Bên ngoài tiếng mưa rơi ào ào, cách mành, cái loại lạnh lẽo ẩm ướt này từng đợt thấm vào màn đêm, ngày hôm qua thời tiết nóng vô cùng, A Phúc mặc mỗi áo ngắn, đứng ở nơi đó liền cảm thấy rét run.
Mắt của Cố Hoàng tử không phải không nhìn thấy gì sao? Hắn có thể đọc sách sao?
Hắn ngồi yên, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua phiến trúc.
A, chữ khắc trên phiến trúc, cho nên hắn có thể dùng ngón tay “nhìn”.
A Phúc không dám thở mạnh, quy củ đứng, Dương phu nhân cách nửa ngày mới hỏi nàng: “Bao nhiêu tuổi? Là người ở nơi nào?”
A Phúc thấp giọng trả lời, nàng đương nhiên nói tuổi A Hỉ, cho dù nói tuổi của nàng, sợ cũng không ai tín. Dương phu nhân gật gật đầu, bỗng nhiên lại hỏi thêm một câu: “Biết chữ không?”
A Phúc do dự một chút: “Biết vài chữ, có thể viết tên của mình.”
Lời này A Phúc tự nhận là biết tròn biết méo, có tiến có lùi, quả nhiên Dương phu nhân cũng thực vừa lòng, kế tiếp quăng một câu: “Ngươi về sau ở lại Đông viện làm việc đi.”
A Phúc sửng sốt một chút, Đông viện, Cố Hoàng tử thường sinh hoạt tại Đông viện.
Lập tức từ nha đầu hạ đẳng tạp dịch chuyển cận thân, A Phúc mở to miệng, lại một nói câu: “Ta và Hạnh Nhi cùng nhau ……”
“Chính là Khương Hạnh Nhi có đôi mắt rất to kia? Cũng tốt, để nàng cũng đến đây đi.”
A Phúc cảm thấy chuyện này thật sự là miếng bánh lớn từ trên trời rớt xuống, ầm một tiếng làm đầu óc người ta choáng váng.
Không thể nói trong lòng rốt cuộc có tư vị như thế nào, lúc A Phúc xuống lầu cảm thấy mình như đang dẫm trên bông.
Lưu Nhuận thấp giọng nói chuyện với nàng: “Trên đường để ý.” Đưa ô của nàng qua.
A Phúc bước cao bước thấp đi về, trong chốc lát nghĩ lời của Dương phu nhân, trong chốc lát lại nghĩ tới tiểu cung nữ mà Hồng Thục Tú đã từng nói chỉ vì làm đổ trà nóng mà bị giận chó đánh mèo đánh chết, trong chốc lát lại nghĩ tới người khuất sau tấm mành kia.
Đôi giày kia hắn có dùng không? Có vừa chân không?
A Phúc cảm thấy mình như thành một khí cầu, lâng lâng bay lên, mãi cho đến Hạnh Nhi trợn to mắt hỏi nàng thật sự như vậy chăng, nàng mới hồi phục tinh thần lại.
“Ân, Hạnh Nhi……” ba chữ thật xin lỗi A Phúc còn chưa kịp nói, Hạnh Nhi liền nhảy qua ôm chặt nàng: “A Phúc tỷ ngươi thật tốt quá! Ta chỉ biết ngươi sẽ không quăng ta một mình để tự mình đi hưởng ngày lành mà!”
Những lời tiếp theo của A Phúc nhất thời cũng không nói ra được.
Cách quý nhân càng gần, đương nhiên công việc càng nhẹ, việc ít, lợi nhiều, mọi người đều muốn hướng về chỗ cao đi, Hạnh Nhi cũng không ngoại lệ. A Phúc nghĩ, bản thân có lẽ là ngoại lệ rồi. Nàng ngay từ đầu đã muốn thành thành thật thật làm việc, không xuất đầu cũng không kéo thêm việc, có thể chờ đến lúc được ra ngoài là tốt rồi. Xuất đầu sẽ bị người để mắt, kéo thêm việc sẽ bị người khác nhớ thương thậm chí ghi hận. Chính mình nếu đứng cao, vậy đồng dạng nghĩ đến người ở chỗ cao, nhất định sẽ nghĩ cách kéo mình lên, kéo người xuống……
Nhưng Hạnh Nhi cũng không nghĩ nhiều như vậy, nàng là thật sự cao hứng. Nàng nghĩ nàng có thể không cần phải mặc y phục xanh như con cóc nữa rồi, có thể chải chuốt mái tóc, còn có thể cài hoa, chẳng những một ngày có thể ăn no hai bữa cơm, còn có thể ăn điểm tâm tốt nhất — hơn nữa, còn cách quý nhân rất gần. Nghĩ như vậy, Hạnh Nhi cảm thấy mình tựa hồ cũng biến thành quý nhân, ít nhất cũng dính chút quý khí.
Đi Đông viện, cũng không phải là ai cũng có thể lên mặt lớn tiếng quát mình, không biết chừng người khác sẽ thực khách khí gọi mình một tiếng Hạnh Nhi tỷ tỷ.
Còn có, Lưu Nhuận đại khái cũng sẽ không còn luôn lạnh lùng xa cách với mình nữa.
(O_o mối tình cung nữ – thái giám sao??)
Hạnh Nhi nghĩ đến vui vẻ, hắc hắc cười thành tiếng. Bất quá nàng quay đầu nhìn A Phúc, A Phúc dường như không thật sự vui. Ngồi yên lặng, lại cầm lấy cái khăn mà Hạnh Nhi cầu khẩn nàng thêu kia. Không biết vì sao, cao hừng vừa rồi trong lòng Hạnh Nhi cũng vơi đi rất nhiều.
Đây là nhờ A Phúc, A Phúc hiểu chuyện, A Phúc khéo tay, A Phúc là cô nương thông minh nhất trong những người nàng biết.
Hạnh Nhi bỗng nhiên nghĩ, lúc Liễu phu nhân đi đến chỗ tiểu viện kia chọn người, nếu mình không nhanh chân đứng cạnh A Phúc, nếu đứng bên cạnh A Phúc là Hồng Thục Tú, vậy khả năng được chọn đến Đức Phúc cung chắc sẽ không phải mình, hiện tại có thể hầu hạ bên cạnh hoàng tử cũng không phải mình.
“Đúng rồi, chỉ đâu?” A Phúc phát ngốc một lát mới nhớ ra ngẩng đầu hỏi.
Hạnh Nhi lung tung sờ soạng, chỉ bị nàng ngồi lên rồi.
A Phúc không dừng tay, mưa vẫn rơi, nàng vẫn cứ thêu. Một đóa hạnh hoa không đến trời tối đã thêu xong, mưa bên ngoài vẫn còn rơi. Hạnh Nhi buộc cái khăn kia, đóa hạnh hoa ở ngay bên sườn thắt lưng, thấp thoáng.
Mưa to vẫn rơi, nhưng A Phúc và Hạnh Nhi lại bất chấp mưa to, đem theo gia sản của các nàng đổi nơi ở.
Các nàng lại chuyển đến đông viện. Lưu Nhuận che ô hỗ trợ các nàng, phòng ở so với chỗ cũ tốt hơn không ít, tuy rằng vừa thấy cũng biết là đã lâu không tu sửa, nước sơn trên khung cửa sổ đều rớt không ít, nhưng nơi này so với phòng cũ lớn gấp đôi, cửa sổ lớn, xà nhà cao, đi vào làm cho người ta cảm thấy trong lòng rộng mở theo.
Gian phòng này cũng chỉ có hai người các nàng ở, đem đồ đạc để xuống. Cơm đã có người mang đến, cũng là cơm trắng cùng hai chén đồ ăn, Hạnh Nhi ăn lại cảm thấy ngon lạ thường, kỳ thật đồ ăn này cũng không khác đề ở Tây viện trước kia chỗ nào, nhưng ở trong phòng tốt hơn, cơm cũng thấy ngon hơn. A Phúc chưa ăn được bao nhiêu, cơm nấu quá lửa, nước lại cho quá nhiều. Đồ ăn hơi mặn, phải uống vài chén trà.
“Không biết mưa khi nào thì ngừng.” Hạnh Nhi mở cửa sổ nói chuyện.
Bên ngoài mưa vẫn ào ào rơi xuống.
“Nếu tiếp tục mưa sẽ lũ mất, hạn liền hạn chết, ngập lại ngập chết.” Hạnh Nhi nhỏ giọng oán giận: “Ta nhớ rõ có một lần mưa to cả một tháng, trong nhà đều không có đồ ăn.”
A Phúc ban đêm nghe tiếng mưa rơi, không vì đổi giường mà ngủ không tốt.
Nàng ngủ rất sâu, còn mơ vài giấc mộng, trong mộng tình hình kỳ quái, tỉnh lại chỉ cảm thấy rất mờ mịt, một chút cũng không có nhớ rõ trong mộng đã gặp người nào và chuyện gì.
Ở Đông viện Thái Bình điện, một ngày mới bắt đầu.
Buổi sáng Giai Dung đến gọi các nàng cùng nhau thu thập phòng ở. Đương nhiên, các nàng thu thập gian ngoài, phòng ngủ không tới phiên các nàng xuống tay. Cho dù là gian ngoài, cũng làm cho A Phúc và Hạnh Nhi đại khai nhãn giới. A Phúc đứng ở cửa bên ngoài phát ngốc trong chốc lát, mồ hôi ẩm ướt trong tay nắm chặt khăn lau.
Phòng ở tinh xảo mà tao nhã, không hoa lệ cẩm tú như Đức Phúc cung mà Thái hậu ở, so với nơi đó nơi này càng thêm tươi mát sạch sẽ đơn giản, cấm trong bình hoa lớn ở góc phòng không phải hoa tươi mà là mấy cành bạch trúc thảo dài nhỏ, nhánh cỏ cao ngất, lá cỏ thon dài, những cây cỏ chiều cao không đồng đều hiển lộ hỗn loạn mà kiên cường, tới gần có thể ngửi thấy một mùi hương thanh sáp ( trong lành + hơi chát) nhàn nhạt.
Hạnh Nhi tò mò muốn nhìn thử trong nội thất như thế nào, bất quá nàng cũng không thấy cái gì, có mành ngăn trở, nội thất tối tăm.
Giai Dung làm mẫu trước, lại để các nàng động thủ, tự mình đứng cạnh nhìn. A Phúc cùng Hạnh Nhi không dám làm qua loa, tay chân lanh lẹ nhẹ nhàng theo phân phó của Giai Dung phủi trần lau bụi, Giai Dung nhìn trong chốc lát, gật gật đầu nói: “Được rồi. Về sau mỗi ngày vào giờ này các ngươi đến đây. Điện hạ buổi sáng sẽ không trở về, bình thường đều ở Cẩm Thư các. Cho nên không cần vội vàng hoảng loạn, cẩn thận dọn dẹp. Trong phòng một sợi chỉ một tờ giấy cũng không được tùy tiện thay đổi vị trí, đã hiểu chưa?”
Ba chữ cuối cùng nàng đề cao giọng, A Phúc lập tức gật đầu, Hạnh Nhi sửng sốt một chút cũng lập tức hiểu được.
Mắt của Cố Hoàng tử nhìn không thấy, trong phòng nếu đột nhiên thay đổi cái gì, hoặc là có thêm cái gì, nhất định sẽ……
Giai Dung vừa lòng gật gật đầu, hai nha đầu này đều rất thành thật. Tuy rằng mắt Cố Hoàng tử nhìn không thấy, diện mạo như thế nào không có vấn đề gì. Nhưng nhìn dáng vẻ của Giai Dung, tự nhiên là người đã từng đọc sách dáng vẻ rất đẹp. A Phúc và Hạnh Nhi vẫn có khuôn mặt tròn chưa trưởng thành, vóc người cũng thấp, sáng sớm Giai Dung đã phán đoán được, các nàng cũng không có gì không ổn.