Lúc lau đến án thư, A Phúc trong lòng hơi hơi có điểm…… Không thể nói rõ tư vị
Cho dù Cố Hoàng tử có thể sử dụng đầu ngón tay thay thế mắt đọc sách, nhưng viết chữ thì tuyệt đối không thể, như vậy án thư tử đàn này…… Với hắn mà nói cũng không có ý nghĩa lớn đi? Có lẽ hắn có được tất cả mọi thứ trên đời, nhưng cả đời lại không thể nhìn thấy những gì mình có được.
Trên án thư đặt bút viết nghiên mực, khi A Phúc lau bụi, lại nhìn thấy có một cái chặn giấy bằng ngọc thủy tinh trong suốt, hình thái là một con ngửa cổ lên trời …… Rõ ràng là ngỗng.
Thật sự là rất khác biệt.
Giai Dung đi tới, nhìn thấy A Phúc đang chăm chú nhìn cái chặn giấy kia, hé miệng cười: “Đây là do Tam công chúa đưa cho điện hạ, dưới bụng ngỗng bụng còn có khắc chữ nữa.”
Giai Dung cầm lấy cái chặn giấy, để A Phúc nhìn thoáng qua chữ được khắc dưới bụng ngỗng.
Được rồi, chữ trên đó rất nhỏ, nhưng nhãn lực của A Phúc cũng không tệ lắm, hai hàng đầu nhìn rõ ràng.
Ngỗng, ngỗng, ngỗng, ngửa cổ hướng trời kêu —
A Phúc ngơ ngác đứng ở chỗ, cũng may cái khăn lau trong tay nàng cũng không có giống như trong phim rời tay rơi xuống, sau đó lại hô một tiếng thất thanh lùi về sau một bước.
Bài thơ này đời trước A Phúc lúc bốn tuổi đã thuộc lòng, tự nhận tuyệt đối không thể nhớ lầm.
Này, thế giới này rốt cuộc cùng có liên hệ gì với thế giới kia của mình hay không? Vì sao lịch sử bất đồng, triều đại bất đồng, thậm chí ngay cả địa lý cũng không giống nhau, nhưng lại có những bài thơ giống nhau đến trăm phần trăm xuất hiện như vậy?
Có phải hay không, đi vào thế giới này, không chỉ có một mình mình?
Tay A Phúc hơi run rẩy, cố gắng tỏ vẻ như không có việc gì, dùng giọng nói hơi tò mò hỏi: “Ngỗng này thật xinh đẹp, bài thơ bên dưới cũng là do điện hạ tự mình viết sao?”
Giai Dung nhướng mi: “Đây là lễ mừng sinh thần mà Tam công chúa tặng cho điện hạ, bài thơ đó cũng là do Tam công chúa viết, năm ấy Tam công chúa mới chỉ năm tuổi thôi, điện hạ rất thích. Đây là lương ngọc (ngọc mát), mùa hè dùng rất thích hợp. Nhưng bởi vì điện hạ thích, cho nên mùa đông cũng dùng.”
Tam công chúa?
Trong đầu A Phúc lập tức hiện ra hình tượng của vị Tam công chúa minh diễm chiếu nhân (xinh đẹp bức người), hình như gọi là Lý Hinh thì phải?
“Ngươi biết chữ?” Giai Dung hỏi nàng.
A Phúc định thần lại: “Khi ở nhà, ca ca đã từng dạy ta viết tên của mình……”
Giai Dung gật gật đầu, nàng tỏ vẻ rất hiền hoà, hỏi huynh muội trong nhà A Phúc, nhà làm nghề gì, đủ thứ linh tinh. Hạnh Nhi đứng một bên căng lỗ tai nghe.
Tuy rằng A Phúc nói như thế, nhưng Hạnh Nhi cảm thấy, A Phúc khẳng định không chỉ biết một vài chữ thôi, nói không chừng Nhị Trụ ở đầu thôn các nàng đọc ba năm cuốn sách cũng không biết nhiều chữ bằng A Phúc.
A Phúc dường như có hơi hoảng hốt.
Hạnh Nhi vụng trộm kéo tay áo nàng, A Phúc quay đầu nhìn nàng, thần sắc có chút mê man, giống như còn chưa tỉnh mộng.
“A Phúc tỷ?”
A Phúc nháy mắt mấy cái, dường như thanh tỉnh lại một chút: “Chuyện gì?”
“Không có việc gì, làm xong việc rồi, chúng ta đi thôi?”
“Nga, được.”
Còn chưa tỉnh, Hạnh Nhi thầm nói với mình.
Có thể là A Phúc tỷ còn chưa quen. Đột nhiên chuyển đến Đông viện, Hạnh Nhi cũng biết chưa thể quen được, đi đường hận không thể kiễng gót chân, nói chuyện tuyệt không dám lớn tiếng. Lúc trước khi Từ phu nhân huấn luyện các nàng nói chuyện, bảo các nàng để ngọn nến đặt ở trước miệng, khi nói chuyện không thể quá mạnh làm cho ngọn nến lay động, đương nhiên càng không thể thổi tắt. Nếu lắc lư sẽ bị bỏ đói. Theo như lời của Từ phu nhân thì: Không phải là thừa sức không có chỗ dùng sao? Vậy đói một chút, đói đến không còn sức là được rồi. Nghe nói khác còn có cách huấn luyện khác, có khi là đem tờ giấy bạc che trước miệng mũi, khi nói chuyện không thể có nước miếng bắn tung tóe lên giấy, cũng không làm cho tờ giấy rung.
A Phúc trong lòng nghĩ cái gì, cái đầu nhỏ của Hạnh Nhi có nghĩ đến nát cũng không khả năng đoán ra.
A Phúc nghĩ đến Tam công chúa, còn có vị Lã mỹ nhân kia.
Hai người kia, nhất định có thể giải thích nghi hoặc trong lòng nàng.
A Phúc muốn biết, Tam công chúa làm sao lại biết bài vịnh ngỗng trời này, Lã mỹ nhân làm sao có thể hát Sinh tra tử. Hai vấn đề này xoay vòng trong đầu nàng lặp lại qua lại, không chịu đi.
A Phúc cảm thấy mình mắc phải ma chứng rồi.
Giữa trưa đồ ăn rất ngon, Hạnh Nhi cơ hồ muốn cắn cả bàn, nói thẳng ra chưa từng ăn món nào ngon như vậy. Giai Dung cười cười: “Đồ ăn này tính hàn, điện hạ một đũa cũng không đụng, tiện nghi cho hai tiểu nha đầu các ngươi.”
“A, đây là đồ ăn của điện hạ sao.” Biểu tình của Hạnh Nhi thật giống như muốn mang hết đồ ăn đã nuốt vào bụng ra cẩn thận nghiên chỉnh cúng bái vậy, A Phúc cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười, không phải chỉ tạo dáng mà là cười thật sự.
Nói thật, hiện tại hỏi A Phúc vừa rồi đã ăn cái gì, A Phúc thật sự nói không nên lời. Trên bàn đều bị Hạnh Nhi quét sạch sẽ, nhìn không ra manh mối nào.
Dường như là ngó sen, lại dường như không phải…… A Phúc buồn rầu.
Buổi chiều Giai Dung lại mang các nàng đến Cẩm Thư các, bất quá lần này không lên lầu, ở dưới lầu quét tước. Nơi này vốn cũng không bẩn, ngay cả bụi cũng không nhìn thấy, việc đặc biệt thoải mái, Giai Dung còn cầm hai khối hoa quế đường cho các nàng mỗi người một khối.
Hạnh Nhi một bên nhận, một bên nhỏ giọng hỏi ăn đường này có phạm vào quy củ nào không. Giai Dung cười: “Sẽ không, điện hạ không thích ăn mấy thứ này, ta và mấy người Giai Huệ đều ăn nhiều rồi, các ngươi thích thì cứ ăn đi.”
Đến đây, lại không gặp Tử Mân, A Phúc nhỏ giọng hỏi một câu, Giai Dung như không chút để ý nói: “Nàng sao, nàng bị phong hàn, cho nên không ra khỏi phòng được. Các ngươi ở Đức Phúc cung, rất quen thân với Tử Mân sao?”
Hạnh Nhi vội lắc đầu: “Không có, Tử Mân tỷ…… Thoạt nhìn rất nghiêm……”
Chữ sau từ nghiêm nàng đã quên, nghe thấy người khác nói qua như vậy, nhưng lại không nhớ rõ.
“Nghiêm túc.” A Phúc bổ sung cho nàng.
“Đúng, nghiêm túc, Lục Doanh tỷ thì hòa khí hơn.”
Giai Dung cười cười, thoạt nhìn cũng rất hòa khí, lại đem một ít quy củ kiêng kị trong Thái Bình điện nói cho các nàng nghe.
Đến buổi chiều, bởi vì trời mưa, trong phòng tối đen, quả thực giống như đã đến buổi tối rồi, Giai Dung giao việc cho A Phúc, là một bộ tất, nói là do phu nhân phân phó bảo A Phúc làm. Vừa nhìn đã biết là tất cho nam nhân, Hạnh Nhi bị Giai Dung gọi đi hỗ trợ bê đồ, trời mưa chăn chiếu đều ẩm lạnh, phải mang những cái dự bị ra.
A Phúc làm mấy châm, trong phòng tối nhìn không rõ lắm, nàng mở cửa sổ ra một chút muốn mượn chút ánh sáng, nhưng vừa mở cửa sổ, mưa gió liền không kiêng nể gì thổi vào trong, xa xa nhìn đến cửa việc mở ra, có người miễn cưỡng nhanh chân bước vào, A Phúc nhìn thấy trong đó một thân hình hơi quen, hình như là Trần Tuệ Trân, chính là cách quá xa lại có mưa nên nhìn không rõ lắm, chờ đến khi các nàng đến dưới hành lang thu ô lại rốt cục cũng có thể thấy rõ, cũng chính là nàng.
A Phúc tim đập nhanh, rất muốn tìm Trần Tuệ Trân hỏi thăm chuyện về Tam công chúa Lý Hinh, nhìn trong tay nàng đang nâng hộp, không cần đoán cũng biết nhất định là chịu sai phái đến tặng đồ, cũng không phải nhàn rỗi không có việc gì đi qua — huống hồ trong cung quy đã quy định rõ cung nữ thái giám không được tùy tiện rời khỏi việc đi đến nơi khác.
A Phúc đóng cửa sổ lại, tiếp tục làm việc nhưng lại có chút không yên lòng, không khâu được mấy mũi đã rối chỉ, không thể không cắt đi khâu lại một lần nữa. Không lâu sau lại mơ hồ nghe thấy động tĩnh phía xa, A Phúc hé cửa sổ nhìn ra, Trần Tuệ Trân các nàng đã đi ra, đều tay không, Giai Dung đưa các nàng đến cửa viện, lại che ô trở về.
Hạnh Nhi chỉ chốc lát sau cũng đã trở lại, vừa vào cửa đã cởi giầy ra: “Sắp đến cửa rồi còn bước nhầm vào vũng nước ngay bên cạnh, không biết cả đêm nay có thể khô hay không, ta không còn giày để thay rồi. A Phúc tỷ, nếu không tỷ cho ta mượn được đi.”
Chân A Phúc và nàng không khác nhau lắm, mượn vẫn có thể dùng được.
“Ngươi không phải đi bê đồ sao? Tại sao lại đứng bên ngoài?”
“Ai, vừa rồi Tuệ Trân đã tới đó. Tam công chúa phái các nàng đến tặng quýt mới năm nay, ta nhìn thấy nàng, y phục đều rất mới, xem ra rất oai phong.”
A Phúc cúi đầu tiếp tục làm việc. Vải cũng đã được giặt qua, không giống như loại tất bình thường chỉ dùng hai mảnh ghép lại, đáy tất sẽ có một đường may. A Phúc khi cắt vải đã chọn cả vải để làm đáy tất. Loại vải tốt nhất, vuốt qua vừa mềm mại lại ấm áp, nếu dùng với đôi giày mới kia…… Nhất định rất thoải mái.
Ngày hôm sau mưa nhỏ hơn một chút, buổi sáng làm việc, qua ngọ A Phúc lại vội vàng làm tất, dây buộc đã làm xong, dùng khăn bọc lại đưa cho Giai Dung. Giai Dung đang vội vàng muốn ra ngoài, lúc nhận cũng không nhìn kỹ, liền cầm cả cái khăn đi. A Phúc muốn nói với nàng, có phải định đến Ngọc Lam cung có việc hay không, mình có thể đi thay, nhưng chưa kịp nói.
Toàn bộ hoa trong viện qua hai ngày mưa to đã nát không thành bộ dáng gì, một mảnh hoa lá cây cỏ hỗn độn ngâm một nửa trong nước bùn, A Phúc nghĩ, ngày mai nếu mưa có tạnh, thu dọn những cái này chắc sẽ rất bận rộn.
Phía sau có người gọi: “A Phúc.” Quay đầu lại, Tử Mân đang dựa cửa phòng, vẫy tay về phía nàng, bảo nàng vào phòng.
Trong phòng có một mùi hương ẩm mốc, giường nhỏ bằng phẳng, chắc vừa rồi Tử Mân đang nằm.
“Tử Mân tỷ, có việc gì thế?” Nhìn mặt nàng trắng bệch, A Phúc hỏi: “Thân thể ngươi đã tốt hơn chưa?”
Tử Mân không đáp lời nàng, lại hỏi:“Ngươi tại sao lại đến Đông viện đây?”
“Nga, Dương phu nhân chuyển ta và Hạnh Nhi đến đây, có lẽ ở bên này không đủ người đi.”
“Không đủ người?” Khóe miệng Tử Mân hơi cong lên, trên mặt hiện vẻ chanh chua oán hận, chợt lóe qua, nhìn A Phúc nói: “Ngươi cũng coi như thành thật cẩn thận.”
Lời này không đầu không đuôi, A Phúc mím chặt môi, không nói tiếp.
Tử Mân còn muốn nói cái gì đó, Giai Dung lại ở ngoài cửa nói: “Ai ở trong phòng đó?”
A Phúc nhìn Tử Mân, lên tiếng.
Giai Dung đứng ngoài cửa không đi vào: “A Phúc lại đây, đang tìm ngươi.”
Phúc đứng lên: “Tử Mân tỷ, vậy ngươi nghỉ ngơi, ta đi đây.”