Phiến trụy hình giọt nước kia, Triệu Tông không nỡ dùng, Nhiễm Đào mặc dù đã làm cho hắn một nút kết phối cùng, hắn vẫn để phiến trụy dưới gối.Sau khi tuyết than thì cũng trời quang mây tạnh, trong triều khôi phục lại như thường.
Tâm cảnh của Triệu Tông cũng không khôi phục như thường, mà có rất nhiều việc cần hắn đưa ra quyết sách, hắn cũng chỉ có thể đè xuống cảm xúc hỗn loạn.
Ăn tết tại Khai Phong Phủ xong Tạ Văn Duệ sắp sửa đi Vĩnh Hưng quân lộ mà mình được bổ nhiệm, trước khi đi, vào cung gặp hắn.
Triệu Tông và hắn vừa là quân thần, mà từ sớm đã là bạn tốt.
Tạ Văn Duệ trực tiếp tới Phúc Ninh Điện gặp hắn, sau khi thông báo, hắn liền vào trong điện.
Nghe tiếng bước chân, Triệu Tông ngẩng đầu nhìn hắn, cười nói: “Văn Duệ đến rồi?”
Chỉ một tiếng thế thôi, Tạ Văn Duệ đã phát hiện, bệ hạ đã thay đổi thật rồi.
Tuy hắn ở lại Khai Phong Phủ ăn tết, lại phụ trách quân vụ ở Vĩnh Lưu quân lộ, cũng không phải kinh quan, mấy ngày sau tết này, hễ có lên triều, hắn cũng rất ít tham dự, ít có dịp gặp bệ hạ. Chỉ nghe người ta nói, vị tiểu lang quân biến mất năm năm kia đã trở về, bệ hạ bởi vậy mà vui vẻ không ít. Bây giờ lúc vào triều, người bên dưới bẩm tấu cũng không hay run như trước kia nữa.
Hôm nay được gặp, quả nhiên là như vậy. Trong lòng hắn cảm khái, vị tiểu lang quân kia thật sự là một người lợi hại mà.
Giờ khắc này, trước mặt bệ hạ, thay vì nói là thay đổi, không bằng nói đã mơ hồ có mấy phần tư thái ngày trước.
Hắn thu hồi tâm tư, hành lễ.
Triệu Tông chỉ vào ghế tròn trước mặt: “Mau ngồi.”
Tạ Văn Duệ cũng không khách sao, lúc này ngồi xuống, cũng nói: “Bệ hạ, ngày mai thần sẽ khởi hành đi Vĩnh Lưu quân lộ.”
“Tuyết tan rồi, đường dễ đi hơn.”
“Đúng vậy.”
Triệu Tông cười: “Chỉ là hôm nay trẫm gọi ngươi tới, là có chuyện khác.”
“Bệ hạ mời nói.”
Triệu Tông chỉ chỉ tranh lãnh thổ quốc gia đồ trên bàn hắn đang nhìn: “Văn Duệ, trẫm muốn phái ngươi đi Đăng Châu.”
“Bệ hạ?” Văn Duệ không hiểu nhìn hắn.
“Mấy năm qua ngươi ở Vĩnh Lưu quân lộ đốc thúc nuôi ngựa, hiệu quả rõ rệt, nuôi ngựa một hai năm rồi chuyển đến nơi khác, thậm chí là đất Nam, cũng không khỏi thích hợp. Ngươi làm rất tốt.”
Tạ Văn Duệ có chút ngượng ngùng: “Đa tạ bệ hạ đã khen.”
“Trẫm biết, mấy năm qua ngươi cũng chịu không ít áp lực.” Triệu Tông dứt lời, thở dài, “Kỳ thực đâu chỉ là ngươi, lúc đầu trẫm đưa ra phương pháp này, rất nhiều đại thần phản đối. Năm ngoái, lúc trẫm sai ngươi chuyển ngựa đến phía Nam, bọn họ lại càng không hiểu, thậm chí ngay cả lão sư của trẫm cũng vào cung khuyên trẫm. Đất Trung Nguyên, từ xưa tới nay chiếm một chút địa lợi, giờ thiên hạ thái bình, mọi người các nơi quá mức ôn hòa, cũng có chút tự đắc.” Triệu Tông chỉ chỉ Nghiễm Tây lưỡng lộ trên tranh, “Bọn họ cho rằng đưa ngựa đến hai nơi này là lãng phí, vùng Tây Nam từ khi khai quốc tới nay vẫn luôn thái bình, lúc này có vẻ uy hiếp không bằng phương Bắc, chỉ khi nào đánh nhau…”
Tạ Văn Duệ nghe lời ấy, sắc mặt cũng lạnh ngắt: “Thần hiểu đạo lý này!”
“Cũng may, ngươi có thể đứng vững dưới áp lực nặng nề. Năm ngoái khi ngươi trở về, trẫm nghe ngươi nói, bên dưới có mấy người cũng rất được việc. Lúc này, cũng nên làm những chuyện khác. Mọi việc có chuẩn bị thì thành công, không chuẩn bị thì thất bại mà!”
Tạ Văn Duệ cau mày nhìn kỹ tranh lãnh thổ quốc gia trên bàn, suy nghĩ một hồi, ngẩng đầu hỏi: “Bệ hạ muốn phái thần đi Đăng Châu, thành lập thuỷ quân?”
Triệu Tông cười: “Không hổ là Văn Duệ!” Hắn lại nói, có điều không chỉ như vậy.”
Tạ Văn Duệ nghiêm túc nhìn hắn.
Triệu Tông thưởng thức cái phiến trụy nho nhỏ trong tay, đôi mắt cũng không nhìn lên bàn, không biết đang nhìn về nơi nào, lẩm bẩm nói: “Đăng Châu gần biển, bọn họ chỉ nhìn thấy điều này, thường bởi vì Đăng Châu không có trường muối mà cho rằng thủy quân đều không cần thiết. Các đại thần còn vì vùng Liêu, Hạ không có thủy vực, cho rằng thuỷ quân không dùng được. Nhưng bọn họ quên mất, bờ biển đối diện Đăng Châu, còn có những nơi khác.”
Tạ Văn Duệ lập tức nhìn lại tranh lãnh thổ quốc gia, bờ biển đối diện, là Nữ Chân, đây là hai chữ bệ hạ tự tay viết xuống. Cùng với Cao Ly quốc.
Chuyện đánh trận, ngươi không đi đánh người khác, người khác cũng sẽ tới đánh ngươi. Hiếu chiến là bản năng của con người.
Nếu muốn đánh, đương nhiên là nắm quyền chủ động thì sẽ tốt hơn, nhưng làm sao nắm quyền chủ động này, cũng rất đáng cân nhắc. Chủ động khi lỗ mãng liên tục xông lên, được gọi là ngu ngốc. Biện pháp thông minh, là dẫn dắt người khác đánh trước.
Vốn dĩ bất cứ chuyện gì trên thế gian đều có thể dùng một câu không thể đơn giản hơn để khái quát: Cá lớn nuốt cá bé.
Hắn muốn quốc gia của hắn là con cá lớn này.
Mấy năm trước Liêu quốc vốn đã có xu hướng đồng ý Nữ Chân làm nước phụ thuộc, nhưng tiết mục ban đầu diễn ra ở Đại Tống, cũng diễn ra ở Liêu quốc, mà còn càng náo nhiệt hơn. Hoàng đế Liêu quốc mất, mấy vị hoàng tử cùng Hoàng hậu đấu đá rất kịch liệt. Lại thêm có Cố Từ quạt gió thổi lửa bên tai Gia Luật Khâm, Gia Luật Khâm cũng là người hoàng tộc, tâm tư xưa nay hay lung lay, còn dấn thân vào hỗn chiến, quấy cho chiến cuộc càng hỗn loạn.
Bây giờ Liêu quốc là do Hoàng hậu của Tiên hoàng đế, cũng chính là Thái hậu bây giờ chính thính, phụ tá con trai ruột của nàng, chỉ là con trai ruột của nàng còn chưa tới ba tuổi. Những hoàng tử khác không phục, cũng không nghe theo mệnh lệnh của Thái hậu, mà đoàn kết lại cùng đối nghịch với Thái hậu. Chỉ có Gia Luật Khâm, ôm ý đồ khác, dùng mọi cách lấy lòng Thái hậu Liêu quốc.
Bọn họ tự đấu đá còn không kịp, đại triều hội năm nay, Gia Luật Khâm đều rảnh đến đây, tự đấu đá cản trở tầm mắt của bọn họ, đương nhiên cũng không rảnh đi thu thập Nữ Chân. Triệu Tông cho rằng, với hắn, với Đại Tống mà nói, chính là thời cơ tốt lôi kéo Nữ Chân. Nữ Chân bên trái giáp Liêu quốc, bên phải thì là Cao Ly, vị trí địa lý thực sự quan trọng.
Huống hồ một khi Nữ Chân phát triển, đối với Đại Tống mới thật sự là nguy cơ, hắn cũng phải kịp thời bóp chết đối phương.
Triệu Tông cũng không nói tỉ mỉ suy nghĩ của mình, chỉ là nhìn về phía hắn: “Người bạn tri kỉ kia của ngươi, Cố Từ, tết năm nay vẫn không về?”
Tạ Văn Duệ có chút mất mát, cúi đầu: “Vẫn chưa về, y không cha không mẹ, nói đi cũng phải nói lại cũng cô đơn.”
Triệu Tông không có nhìn kỹ thần sắc của hắn, chỉ là đáng tiếc nói: “Cũng đáng tiếc thật, trẫm vẫn muốn tận mắt gặp y một lần. Mấy năm qua, cũng thiệt thòi y, y cũng thật sự tài tình, doạ cho Gia Luật Khâm giao hảo với y, con người Gia Luật Khâm lại khó đối phó cực kỳ. Vừa không quân tử, nhưng cũng không phải tiểu nhân.”
Lúc này Tạ Văn Duệ mới tươi cười.
“Lần tới lúc ngươi thư từ qua lại với y, nhắn cho y, mấy năm nữa trở về, trẫm muốn giao việc cho y.”
“Bệ hạ, nếu y không phải một quái nhân, sao thể lừa Gia Luật Khâm xoay vòng? Xưa nay y lanh lợi, ngay cả nhảy đại thần cũng biết, mới có thể doạ người như vậy, người Liêu từ trước đến giờ tin mấy thứ này. Cũng vì y là một quái nhân, xưa nay y cũng không muốn làm quan, năm đó cũng chỉ là thi cử nhân.”
*Nhảy đại thần: Nghi thức mê tín dân gian cần có hai người hoàn thành, một người là Nhất thần hoặc Đại thần (người bị linh nhập) một người là Nhị thần (trợ lý). Lúc nhảy Nhất thần đa phần là xoay tròn, Nhị thần thì liên tục đánh trống để mời thượng đế đến nhập vô Nhất thần“Tuy nói như thế, lang quân như thế, trẫm cũng muốn gặp mặt một lần, nói tiếng cảm ơn.”
Tạ Văn Duệ lập tức đứng lên, chắp tay: “Sao y có thể để bệ hạ cảm ơn được.”
“Trẫm nói có thể, là có thể.” Triệu Tông áp tay xuống, “Văn Duệ ngồi xuống. Ngươi đi Vĩnh Lưu quân lộ, sắp xếp xong mọi việc thì trở về, trẫm sẽ phái người thay thế ngươi. Sau đó, ngươi liền đi Đăng Châu. Trẫm cho ngươi một chức quan ‘Quyền tri Đăng Châu*’, công văn nhận lệnh, ngay hôm trẫm sẽ phát. Chuyến này đi Đăng Châu, trẫm cũng phái Thừa Chung Hưng của Quân Khí Giám* đi cùng ngươi, hắn thầm mang tới một nhóm nỏ và cung mới nghiên cứu ra, các ngươi đến lúc đó hãy thí nghiệm, hợp tác tốt, hắn là một người có tính cách tốt. Còn chiêu binh thuỷ quân, mấy chuyện này chờ ngươi đến đó sắp xếp ổn cả rồi, mới làm tiếp, tất cả ngang hàng cấm binh, trẫm cũng sẽ lệnh Tri châu Đăng Châu toàn lực giúp ngươi. Chỉ là đừng để lộ, mọi việc cẩn thận, mục đích chính của chuyến này chỉ có trẫm và hai người các ngươi biết.”
*Quyền tri: Chức quan tạm đi đến nơi nào đó trị sự*Quân Khí Giám: Cơ quan giám sát vũ khí quân sựTạ Văn Duệ đáp vâng từng cái.
Triệu Tông dặn thêm một vài chuyện, lại nói: “Mấy năm qua, cực cho ngươi bôn ba bên ngoài, cũng làm trễ nãi chuyện ngươi cưới vợ sinh con. Sao rồi, trong nhà có nhìn trúng tiểu nương tử nào? Trẫm tứ hôn cho ngươi.” Tứ hôn cũng là thể diện.
Tạ Văn Duệ nhanh chóng cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Vẫn còn chưa.”
Triệu Tông cười thầm, tuy đã hai mươi ba tuổi, Tạ Văn Duệ vẫn còn trẻ con, nói tới những việc này, vẫn ngại như vậy. Bằng tuổi hắn, có ai không có con cái từ lâu?
Hắn cười nói: “Cũng được, việc này không vội, nhưng nếu có người mình thích, ngươi phải nói cho trẫm biết. Trẫm thay ngươi làm chủ.”
“Vâng.”
Hai người thảo luận xong chính sự, nói giỡn một phen, Tạ Văn Duệ rời đi.
Tạ Văn Duệ đi rồi, Triệu Tông đi tới nội thất, ngồi trên tháp, dựa vào gối, lại nhìn giọt nước nhỏ trong lòng bàn tay.
Ở đây, mười sáu tuổi thành thân là chuyện quá là bình thường.
Tiểu Thập Nhất năm nay vừa vặn mười sáu tuổi.
Hắn có vì tư tâm của mình đi nữa, cũng nên tứ hôn Tiểu Thập Nhất mới đúng chứ?
Đang nghĩ ngợi, Nhiễm Đào tiến vào châm trà cho hắn, hắn ngẩng đầu, hỏi: “Hắn trở về chưa?”
Mấy ngày nay, Triệu Thế Tông vẫn suốt ngày chạy ra ngoài cung, hắn chạy trốn càng lợi hại, Triệu Tông càng không muốn cho hắn xuất cung. Thời gian hai người ở chung, càng ngày càng ít. Chờ hắn xuất cung thật rồi, thì còn thời gian đâu mà tiến cung?
Nhiễm Đào cười nói: “Lúc Tạ lục lang ra ngoài, đúng lúc gặp tiểu lang quân, hai người họ lại cùng nhau xuất cung rồi.”
Triệu Tông “Ồ” một tiếng, trong lòng càng thất vọng.
Không biết có phải vì hắn làm Hoàng đế lâu rồi, trên người uy nghiêm quá mức, hình như bây giờ Tiểu Thập Nhất không muốn ở chung một chỗ với hắn nữa. Hơn nữa hắn hai đời gộp lại, vốn đã rất lớn, có phải tư tưởng quá cổ hủ rồi không? Ngược lại lang quân trẻ tuổi như Tạ Văn Duệ, Tiểu Thập Nhất mới muốn giao du?
Triệu Tông thở dài, thấp giọng hỏi Nhiễm Đào: “Trẫm có phải đã quản Tiểu Thập Nhất quá nghiêm? Hắn xuất cung một chuyến, trẫm cũng bắt nhiều người đi cùng.”
Nhiễm Đào nghe giọng bệ hạ có chút thấp, trong lòng run rẩy, cẩn thận nhìn hắn, ôn nhu nói: “Bệ hạ yêu thích tiểu lang quân, mới như vậy với ngài ấy. Tiểu lang quân mới bao lớn đâu? Mới mười sáu thôi! Đang là lúc phải dạy dỗ kỹ càng, cũng may là tiểu lang quân ở bên ngoài năm năm bề ngoài lại tốt như vậy. Bệ hạ cũng biết đó, trong kinh có biết bao lang quân suốt ngày chơi bời lêu lổng, không biết làm chính sự. Bệ hạ là vì tốt cho tiểu lang quân, mới ràng buộc ngài ấy như vậy. Có bệ hạ tự mình giáo dục, tiểu lang quân mới sẽ tốt hơn.”
Nhiễm Đào thực sự quá giỏi khuyên người, Triệu Tông vừa nghĩ, đúng ha!
Hắn đương nhiên phải xem trọng Tiểu Thập Nhất, nếu bị người dạy hư thì biết làm sao!
Hắn lại hỏi: “Có phải trẫm nên thay hắn tìm vợ không?”
Nhiễm Đào một chút cũng không do dự nói: “Bệ hạ, tiểu lang quân còn nhỏ mà. Chờ lớn thêm vài tuổi, mới thích hợp đó.”
Triệu Tông hài lòng.
Nhiễm Đào đứng bên tháp với hắn, hắn tiếp tục suy nghĩ chuyện của Triệu Thế Tông.
Hắn đang nghĩ vấn đề chức quan của Triệu Thế Tông, Triệu Thế Tông là người trong tông thất, đương nhiên không cần thi khoa cử, nhưng sắp vào vị trí nào, hắn cũng cân nhắc rất nhiều.
Từ tư tâm mù quáng mà nói, hắn đương nhiên là hy vọng Tiểu Thập Nhất của hắn càng uy phong càng tốt, hận không thể cho làm tể tướng.
Thế nhưng bỏ đi sự mù quáng này, hắn cũng biết, cho Tiểu Thập Nhất chức càng cao, càng bất lợi với Tiểu Thập Nhất.
Huống hồ năng lực làm quan của Tiểu Thập Nhất đến cùng làm sao, hắn cũng không biết.
Đặc biệt là Ngụy Quận vương phủ từng bị hắn mạnh mẽ đạp đổ, mấy năm qua hắn chưa từng gặp Ngụy quận vương. Bây giờ Tiểu Thập Nhất về rồi, người cũng không sao, hắn cũng nên gặp Ngụy quận vương một lần.
Hết cách rồi, làm Hoàng đế, đều phải để ý thể diện.
Đặc biệt là triều đại như Đại Tống, chú ý nhu và hòa. Hắn mới thân chính năm năm, căn bản không có cách xoay chuyển tất cả suy nghĩ của mọi người. Triệu Tông cúi đầu nhấp ngụm trà. Lướt qua chức quan các nơi trong triều một lần, trong lòng hắn đã có suy nghĩ. Đưa ra bên ngoài, hắn nhất định không nỡ. Không bằng cho Tiểu Thập Nhất làm một từ thần, phong nhã là được người ta tôn trọng, còn không cần chịu khổ, bổng lộc lại cao, cũng có thể thường tiến cung.
*Từ thần: Quan trong mảng văn học, cố vấn chính trị bác học cho vuaTuy Tiểu Thập Nhất cũng không cần dựa vào bổng lộc để ăn cơm.
Nghĩ đến bổng lộc, Triệu Tông liền ngẩng đầu: “Xiêm y may cho Tiểu Thập Nhất xong chưa?”
“Bệ hạ, Thượng Y Cục buổi sáng đã đưa tới một nhóm, còn lại thì đang làm gấp.”
“Mau lên, trời càng ngày càng ấm rồi.”
“Vâng.”
“Làm nội thất trong nhà hắn xong chưa?”
“Đã sớm đo kích thước, phòng chính trong phủ tiểu lang quân đã tu sửa xong, giường và tháp đã để vào. Chờ tháng sau sửa xong hết rồi, thì có thể mang vào hết!”
Lúc này Triệu Tông mới thu tầm mắt lại, suy nghĩ một hồi, nhẹ giọng nói: “Lệnh Ngụy quận vương ngày mai tiến cung gặp trẫm.”
“Vâng.” Nhiễm Đào quay người đi ra ngoài.
Triệu Tông thả chung trà xuống, cầm lấy phiến trụy tiếp tục nhìn ngẩn người.
Triệu Tông trừ chính sự ra, đầy đầu đều là Triệu Thế Tông, cùng với chuyện liên quan đến Triệu Thế Tông.
Triệu Thế Tông thì cùng Tạ Văn Duệ uống rượu ở ngoài.
Tạ Văn Duệ và hắn cũng chỉ có vài lần gặp mặt, nhưng kỳ quái chính là, gặp lại, cũng không thấy xa lạ. Triệu Thế Tông nói mấy câu khách sáo, mời hắn đi uống rượu, Tạ Văn Duệ vui vẻ đồng ý.
Hai người tìm một tửu lâu, hai người dĩ nhiên cũng trò chuyện.
Triệu Thế Tông nhìn hắn một cái, nói: “Nhiều năm không gặp, Tạ lang quân vẫn giống trước kia.”
Tạ Văn Duệ có năm năm rèn luyện, cũng không câu nệ giống trước kia, sảng lãng cười: “Tiểu lang quân thì là ngoại hình thay đổi lớn, còn cao hơn tôi!”
Sau khi Triệu Thế Tông trở lại, người của Phúc Ninh Điện vẫn gọi hắn là “Tiểu lang quân”, hắn cũng không nỡ từ chối. Thế nhưng dù sao nghe quen rồi, vẫn có thể tiếp thu, Tạ Văn Duệ cũng gọi hắn như vậy, hắn lại cảm thấy có chút không ổn.
Nhưng hắn không muốn gọi theo bối phận của Ngụy Quận vương phủ, dù sao căn bản hắn không có huyết thống Triệu gia.
Hắn không để ý chuyện xưng hô, mà là hỏi một chuyện khác hắn cảm thấy hứng thú: “Tạ lang quân đã thành thân chưa?”
Tạ Văn Duệ có chút quẫn bách, sao hôm nay đều hỏi việc thành gia của hắn thế, hắn cúi đầu nói: “Chưa.” Dứt lời, liền uống cạn một chung rượu. Kỳ thực Cố Từ không trở lại là có nguyên do, hắn biểu lộ tâm ý với Cố Từ, Cố Từ lại không muốn thấy hắn, mà là trốn tránh hắn. Bây giờ đến thủ đô cũng không trở về, hắn cũng buồn khổ cực kỳ. Mỗi lần hắn thay bệ hạ truyền tin cho Cố Từ, đều kèm theo một phong thư của mình, Cố Từ lại chưa từng trả lời.
Triệu Thế Tông thầm nghĩ, kiếp này quả nhiên vẫn thế, kỳ thực hắn còn muốn hỏi kỹ chuyện của Cố Từ. Hôm nay hắn gọi Tạ Văn Duệ ra uống rượu, chính là muốn biết, rốt cuộc là vì cái gì, Tạ Văn Duệ mới nguyện vì một nam tử, đến vợ cũng không cần. Hắn càng muốn biết, giữa nam tử và nam tử, làm sao mà yêu thích nhau.
Nhưng hắn nên hỏi thế nào đây? Đây là chuyện riêng của người ta, hắn đâu thể hỏi nhiều. Bản thân Tạ Văn Duệ cũng không muốn nói.
Triệu Thế Tông nhất thời cũng có chút phiền muộn, cũng thẳng thắn cùng Tạ Văn Duệ buồn bực uống rượu.
Thế là uống một hồi, đến lúc trăng treo lên đầu cành luôn.
Vẫn là Lộ Viễn sợ hắn uống nữa, về cung trễ, bệ hạ sẽ tức giận, nhanh chóng nói phải đi về, Triệu Thế Tông mới hoàn hồn. Tạ Văn Duệ sớm uống nửa say, có vẻ mấy năm qua sống cũng không quá như ý. Nhưng trên đường làm quan của hắn thì gió xuân như ý, sợ rằng đường tình cảm thì lại gập ghềnh này.
Nghĩ như vậy, Triệu Thế Tông khó giải thích được tâm lý cân bằng rất nhiều, dặn tiểu tư của Tạ Văn Duệ đưa hắn về nhà cẩn thận.
Hắn cũng dẫn Lộ Viễn về cung.
Ra ngoài, gió vừa thổi, Triệu Thế Tông ngửi thấy mùi rượu đầy người mình.
Tửu lượng của hắn không tệ, kỳ thực cũng không có say, mà mùi rượu này cũng quá mức…
Hắn không khỏi cau mày, thế này mà hồi cung, Triệu Tông nhất định sẽ giận. Giận lên sợ rằng còn muốn phạt Lộ Viễn, sau đó nói không chừng cũng không cho hắn xuất cung nữa. Nhưng hắn ở ngoài cung còn có chuyện phải làm, hắn cũng không dám ở trong cung lâu.
Mấy ngày nay, hắn suốt ngày chạy ra ngoài cung, đương nhiên cũng có nguyên nhân.
Lần này trở về, Triệu Tông quá tốt với hắn, còn tốt hơn trước kia, lâu dần, hắn bắt đầu tìm không ra phương hướng. Giống với năm đó, hắn đang dần mơ hồ. Hắn thậm chí hy vọng Triệu Tông sớm giao việc cho hắn, có việc làm, đương nhiên có thể rõ ràng. Nhưng Triệu Tông vẫn luôn kéo dài, Triệu Tông không muốn hắn chịu khổ, không quản kiếp trước ra sao, với Triệu Tông, hắn trước sau vẫn là một thiếu niên lang mới mười sáu tuổi.
Nhưng hắn muốn làm đao và khiên của Triệu Tông, không muốn làm kẻ vô dụng dưới sự bảo vệ của Triệu Tông.
Nhưng hắn không dám nói, nhắc đến, Triệu Tông sẽ cho rằng hắn lại muốn đi, chỉ nổi giận thôi.
Những việc này có thể trách ai? Còn không phải trách mình, lúc trước rời đi như vậy.
Hắn nghỉ xong, ngồi trên lưng ngựa, nhìn đầu đường ban đêm, bỗng nhiên nói: “Ta uống quá nhiều rượu, các ngươi về cung đi, ta về nhà của ta nghỉ.”
Lộ Viễn sững sờ: “Tiểu lang quân! Tòa nhà còn chưa sửa xong đâu!”
“Nhà dù chưa sửa xong, phòng chính đã gần xong, giường cũng đã đưa vào, có chỗ ngủ là được.”
“Việc này ——” Lộ Viễn cau mày.
“Đi đi, không quay lại, cửa cung sẽ đóng. Sau khi các ngươi trở về, tuyệt đối đừng nói ta uống rượu, bệ hạ sẽ tức giận, các ngươi cũng tránh không được bị phạt.” Triệu Thế Tông dứt lời, thúc vào bụng ngựa, đi về phía trước.
“Ai ——” Lộ Viễn cùng mấy tiểu thái giám khác nhìn nhau, nhìn hắn đi xa, cửa cung đúng là sắp đóng rồi, bọn họ không thể làm gì khác hơn là về cung.
Triệu Thế Tông trở lại tòa nhà đã sửa chữa một nửa, trước mắt cũng là Nhân Mặc dẫn mấy tiểu cung nữ lâm thời mua được đến đây ở. Thấy hắn trở về, đương nhiên là kinh hãi.
Hắn cũng không nói nhiều, chỉ lệnh Nhân Mặc đi lấy rượu.
Nhân Mặc lấy rượu đến, hắn ngồi bên bàn đá trong sân, dựa vào ánh trăng tiếp tục uống rượu.