Trì Ưng ngồi trên tủ kính, nhìn xuống cô gái có đôi má ửng hồng trước mặt, kề sát vào tai cô, chậm rãi nói: “Nếu đã có nhân tố bất khả kháng, vậy thì phạt cậu…”
Tô Miểu nhìn nghiêng nhìn thấy bóng dáng đẹp trai của người thiếu niên gần trong gang tấc, khóe miệng nhếch lên, nở một nụ cười nhẹ, đưa cho cô một hộp miếng dán kính màn hình điện thoại chưa mở nắp——
“Phạt cậu giúp tôi dán màn hình.”
“Hả?”
Tô Miểu cầm lấy miếng kính điện thoại, bối rối nói: “Sao không nhờ cửa hàng dán giúp.”
Anh nhảy xuống khỏi tủ kính: “Tấm này 30 tệ, dán thủ công phí là 10 tệ, không thỏa đáng.”
“…”
Tô Miểu nhìn vào chiếc đồng hồ cơ theo như lời Lộ Hưng Bắc nói là trị giá hàng triệu trên cổ tay của anh.
Một công tử giàu có với đầy những nhãn hiệu thời thượng, thậm chí chiếc mặt dây chuyền bằng thép dập nổi trên cặp sách của anh cũng là loại đắt tiền, anh thực sự để tâm đến 10 tệ của tấm kính này sao.
Có điều, những điểm bất thường trên con người Trì Ưng, đâu chỉ có vậy.
Tô Miểu không thể nhìn thấy con người thật của anh, thế giới của anh giống như một bức tường thành, và những gì được tiết lộ với thế giới bên ngoài chỉ là phần nổi của tảng băng, không giống như nam sinh có đầu óc đơn giản như Đoạn Kiều, có thể giải thích rõ ràng tổ tiên mười tám đời của mình trong một vài từ.
“Để tôi thử xem.” Tô Miểu mở hộp nhựa đựng miếng dán màn hình điện thoại.
Chất lượng miếng dán của cửa hàng sửa chữa điện thoại di động này rất tốt, nhưng điểm trừ duy nhất là họ thu phí nhân công, Tô Miểu trước đây cũng đã tự mình dán, nhưng dán không được đẹp lắm.
Cô lấy miếng dán kính ra, xé một góc và nhắm dán nó vào đầu khung điện thoại của Trì Ưng.
Tấm vải bông nhỏ nhẹ nhàng lau bụi trên màn hình rồi từ từ kéo xuống... Trên màn hình có một ít bọt khí cũng bị cô đẩy ra từng chút từng chút một.
Cô cực kỳ chăm chú nhìn vào miếng dán màn hình điện thoại, còn Trì Ưng lại nhìn về cô.
Thể trạng cô rất dễ đổ mồ hôi, trên trán có một lớp mồ hôi mỏng, hai má ửng hồng tự nhiên, hiển nhiên là chạy suốt đường đi đến đây. Mặt sau của chiếc váy trắng cũng bị ướt, lộ ra nước da trắng ngần, đường viền của dây treo áo ngực cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, và kích thước rất nhỏ.
Trái cổ của anh động đậy, hơi ngứa ngáy.
Tô Miểu đột nhiên quay lại, Trì Ưng nhìn sang chỗ khác một cách mất tự nhiên, mở nắp nửa chai Nongfu Spring trong tay, nhấp một ngụm.
“Ê… hay là cậu nhờ anh dán màn hình dán lại cho cậu đi.” Cô đưa điện thoại, vẻ mặt đầy chán nản, “Tôi làm kiểu nào cũng không thể đẩy hết cái bong bóng này ra được.”
Trì Ưng nhìn một bong bóng nhỏ giữa màn hình, thế mà lại thấy đặc biệt.
Anh cất điện thoại, ném vào túi ito bên hông: “Được rồi, cứ như vậy đi.”
Dứt lời, anh quay người bước ra khỏi cửa hàng sửa chữa điện thoại di động, đi về phía cửa soát vé của thang cuốn Hoàng Quan.
Tô Miểu vội đuổi theo sau, đứng phía sau cách anh ba bậc thang.
Cô thường đứng sau lưng anh, nhìn chằm chằm vào bóng lưng cao và thẳng của anh.
Nhưng lần này, Trì Ưng lại quay đầu, nhìn cô đầy nghi hoặc——“?”
Tô Miểu: “??”
“Đứng xa như vậy, tôi muốn ăn cậu hả?”
“…”
“Tới đây.”
Nói xong, anh nhường vị trí bên cạnh mình.”
Tô Miểu do dự vài giây, bước lên thang cuốn, đi tới bên cạnh anh đứng.
Sự khác biệt về chiều cao giữa hai người thật rõ ràng, cô cao 1m63, còn anh có thể thấy 1m87 hoặc 1m88 trở lên.
Cô đứng bên cạnh anh, có lẽ chỉ cao đến ngực anh, nên có thể cảm nhận được sự chênh lệch chiều cao như vậy, cực kỳ rõ ràng.
Tô Miểu vô thức cảm thấy lo lắng, nhiệt độ xung quanh dường như đang dần tăng lên, hơi thở của cô hoàn toàn bị mùi bạc hà trên người Trì Ưng bao phủ.
Những cô gái trẻ trên thang cuốn đối diện nhìn họ đầy ghen tị, có vẻ như họ đang nhầm hai người là một cặp.
Tô Miểu sắc mặt sáng ngời, lộ ra một cảm giác mềm mại khó tả, còn Trì Ưng ở bên cạnh cô lại có vẻ nghiêm nghị, tính tình lạnh lùng, trong đôi mắt đen láy có chút cứng rắn.
Cảm giác hai người bọn họ... xứng đôi vừa lứa.
Tô Miểu đã từng quan sát anh từ xa dưới góc nhìn của một người qua đường trong một thời gian dài.
Trì Ưng có lẽ sẽ không nhớ lần đầu tiên anh gặp cô.
Cô đã bị một số nữ sinh du côn trong trường đuổi theo, hoảng sợ chạy xuống thang cuốn, ngã ngửa người.
Người thanh niên bên cạnh đã nhanh chóng ra tay, kéo cô lại.
Lúc đó cô kinh hãi và sợ hãi đến tột cùng, không dám nhìn mặt vị cứu tinh, chỉ muốn chạy trốn thật nhanh.
Trì Ưng túm lấy cổ áo cô lẩm bẩm: “Không cần mạng nữa à?”
Giọng nói không phải là tiếng địa phương quanh năm cô quen nghe, mà là tiếng phổ thông thuần túy, Tô Miểu không khỏi nhìn anh.
Đường nét khuôn mặt ưu nhã khẳng định đó là khuôn mặt vuông vắn đẹp trai, đôi mắt lạnh lùng làm cho đường nét trên khuôn mặt anh trở nên sắc sảo, mắt một mí không có nếp gấp, con ngươi đen mang hàm ý sâu xa.
Đúng lúc này, hai chị đại xấu xa đuổi theo xuống thang cuốn, dọa Tô Miểu run lên, lại muốn chạy.
Trì Ưng ôm cô gái bên cạnh, quay đầu lại, liếc nhìn hai chị đại bằng đôi mắt đen như mực, như thể nói: “Nếu có gan thì hãy đến đây.”
Giữa người với người… như thể có một loại tâm linh kỳ diệu nào đó.
Một vài cô gái cảm nhận được sự bất bình trong mắt anh, từ bỏ sự khiêu khích, quay người chạy lên thang cuốn, như cá lội ngược dòng, khiến người qua đường phải kêu lên la mắng.
Tô Miểu thở phào nhẹ nhõm, còn chưa kịp nói “cảm ơn”, thang máy đã đi tới cuối cùng.
Thiếu niên buông cô ra, không nói một lời, lướt qua cô, biến mất trong đường luồn.
Đó là lần đầu tiên Tô Miểu cảm thấy được, thì ra một ánh mắt kiên định, cũng có thể khiến người khác bội phục và sợ hãi.
Trên người anh… có thứ mà cô luôn khát vọng nhưng không thể có được.
Mỗi lần gặp mặt, cô đều không thể kiềm chế được mà quan sát anh.
Đôi khi anh ở một mình, đeo tai nghe, phong thái trầm lặng và điềm đạm. Đôi khi, xung quanh anh là một vài thiếu niên không chịu ngồi yên, anh cũng sẽ cười đùa với họ một cách hào sảng và nhiệt tình.
Giống như một người run rẩy trong bóng tối và lạnh lẽo, khi ánh sáng bầu trời ấm áp buông xuống, họ không thể không khao khát và tiếp cận anh.
Anh là ánh sáng duy nhất trong thế giới tăm tối của Tô Miểu.
…
Ở cuối thang cuốn, Tô Miểu dẫn Trì Ưng vào một con hẻm của một tòa nhà dân cư đối diện, đi đến nhà hàng mì Xương Xương mà Tô Thanh Dao thích nhất.
Trì Ưng gọi một tô mì nước trong như thường lệ, Tô Miểu vào cửa hàng gọi món, khi quay đầu lại, thì phát hiện thiếu niên đã mất tăm mất dạng.
Giống hệt như lần trước.
“…”
Cô chán nản ngồi xuống ghế, trong lòng thoáng qua một tia đau xót.
Cảm giác suy tính thiệt hơn, quả rất phiền phức.
Mỗi khi cảm thấy gần gũi với anh hơn một chút, giây tiếp theo đã không còn nữa.
“Tìm tôi?”
Một giọng nói từ tính trầm thấp vang lên đằng sau.
Tô Miểu vừa nhìn lại thì thấy anh, ánh mắt yên lặng tràn đầy sóng: “Tôi còn tưởng rằng cậu lại giống như lần trước... lại cho tôi leo cây.”
“Lần trước là Tần Tư Dương gọi đến cầu cứu.” Trì Ưng cầm một túi thuốc, “lần này tôi tắt máy rồi,.”
“Ồ…”
Trì Ưng lấy trong túi thuốc ra một lọ thuốc điều trị vết thương và một chiếc tăm bông, quỳ một chân xuống, vặn bình xịt cồn rồi xịt lên vết trầy xước trên đầu gối của cô.
“Xì.”
Cảm giác đau rát khiến cô hít một ngụm khí lạnh.
Nhưng Trì Ưng không hề nhẹ nhàng, thậm chí còn có chút thô bạo, nhúng tăm bông vào cồn tẩy sạch bụi từng chút một trên đầu gối cô.
“Đau…” Cô vô thức thu chân lại, hai mắt đỏ bừng.
“Tôi biết là đau.” Bàn tay thô ráp của thiếu niên bấu mạnh vào bắp chân cô, giống như đang kẹp con mồi, khiến cô không thể động đậy, “Ráng nhịn cho tôi.”
Câu nói này vừa ngang tàng vừa dịu dàng, Tô Miểu thật sự không dám động đậy.
Anh đặt khuỷu tay lên đầu gối, cúi người thấp hơn cô một chút, dùng tăm bông bôi thuốc mỡ hơi vàng quanh vùng da bị trầy của cô.
“Còn đau không?”
“Đau…” Nước mắt đau đớn của Tô Miểu trào ra, “Làm gì… làm gì có ai lại đổ trực tiếp cồn lên chứ!”
“Khử trùng.”
“Cậu căn bản là không biết làm.”
“Đang học.”
“…”
Trì Ưng bên cạnh, nhẹ nhàng thổi vào miệng vết thương.
Toàn bộ giác quan của Tô Miểu đều tập trung vào vết thương trên đầu gối, không thể biết nó là như thế nào.
Không phải là đau, mà là vì lúc cọng lông vũ lướt qua mà cảm thấy run rẩy và ngứa ngáy.
Vết thương không nghiêm trọng, da bị trầy một chút.
Nhưng làn da của cô non mịn, một vết thương dù là nhỏ nhất cũng lộ rõ.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên Trì Ưng đã nhận ra vết bầm tím trên đầu gối, buổi chiều không có, có lẽ vừa mới ngã lúc đến đây thôi.
Vốn tưởng rằng cô sẽ chủ động kể lể, thậm chí than thở vài câu, nhưng cô không đề cập đến, cứ như vậy chịu đựng đau đớn... dán màn hình điện thoại cho anh.
Không biết đó là lương thiện, hay là quan tâm.
Tóm lại... khiến người ta đau lòng.
Trì Ưng có chút khó chịu: “Tại sao cậu lại bị ngã?”
“Đi nhanh quá nên bất cẩn.”
Khóe miệng nở một nụ cười trêu rằng: “Háo hức muốn gặp tôi đến vậy sao?”
“Không phải thế.” Cô gái hai má hơi nóng, sốt sắng lên tiếng biện hộ, “Tôi bị người ta đuổi theo quấy rối...”
Vừa buông lời, Tô Miểu đã kịp phản ứng, Trì Ưng cố ý nói lời này, là muốn chính miệng cô nói ra sự thật.
Anh quá thông minh, nói chuyện với anh cần phải chú ý hơn...
Cô im lặng, không muốn nói thêm, nhưng Trì Ưng đã có thể đoán được tình hình chung.
Người bán hàng bưng mì trộn đậu, Tô Miểu cầm hộp ớt lên, dùng thìa thêm dầu và ớt.
Trì Ưng tháo đôi đũa dùng một lần ra, nhìn cô: “Được phết đấy.”
“Tôi thích ăn cay.” Cô gái lè lưỡi nhìn anh cười.
“Vừa rồi còn lau nước mắt vì đau, mà giờ lại cười vui vẻ thế rồi.”
“Đau một chút sẽ qua nhanh thôi mà.”
Trì Ưng cảm thấy sự kiên cường từ trong xương tủy cô, giống như một bông hoa nhỏ nở trong một con hẻm bẩn thỉu, cố gắng thăm dò, muốn đón lấy một chút ánh sáng mặt trời.
Tô Miểu nhìn nước dùng thanh đạm trong bát của anh: “Trì Ưng, cậu không ăn cay.”
“Không quen ăn cay.”
“Chỉ một chút thôi, muốn thử không?” Cô gái cầm hộp tương ớt lên.
Người thành phố C không tiếc công sức thuyết phục người kia ăn cay.
“Thử đi nào? Chỉ một chút thôi, không có ớt chẳng có mùi vị gì.”
Trì Ưng chặn thìa, vẫn từ chối như cũ: “Không ăn.”
“Tại sao?”
“Vì sức khỏe.”
“…”
Lý do thật hợp lý.
Tô Miểu không dám nói thêm nữa, bỏ thìa ớt xuống, cẩn thận quan sát anh.
Cách ăn uống của anh không phóng túng cũng không tinh tế, đúng như dáng vẻ của một người con trai nên có, tóc mai của anh ngắn và nhọn, và tóc mái dài hơn một chút, phát họa đường nét bên sườn má anh, tạo nên một đường nét sắc sảo.
Ngoài bộ quần áo họa tiết và đôi giày thể thao thời thượng đắt tiền, nhưng nhìn cách anh ăn mì trong quán mì nhỏ trong ngõ, chẳng giống đại thiếu gia trong giới Bắc Kinh chút nào.
Đó là thiếu niên đường phố có thể được nhìn thấy ở khắp mọi nơi trong thành phố C.
Anh nhận ra ánh mắt dò xét của cô từ khóe mắt, đặt đũa xuống, khóe miệng nở một nụ cười nhẹ: “Đẹp trai?”
Tô Miểu nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, cúi đầu tiếp tục ăn mì.
Vài phút sau, cô thấy Trì Ưng cầm điện thoại cô lên.
“Mật mã bao nhiêu?”
Tô Miểu ngưng lại chốc lát, nói: “0000”
Khóe miệng Trì Ưng cong lên, mang vẻ giễu cợt, “Tôi hỏi gì cậu trả lời nấy, sao lại nghe lời như vậy?”
“…”
Trong điện thoại của Tô Miểu không có thứ gì mà người khác không thể nhìn thấy, anh muốn dùng, đương nhiên cô sẵn sàng cho anh mượn.
“Điện thoại của cậu hết pin rồi sao?”
“Có.”
“Vậy...”
Trì Ưng dùng đầu ngón tay bấm vào màn hình, vài giây sau, anh trả lại điện thoại cho cô.
Tô Miểu nhìn thấy một chuỗi số lạ đã được lưu trên màn hình điện thoại——
“186****0987。”
Cô bối rối nhìn anh.
Trì Ưng tiếp tục cầm đũa, cúi đầu ăn mì——
“Nhớ số điện thoại của tôi.”
“Có bất kì phiền phức nào, cứ gọi cho tôi.”
…