Phù Sinh Thác - Hai Kiếp Thâm Tình

Chương 223



Thì ra Kiếm Thánh nổi tiếng giang hồ có diện mạo thế này.

Tử Vi nói: “Sư huynh, sư phụ huynh thật là ưa nhìn, dung mạo của huynh rất giống sư phụ huynh.”

Nhiếp Lăng Hàn cười: “Muội đang khen ta sao? Có điều rất nhiều người đều nói ta rất giống sư phụ. Ta cũng cảm thấy vậy.”

Tử Vi nhìn vùng núi Lục Hợp hùng vĩ phía sau.

Núi rừng luôn đẹp nhất vào cuối thu. Có điều núi Lục Hợp nhìn như bình thường, nhưng Tử Vi luôn cảm thấy dường như nó cất giấu rất nhiều bí mật, khiến cho nàng thoáng thấy bất an song không biết nên nói thế nào.

Ngày hôm sau bọn họ đến Vân thành, Nhiếp Lăng Hàn địch thân đưa Tử Vi đến hoàng cung.

Bãi triều về Lê Hiên vẫn ở trong Lâm Hoa điện, không gặp ai cả.

Nhiếp Lăng Hàn dẫn Tử Vi đứng ở cửa Lâm Hoa điện, Lập Hạ cản bọn họ lại. “Hoàng thượng nói, công chúa Tử Vi biết trở về đúng hạn là được, bây giờ Hoàng thượng không gặp ai cả.”

Nhiếp Lăng Hàn nói: “Hoàng hậu thế nào rồi?”

Lập Hạ buồn bã đáp: “Không tốt. Sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, uống đủ loại thuốc đều không có tác dụng.” “Mấy ngày nay chăm sóc Hoàng thượng thật tốt nhé.” Tử Vi nói.


Lập Hạ nhìn thấy Tử Vi không hề tỏ vẻ bị thương thì rất oán hận: “Mời công chúa về cho, bây giờ Hoàng thượng đang ở bên Hoàng hậu.” “Ừm, Lập Hạ, ngươi cũng phải giữ gìn sức khỏe. Ngươi theo Hoàng hậu lâu nhất, có lẽ ngươi hiểu nàng ấy nhất. Nàng ấy là người khát vọng tự do như vậy, đối với nàng ấy mà nói sớm ngày giải thoát cũng không phải là chuyện xấu.” Tử Vi chân thành nhìn Lập Hạ.

Lập Hạ đóng rầm cửa lại.

Nhiếp Lăng Hàn trở về, Tử Vi trở lại Sấu Phương cung.

Tiểu Tỉnh nói: “Công chúa, hôm qua Thanh phi nương nương tới, đưa tới một ít nước trái cây bọn họ làm, bảo sau khi công chúa trở về nhất định phải nếm thử mùi vị.”

Tử Vi nhìn hai bình nước trái cây đặt trên bàn, từ xa đã ngửi thấy mùi thơm, nghĩ thầm Thanh phi vẫn rất có lòng.

Tử Vi bảo Tiểu Tỉnh để ý chuyện Lâm Hoa điện, Tiểu Tỉnh sống trong cung Bắc Di nhiều năm nên am hiểu đạo lý sinh tồn trong cung. Nàng ấy kể lại cặn kẽ cho Tử Vi nghe mấy giờ Hoàng thượng ra khỏi Lâm Hoa điện, mấy giờ về Lâm Hoa điện, phi tử nào tặng đồ cho Hoàng thượng, thậm chí còn biết mỗi bữa Hoàng thượng dùng gì.

Nhìn Tiểu Tình nghiêm túc báo cáo lại cho nàng những chuyện này, suýt nữa nàng cười ra tiếng: “Tiểu Tỉnh, ngươi không làm thám tử thật quá đáng tiếc.”

Tiểu Tỉnh nghiêm túc nói: “Công chúa, về sau người muốn gả cho Hoàng thượng đấy, bây giờ trái tim Hoàng thượng đều đặt ở chỗ Hoàng hậu, chúng ta phải sớm chuẩn bị, bắt lấy trái tim Hoàng thượng.”

Từ khi Đại Hưng đánh chiếm Bắc Di, tình hình chung của đại lục bắc hoang đã định. Trong khoảng thời gian này Đại Hưng đều đang chỉnh đốn, Ninh vương cũng đang chỉnh đốn. Đột nhiên không tác chiến, lại sắp đến trung thu, mọi người dần buông lỏng cảnh giác.

Tất cả những người tài giỏi có năng lực mà Đại Hưng mới chiêu mộ liên tục được phái đi các nơi, tình cảnh lúc này, dường như đại lục bắc hoang đã thống nhất, thiên hạ thái bình.

Còn một ngày là đến trung thu. Đám nội thị bày rất nhiều hoa cúc trong hoa viên.

Từ lần đến Lâm Hoa điện vào mấy ngày trước khi vừa hồi cung, trong khoảng thời gian này Tử Vi không đến đó nữa. Nàng nhẩm tính, thời gian Lê Hiên ở bên Tuyết Yên không còn nhiều.

Nàng cũng không còn đưa đồ ăn cho Lê Hiên nữa. Hằn vẫn luôn không gặp nàng, có lẽ là áy náy, áy náy với Tuyết Yên.

Tử Vi ngủ suốt, nàng có cảm giác, cảm giác mình đang ở cùng Tuyết Yên, chậm rãi tiêu hao sinh mệnh của mình.

Hôm nay nàng ngủ đến giữa trưa mới rời giường, bữa trưa chỉ ăn một chút xíu, dùng xong bữa trưa, nàng nói với Tiểu Tỉnh: “Hôm nay ta mệt rã rời, có người tìm ta thì nói ta không ở đây, đi đâu ngươi cũng không biết.” Tử Vi dặn dò Tiểu Tỉnh xong thì ngủ tiếp.

Buổi chiều, Tử Vi bị đánh thức bởi tiếng nói chuyện.

Là Thanh phi, Thanh phi hỏi Tiểu Tỉnh: “Công chúa các ngươi đi đâu?”

Tiểu Tỉnh nói: “Ra ngoài ạ, không nói là đi đâu.”

Thanh phi hỏi: “Vậy nàng ấy uống nước trái cây chưa?”


Tiểu Tỉnh nói: “Công chúa nói rất ngon, bảo cảm tạ nương nương.”

Thanh phi rời đi.

Tử Vi đứng lên.

Tiểu Tỉnh nói: “Công chúa, đừng nằm trong phòng mãi thế, bên ngoài bày rất nhiều hoa cúc, chúng ta đi ra xem thử đi?”

Tử Vi nghe vậy thì vội dậy, rửa mặt một phen rồi đi ra hoa viên bên ngoài.

Nàng ngửi thấy mùi thơm đặc thù của hoa cúc, trong lòng thích thú, dẫn Tiểu Tỉnh ra sân ngoài nhìn nội thị và các cung nữ bày từng chậu hoa thành đủ loại hình dáng. Tử Vi thích xem những cái này, nàng bày chậu hoa cùng bọn họ.

Nàng nhìn thấy một đám người từ xa đi tới, Tử Vi vừa liếc đã nhìn ra, người đi phía trước chính là Lê Hiên. Hắn mặc cẩm y màu vàng đậm, nét mặt mỉm cười, mặt gầy đi rất nhiều, đang nói giỡn với người bên cạnh.

Tử Vi nhìn thấy Lưu Tuệ, Quan Duyệt, Thanh phi và Tĩnh phi đều ở đó. Duệ vương, Nhiếp Lăng Hàn, Bạch Thiếu Đình, Hàn Chi Đào cũng có mặt.

Bọn họ đang dừng lại trước bồn hoa bày thành hình hoa mai, soi xét bình phẩm.

Thì ra bọn họ cũng đang thưởng thức hoa cúc.Tử Vi muốn tránh bọn họ, từ xa đã nhìn thấy Tiểu An dắt Phích Lịch đi dạo. Phích Lịch thấy nàng thì đột nhiên chạy tới, suýt nữa kéo ngã Tiểu An. “Phích Lịch, người dừng lại!” Tiểu An kêu.

Phích Lịch không hề dừng lại, trực tiếp tránh thoát Tiểu An, chạy đến bên cạnh Tử Vi, ngoan ngoãn lại gần, căn góc váy của Tử Vi, giống như là đang nũng nịu, nó ngoe nguẩy cái đuôi.

Bọn Lê Hiên đã đi tới, mọi người không nói lời nào, nhìn Phích Lịch và Tử Vi.

Tử Vi vỗ vỗ đầu Phích Lịch, Phích Lịch nằm lăn lộn trên mặt đất, lộn mấy vòng lại ngẩng đầu, rướn cổ lên nhìn Tử Vi, dường như đang chờ nàng trấn an.

Tiểu An nhìn thấy Hoàng thượng và các vị nương nương thì lập tức quỳ xuống hành lễ. Tiểu Tỉnh cũng vội vàng quỳ xuống.

Tử Vi thấy mọi người đang nhìn nàng thì cười gượng nói: “Con chó này dễ gần quá.”

Lê Hiên đi tới, đưa tay vỗ nhẹ Phích Lịch rồi nói: “Ta thấy công chúa Tử Vi dễ gần thì đúng hơn, mới vài ngày đã quen thuộc với chó của Vong Ưu cung rồi.”

Tử Vi không nghe ra ý tứ trong lời nói của hẳn, bèn không tiếp lời.

Trong khoảng thời gian này Lê Hiên không nhắc đến chuyện cưới nàng nữa, hôm nay Lưu Tuệ còn hỏi hắn: “Hoàng thượng, chuyện người muốn nạp công chúa Tử Vi làm An nhân, còn phải chuẩn bị không?”

Lê Hiên nói: “Không cần chuẩn bị.”


Bây giờ Tuyết Yên không tốt, sao hắn có thể nạp phi được. Hơn nữa, lúc ấy nói cưới nàng làm An nhân cũng là đang ép buộc nàng, bức Tân Đạt Nhĩ. Dù sao nàng cũng là công chúa Bắc Di, dù thế nào cũng không thể để nàng làm An nhân được. Huống chi, Tử Vi còn không giống người khác.

Lưu Tuệ không hiểu rốt cuộc Hoàng thượng có ý gì. Không cưới nàng ấy, lại không thả nàng ấy đi, thậm chí nàng ấy đến phủ của Nhiếp Lăng Hàn ở mấy ngày, ngày nào Hoàng thượng cũng sẽ phái người đi hỏi xem lúc nào nàng ấy trở về.

Tử Vi không để ý đến hắn nữa, quay người đùa với Phích Lịch.

Lê Hiên đứng ở đó, hắn không tiếp tục ngắm hoa phía trước nữa, cũng không mời Tử Vi. Hắn không nhìn nàng nữa, chỉ đứng bên cạnh nàng nhìn về phía xa.

Mấy ngày nay hắn vẫn luôn ở bên Tuyết Yên. Khi ở cạnh Tuyết Yên, hắn không nghĩ tới bất cứ ai.

Hôm nay nhìn thấy Tử Vi, lạnh nhạt với nàng lâu như vậy, hắn cảm thấy nên nói gì đó, lại không biết nên nói cái gì.

Hắn học cách dùng quyền mưu thao túng lòng người, lại quên làm sao để tiếp cận lòng một cách thật thà, hắn học cách dùng đủ loại thủ đoạn để đạt được mục đích, lại quên nên làm thế nào để tỏ rõ tấm lòng một cách chân thật.

Sau lưng vang lên tiếng bước chân hỗn loạn.

Tiểu Quý Tử dẫn một tên thị vệ chạy vào, giọng hắn nghẹn ngào: “Hoàng thượng, người mau đi xem một chút, tiểu hoàng tử xảy ra chuyện rồi!”

Sắc mặt Lê Hiên thay đổi: “Nó làm sao?”

Tiểu Quý Tử bật khóc.

Hai chân Tử Vi như nhũn ra, phía sau lung lạnh toát.

Lê Hiên đứng dậy chạy ra ngoài, mọi người hoảng hốt chạy theo.

Lê Tử An, đứa con trai duy nhất của Lê Hiện nằm trước cửa Phương cung, miệng mũi đổ máu.






Bình Luận (0)
Comment