Phúc Ninh Điện

Chương 100

Trong Phúc Ninh Điện, Triệu Tông đang ôm lò sưởi tay đọc sách.

Nhiễm Đào cầm cái khay trong tay đi tới, nhẹ giọng nói: “Bệ hạ, đều chuẩn bị kỹ càng rồi.”

Triệu Tông nhìn, là sữa dê ấm bỏ thêm miên đường và quả lâm cầm đã cắt gọn, hắn nói: “Trở về vừa vặn ăn.”

“Đúng ạ, ăn rồi ngủ ngon.” Nhiễm Đào đặt đĩa nhỏ lên bàn, đứng thẳng nói, “Chắc là sắp quay về rồi, nô tỳ ra ngoài nhìn.”

“Được ——”

Triệu Tông vừa dứt lời, Lộ Viễn từ ngoài đưa đầu vào.

“Sao chỉ có một mình ngươi.”

“Bệ hạ…” Lộ Viễn quỳ xuống, cũng sợ nói chuyện tiểu lang quân uống nhiều rồi, bệ hạ càng giận, hắn chỉ nhỏ giọng nói, “Tiểu lang quân cùng Tạ lục lang ở bên ngoài uống rượu, trễ quá, sợ không về kịp, nên lệnh chúng tiểu nhân nhanh chóng trở về! Tiểu lang quân ngủ ở tòa nhà bên ngoài một đêm.”

“…”

Nhiễm Đào thấy bệ hạ hơi thay đổi sắc mặt, lập tức nói trước: “Ngươi đúng là một tiểu tử ngốc, ngươi nên ở ngoài cung cùng tiểu lang quân mới phải!”

“Tiểu nhân đã sai…” Lộ Viễn cũng có chút thấp thỏm, hắn dứt lời, bệ hạ thật lâu không đáp, chắc là giận lắm rồi?

Hắn vẫn quỳ, Nhiễm Đào cũng không dám nói lời nào.

Qua thật là lâu, Triệu Tông đột nhiên nói: “Gọi Thịnh Âm tới.”

“Bệ hạ?” Nhiễm Đào không hiểu, đều đã canh giờ này rồi, gọi hắn tới làm gì.

“Gọi hắn tới.”

“Vâng, vâng.” Nhiễm Đào xoay người đi ra.

Lộ Viễn cúi người càng thấp hơn, chỉ lo chướng mắt bệ hạ, bệ hạ không gọi hắn đứng dậy, hắn cũng không dám đứng. Nhưng hắn cũng sợ, Triệu Tông căn bản đã quên hắn.

Lúc này trong lòng Triệu Tông như có lửa thiêu.

Thịnh Âm đến rất nhanh, vừa tiến vào, liền hành lễ: “Bệ hạ, tiểu nhân đã đến!”

Triệu Tông nhìn hắn, đang muốn nói chuyện, nhìn thấy Lộ Viễn còn đang quỳ, nói: “Ngươi ra ngoài.” Âm thanh lạnh như băng.

Lộ Viễn dập đầu một cái, quay người chuồn ngay.

Triệu Tông lại nhìn Thịnh Âm, âm thanh băng lãnh mà bình tĩnh: “Tòa nhà còn bao lâu nữa mới sửa xong?”

“Còn hơn một tháng nữa ạ!” Thịnh Âm dựa theo thời hạn trước kia đã dự sẵn cẩn thận nói.

“Đến cùng còn bao lâu nữa?”

“… Ặc.” Thịnh Âm bắt đầu đổ mồ hôi, chẳng lẽ lại có biến? Hắn cẩn thận ngẩng đầu nhìn bệ hạ.

Bệ hạ đôi mắt âm trầm nhìn hắn, mồ hôi trên người hắn lập tức lạnh đi, nhanh chóng cúi đầu, cũng nói: “Bệ hạ! Lại thêm một tháng có được hay không?”

“Quá chậm.”

“Hai mươi ngày?”

“Chậm.”

“Mười ngày!”

“Chậm.”

“Ba ngày! Bệ hạ, trong vòng ba ngày nhất định sửa xong.”

Triệu Tông gật đầu: “Đi đi.”

“Vâng…” Thịnh Âm cẩn thận đi ra nội thất, thở ra một hơi dài, nhanh chóng đi ra ngoài. Đi tới hành lang, Nhiễm Đào cau mày hỏi: “Bệ hạ lúc này gọi ngươi tới, vì chuyện gì?”

“Ai, lần trước bệ hạ ngại tòa nhà tu sửa quá nhanh, hôm nay bệ hạ cảm thấy quá chậm, muốn sửa xong trong vòng ba ngày!”

Nhiễm Đào vừa nghe đã hiểu.

Nàng hầu hạ bên cạnh bệ hạ, bệ hạ rốt cuộc có bao nhiêu thương tiểu lang quân, nàng hiểu rõ nhất. Sợ rằng hôm nay tiểu lang quân không trở lại, cuối cùng bệ hạ vẫn nổi giận.

Bệ hạ khó chịu, nàng cũng khó thụ, cũng cảm thấy bất đắc dĩ.

Tiểu lang quân cũng đã mười sáu tuổi, thật sự không thể suốt ngày ràng buộc như lúc trước. Mấy ngày trước, tiểu lang quân vừa trở về, bệ hạ trông kỹ cũng có nguyên do. Bây giờ bệ hạ nếu đã đã thông suốt, nàng cũng không khuyên nữa. Tiểu lang quân đều phải thành thân sinh con, bệ hạ không thể trông giữ tiểu lang quân cả đời.

Lúc này, ra ngoài thì ra ngoài thôi!

Dù sao bệ hạ phải thích ứng.

Nàng sai người tiễn Thịnh Âm đi, quay người đi vào, Triệu Tông thấy nàng tiến vào, nói thẳng: “May xong xiêm y đừng đưa qua đây, đưa ra bên ngoài đi. Ngày mai ngươi tự mình đi một chuyến, thiếu cái gì đều ghi lại, bổ sung cho hắn, cứ lấy trong tư khố của trẫm. Ngươi lại thiêu mấy người cho hắn dùng.”

“Vâng.” Nhiễm Đào vâng lời, còn muốn nói thêm.

Triệu Tông lại tự nằm lên tháp, quay người vào trong, vừa nằm vừa nhẹ giọng nói: “Trẫm ngủ.”

“…”

Nhiễm Đào cũng không biết bệ hạ rốt cuộc có ý gì, rốt cuộc là còn đang giận, hay là đã thật sự nghĩ thông?

Ngày kế, Nhiễm Đào dẫn người cùng xuất cung.

Đêm qua Triệu Thế Tông rốt cuộc vẫn uống say, ngủ cũng muộn, còn chưa tỉnh. Nhân Mặc thấy đám người bọn họ lại đây, lập tức mời bọn họ vào trong. Trà Hỷ cũng tới, nhìn một cái liền nhận ra Nhân Mặc, nàng nhìn chằm chằm Nhân Mặc.

Nhân Mặc áy náy cười cười với nàng.

Trà Hỷ “Hừ” một tiếng.

Nhiễm Đào cau mày: “Sao lại không biết quy củ như vậy?”

“Tỷ tỷ, đây chính là nữ sử lúc trước vào cung gọi tiểu lang quân đi!”

Nhiễm Đào cũng nhìn nàng, Nhân Mặc nhận lỗi nói: “Hai vị tỷ tỷ, xin lỗi, lúc đó thật sự là không có cách nào.”

“Thôi, đều là chuyện năm đó, cứ quên hết đi.” Nhiễm Đào kéo tay Trà Hỷ, nói với Nhân Mặc, “Bệ hạ kêu ta đến xem thử, coi còn thiếu cái gì, quay về lại đưa thêm. Bệ hạ cũng biết chỗ này của tiểu lang quân chưa có người, hôm nay dẫn theo người đến, mà Thượng Y Cục trong cung may ít xiêm y cho tiểu lang quân, hôm nay đưa trước một nhóm sang đây, nên cũng mang tới cùng.”

Nhân Mặc nhìn ra phía sau bọn họ, tổng cộng có sáu cung nữ và sáu thái giám, trên xe bên ngoài chất rất nhiều rương.

Nàng âm thầm líu lưỡi, trong rương lẽ nào đều là xiêm y? Nhiêu đây mà mới chỉ là một nhóm trong đó?

Nhiễm Đào cười: “Đây là Trà Hỷ, sau này nàng ở đây hầu hạ tiểu lang quân.”

“Chào Trà Hỷ tỷ tỷ.” Nhân Mặc từ trước đến giờ luôn dẻo mồm.

“Miễn, ta còn không lớn hơn ngươi đâu.” Trà Hỷ bất mãn.

Nhiễm Đào ấn đầu nàng: “Thật là không biết quy củ!”

“Không sao, không sao.” Nhân Mặc cười làm lành.

Bọn họ vừa đến, nha hoàn Nhân Mặc mua ban đầu không còn tác dụng, chỉ có thể đứng nhìn. Mà cung nhân quy củ nhiều, nhóm tiểu nha hoàn vừa mua được còn chưa kịp dạy dỗ, dồn dập nhìn hoa mắt.

Các thái giám vội vàng chuyển rương, cung nữ chỉnh lý.

Nhiễm Đào thì lại cùng Trà Hỷ nhìn quanh tòa nhà, Nhân Mặc cũng đi cùng.

Càng nhìn, trong lòng Nhân Mặc càng kinh ngạc. Nghe nói tòa nhà còn hơn một tháng nữa mới sửa xong? Điệu bộ hôm nay của bệ hạ, là không định cho lang quân ở trong cung nữa?

Nàng âm thầm cao hứng, vậy tốt quá!

Cứ ở trong cung, lỡ như chọc giận vị Hoàng đế kia thì biết làm sao! Mà ở trong cung, lang quân hầu như đều bị gò bó, có việc phải về cũng tìm không được người đâu.

Nàng cao hứng, Triệu Thế Tông tỉnh dậy lại thấy Trà Hỷ cười khanh khách trước mặt thì trợn tròn mắt.

Trà Hỷ cầm trên tay một chung trà, cười nói: “Tiểu lang quân! Ngài tỉnh rồi! Trong đây là mật thủy!”

“…” Triệu Thế Tông còn nhìn ra ngoài, xem đây rốt cuộc là có phải vẫn còn ở trong cung hay không, hắn rơi vào trong sương mù mà nhận lấy chung trà trong tay Trà Hỷ.

Trà Hỷ một mạch nói hết toàn bộ sự việc cho hắn biết.

Triệu Thế Tông lập tức tỉnh hẳn, Triệu Tông rốt cuộc vẫn giận hắn.

Hắn ngay cả nước cũng không uống, lập tức đứng dậy thay thường phục, ra ngoài muốn tiến cung.

Hắn cũng không lo xiêm y trên người quá mức hoa lệ, đó là kiểu dáng Triệu Tông chọn, hắn chỉ có thể mặc. Hắn vừa ra khỏi phòng, nhìn thấy tình cảnh trong viện, liền há hốc mồm. Một đêm mà thôi, vậy mà còn có thể biến hóa như vậy.

Trà Hỷ lại nói: “Hôm nay lúc đi, Nhiễm Đào tỷ tỷ đã kêu người chuyển rất nhiều hoa cỏ đến, quả nhiên ——”

Nàng chưa nói xong, Triệu Thế Tông đã bước dài ra ngoài.

Hắn vội vàng cưỡi ngựa vào cung, Triệu Tông cũng không ở Phúc Ninh Điện, mà đang ở Sùng Chính Điện xử lý chính sự. Hắn bèn đến Sùng Chính Điện, Phúc Lộc không cho hắn đi vào, chỉ áy náy cười nói: “Tiểu lang quân, bệ hạ đang có chuyện quan trọng bên trong, hôm nay ai cũng không gặp.”

“…”

Thường ngày lúc Triệu Tông xử lý chính sự ở Sùng Chính Điện, hắn cũng không phải chưa tiến vào.

Triệu Tông là đang bị hắn chọc tức.

Đêm qua uống rượu nên tâm trạng bị ảnh hưởng, lúc này Triệu Thế Tông vô cùng hối hận, hắn rõ ràng không muốn chọc Triệu Tông tức giận, hắn mới nói với đối Phúc Lộc: “Đi vào thông báo bệ hạ một tiếng.”

Phúc Lộc gật đầu, đi vào thông báo.

Triệu Tông đang gặp Ngụy quận vương bên trong, vốn cũng có chút tâm thần không yên, không biết Nhiễm Đào ở bên ngoài làm sao, thấy Phúc Lộc tiến vào, hắn lập tức nhìn sang.

Phúc Lộc đi tới bên tai hắn, nhẹ giọng nói: “Bệ hạ, tiểu lang quân đến.”

Triệu Tông sắc mặt lạnh lùng: “Không gặp.”

“Bệ hạ…”

“Kêu hắn về đi, sau này không có trẫm thông báo, đừng đi vào.”

“Vâng…” Phúc Lộc không thể làm gì khác hơn là đi ra ngoài.

Triệu Tông tất nhiên là tức giận, vất vả lắm mới trở về, kêu hắn ở trong cung thêm một vài ngày thì lại làm sao? Triệu Tông hắn không có bắt buộc hắn ở trong cung cả đời, lúc đó muốn hắn cút khỏi Khai Phong Phủ, cũng biết quỳ xuống nhận sai, bây giờ mới bao lâu?

Nếu muốn ra ngoài, thì mau ra ngoài đi, đừng có về đây nữa!

Kỳ thực Triệu Tông biết là mình không đúng, nhưng hắn đã không kịp phân tích rõ rốt cuộc vì sao lại không đúng.

Mặt hắn lạnh lùng, chờ giây lát, không đợi được Phúc Lộc đi vào nữa, biết chắc là người đã đi rồi.

Lúc này hắn mới nhìn Ngụy quận vương.

Mấy năm không gặp, Ngụy quận vương cũng già đi rất nhiều.

Triệu Tông mặc dù giận, nhưng cũng biết chính sự quan trọng, hắn thở dài, nói: “Vương thúc, người cũng già rồi.”

Ngụy quận vương trước kia thích ra vẻ, nước mắt nói chảy là chảy, giờ đây có kinh nghiệm mấy năm, nước mắt cũng tới nhanh. Ông còn cúi đầu dùng tay áo lau nước mắt.

Triệu Tông biết tuy ông đang diễn, nhưng cũng có mấy phần thật lòng.

Dù sao ở vương triều thế này, bị Hoàng đế ghét thì bằng với mất đi tất cả. Mấy năm qua, vương phủ thuần túy là dựa vào tước vị và quan hệ thông gia mà chèo chống. Hắn không thích Ngụy Quận vương phủ, người khác cũng không dám liên hệ.

Ngụy quận vương nghe hắn nói vậy, đứng dậy muốn vái lạy.

Triệu Tông ngồi yên, cũng không cản, thấy ông quỳ xuống, than thở: “Vương thúc, người hãy mau mau đứng dậy. Người như vậy, trong lòng trẫm cũng không thoải mái.”

“Bệ hạ ơi!”

“Vương thúc, thật ra trẫm rất cảm kích người. Bởi vì người, năm đó Tiểu Thập Nhất mới có thể hầu bên cạnh trẫm. Lúc trước trẫm còn chưa thân chính, cũng là người giúp trẫm đọ sức với Thái hậu, còn dạy trẫm làm sao giao thiệp với sứ thần.” Triệu Tông giọng nói tính cảm, âm lượng vừa vặn, nói rất cảm động.

Ngụy quận vương đứng dậy, ngồi trên ghế, vừa gật đầu, một vừa lau đi nước mắt chảy xuống vì cảm động.

“Vương thúc cũng biết, lúc trẫm mới thân chính, lần đầu tiên lén gặp quan viên, trong đó có người.”

“Thần đều biết, bệ hạ ôm ấp kỳ vọng cao với thần, đều là con cháu không ra gì trong nhà thần không tiền đồ! Chọc giận bệ hạ!”

“Vương thúc nói cũng có mấy phần đạo lý. Lúc trước Triệu Đình vô lễ trên cung yến, trẫm đã từng nói, trẫm trọng gia phong. Các người là Quận vương phủ, bây giờ cả Đại Tống cùng lắm chỉ có hai vị Quận vương gia mà thôi, các người ở bên ngoài đại biểu cho nhà trời, lại nhiều lần làm ra chuyện như vậy, trẫm làm sao không giận? Trẫm cũng muốn nói vài câu tự đáy lòng với vương thúc, lúc trước trẫm giận như vậy, đúng là có tư tâm. Tiểu Thập Nhất, một đứa bé ngoan, nhưng trở về Ngụy Quận vương phủ một chuyến, người lại không còn? Cuối cùng thì làm sao trẫm mới có thể không giận?! Dù là nhà bách tính bình thường, cũng không có bộ dáng này!”

Ngụy quận vương muốn đứng dậy.

“Vương thúc cứ ngồi, mấy năm qua trẫm cũng có nỗi khổ tâm trong lòng, hôm nay có thể nói với vương thúc như vậy, trong lòng cũng sảng khoái không ít.”

Ngụy quận vương gật đầu: “Thần đều biết, lúc trước thần cũng phạt nặng chúng, chỉ là bây giờ đã muộn!”

“Bây giờ Tiểu Thập Nhất trở về, trẫm cũng mới có thể buông bỏ quá khứ, bình tĩnh nói chuyện với vương thúc. Mà những năm nay, trong lòng trầm cũng hổ thẹn với người.”

“Bệ hạ! Thần chịu không nổi!”

“Vương thúc đừng như vậy, người đối với trẫm ra sao, trong lòng trẫm hiểu. Tiểu Thập Nhất vừa bình an trở về, trẫm cũng nên buông bỏ quá khứ mới phải. Chỉ là vị trắc phi trong phủ của người, lúc trước bị trẫm giáng đến trường muối, sẽ không ân điển nàng trở về. Con trai của nàng, nghe nói còn ở Tống Châu, hắn cũng không thể trở về Khai Phong Phủ.”

“Bệ hạ nói rất đúng, thần đều hiểu được.”

“Vương thúc, trẫm nhìn người, cũng thấy đau lòng. Trẫm biết người cũng mong tông thất tốt, càng mong Ngụy Quận vương phủ an bình, trẫm làm sao lại không chứ? Thúc Hoa nhà Huệ quận vương thúc, tài hoa phi phàm, bây giờ đang tạm giữ chức ở Quốc Tử Giám, làm rất tốt. Trẫm nhìn thấy con cháu Triệu gia như vậy, cũng vô cùng vui mừng, cũng mong trong tông thất có thêm nhiều hậu bối như vậy hơn.”

*Quốc Tử Giám: Cơ quan quản lý giáo dục

“Thần hổ thẹn, không thể dạy ra con cháu đắc lực!”

“Thế tử mặc dù hồ đồ, đại ca của Thập Nhất, Triệu Thế Nguyên, cũng là đứa trẻ tốt.” Triệu Tông giận thì giận, vẫn muốn lấy thể diện cho Triệu Thập Nhất, chính là muốn Ngụy quận vương biết, nhà họ thành cũng là Triệu Thập Nhất, bại cũng là Triệu Thập Nhất! Về sau tất cả đều phải lấy lòng Triệu Thập Nhất! Ai bảo trước kia bọn họ bắt nạt, khinh thường Triệu Thập Nhất, Triệu Thập Nhất lại lừa hắn, lúc trước ở trong cung, Ngụy quận vương phủ vì mình, lại không ai đón hắn về nhà cũng là sự thật.

Ngụy quận vương đã sớm thành tinh, sao không hiểu ý Triệu Tông?

Nhưng trong lòng ông cũng thả lỏng, vốn chỉ coi hôm nay tiến cung, cùng lắm chỉ là nói chuyện cũ với Triệu Tông. Muốn mọi được chỗ tốt thật, còn phải thêm mấy ngày. Không ngờ tới, Triệu Tông nói một hồi, không nói hai lời liền quyết định giao việc cho Thế Nguyên. Trong lòng ông cao hứng, cũng hơi xúc động, bệ hạ còn quyết đoán hơn ông tưởng tượng rất nhiều.

Thậm chí, từ lâu ông đã không đoán được suy nghĩ của bệ hạ.

Triệu Tông nói một hồi, uống trà, thấm giọng, lại nói: “Vương thúc, sau khi trở về người kêu Thế Nguyên mấy ngày nữa tiến cung gặp trẫm, trẫm trò chuyện với hắn, giao việc cho hắn.”

“Bệ hạ, thần không dám nhận!” Ngụy quận vương run rẩy lại quỳ xuống.

Triệu Tông nghĩ thầm, cho ông chỗ tốt rồi, cũng đừng có giả bộ. Hắn cũng vô lực ứng phó, thả chung trà xuống nói: “Vương thúc cũng trở về đi, ngày mai trẫm muốn xuất cung thân canh, Thế Nguyên cũng tới.”

“Tạ ơn bệ hạ.”

Triệu Tông nhìn bộ dáng run rẩy của Ngụy quận vương, rốt cuộc cũng có chút đau lòng, hắn vẫn nhớ mấy phần thật lòng của Ngụy quận vương ngày xưa. Đó cũng là người duy nhất quan tâm hắn, vào lúc hắn yếu ớt. Hắn đứng dậy, xuống tự tay nâng Ngụy quận vương dậy, một hành động như thế, khiến cho Ngụy quận vương chảy ra một vài giọt nước mắt thật lòng.

Phúc Lộc tự mình tiễn Ngụy quận vương xuất cung.

Nhiễm Đào tiến vào gặp hắn, báo lại chuyện bên ngoài cho hắn, Triệu Tông không hứng trí ngồi nghe.

Mãi đến khi Nhiễm Đào nói: “Chẳng trách tiểu lang quân hôm qua không về cung, ngài ấy ở bên ngoài uống nhiều rượu quá! Sợ trở về khiến ngài lo lắng.”

Triệu Tông lập tức ngẩng đầu nhìn nàng.

Nhiễm Đào thở dài trong lòng, quả nhiên vẫn để tâm.

Nàng nói: “Sáng nay lúc chúng nô tỳ đến, tiểu lang quân còn chưa dậy đâu, hỏi nữ sử bên cạnh tiểu lang quân mới biết tình huống thế nào. Nô tỳ vừa rồi đã đi hỏi Lộ Viễn, tiểu lang quân sợ ngài phạt bọn họ, không cho bọn họ nói thật, tiểu tử này, còn thật sự không nói! Nô tỳ đã phạt hắn rồi!”

Triệu Tông lại không khỏi cao hứng, hóa ra không phải không muốn tiến cung, chỉ là uống nhiều rồi sợ hắn lo lắng nha!

Hắn lập tức nở nụ cười, cười rồi lại muốn gọi Thịnh Âm tới đây. Nhưng hắn nghĩ đi nghĩ lại, đồ đều chuyển ra ngoài rồi, đâu thể lại kêu người trở về? Hắn nhất thời thu hồi nụ cười, thậm chí âm thầm nghĩ, hắn không phải người xốc nổi như vậy, trong chuyện này sao lại lặp lại nhiều lần như vậy?

Nhiễm Đào thấy bệ hạ đột nhiên lại mất hứng, càng cảm thấy kinh ngạc, cũng không biết nên làm gì mới được.

Nàng đâu có biết, bản thân Triệu Tông cũng không biết đây này.

Hắn tiếp tục ôm lò sưởi tay, hỏi: “Nữ sử bên cạnh hắn tên gọi là gì, người thế nào?”

“Tên là Nhân Mặc, nghe nói lúc tiểu lang quân chưa sinh ra, nàng đã hầu hạ Đan nương tử rồi, cũng tận mắt nhìn tiểu lang quân lớn lên. Người trông có vẻ, rất ổn thỏa.”

“Vậy thì tốt.” Triệu Tông gật đầu, “Nàng tên Nhân Mặc, ngươi tên Nhiễm Đào.”

Nhiễm Đào cũng cười: “Phải! Nô tỳ cũng cảm thấy vây, tên cũng cân đối cứ như một đôi!”

Triệu Tông lần thứ hai khó giải thích được cao hứng, hắn cười hỏi: “Hắn ở đâu?”

“À… Tiểu lang quân đã xuất cung rồi.”

“…” Triệu Tông trầm mặc.

Hắn mới nói chuyện với Ngụy quận vương bao lâu?

Nhóc vô lương tâm một điểm cũng không chờ được!
Bình Luận (0)
Comment