Ngày hôm sau, Trình Thư Nghiên dậy rất sớm. Cô đến văn phòng luật sư trao đổi xong những vấn đề liên quan rồi quay về công ty kiểm tra camera an ninh ở sảnh chính. Cô cũng dặn dò trợ lý rằng hôm nay có thư tương tự thì không cần phải cho vào máy hủy giấy ngay. Sau đó, mọi việc vẫn diễn ra như bình thường, cô xử lý công việc, họp hành. Lúc rảnh rỗi, cô lại xem tài liệu từ studio gửi đến, theo dõi tiến độ chuẩn bị cho tuần lễ thời trang mùa xuân, mọi thứ đều rất ngăn nắp, đâu ra đó.
Đến bảy giờ tối, phong thư được dự đoán trước lại được đưa đến. Sau khi ký xong bản hợp đồng cuối cùng, cô đặt bút xuống, không chút do dự xé phong bì.
Bên trong chỉ có một dòng chữ: “Đã đến lúc ôn lại chuyện cũ rồi, con gái. Mẹ đang ở khách sạn đối diện công ty con, phòng có giá bốn trăm tệ một đêm. Khi khoản tiền tiết kiệm này hết, có lẽ mẹ sẽ đến công ty con uống trà đấy.”
Trình Thư Nghiên cười khẩy một tiếng. Cô không chút biểu cảm nào, vo bức thư thành một nắm rồi vứt vào thùng rác.
Chờ thêm nửa tiếng, cô nhận được email. Thư từ luật sư riêng đã được soạn thảo xong, cô gõ vài chữ rồi tắt máy tính, xách túi đứng dậy.
Bữa tối vẫn là đồ đặt ship. Gần đây hai người đều rất bận, nên việc có thể cùng nhau ăn cơm ở nhà đã là điều hiếm có. Trong bữa ăn, Thương Trạch Uyên nhắc đến chuyện đi Iceland, nói Tiểu Uyển đã bắt đầu xem hướng dẫn du lịch rồi. Trình Thư Nghiên dừng đũa một chút, rồi mở điện thoại xem lịch trình: "Em không chắc sẽ rảnh đâu. Khoảng thời gian đó có rất nhiều triển lãm, chắc em sẽ phải bay ra nước ngoài liên tục." Cô hỏi anh: "Còn anh thì sao, lịch trình của anh có ổn không?"
Thương Trạch Uyên buột miệng nói: "Em rảnh thì anh rảnh." Sau đó, anh ngẩng đầu nhìn cô, cười trêu: "Nhưng Tổng giám đốc Trình đây bận trăm công nghìn việc, chuyện này chắc chắn sẽ đổ bể rồi."
Trình Thư Nghiên cũng cười: "Tổng giám đốc Thương bận rộn cũng chẳng kém, đừng có đổ lỗi cho em."
"Được thôi" anh lười biếng nói "Nồi cơm của vợ mà anh không bê thì ai bê?" Sau đó, anh đặt đũa xuống và đứng dậy.
Trình Thư Nghiên hỏi: "Không ăn nữa à?"
Anh đáp: "Ừm, đi xả nước cho Tổng giám đốc Trình bận rộn đây."
Giọng điệu này đầy mỉa mai. Trình Thư Nghiên cong môi cười thầm.
Bồn tắm ở nhà đủ lớn, hai người cùng nhau ngâm mình. Dĩ nhiên là không chỉ ngâm mình đơn thuần. Vào trong không được bao lâu thì có người đã không còn yên phận nữa. Kết quả là cô chỉ ngâm được mười mấy phút. Nửa đầu trong bồn tắm, nửa sau trong phòng tắm, cuối cùng lại bị bế lên bồn rửa tay, lăn lộn một tiếng đồng hồ mới đi ra.
Thương Trạch Uyên đã ăn no, giờ lại bắt đầu hầu hạ Trình Thư Nghiên. Anh sấy tóc, chải tóc, lau mặt cho cô. Những kỹ năng của anh ngày càng thành thạo hơn. Sau đó, anh đích thân bế cô lên giường.
Trình Thư Nghiên về nhà chỉ thay quần áo trong phòng thay đồ. Giờ mới vào phòng ngủ, cô liền nhận ra có điều không ổn: bên trái giường có thêm một cái máy điều hòa di động, bên phải có một cái máy sưởi, trong chăn không biết từ lúc nào đã nhét hai túi nước nóng.
Không cần nghĩ cũng biết là ai làm. Nhưng mà đã gần tháng tư rồi.
"Anh làm gì vậy?" Trình Thư Nghiên lôi túi nước nóng ra khỏi chăn, hỏi anh: "Muốn làm nóng chết ai à?"
Thương Trạch Uyên nói: "Sợ em lạnh chứ sao."
Cô vừa định nói rằng điều hòa trung tâm đang bật, sao có thể lạnh được, nhưng lời nói lại dừng lại. Cô tựa vào đầu giường nhìn anh, suy nghĩ một lúc, những ký ức nửa tỉnh nửa mê lúc đó từ từ hiện về.
Cô hỏi anh: "Anh tỉnh rồi à?"
Thương Trạch Uyên nói: "Không tỉnh."
Không tỉnh nhưng lại nhớ. Chuyện này thực sự khó tin, bởi vì ngay cả người trong cuộc còn quên mất.
Trình Thư Nghiên mím môi, cúi mắt xuống. Ngón tay cô xoa xoa chiếc túi nước nóng đang bỏng rát một lúc, rồi lại ngẩng đầu lên, nói với anh: "Muốn uống rượu do anh pha."
Thương Trạch Uyên nhướng mày: "Được thôi."
…..
Vào 11 giờ đêm, hai người chuyển từ phòng ngủ ra phòng khách. Phòng khách có một cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, Trình Thư Nghiên trước đây luôn thích ngồi bên cửa sổ để suy tư. Từ khi Thương Trạch Uyên đến, chiếc ghế sofa đơn đã biến thành một cặp. Khi rảnh rỗi, hai người thường ngồi đối diện nhau, vừa uống rượu, trò chuyện vừa ngắm cảnh.
Tối nay hiếm hoi thay, Trình Thư Nghiên lại chủ động muốn ngồi cùng sofa với anh. Hai người đều cao nên có hơi chật chội, nhưng Thương Trạch Uyên rất vui. Một tay anh vòng qua eo cô, tay kia lắc ly rượu, hỏi có phải hai cái túi nước nóng đã mua chuộc được cô rồi không. Lúc này, Trình Thư Nghiên đang tựa đầu vào vai anh, một chân gác lên chân anh, đung đưa thoải mái. Nghe vậy, cô cười cười, nói: “Làm sao có thể, em đâu có thật sự lạnh.”
“Hả?”
“Em gặp ác mộng thôi.” Nói rồi, cô khẽ hất cằm.
Thương Trạch Uyên đưa ly rượu đến gần, cho cô uống một ngụm, hỏi: “Ác mộng gì vậy?”
Trình Thư Nghiên nói: “Một cơn ác mộng rất lạnh, rất lạnh.”
“Em mơ thấy mình đi một mình trong tuyết lớn, trời rất tối, tuyết rất to, xung quanh không có một ai…”
“Em mặc đồ mỏng, lại còn bị ốm, suýt nữa thì chết cóng.”
Khi cô nói, ánh mắt vẫn lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ. Còn Thương Trạch Uyên thì nhìn cô, chăm chú lắng nghe. Ngón tay anh vô thức v**t v* bờ vai mỏng manh của cô, đáp: “Ừm, rồi sao nữa?”
Cô thu ánh mắt về, nhìn anh cười, giọng điệu nhẹ nhàng: “Thế thì em thấy chỗ anh ấm hơn nên chạy qua thôi.”
Thương Trạch Uyên gật đầu. Một lúc sau, anh thở dài đầy thấu hiểu: "Thì ra là ác mộng như vậy."
“Đáng sợ không?”
“Đáng sợ.”
Trình Thư Nghiên lại vươn người uống thêm một ngụm rượu trong tay anh, rồi tiếp tục tựa vào vai anh, đung đưa chân, nhắm mắt nghỉ ngơi. Hai người im lặng một cách ăn ý.
Đêm nay trăng sao thưa thớt, ánh sáng không quá rực rỡ. Trong phòng khách chỉ bật hai chiếc đèn tạo không khí. Những gợn sóng màu xanh nhạt phản chiếu lên trần nhà, đĩa nhạc trên máy phát chậm rãi quay, tiếng nhạc du dương.
Không biết đã trôi qua bao lâu, Thương Trạch Uyên đột nhiên bật cười khe khẽ.
Trình Thư Nghiên không mở mắt, hỏi anh cười gì.
Anh nói: "Cảm giác thật kỳ diệu." Anh đặt ly rượu xuống, từ từ nắm lấy tay cô, đan mười ngón tay vào nhau. “Mặc dù chúng ta đã trải qua vô số khoảnh khắc thân mật, nhưng khoảnh khắc này, anh cảm thấy mình như đang ở gần em hơn.”
Trình Thư Nghiên thực sự mất một lúc để hiểu. Đây là lời tỏ tình, nhưng lại là kiểu không đứng đắn cho lắm. Cô mở mắt, cau mày nhìn anh, cười nói: “Thương Trạch Uyên, cái miệng của anh…” Sao mà trôi chảy thế nhỉ?
Thương Trạch Uyên nhếch môi hỏi: “Không thích sao?”
Cô đưa mắt nhìn xuống, từ sống mũi cao của anh đến đôi môi. Đôi môi ấy ẩm ướt, đỏ mọng, vừa đẹp vừa mềm. Hôn lên rất dễ chịu, mà lúc khác cũng chẳng tệ. Cô nói: “Thích.”
Vừa ghét, vừa thích.
“Vậy anh có thể để em chủ động hôn một cái.”
Cô khẽ cười khẩy: “Mơ đẹp đấy.”
“Thế thì phải để anh chủ động à?”
“Em có nói gì đâu.”
Anh chẳng bận tâm cô đáp thế nào, chỉ cười rồi ghé sát hôn cô nhẹ như chuồn chuồn lướt nước. Cô cố ý né tránh, anh lại đuổi theo hôn thêm lần nữa, cho đến khi lưng cô chạm vào tay vịn sofa không còn đường lui. Cô đành bất lực cười, đưa tay vòng qua cổ anh. Anh liền thuận thế ôm lấy eo cô, giữ chặt lưng cô, bế cô đặt lên đùi mình.
Môi hai người dán chặt, cảm giác ấm áp. Sau một thoáng quấn quýt, nụ hôn dần sâu hơn. Sau đó hơi thở hỗn loạn, ngọn lửa lại bùng cháy. Khung cửa sổ rung lên, và ánh sao cũng dường như chao đảo.
*
Hai ngày sau, Trình Thư Nghiên cùng luật sư gõ cửa phòng của Trình Huệ.
Lúc đó Trình Huệ vừa mới ngủ dậy không lâu, bà đang trang điểm. Dưới sàn thảm khách sạn vẫn còn những hộp thức ăn đã dùng xong. Nhìn thấy Trình Thư Nghiên, bà cười nói: “Đã chịu đến rồi à?” Nói xong, bà mới nhìn rõ hai người đi phía sau cô. Nụ cười trên môi tắt ngấm. Chỉ hai giây sau, bà hiểu ra rồi nói: “Hay lắm, quả không hổ danh là con gái của anh ta.”
Trình Thư Nghiên không mảy may để tâm. Cô vốn không muốn gặp bà, không muốn nghe bà nói, và càng không muốn lãng phí thời gian với bà. Sau khi chạm mặt, cô để luật sư ở lại nói chuyện, còn mình thì quay về công ty.
Trình Huệ đến để đòi tiền cô.
Từ khi cô tốt nghiệp, cô đã từng đưa cho Trình Huệ một triệu tệ, coi như là khoản tiền cấp dưỡng một lần để chấm dứt mối quan hệ mẹ con giữa họ. Nhưng rõ ràng, lúc đó cô còn non nớt vừa mới bước chân vào xã hội, không biết đề phòng, và cũng đã đánh giá thấp sự nhẫn tâm và vô liêm sỉ của Trình Huệ. Vừa nhận một triệu tệ chưa được bao lâu, bà ta lại ngửa tay xin tiền.
Trình Thư Nghiên biết bà nghiện cờ bạc, đó là một cái hố không đáy. Lúc đó cô đã đổi số điện thoại, cắt đứt liên lạc. Sau khi tốt nghiệp, cô chuyển đến một thành phố khác. Trình Huệ không biết cô ở đâu, hoặc có lẽ bà ta đã tìm được mối mới, tạm thời im lặng được hai năm.
Nhưng trong buổi triển lãm xe vừa rồi, Thương Trạch Uyên cố ý công khai mối quan hệ của họ trước truyền thông. Chuyện này đã thu hút sự chú ý của Trình Huệ. Thực ra, Trình Thư Nghiên đã lường trước được điều này nên khi Trình Huệ tìm đến, cô không hề bất ngờ.
Một khi Trình Huệ biết Trình Thư Nghiên sống tốt, bà ta chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha cho cái cây hái ra tiền này.
Lần này, Trình Thư Nghiên đã khôn ngoan hơn. Cô không dây dưa với bà ta mà trực tiếp để luật sư giải quyết. Trình Huệ cũng không phải dạng vừa. Khi Trình Thư Nghiên tìm luật sư, bà ta cũng tìm luật sư riêng cho mình.
Luật sư của hai bên đã tranh luận nhiều lần nhưng vẫn không đi đến đâu. Trình Thư Nghiên cũng phải đi lại khách sạn bốn, năm lần, sau này cô thấy phiền nên nói: "Vậy thì ra tòa đi."
Đến lúc này, Trình Huệ mới đề nghị gặp Trình Thư Nghiên riêng.
Trình Thư Nghiên đồng ý. Cô đi thẳng vào vấn đề: “Năm mươi vạn tệ, lấy tiền rồi đi. Sau này đừng gặp nhau nữa.”
Trình Huệ hỏi: “Xem ra con chỉ muốn bố thí cho một kẻ ăn mày thôi à?”
“Bà không phải sao? Có tay có chân có sức lao động…”
Trình Huệ chen vào: “Tao bị bệnh tâm thần, bệnh viện có giấy chứng nhận rồi.”
“Bà đúng là bị bệnh tâm thần đấy.” Trình Thư Nghiên cười khẩy.
Trình Huệ cũng không phải là người hiền lành. Bà ta lập tức đập bàn, hỏi cô đang nói chuyện với bà ta kiểu gì.
Trình Thư Nghiên không muốn vòng vo nữa. Cô đặt các điều khoản pháp lý rõ ràng trước mặt bà ta và ám chỉ rằng cô có thể rời khỏi Bắc Thành hoặc ra nước ngoài bất cứ lúc nào, và Trình Huệ đừng hòng tìm thấy cô. Ngay cả khi ra tòa, cô vẫn có thể chuyển giao tài sản và trả tiền cấp dưỡng hàng tháng, chỉ vài trăm đến một nghìn tệ. Cô vẫn trả được, nhưng số tiền này liệu có đủ để lấp đầy cái dạ dày của Trình Huệ hay không thì tùy.
Trình Thư Nghiên có đội ngũ, có mối quan hệ, và có cả thủ đoạn. Hiện tại, cô đã đủ lông đủ cánh, không còn là cô gái nhỏ bé để mặc cho người khác chèn ép nữa.
Những lợi hại trong đó, Trình Thư Nghiên nói rất rõ ràng. Trình Huệ là người thông minh, và bà ta thực sự đang rất cần tiền. Sau khi suy nghĩ hồi lâu, bà ta gật đầu đồng ý.
Ký tên, nhận tiền. Trình Thư Nghiên làm việc dứt khoát, không dây dưa. Khi cô chuẩn bị rời đi, Trình Huệ thong thả lên tiếng: "Trình Thư Nghiên, mày giỏi thật đấy."
Cô không nhìn bà ta, cũng không thèm quan tâm.
Trình Huệ nói tiếp: “Mày lại ở bên Thương Trạch Uyên rồi.”
Đó là một câu khẳng định, không phải câu hỏi.
Trình Thư Nghiên quay người lại nhìn bà ta.
Trình Huệ ngồi trên ghế sofa, vắt chéo chân và sơn móng tay. Trình Thư Nghiên cúi mắt nhìn xuống, nhàn nhạt nói: “Có liên quan đến bà không?”
Trình Huệ lại hỏi: “Sắp kết hôn à?”
Trình Thư Nghiên vẫn lặp lại câu đó: “Có liên quan đến bà không?”
Kiên quyết, mạnh mẽ và lạnh lùng, Trình Thư Nghiên dập tắt hoàn toàn ý định ôn chuyện và thăm dò của bà ta, thể hiện rõ thái độ muốn chấm dứt mọi liên hệ.
Trình Huệ khẽ khựng lại, tiếp tục sơn móng tay. Mắt bà ta không ngước lên, nhưng bà lại thở dài nói: “Mày đúng là có một trái tim tàn nhẫn và lạnh lùng.”
Trình Thư Nghiên bình thản đáp: “Chúng ta đều giống nhau thôi.”
Đẻ mà không nuôi, để cô phải tự bươn chải trong bùn lầy từ nhỏ, để cô phải lang bạt suốt hai mươi năm qua. Bị ốm thì tự mình bò đến bệnh viện, tiền đi học thì tự mình kiếm. Thậm chí những khoản tiền ít ỏi bà ta đưa cho cô cũng được ghi vào sổ, thỉnh thoảng lại lôi ra để dạy dỗ Trình Thư Nghiên, nhắc nhở cô: “Những thứ này mày phải trả lại.”
Mẹ ruột đã tàn nhẫn như vậy, làm sao cô có thể không tàn nhẫn? Lớn lên trong môi trường như thế, làm sao trái tim cô có thể ấm áp và mềm mại được.
Nghĩ đến đây, Trình Thư Nghiên hít một hơi thật sâu, nói: “Tôi đi đây.”
Thế nhưng Trình Huệ lại đột nhiên nói: “Cho dù bây giờ mày có giỏi giang, mày cũng không thể kết hôn với thằng Thương Trạch Uyên đâu, con gái ngoan à.”
Trình Thư Nghiên không thèm bận tâm, cô tiếp tục bước về phía cửa.
Trình Huệ tiếp tục nói: “Gia đình như nhà nó không thể nào chấp nhận một người không môn đăng hộ đối đâu. Mẹ là người từng trải, tốt bụng nhắc nhở mày một câu.”
Bước chân cô càng lúc càng nhanh.
“Đừng để tuổi xuân này trôi qua một cách lãng phí. Nhân lúc còn ở bên nó, nhân lúc nó còn chưa chán mày, và nhân lúc nó còn chưa kết hôn, hãy tranh thủ vớt vát chút lợi lộc. Ít nhất cũng đảm bảo nửa đời sau của mày sẽ không phải lo cơm áo gạo tiền.”
Tay cô đã nắm lấy tay nắm cửa, nhưng cuối cùng lại buông ra. Trình Thư Nghiên dừng lại, cười khẩy: “Thật là thú vị.”
Trình Huệ nghe vậy, ngước mắt nhìn cô.
“Bà tưởng tôi và bà là cùng một loại người sao?” Trình Thư Nghiên nở một nụ cười chế giễu. Khi nhìn thấy vẻ mặt Trình Huệ rõ ràng đã lung lay, cô lạnh lùng nói: “Bà lầm rồi, Trình Huệ. Cuộc đời của tôi tuyệt đối sẽ không giống như của bà.”
Dứt lời, cô mở cửa và bước đi.
Cách một cánh cửa, tiếng đồ vật bị đập vỡ, tiếng gào thét điên loạn vang vọng khắp hành lang.
Trình Thư Nghiên vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh. Cô khoác túi, bước đi trên đôi giày cao gót, không quay đầu lại.
Cô đi thang máy xuống, đi qua sảnh khách sạn.
Mãi đến khi ra khỏi cửa, bước xuống bậc thang, nhìn thấy người đang đứng trước mặt, bước chân đầy dứt khoát của cô mới khựng lại. Cùng lúc đó, vẻ bình tĩnh và mạnh mẽ vừa rồi cũng có chút dao động.
Cô cau mày, hỏi một cách khó hiểu: “Sao anh lại ở đây?”
Thương Trạch Uyên rõ ràng vừa mới chạy đến, chìa khóa xe vẫn còn treo trên tay, tay kia thì nắm chặt điện thoại. Anh thở hổn hển, lồng ngực phập phồng rõ rệt. Vẻ mặt anh không được tốt, anh nhìn cô, rồi nhìn tấm biển hiệu phía sau. Bốn chữ “Khách sạn bình dân” vẫn còn sáng trưng ở đó.
Anh lùi lại một bước, hỏi ngược lại cô: “Thế em tại sao lại ở đây?”