Bài học ngữ văn tuần đầu, mỗi học sinh dựa vào thứ tự bốc thăm, lần lượt thể hiện tác phẩm của mình trước lớp.
Tần Tư Nguyên nhìn vào số thứ tự của mình, trên mặt hiện lên ý cười, mang mảnh giấy nhỏ đích thân đến trước mặt Trì Ưng để nhận công: “Nhóm tụi mình là nhóm thứ 5, dựa vào tình thế trước mắt rất có lợi!”
Đầu ngón tay Trì Ưng đang xoay bút hờ hững, lạnh nhạt đáp lại một tiếng, dường như không quá quan tâm đến thứ tự này.
Chiếc bút gel rơi xuống sàn, anh cuối người xuống nhặt, thờ ơ quay đầu nhìn lại.
Tô Miểu cầm mảnh giấy nhỏ, đôi mày mỏng thanh tú có hơi chau lại, lặng lẽ thở dài một hơi, sắc mặt đầy lo lắng, rõ ràng… cô không rút được thứ tự biểu diễn tốt.
Tần Tư Dương nhìn lá thăm cô mang tới, là vị trí cuối cùng.
Ý nghĩa của việc này là… thời gian cuối cùng dành cho bọn họ biểu diễn, sẽ không giống như kế hoạch là đủ 8 phút.
Thời gian biểu diễn của bọn họ rất có thể sẽ bị rút ngắn, thậm chí là cắt ngang.
Tần Tư Dương đầy bất mãn nhìn Tô Miểu: “Cậu may mắn kiểu gì thế?”
Tô Miểu cũng rất bất lực: “Tôi nói rồi, vận may của tôi trước giờ không tốt, trước giờ đều chưa từng gặp may, là cậu lười, nhất định cứ để tôi đi rút.”
“Tôi cũng không ngờ cậu lại xui thế.”
“Nếu như thời gian cuối cùng không đủ, giáo viên có sắp xếp chúng ta biểu diễn vào tiết học sau không?”
Tần Tư Dương lắc đầu: “Tiết học sau cô sẽ giao bài tập mới, vì vậy trong hai tiết học tại lớp này, mỗi nhóm đều phải hoàn thành nhiệm vụ, nhóm trước dùng nhiều thời gian quá, thì thời gian của nhóm sau rút ngắn lại.”
Tô Miểu nghe cậu ta nói như thế, lại thở dài, chán nản cho vận may của bản thân quá nát.
Càng là những nhóm phía sau, thời gian lại càng gấp rút.
Vả lại mọi người xem nhiều tiết mục biểu diễn độc đáo của các bạn trước đó rồi, nếu các tiết mục sau không có sự mới mẻ nữa, có lẽ sẽ thấy chán và không quan tâm.
Nói tóm lại, không có bất kỳ lợi thế gì cả.
…
Nhóm của Trì Ưng và Tần Tư Nguyên đã bắt đầu biểu diễn rồi.
Tần Tư Nguyên đem ổ đĩa liên kết với máy tính, phát ra tệp video đã được bản thân quay và dày công chỉnh sửa.
Mở đầu video là những cảnh quay phong cảnh tuyệt đẹp——
Đi kèm với tiếng sáo chăn cừu du dương, gió nhẹ hiu hiu thổi vào rừng trúc trên núi đồi, cảnh tượng cùng với tiết tấu âm nhạc chuyển giao, thậm chí còn có cả những ống kính quay trên không của máy bay không người lái lướt qua sông...
Rất nhanh, ánh nhìn của mọi người bị hình ảnh Trì Ưng trải giấy mài mực ở giữa phòng học thu hút.
Chàng thiếu niên tài năng xuất chúng với đường nét sắc sảo, con ngươi đen sáng, mang một loại khí chất tự do thoải mái thể hiện qua sự điềm tĩnh trên hai hàng chân mày.
Hắn không dùng mực nước, mà dùng mực thỏi, nước mực đen thơm phảng phất ngào ngạt dưới sự mài mực tùy ý nhưng nho nhã của hắn, dần dần biến thành một nghiên mực đầy.
Sau đó, hắn nhấc bút lên, chấm nhẹ mực, thuận tay viết xuống, chậm rãi chừng mực.
Không như Tô Miểu mấy ngày mấy đêm luyện tập khổ sở, Trì Ưng căn bản không hề chuẩn bị.
Nhưng mỗi chữ viết anh xuống… đều rất có lực, khí thế bất phàm.
Ánh mắt của nữ sinh đều bị anh lôi kéo, giống như tù nhân bị xích lại, mà anh là người nắm giữ xiềng xích, khiến người ta không thể thoát khỏi.
Tât cả sự chú ý của Tô Miểu, đều đặt lên bàn tay cầm bút của anh.
Chữ của anh sở dĩ vững vàng có lực, đường bút nhanh nhẹn, một phần rất quan trọng, chính là nhờ cơ bắp chạy khắp cánh tay của anh đem đến cảm giác mạnh mẽ.
Tô Miểu không thể không nghĩ đến lần trước trong lối đi tối tăm của thang cuốn Hoàng Quan, cũng là đôi tay đó, đánh cho Lộ Hưng Bắc không thể chống trả.
Sự dịu dàng đoan chính và dũng mãnh tự tại, đều được hội tụ trên người anh.
Lúc đặt bút, anh lấy ra một con dấu đỏ, phần đề chữ anh in xuống một chữ tiểu triện——Ưng.
Con chữ thể hiện sự cao ngạo lạnh lùng không dung tục, giống như phần biểu diễn của anh, hoàn mỹ đến nỗi không thể chê vào đâu được.
Các nam sinh huýt sáo, Tần Tư Nguyên nhìn không chớp mắt chàng thiếu niên ở giữa phòng học, trong ánh mắt tỏa ra ánh sáng đặc biệt của thiếu nữ tuổi thanh xuân.
Tần Tư Dương bất lực nhìn em gái nhà mình, xem ra đã hết thuốc chữa rồi, mê anh đến nỗi không thể thoát ra.
Sau đó cậu ta quay đầu lại, chú ý đến Tô Miểu.
Cô ấy cũng đang vỗ tay, khi nhìn Trì Ưng… ánh mắt cô và Tần Tư Nguyên không khác nhau là bao.
Chỉ là ánh mắt kia… càng kín đáo, ẩn nhẫn, thâm sâu hơn.
Trì Ưng tỏa sáng muôn nơi, rực rỡ như mặt trời, cô ấy tự ti buồn bã có lẽ chỉ có thể ẩn núp trong đám đông, mới có thể mạnh mẽ và hăng hái ngắm nhìn anh.
Không rõ vì sao, trong lòng Tần Tư Dương có chút không thoải mái, thu lại ánh mắt, rồi hỏi: “Cậu chuẩn bị ổn cả chưa?”
Tô Miểu lại thở dài một hơi: “Chắc chắn không bì lại Trì Ưng, kém xa.”
“Cậu còn muốn so với cậu ta?”
“Không có, tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Cô đem bút lông ra, dùng mặt bên trong của ngón tay cái ấn vào thân bút được quấn trong từng lớp từng lớp băng keo, đầu bút không nhúng mực, chỉ dùng chiếc bút lông mềm mại trên bàn thể hiện, trong đầu hồi tưởng lại từng hình dạng kiểu chữ của mỗi từ trong Lan Đình Tập Tự, chỉ có thể làm đến chuẩn xác không sai sót thôi.
Không được, cho dù nhớ hết được từng từ, nhưng cô không thể giống như Trì Ưng mà tùy ý dùng bút viết ra được, cô viết không nhanh bằng anh, nhưng thời gian của cô lại ít hơn anh.
Không đủ 8 phút nên làm như thế nào đây, chắc chắn không đủ...
Nếu như cứ muốn viết nhanh, chữ sẽ càng không đẹp.
Tô Miểu bắt đầu căng thẳng, đầu bút hơi run rẩy, chỉ có thể dùng tay trái giữ cổ tay phải, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh.
Tần Tư Dương nhìn ra được sự khẩn trương của cô, đề xuất: “Mặc dù tôi không biết thư pháp, nhưng cũng biết rằng chỉ có giữ tâm an tĩnh, mới có thể viết ra chữ đẹp.”
Cô nhìn cậu ta: “Căng thẳng là điều bình thường, lẽ nào lúc thi cậu không lo lắng sao?”
“Trước giờ đều chưa từng.”
“…”
Trì Ưng thu lại giấy Tuyên Thành xong, một vài nam sinh có quan hệ tốt bình thường cùng anh chơi bóng, nườm nượp kéo đến trước, muốn chiếm đoạt bản thảo của Trì Ưng.
“Trì ca, bức từ này tặng cho tôi đi.”
“Cái gì chứ, cậu không biết thưởng thức đâu, Trì ca, cho tôi cho tôi! Ba tôi là người yêu thích thư pháp, trong nhà sưu tập rất nhiều tranh chữ.”
“Tôi thấy là bản thân cậu muốn, bức từ này không biết có thể bán được bao nhiêu tiền nữa! Có phải cậu lại nợ tiền quán game nữa rồi không.”
“Cậu nói gì thế hả! Cô Lý đừng tin cậu ta, em trước giờ chưa từng đến quán net.”
Giáo viên ngữ văn Lý Quyên ho nhẹ một tiếng, lời lẽ đoan chính nói: “Tranh gì mà tranh, phần trình bày của học sinh đều thuộc phạm vi bài tập tại lớp, cần phải nộp lại, lớp trưởng, em giúp cô thu bài một chút, hết giờ đem đến văn phòng.
Giáo viên đã lên tiếng rồi, các nam sinh không dám tranh cướp nữa, dương mắt mắt nhìn lớp trưởng thu bản Lan Đình vô giá kia đi, âm thanh của sự tiếc nuối cứ vọng đi vọng lại mãi.
Lúc Trì Ưng thu bút, thờ ơ nghiêng đầu liếc nhìn Tô Miểu.
Tất cả mọi người đều đang nhìn anh, nhưng cô lại không như thế, cô và Tần Tư Dương đang nói chuyện.
Tần Tư Dương cuối đầu nhân nhượng, nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng đáp lại một câu, thể hiện rõ đang thương lượng việc trình bày của nhóm.
Một người lịch thiệp, một người nhu mì, mà hai người này da đều thật sự rất trắng… thật xứng đôi.
Cậu bình tĩnh thu lại ánh mắt.
Đoạn Kiều lặng lẽ đến bên cạnh Trì Ưng, cười tít mắt nói với cậu: “Trì Ưng, dù sao chiếc bút này của cậu cũng nhúng mực rồi, hay là viết cho tôi một bản đi, tùy ý viết một chút gì đó đều được, một chữ cũng được.”
Cậu ta dạo gần đây quả thật kẹt tiền, có thể lấy được một bản thảo từ chỗ Trì Ưng, thật sự có thể bán được không ít tiền.
Trì Ưng trọng nghĩa, đối với anh em không cần nói, vì thế cậu ta mới mặt dày mà đến nhờ.
Không ngờ, Trì Ưng rất không khách khí mà đem bút lông ném lên trên giấy Tuyên Thành, tạo nên những vết mực đen xì ngổn ngang chồng chất lên nhau.
Nước mực xém chút nữa hất lên người cậu ta, dọa Đoạn Kiều lùi về sau.
Trì Ưng uể oải ngồi trên ghế, mặt không biểu cảm——
“Tay đau rồi, lần sau đi.”
Đoạn Kiều lúng túng rời đi, lẩm bẩm: “Không cho thì thôi, làm gì mà nổi nóng.”
…
Tô Miểu đến ban công, gió thổi hiu hiu, xoa dịu tâm trạng đang căng thẳng nôn nao.
Không có nhiều người, Tần Tư Dương cũng đi ra, cùng cô đứng ở ban công một lát.
“Cũng không cần phải căng thẳng đến như thế, cậu không một mình, còn có tôi.”
Cô vô cùng kinh ngạc nhìn Tần Tư Dương một cái, thật sửng sốt khi cậu ta nói với cô những lời này.
Nhưng mà nghĩ ra, có lẽ cũng là vì điểm thưởng, cậu ta đang chuẩn bị thi TOEFL, kết quả thường ngày đối với cậu ta mà nói cũng rất quan trọng.
“Tần Tư Dương, cậu sau này sẽ đi du học sao?”
“Không chắc, còn phải xem tình hình lúc đó.”
“Tôi thấy cậu đang chuẩn bị thi TOEFFL.
“Không tính là chuẩn bị, tiếng Anh cấp ba đã nắm cả rồi, xem vui thôi.”
“…”
Lại một lần nữa bị học sinh trường Tư thục Gia Kỳ khoe mẽ.
Thời gian hai tiết học nhoáng một thoáng đã sắp trôi qua, các bạn học mỗi người mỗi kiểu, bài tập tại lớp đặc sắc trình bày sắp đến hồi cuối.
Rất nhiều bạn học làm theo lối hài hước, cười toe toét mà bước lên bục diễn các tiết mục ngắn, còn có tiết mục dùng tiếng địa phương ngâm thơ, có biểu diễn kịch nói, không những thế còn có tiết mục trực tiếp bắt đầu múa kiếm…
Giáo viên ngữ văn Lý Quyên liên tục lắc đầu, dường như cũng thấy rằng những màn biểu diễn phía trước còn có châu ngọc, còn phía sau đó thật sự rất khó vừa mắt.
Cho dù không theo phong cách hài hước, cũng là vô vị tầm thường, theo khuôn cũ, không có sự sáng tạo.
Trước mắt, cô vẫn chưa nhìn thấy màn biểu diễn của bất kì nhóm nào là thật sự nắm được trọng điểm cô muốn.
Còn vài nhóm biểu diễn, Tô Miểu và Tần Tư Dương là nhóm biểu diễn cuối cùng.
Cô vào phòng cất đồ lấy giấy Tuyên Thành và khay mực, lúc trở về phòng học, lại phát hiện bút lông trong ngăn kéo đã không cánh mà bay.
Cô lục tung trong đống sách rất lâu, đến ngăn lửng cặp sách cũng tìm cả rồi, nhưng vẫn không thấy bóng dáng.
Còn nhớ lúc đó chỉ là ra ngoài hít thở không khí, vì thế bút lông vẫn luôn để trong ngăn kéo, cũng không ngờ rằng có người sẽ động vào.
Cô vội vã hỏi các bạn học bốn phía, nhưng mọi người đều tùy tiện chọn chỗ, ngồi lơ đãng, cách rất xa.
Các bạn học không phải bận xem biểu diễn, thì là bận chuẩn bị cho tiết mục của bản thân, đi đi lại lại rất nhiều, không ai chú ý đến là ai đến chỗ của cô.
Chú ý đến… có lẽ cũng sẽ không nói với cô.
Tô Miểu ngẩng đầu, nhìn Tần Tư Nguyên trước máy ảnh.
Thật trùng hợp, cô ta đúng lúc quay đầu liếc cô, ánh mắt của hai người va vào nhau.
Không cần chất vấn và xác nhận, một ánh mắt giữa con gái với nhau, tất cả đều đã rõ.
Tần Tư Nguyên lại không che giấu, khóe miệng cong lên một nụ cười ngạo mạn.
Điều này khiến cô nhớ đến năm đó ở trường trung học số 1 Bắc Khê những ngày tháng tối tăm không thấy mặt trời, có vài người ức hiếp, bắt nạt người khác, đều là lẽ dĩ nhiên, đạo lý hiển nhiên.
Hiện tại vẫn là thời gian trình bày của các bạn học khác, Tô Miểu không đi tìm phiền phức ở chỗ Tần Tư Nguyên, vội vàng chạy đến phòng, nói với Tần Tư Dương đang chỉnh đàn cổ: “Em gái cậu cầm bút lông của tôi đi rồi.”
Đầu ngón tay thon dài của Tần Tư Dương hơi khựng lại: “Có chứng cứ không? Hoặc có ai nhìn thấy.”
“Không có, nhưng tôi biết, là cậu ấy.”
Tần Tư Dương tiếp tục cúi đầu chỉnh dây đàn, dường như không để trong lòng, “Không có bằng chứng tốt nhất đừng nói bậy, em gái của tôi không phải kẻ trộm.”
“Kẻ trộm” hai chữ này chọc vào nỗi đau trong lòng Tô Miểu, cô nghiến răng nói: “Lúc đó không phải cậu gọi tôi đi, bút của tôi cũng không mất, ai biết các người có phải cùng một ruột hay không.”
Tần Tư Dương có thể hiểu tâm trạng gấp rút nói không suy nghĩ của cô, chau mày nói: “Cậu bình tĩnh một chút, bây giờ thời gian không còn nhiều nữa, cứ cố truy cứu ai lấy bút của cậu đi không có ích gì, không bằng nhanh chóng đến cửa hàng văn phòng phẩm mua một chiếc mới, hoặc tìm bạn học mượn một chiếc.”
“Tôi luyện viết chữ đều dùng chiếc bút đó, đổi qua chiếc bút mới căn bản không thể quen được, bây giờ cũng không có thời gian để tôi dùng bút mới luyện lại một lần.”
Bây giờ nếu như tùy tiện đổi bút, nếu may mắn, thì chỉ là viết không kịp.
Còn nếu như xui xẻo, rất có thể sẽ viết sai chữ, toàn bộ màn biểu diễn sẽ đổ sông đổ biển.
Nhìn vào tâm trạng của giáo viên ngữ văn, thể hiện rõ đối với các tiết mục biểu diễn sau đã rất thất vọng rồi.
Nếu như cô lại viết sai chữ, thế thì không phải là vấn đề có lấy được điểm hay không, không nghi ngờ gì nữa… điểm số trực tiếp tụt xuống đáy.
Nếu như không thông qua Tần Tư Dương Tô Miểu tự mình đi tìm Tần Tư Nguyên nói lý lẽ, không chỉ không cầm được bút về, mà còn khiến mâu thuẫn trở nên gay gắt, ảnh hưởng đến trật tự lớp học.
Cô chỉ có thể giảm bớt khẩu khí, gửi gắm hi vọng rằng người anh trai này còn có thể quản được em gái mình: “Điểm số là chuyện của hai chúng ta, Tần Tư Nguyên lấy bút của tôi đi, cũng sẽ ảnh hưởng đến thành tích của cậu.”
“Tôi nói lại lần nữa, không có bằng chứng, tôi không thể xem Tần Tư Nguyên là kẻ trộm mà đi chất vấn được.”
Tần Tư Dương đã không còn kiên nhẫn nữa rồi, lạnh giọng nói: “Vả lại tôi không hề thông đồng với ai cả, cậu tự làm mất bút của mình, đây là lỗi của cậu vứt bừa bãi không giữ tốt, đừng đổ lỗi lên người khác.”
Tô Miểu nghe lời của cậu ta, đã hiểu rồi, là cô quá ngây thơ.
Đúng vậy, Tần Tư Dương trước giờ đều là anh trai tốt của Tần Tư Nguyên, cậu ta làm sao có thể giúp cô.
Cho dù cô viết sai chữ, nhưng chỉ cần Tần Tư Dương biểu diễn đàn cổ không xảy ra sai sót, điểm số từng người cũng sẽ không giống nhau.
Nghĩ gì mà nghĩ chứ, cô và Tần Tư Dương làm sao có thể trên cùng một con thuyền.
Tô Miểu không tranh cãi nữa, dựa lưng vào tủ cất đồ, bàn tay dưới áo đã nắm lại thành quả đấm, trong đầu một mảng hỗn loạn, một mảng trống rỗng.
Tần Tư Dương nhìn thấy dáng vẻ của cô như thế, không nhẫn tâm, hạ giọng nói: “Không viết được thì thôi vậy, dù sao thư pháp của cậu cũng không lấy được điểm cộng, lúc đó tôi đánh đàn cổ, cậu đứng một bên là được rồi, tôi bảo đảm, chúng ta đều có thể lấy được điểm cao.”
“Có phải từ lúc bắt đầu cậu đã cảm thấy thư pháp của tôi không thể giúp cậu lấy được điểm.”
Tần Tư Dương nhìn đáy mắt hơi đỏ của cô, dừng lại một lát, gật đầu: “Đúng vậy, tôi trước giờ đều không đặt hy vọng ở cậu.”
Tô Miểu tự cười nhạo bản thân, xoay người đi ra khỏi phòng cất đồ.
Cho dù cô đổi một cây bút tốt hơn. Cho dù cô nỗ lực bao lâu, mỗi ngày luyện chữ đến rạng sáng, thì có tác dụng gì.
Ở Tư thục Gia Kỳ, cô chỉ là trò cười trong mắt của mọi người.
*
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, chỉ còn lại vài nhóm cuối, cách thời gian hết tiết cũng không còn xa nữa.
Tô Miểu một mình ngồi trên bậc cầu thang, tràn đầy thất vọng.
Không còn cách nào khác.
Cô tin chỉ nhờ vào một mình Tần Tư Dương, cũng có thể giúp nhóm đạt điểm cao, cô miễn cưỡng dùng bút lông mượn viết chữ, đúng là có thể gây trở ngại.
Bản thân không có năng lực, lại dựa vào đâu mà trách người khác không coi trọng mình.
Có lúc, con người ta, nên chấp nhận giới hạn của bản thân, có lẽ cô thật sự không thuộc về Tư thục Gia Kỳ.
Giống như lời mẹ nói, tâm cao hơn trời, mệnh mỏng như giấy.
Môi trường sinh sống và bối cảnh giáo dục từ nhỏ của cô và các học sinh của Tư thục Gia Kỳ, khác nhau một trời một vực.
Cô muốn mượn danh tiếng của Gia Kỳ bay lên cao mà thôi, nhưng đôi cánh nhỏ bé của cô… căn bản không đủ để cô bay lên như diều gặp gió.
Không can tâm, thì đã sao.
Con người chính là nên cam chịu số phận.
Phải cam chịu!
Tô Miểu dùng lực mà lau mắt, cố chấp không cho nước mắt chảy xuống, mắt bị dụi đến đỏ bừng.
Không thể khóc, cô càng khóc, những người kia sẽ càng xem cô như trò cười.
Giọt nước mắt yếu đuối chỉ khiến người thân đau lòng, kẻ thù vui vẻ, cô tuyệt đối không khóc.
Cổ họng vẫn là một trận chua xót, trong lòng từng cơn đau buồn, cô “aiya” một tiếng, nói: “Tô Miểu, không được khóc!”
Giữa hàng lang truyền đến một tiếng cười nhẹ.
Tô Miểu ngẩng đầu, nhìn đối diện lối đi của thang bộ.
Trì Ưng dựa vào tường, từ trên cao nhìn xuống, đầy quan tâm nhìn cô.
Anh mặc bộ đồng phục chỉnh tề của Tư thục Gia Kỳ, đường nét mở rộng nhưng lại lạnh lùng cứng rắn, rõ ràng là dáng dấp của học sinh ưu tú, nhưng trước mặt cô luôn bày ra bộ dạng cà lơ phất phơ.
Vừa nhìn thấy anh, lòng Tô Miểu lại trào dâng một hồi chua sót khó diễn tả nên lời, lại dùng tay áo mà ra sức lau mắt thật mạnh.
“Nhìn thấy tôi, ngược lại cảm thấy ủy khuất đúng không?” Anh lê chân, thong dong đi xuống lầu, đứng cách cô hai bậc cầu thang.
“Làm gì có.” Cô kịch liệt phản đối, “Không có.”
“Tần Tư Dương sợ cậu kéo cậu ta thụt lùi, không cho cậu viết hả?”
“Vốn dĩ chữ tôi viết không tốt.”
“Cái này thì đúng vậy.”
“…”
Tô Miểu ôm lấy chân, giống như đứa trẻ tổn thương, chán nản cúi đầu vùi mặt vào trong đầu gối, trong lòng càng thêm khó chịu.
Trì Ưng nhìn khung xương mỏng manh của cô, mềm mại dễ vỡ, như cánh bướm tàn tạ.
Anh trước giờ lòng gan dạ sắt, chưa từng thương xót bất kỳ ai, một lúc sau, lại từ từ mở miệng: “Tô Miểu, ngước lên xem xem.”
Cô ngẩng đầu lên, chớp chớp cặp mắt hơi ửng đỏ, bối rối nhìn anh.
Thiếu niên cười nhẹ: “Không phải bảo cậu nhìn tôi.”
“Ò...”
Cô dựa theo ánh mắt của anh, nhìn về hướng khung cửa kính ở cầu thang, bên ngoài là một mảng bầu trời trong xanh.
“Nhìn thấy gì?”
“Bầu trời bao la, trời xanh mây trắng.”
“Ngẩng đầu nhìn trời rộng, cuối đầu quan sát vạn vận xung quanh, núi non nước chảy, tâm trạng cũng trở nên rộng mở, những điều này so với cảm giác của thị lực và thính lực mà các đoạn video ngắn, trò chơi điện thoại, máy tính mang lại, càng khiến người ta thích thú?
Tô Miểu nhìn con ngươi đen láy thâm sâu của anh, không hiểu vì sao anh nói những lời này.
Bỗng nhiên, cô nghĩ đến bản thân viết không dưới trăm lần "Lan Đình Tập Tự".
Ý nghĩa của lời này, chỉ hợp với câu với “ Ngửa mặt nhìn vũ trụ to lớn, cúi xuống nhìn sự thịnh vượng của nhân loại, vì vậy thỏa thích mà ngao du, đủ để thỏa mãn niềm vui thích nghe nhìn cực đỉnh, giống như niềm tin vào niềm vui” hay sao.
Tô Miểu chợt như hiểu ra điều gì đó.
Đúng vậy, cho dù tính cách sở thích của mỗi người không giống nhau, nhưng giữa người với người… cũng sẽ không có sự công bằng tuyệt đối.
Nhưng vẫn luôn có vài thứ, là bình đẳng.
Ánh dương, sinh mệnh, tình bạn, tình yêu… Đây điều là những thứ mỗi người đều có thể có được.
"Lan Đình Tập Tự"trải qua ngàn năm nhưng không mục nát, nó mang đến cho mỗi người sự suy ngẫm và cảm nhận, đều không giống nhau.
Đây mới là ý nghĩa chân chính mà giáo viên ngữ văn muốn khi bọn họ làm chủ đề này, cô muốn nhìn thấy suy nghĩ độc đáo của mỗi người đối với đề bài này.
Chỉ đáng tiếc, đa phần học sinh chỉ là sự bắt chước máy móc và làm quá lên, biểu diễn thu hút mắt nhìn, lại không có người nhìn thấy mặt sâu xa bên trong...
Trừ Trì Ưng.
Tô Miểu hiểu ra, trong mơ hồ nhận ra nên làm gì. Cô trầm mặc trong một phút, rồi vội vã xoay người, chạy về hướng phòng học.
Trên cầu thang, cô quay đầu nhìn Trì Ưng.
Ánh mặt trời rọi qua khung cửa sổ, trên vầng trán thẳng tắp tài hoa của anh tỏa ra hào quang, vài sợi tóc rối rủ xuống trước mắt, vừa tài giỏi vừa đẹp trai.
Cô không hiểu mà hỏi: “Trì Ưng, cậu đã nghĩ ra, vì sao bản thân cậu không làm.”
Vì sao… đem cơ hội tốt thế này nhường cho cô.
“Răng rắc”, bật lửa bất ngờ đóng lại, khóe miệng anh cong lên, thẳng thắn nói——
“Tôi nhất thời không nghĩ ra.”
Đã mềm lòng với cậu rồi.
- -------------------