiếp Lăng Hàn gật đầu.






Bình Luận (0)
Comment