Gần giữa trưa, mặt trời thiêu đốt cả không khí, những cành cây non bên đường khẽ đung đưa theo cơn gió. Một cơn gió khác lại thổi đến làm lay động mái tóc đen trước trán Thương Trạch Uyên, nhưng anh vẫn cau mày, ánh mắt không rời khỏi cô nửa tấc.
Với dáng vẻ này, cộng với giọng điệu đầy hoài nghi khi hỏi, có vẻ như anh đã hiểu lầm rồi. Trình Thư Nghiên không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề: "Em đến để giải quyết chuyện của mẹ em."
"Hả?" Lông mày anh vẫn cau chặt, nhưng vẻ sắc bén trong mắt đã giảm đi rõ rệt, thay vào đó là sự khó hiểu. Thương Trạch Uyên hỏi, giọng đầy hoài nghi: "Cái gì?" Anh tưởng mình nghe nhầm.
Trình Thư Nghiên chỉ tay lên tầng trên, nói rõ ràng hơn: "Mẹ em, Trình Huệ, đang ở khách sạn này, đến để đòi tiền em. Em vừa mới nói chuyện xong với bà ấy."
"À." Thì ra không phải nghe nhầm. Thương Trạch Uyên thả lỏng vai, rõ ràng là đã thở phào nhẹ nhõm rồi cười nói: "Thế thì tốt rồi."
"Tốt cái gì?" Cô khoanh tay.
Thương Trạch Uyên đáp: "Anh còn tưởng em ngoại tình."
Đúng vậy, dáng vẻ lúc nãy của anh đúng là đang đi bắt gian. Rõ ràng là anh đã nghĩ lệch lạc rồi. Trình Thư Nghiên nghiêng đầu khẽ cười: "Quá đáng."
Cả hai cùng đi về phía bãi đỗ xe dưới lòng đất. Thương Trạch Uyên bắt đầu hỏi cô tình hình cụ thể. Trình Thư Nghiên hỏi ngược lại: "Trước hết, anh kể chuyện của anh đi đã." Cô vào khách sạn lúc 10 giờ, ra lúc chưa đến 11 giờ, tổng cộng chưa đầy một tiếng đồng hồ, vậy mà anh đã đến nhanh như vậy. "Anh lắp camera theo dõi em à?"
"Tình cờ thôi." Thương Trạch Uyên dùng hai từ để che đi sự hoảng loạn trên suốt quãng đường anh đi. Đúng là rất tình cờ, sáng nay anh cao hứng bảo trợ lý đến công ty của Trình Thư Nghiên mang cà phê đến. Kết quả sau khi giao xong và đi xuống, trợ lý lại vừa hay thấy Trình Thư Nghiên cùng một người đàn ông đi vào khách sạn đối diện công ty.
Trình Thư Nghiên sửa lại: "Đó là luật sư."
Thương Trạch Uyên nói: "Trong mắt trợ lý chỉ có giới tính, không có nghề nghiệp."
Sau đó khi trợ lý quay về báo cáo, Thương Trạch Uyên tiện miệng hỏi: "Cô ấy đang bận à?"
Lần đầu tiên trợ lý không đáp lời. Anh ngẩng đầu nhìn qua thì thấy vẻ mặt trợ lý đầy khó xử, môi mím chặt đến trắng bệch. Cuối cùng sau khi anh hỏi liên tiếp, trợ lý mới khó khăn nói: "Tổng giám đốc Trình đang nói chuyện làm ăn với một người đàn ông, họ đi vào khách sạn rồi."
Nói một cách ẩn ý nhưng ý tứ lại rất rõ ràng. Thương Trạch Uyên khựng lại. Anh dễ ghen tuông nhưng chuyện bị cắm sừng thì chưa bao giờ nằm trong phạm vi suy nghĩ của anh nên anh thấy khá sốc. Anh xoay cây bút ký trong tay rồi đặt lên bàn, đứng dậy ra khỏi cửa. Vừa xuống bãi đỗ xe, anh vừa gọi điện cho Trình Thư Nghiên nhưng cô không hề bắt máy. Thế là chút lý trí cuối cùng của anh cũng tan biến. Anh không kịp suy nghĩ nhiều, chỉ có thể tự mình đến xem rốt cuộc là chuyện gì. Anh phóng xe với tốc độ hơn 100km/h, xuyên qua trung tâm thành phố để đến đây, chắc chắn sẽ phải nhận vài biên bản phạt tốc độ.
Tuy nhiên, anh đã nói giảm nói tránh thành một câu: "Cậu ấy đã nói như thế, anh đương nhiên phải đến xem rồi."
Trình Thư Nghiên ngồi vào xe anh, thắt dây an toàn, cười trêu: "Lòng tin cơ bản nhất giữa người với người đâu rồi?"
Thương Trạch Uyên liếc nhìn gương chiếu hậu, một tay điều khiển vô lăng, lùi xe ra khỏi chỗ đỗ một cách thuần thục rồi bắt đầu nói đùa: "Tất nhiên là có lòng tin rồi, nhưng vì em quá xinh đẹp nên có cảm giác khủng hoảng cũng là chuyện bình thường."
Cô đáp: "Anh quá khen rồi, Tổng giám đốc Thương cũng rất đẹp trai." Anh nhếch môi cười, rồi nghe cô nói tiếp: "Nhưng lần sau anh đừng có cảm giác khủng hoảng đó nữa."
Cô đoán anh đã bỏ dở công việc và phóng xe tốc độ cao chỉ để vì chuyện này. Cô thấy việc đó thật sự không cần thiết nên nói: "Chúng ta ngày nào cũng ở bên nhau, anh cũng biết trong công việc em tiếp xúc với những ai, không có gì phải nghi ngờ cả."
Anh quay đầu nhìn cô. Trình Thư Nghiên đang cúi đầu trả lời tin nhắn công việc, ngón tay lướt nhanh trên màn hình. Giọng nói cô nghe rất nhẹ nhàng, thoải mái, như thể cô chỉ dành một chút thời gian rảnh rỗi trong công việc để thảo luận với anh một cách rất bình thường.
Anh nói: "Sự nghi ngờ là phản ứng tự nhiên. Vậy nếu ngược lại, trợ lý của em nói với em chuyện này, em có nghi ngờ không?"
"Không. Em sẽ chỉ nghĩ đó là chuyện vớ vẩn."
Anh cười: "Em bình tĩnh thật đấy."
"Em không phải bình tĩnh." Cách đây không lâu, hai người đã cãi nhau vài lần vì việc cô và Chu Gia Dã có liên hệ trong công việc. Trình Thư Nghiên cảm thấy cứ như vậy không ổn nên đã nói với Thương Trạch Uyên rằng cô và Chu Gia Dã chỉ là đối tác, không hề có tình cảm riêng tư. Hơn nữa cô cũng không có đủ sức lực để bắt cá hai tay. Chuyện chung thủy hoàn toàn dựa vào đối phương. Anh chung thủy, em cũng chung thủy. Anh lăng nhăng, em còn lăng nhăng hơn anh.
Chuyện đã được nói rõ ràng như vậy, bây giờ cũng vẫn thế. "Em tin tưởng anh."
Thương Trạch Uyên không nói gì.
Trình Thư Nghiên nhét điện thoại vào túi, tiện tay lấy một thanh kẹo cao su trong túi ra. Cô xé một viên cho mình và một viên cho anh. Chiếc xe vừa dừng lại trước đèn đỏ, cô đưa kẹo qua, Thương Trạch Uyên nghiêng đầu nhận lấy. Cô lại rụt tay về. Anh nhìn cô, cô nói: "Anh không tin em."
Nói xong, cô vẫn giơ kẹo trong tay, rõ ràng là muốn nói: "Không thừa nhận thì không có kẹo mà ăn."
Thương Trạch Uyên khẽ nhướng mày, vẫn không nói gì, trực tiếp vòng tay ra sau eo cô, kéo cô về phía trước.
Khoảng cách bất ngờ bị rút ngắn. Lông mày của Trình Thư Nghiên giật nhẹ, cô theo bản năng chống tay vào cánh tay anh: "Ngã tư này có camera, anh đừng..."
Lời còn chưa dứt, cô đã thấy anh dùng tay còn lại nắm lấy cổ tay cô, kéo một cái, viên kẹo cứ thế bị anh cắn lấy.
Trình Thư Nghiên tức đến bật cười: "Anh chơi ăn gian đấy à?"
Thương Trạch Uyên nhai kẹo từ tốn, nhếch môi, cười đầy vẻ ngả ngớn: "Không có."
Không biết anh đang trả lời câu nào.
Đèn xanh bật sáng, anh thu tay về, chuyển số. Chiếc xe lại lao đi.
Những con đường và dòng người hai bên nhanh chóng lùi lại phía sau. Trình Thư Nghiên bật nhạc, rồi tiếp tục cúi đầu trả lời tin nhắn. Hai người không tiếp tục chủ đề vừa rồi nữa, nhưng anh lại vô thức suy nghĩ về lời cô nói: "Em tin tưởng anh, nhưng anh lại không tin em."
Đúng thế, tại sao lại như vậy?
…..
Trưa hôm đó, cả hai cùng nhau ăn cơm. Thương Trạch Uyên định hỏi cô chuyện buổi sáng như thế nào, nhưng khi đến nhà hàng, điện thoại của anh lại không ngừng reo. Câu chuyện cứ bị ngắt quãng, bữa ăn cũng không được trọn vẹn, thế nên anh quyết định để dành đến tối về nhà rồi nói.
Thực ra trong mắt Trình Thư Nghiên, đó không phải là chuyện gì to tát. Những vấn đề có thể giải quyết bằng tiền và quyền lực thì không phải là vấn đề. Cô chỉ dùng vài câu để tóm gọn xong xuôi những chuyện rắc rối đã vướng phải gần một tuần.
"Em chắc chắn là đã giải quyết xong rồi chứ?" Thương Trạch Uyên vừa hỏi vừa cúi xuống lướt điện thoại: "Anh biết một luật sư, anh ấy..."
Trình Thư Nghiên giữ tay anh lại, nói: "Giải quyết xong rồi. Vé máy bay em cũng đã thấy bà ấy đặt xong, sáng mai bà ấy sẽ đi rồi."
Anh khựng lại, rồi gật đầu: "Được."
Mọi chuyện coi như đã xong. Hai người tắm rửa xong rồi l*m t*nh. Thế nhưng anh vẫn có chút lơ đãng.
Thương Trạch Uyên ngồi trong phòng khách và châm một điếu thuốc. Khi Trình Thư Nghiên ra rót nước, cô liếc nhìn anh. Một lúc sau, cô cầm ly nước ngồi xuống bên cạnh anh, hỏi: "Anh đang nghĩ gì vậy?"
Anh tựa lưng vào ghế, hai tay đặt tùy tiện trên đùi, điếu thuốc trên đầu ngón tay cứ lặng lẽ cháy. Dường như đã suy nghĩ một lúc, anh ngồi thẳng dậy, mở lời: "Chuyện của mẹ em, em cứ thế tự mình giải quyết sao?"
Trình Thư Nghiên nói: "Đúng thế."
"Thực ra em có thể nói với anh."
"Nói với anh, bảo anh đi giải quyết mẹ em à?" Cô cười: "Anh thấy ổn không?"
Cũng không phải là chuyện giải quyết mẹ của ai, anh hít một hơi, phùng má rồi từ từ nhả khói trắng: "Ý anh là em gặp khó khăn thì anh phải lo chứ."
"Đây không phải là khó khăn." Trình Thư Nghiên sửa lại: "Hơn nữa, em hoàn toàn có thể tự mình giải quyết."
Anh liếc nhìn cô: "Thế nếu em gặp chuyện không thể giải quyết thì sao?"
Cô nói: "Sẽ không đâu, không có chuyện gì mà em không giải quyết được."
"Tự tin vậy sao?"
"Đương nhiên."
"Được rồi." Anh cười khẽ.
Ban đầu anh không định hút thuốc, nhưng ngồi đây ngửi mùi một lúc, cơn nghiện lại trỗi dậy. Trình Thư Nghiên cũng gõ một điếu thuốc ra khỏi bao. Vừa châm lửa, điếu thuốc đã bị anh tiện tay lấy mất. Cô quay đầu nhìn anh: "Làm gì đấy?"
Anh dập tắt điếu thuốc của mình, ngậm điếu thuốc của cô vào miệng. Anh không hút, chỉ ngậm hờ. Khi anh lên tiếng, lời nói nghe rất lơ mơ: "Anh cảm thấy em quá độc lập, không dựa dẫm vào anh."
Không cần nói, thấy hành động đó của anh, Trình Thư Nghiên đã cảm nhận được sự khó chịu của anh. Cô nói: "Tự giải quyết mọi việc, em đã làm như vậy từ nhỏ đến giờ thành thói quen rồi." Nói đến đây, cô quay sang hỏi anh: "Hơn nữa nếu bố anh tìm anh, anh có gọi em đến để giải quyết ông ấy không?"
"Chuyện này khác."
"Khác ở chỗ nào?"
"Anh là đàn ông..."
"Đàn ông thì sao? Chỉ có đàn ông mới giải quyết được vấn đề à?"
Cô thừa lúc anh không chú ý, giật điếu thuốc từ miệng anh. Thương Trạch Uyên nhìn theo động tác của cô. Cô thản nhiên ngậm điếu thuốc, hít một hơi rồi nhả một vòng khói về phía anh, cố ý dùng giọng nghiêm túc để nói đùa: "Tổng giám đốc Thương đừng có phân biệt đối xử như vậy, đàn ông hay phụ nữ cũng đều như nhau thôi."
Thương Trạch Uyên nhìn cô chằm chằm một lúc. Một lát sau, anh khẽ thở dài. Anh không có ý đó, nhưng thôi... tiếp tục tranh luận thì kết quả cũng vậy thôi. Anh muốn cô dựa dẫm vào anh, cô sẽ hỏi tại sao phải dựa dẫm.
Anh phải nói sao đây? Sự nghiệp của cô độc lập, gặp chuyện gì cũng tự mình giải quyết. Điều đó chỉ khiến anh cảm thấy cô không cần anh. Mà một khi không cần thì lúc nào cũng có thể bay đi. Thế rồi cô sẽ đáp lại anh thế nào? Cô sẽ nói nếu con bướm không bay thì nó không phải là bướm nữa mà là tiêu bản.
Cuộc hội thoại này, anh đã tự mình mô phỏng ra.
Nhưng nhắc đến bố anh, đúng là có vài chuyện anh cần phải nói rõ trước. Vì Trình Huệ đã biết tình hình của Trình Thư Nghiên thông qua buổi triển lãm xe và tìm đến, có lẽ Thương Cảnh Trung cũng sẽ sớm bắt đầu ra tay. Theo phong cách cũ của ông ta, ông ta sẽ gây rắc rối trong sự nghiệp của anh, rồi cử vài người được cho là vị hôn thê đến.
Anh phân tích từng điều một. Trình Thư Nghiên chăm chú lắng nghe. Khi điếu thuốc cháy hết, cô ôm ly nước, vừa uống vừa nhìn anh, gật đầu: "Rồi sao nữa?" Dáng vẻ cô như đang xem kịch vậy.
Thương Trạch Uyên cầm ly nước từ tay cô, đặt lên bàn, giọng nghiêm túc: "Cho dù ông ấy làm gì, những chuyện này anh đều có thể giải quyết được nên em không cần lo lắng."
Trình Thư Nghiên gật đầu rồi hỏi: "Anh nói xem, bố anh có tìm đến em, đưa cho em một khoản tiền lớn rồi bảo em rời xa con trai ông ta không?"
Họ nói chuyện đến một điểm mấu chốt.
Thương Trạch Uyên tựa lưng vào ghế sofa, khuỷu tay đặt lên lưng ghế. Anh cúi xuống nhìn cô, hỏi: "Thế em sẽ làm gì?"
Trình Thư Nghiên nghĩ một lúc, nói: "Dù ông ấy đưa bao nhiêu, chị đây cũng có tiền nên anh không cần lo lắng." Cô hoàn toàn bắt chước giọng điệu của anh.
Thương Trạch Uyên cười khẽ một tiếng, hỏi cô tại sao tối nay lại nghịch ngợm như vậy.
Trình Thư Nghiên đáp: "Học từ anh đấy."
"Sao không học cái tốt?"
"Cái này không tốt sao? Nghịch một chút rất vui."
Thương Trạch Uyên vẫn cười. Cười xong, anh lại nhìn cô và nói: "Nhưng em phải biết nghịch quá dễ bị đánh đấy."
Trình Thư Nghiên nhìn đồng hồ, 10 giờ tối, không quá muộn. Cô nhướng mày với anh: "Vậy anh thử xem."
Tuy nhiên, sau khi nói ra câu đó không lâu, Trình Thư Nghiên đã hối hận. Cạnh tranh với anh trong chuyện này sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Hai người đã l*m t*nh một lần ở phòng khách và một lần ở phòng ngủ. Số nước cô uống vào buổi tối đều bốc hơi hết trong quá trình đó.
Sau này, khi Thương Trạch Uyên thay ga giường, anh còn trêu cô là người làm từ nước. Mặt Trình Thư Nghiên nóng bừng, cô đá vào chân anh một cái.
Cuối cùng, họ phải chuyển sang phòng ngủ phụ để ngủ. Trong phòng phụ có một ban công, không lắp rèm cửa. Ánh trăng và ánh đèn đường chiếu vào khiến căn phòng khá sáng.
Hai người cứ thế trò chuyện vu vơ một lúc.
Thương Trạch Uyên hỏi cô về chuyện với Trình Huệ. Cô kể lại chuyện sau khi ra nước ngoài, Trình Huệ đã đòi tiền cô như thế nào, và cô đã cắt đứt liên lạc với bà ta ra sao. Vừa kể, cô vừa vô thức nghĩ đến cuộc đối đầu ở khách sạn hôm nay, và những lời Trình Huệ đã nói trước khi cô rời đi.
Lúc đó, Thương Trạch Uyên đang kể rằng Thương Cảnh Trung đã từng đưa con gái của một thương gia giàu có đến nước ngoài để tìm anh, và ông ta chưa bao giờ từ bỏ ý định hôn nhân của anh.
Trong khi đó, Trình Thư Nghiên trở mình, toàn bộ cơ thể nằm trên người anh.
Thương Trạch Uyên đưa tay đỡ cô, hỏi: "Sao thế?"
Toàn bộ trọng lượng của Trình Thư Nghiên đều đè lên người anh. Khuỷu tay cô gác trên ngực anh, hai người dán chặt vào nhau. Cô cúi mắt nhìn anh, nói: "Em có một chuyện khá tò mò."
"Em hỏi đi."
"Nếu anh không gặp em, hôn nhân của anh sẽ thế nào?"